Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 89: Vương Bán Thành đã già, bỏ ra một triệu để mua đơn thuốc.



“CÓ thể đánh bại đan Long Hổ của nhà họ Lăng sao?”

Nhìn viên thuốc màu đen trong tay Giang Vũ, trong mắt Vương Mãn Kim lóe lên ánh sáng: “Anh Giang, anh nói thật sao?”

“Tất nhiên thật fôì!”

Giang Vũ kiên quyết đáp: “Chỉ cần nhà họ Vương chịu kinh doanh đan Long Hổ, chẳng bao lâu nữa là có thề giáng một đòn nặng nề vào nhà họ Lăng”.

“Rất tốt!”

Vương Mãn Kim hưng phấn hét lên: “Ngành y học thẩm mỹ là nền tảng của nhà họ Lăng, nếu đan Long Hổ này thật sự có thể chiếm được chỗ đứng trong ngành sản xuất dược phẩm thì sẽ…”

“Mãn Kim, đừng nói nhảm!”

Vương Bán Thành nhẹ giọng quát lên, cắt ngang lời Vương Mãn Kim, nhìn Giang Vũ có vẻ áy náy: “Cậu Giang, cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng nhà họ Vương của chúng tôi chưa bao giờ tham gia vào lĩnh vực y học, nên cũng không biết phải kinh doanh viên đan Long Hổ này như

thế nào!

“Cậu nên để nhà họ Vương chúng tôi tham gia một số dự án của Kỷ gỉa, chúng tôi gỉỏỉ những lĩnh vực này hơn”.

“Ba, ba…”

“Con im đi!”

Vương Bán Thành trừng mắt nhìn Vương Mãn Kim, đưa một hộp quà đến trước mặt Giang Vũ: “Chỉ cần cậu đồng ý giúp nhà họ Vương chuyện này, nhà họ Vương của tôi sẽ luôn ghi nhớ ân tình của cậu, cũng nguyện ý tặng cho cậu một cây lình chi hoang dã 50 năm tuổi, để tỏ lòng biết ơn”.

Vương Bán Thành mặc dù nóỉ rất hay, nhưng trong lòng ông ta cán bản không tin thứ tên đan Long Hổ này có thể đánh bại nhà họ Lăng, càng không tin Giang Vũ có thể làm nhà họ Lăng phá sản.

Lúc này Vương Bán Thành chỉ muốn lấy được dự án của Kỷ gia để bảo vệ nhà họ Vương, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành kẻ thù của nhà họ Lăng, cũng không có dũng khí đó.

Sắc mặt Vương Mãn Kim đỏ bừng, anh ta tin tưởng Giang Vũ, muốn cùng Giang Vũ hợp

tác chống lại nhà họ Lăng, nhưng anh ta vẫn chưa có quyền quyết định ở nhà họ Vương, chỉ có thể làm theo quyết định của ba mình.

“Nếu Vương tổng không có hứng thú, thì tôi cũng không ép buộc”.

Giang Vũ cười nhạt, cũng không hề bất mãn mà trong lòng thầm tiếc nuối: ‘Vương Bán Thành cũng đã già rồi, có dư thừa khả năng để giữ vững thành tựu nhưng không đủ để phát triển, bỏ lỡ đan Long Hổ chắc chắn là một sự tổn thất cho nhà họ Vương”.

Giang Vũ gọi cho Kỷ Tuyết Tình để giải thích tình hình.

Sau khi sự vỉệc được giải quyết xong, Vương Bán Thành để lại cây linh chi năm mươi năm tuổi, hài lòng rời đi.

Vào giờ phút này, Vương Bán Thành nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, nhà họ Vương đã bỏ lỡ cơ hội như thế nào!

Sau đó, Giang Vũ gọi Hoàng Long và Hồng Hổ tới, đồng thời đưa một nửa viên đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt cho Hoàng Long, sau đó đưa tất cả những viên đan dược còn lại cho Hồng Hổ.

Sau khi chỉ dẫn một chút, Giang Vũ ôm

Linh Chỉ kia, rồi trở về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh liên tục luyện chế đan dược, thực sự rất mệt mỏi.

Giang Vũ trở về phòng không bao lâu, Kỷ Tuyết Tình vô cùng lo lắng, vội vàng chạy về.

Sau khỉ Kỷ Tuyết Tình vào cửa, cô quan tâm hỏi ông cụ Hướng: ‘Vừa rồi Giang Vũ gọi điện cho cháu, những người khác đâu?”

“Sau khi Giang Vũ đi ra sắp xếp mọi chuyện xong thì quay về ngủ tiếp”.

Ông cụ chỉ vào phòng Giang Vũ: “Mấy ngày nay cậu ấy có vẻ không được nghỉ ngơi đàng hoàng, có lẽ sẽ ngủ rất lâu”.

“Anh ấy không cần phải mệt mỏi như vậy!1’

Kỷ Tuyết Tình đau lòng nhìn về phía cửa phòng của Giang Vũ, đột nhiên hối hận đã để anh chịu áp lực lớn như vậy.

Cùng ngày, Hoàng Long bắt đầu bán đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt với số lượng hạn chế ở Giang Châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.