Ông cụ Triệu đi tới, lo lắng nhắc nhở: “Nhà họ Lăng là tỉnh lỵ là một gia tộc lớn giàu có, nếu cháu đã đánh Lăng Vân tàn phế thì nhà họ Lăng nhất định sẽ không tha cho cháu!”
“Ông thật sự không đáng để cháu phải kết thù với một quái vật như nhà họ Lăng!”
“Đừng lo lắng ông à!”
Giang Vũ thản nhiên nói: “Ngay cả cao thủ đứng đầu nhà nhà họ Lăng cũng không phải là đối thủ của cháu, cho nên những người khác đối
với cháu càng không có uy hiếp”.
“Nghiêm Phá Quân chỉ là một cao thủ được nhà họ Lãng nuôi dưỡng, còn Lăng Phi Dương, gia chủ nhà Lăng, từng phục vụ trong Cục chiến tranh Giang Đông, cũng là một cao thủ đáng gờm”.
Ông cụ vội vàng nhắc nhở: “Mà với thực lực của nhà họ Lăng, bọn họ có thể bỏ ra rất nhiều tiền để thuê cường giả bên ngoài đối phó với cháu”.
“Nếu có thể hòa giải được thì tốt, tốt nhất cháu đừng trở thành kẻ thù của nhà họ Lăng”.
“Ông nói cũng có lý”.
Giang Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó gọi Hoàng Long và Hồng Hổ rồi quay lại phòng để luyện chế một viên Sinh Cân Tục cốt Đan.
Nếu nhà họ Lăng biết nói lý lẽ thì Giang Vũ cũng sẵn sàng giúp đỡ Lăng Vân chữa lành chân của mình, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Nhưng nếu nhà họ Lăng nhất quyết muốn khai chiến, Giang Vũ cũng sẽ không sợ hãi.
Giữa trưa!
Giang Vũ bắt taxỉ đến Vọng Giang Các, vừa bước vào đại sảnh thì đã cảm thâỳ sát khí đang rình rập xung quanh mình.
“Xem ra nhà họ Lăng bố trí rất nhiều người mai phục ở đây!”
Giang Vũ mỉm cười ảm đạm, chạm vào Sinh Cân Tục Cốt Đan trong túi, bước vào thang máy rồi đi đến phòng riêng nơi Lăng Phỉ Dương đang ở.
Bước vào phòng riêng, Giang Vũ nhìn thấy Láng Phi Dương cao lớn và oai vệ đang ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.
Nghiêm Phá Quân bị gãy tay đang đứng đằng sau Lăng Phi Dương, nét mặt vô cảm.
“Cậu chính là Giang Vũ đã làm tổn thương con trai tôi!”
Lăng Phi Dương là người lên tiếng trước, lạnh lùng nói: “Tôi là cha của Lăng Vân, Lăng Phi Dương, gia chủ nhà họ Lăng!”
“Tôi là Giang Vũ, xỉn chào ông Lăng”.
Giang Vũ lễ phép chào đối phương rồi giải thích: ‘Vê chuyện giữa tôi và cậu Lăng…”
“Không cần phải nói nhảm với tôi, nếu cậu đã làm tổn thương con trai tôi thì cậu phảỉ trả •711
giá.
Lăng Phi Dương bá đạo phất tay ngắt lời Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Nể mặt cô Kỷ thì tòi sẽ giữ lại cho cậu một mạng”.
“Chỉ cần cậu tự phế hai chân, sau đó đến bệnh viện quỳ xuống xin lỗi con trai tôi tha thứ, rồi trả lại gấp đôi số tiền một trăm triệu mà cậu đã lừa con tôi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này”.
Nghe vậy, Giang Vũ liền mỉm cười tà ác.
Anh vốn định đến đây giảng hòa với nhà họ Lăng, nhưng Lăng Phi Dương thậm chí còn vô lý hơn Lăng Vân, cho nên chuyện này cũng không cần phải giảng hòa nữa!
“Ông Lăng, sao trước tiên ông không hỏi rõ xem con trai ông đã làm gì trước khi bị tôi đánh tàn phế?”
Giang Vũ đứng thẳng lên, nheo mắt hỏi lại.
“Hừ! Con trai tôi dù có làm gì thì nếu cậu đả thương nó cũng đã mắc tội đáng chết vạn lần!”
Lăng Phi Dương từ từ đứng dậy, quay lại đá vào chân trái của Nghiêm Phá Quân.
“Răng rắc!”
“A!”
Cùng với tiếng xương gãy, Nghiêm Phá Quân hét lên rồi ngã xuống đất, cẳng chân trái đã bị đá gãy.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Vũ cau mày khó
hiểu hỏi: “Ông Lăng, ông đang làm gì vậy?1′
“Nhà họ Lăng của tôi mỗi năm bỏ ra rất nhiều tiền nuôi hắn, nhưng hắn lại không bảo vệ được con trai tôi”.
Lăng Phỉ Dương chán ghét nhìn Nghiêm Phá Quân ngã xuống đất: “Nhà họ Lăng không nuôi kẻ vô dụng, vì vậy tôi tuyên bố anh đã bị trục xuất khỏi nhà họ Lăng1’.
Sắc mặt Nghiêm Phá Quân tái nhợt, ôm cái chân gãy của mình, vẻ mặt đầy bất bình cùng lạnh lẽo.
Vì bảo vệ Lăng Vân mà ông ta đã bị Giang Vũ đánh tàn phế một cánh tay, Lăng Phỉ Dương không những không an ủi mà còn đánh ông ta tàn phế thêm một chân rồi đuổi ra khỏi nhà họ Lăng, thật là tàn nhẫn vô tình.
“Ông nói chuyện có logic không vậy?1′
Giang Vũ trợn mắt không nói nên lời: “Tôi là người đã đánh Lăng Vân tàn phế, ông ta đã cố gắng hết sức để bảo vệ anh ta, chỉ có điều sức mạnh của ông ta không bằng tôi”.
“Dạy kẻ vô dụng này một bài học xong rồi, bây giờ đến lượt cậu!”
Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn Giang Vũ nói: “Cậu định tự mình đánh phế hai chân rồi đi
xin lỗi hay là muốn tôi đích thân ra tay?1′
“Ông đúng là không biết nói lý lẽ, tòi cũng muốn xem thử ông có bản lĩnh gì?”
Giang Vũ cười lạnh, vừa hoạt động gân cốt vừa bộc phát chiến ý, nói: “Tôi nghe nói ông đã từng phục vụ trong cục chiến tranh, chắc là cũng phải có vài phần bản lĩnh, hãy để tôi mở mang tầm mắt một chút!”
“Con kiến chính là con kỉêh, cậu cho rằng ở trình độ của tôi lại phải đi chiến đấu với rác rưởi dưới đáy xã hội như cậu sao?”
Lăng Phi Dương khinh thường cười, cầm chén trà trên bàn ném xuống đất, lạnh lùng nói: “Cho dù có là nội kình đại sư thì hôm nay cậu cũng không thể trốn thoát!”
“Răng rắc!”