Lăng Phỉ Dương không hề để bụng mà bĩu môi xem thường, tuy bây giờ ông ta thả Hoàng Long thật nhưng vẫn cử người đến theo dõi chặt chẽ. Vậy nên, đối phương hoàn toàn không thể trốn thoát được.
“Thế thì tốt rồi!”
Lưu Thư Nhất thở ra một hơi sau đó nịnh bợ: “Đợi sau khi sếp Lăng có được quyền kinh doanh của hai loại thần dược kia, tôi còn muốn xin ông giữ lại cho nhà họ Lưu tôi một cái
quyền đại lý nữa là!
“Cậu cứ yên tâm, chỉ cần nhà họ Lưu của cậu ngoan ngoãn làm việc cho tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu!”
Lăng Phi Dương liếc Lưu Thư Nhất rồi hứa hẹn: “Đợi tôi đá đổ nhà họ Vương kia, tôi sẽ đưa nhà họ Lưu của cậu lên làm nhà giàu nhất Giang Châu này”.
Gốc rễ của nhà họ Lăng ở tỉnh thành, mà bây giờ họ cần một con chó săn là người bản địa có thế lực ở Giang Châu, có thù oán với Giang Vũ, nhà họ Lưu từ qua lại với Lăng Vân là thích hợp nhất.
Đám người Lăng Phỉ Dương rời đỉ, Hoàng Long lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất với nụ cười quái dị trên khuôn mặt.
“Không hổ là lệnh chủ của Cửu Huyền Thiên Long Lệnh, liệu sự như thần!”
Hoàng Long lau máu trên khóe miệng, cười lạnh: “Tuy địa vị của nhà họ Lăng to lớn thật, nhưng dám đấu với lệnh chủ chỉ có rước lấy thất bại thảm hại mà thôi”.
Chuyện Hoàng Long tiết lộ cho Lăng Phi Dương biết kẻ bí ẩn và kế hoạch công khai chiêu thương dều nằm sẵn trong kế hoạch của
Giang Vũ, sắp đặt trước đó rồi.
Giang Vũ đã đoán trước, khi đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục Cốt ra đời sẽ khiến nhà họ Lăng cảm thấy nguy hiểm, vậy nên đám người này sẽ áp dụng vài thủ đoạn cấp tiến.
Giang Vũ đã dặn Hoàng Long đổ hết mọi chuyện lên đầu một kẻ bí ẩn để bảo vệ Hoàng Long cũng như tiến thêm một bước đánh sập nhà họ Lăng. Sau đó, anh sẽ tranh thủ cơ hội phát động cuộc tổng tấn công vào nhà họ Lăng.
Giang Vũ ngủ một giấc mất hai ngày hai đêm, anh vừa tỉnh dậy đã nghe Hoàng Long báo cáo lại tình hình.
“May mà mình đoán được trước, chứ không dù Hoàng Long có giữ đơn thuốc thì người không chết cũng tàn”.
Giang Vũ cúp điện thoại đỉ, u ám cười lạnh: “Nhà họ Lăng đúng là vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược, vậy càng khiến mình quyết tâm diệt sạch dòng họ đó hơn rồi”.
Ngay sau đó, Giang Vũ nhìn hộp quà trên đầu giường do Vương Bán Thành tặng đến.
“Sắp tới phải phát động cuộc tổng tấn công vào nhà họ Lăng thì phải đề phòng đám đó chó cùng rứt giậu. Mình phải tăng tu vi của
bản thân cao hơn nữa mới được”.
Giang Vũ quyết định mở hộp quà, lấy gốc linh chi năm mươi năm ra rồi bắt đầu tu luyện.
Hai ngày sau, tin tức chủ nhân đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục cốt sắp công khai chiêu mộ đối tác kinh doanh lại nổ tung lần nữa.
Hai loại thần dược này quá mức nóng, người sáng suốt đều có thể thấy được lợi ích to lớn trong hai loại thuốc này. Cho nên, các thế lực trong Giang Châu bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Dù họ không tranh được quyền kinh doanh hai loại thuốc kia thì cũng có thể bắt được quyền đại lý, cũng kiếm được nhiều lợi ích mà.
Chín giờ sáng.
Trong Túy Tiên Lâu chật ních, không còn chỗ ngồi. Mọi người đến đây đều muốn xem hai loại thuốc và người bí ẩn kia là aỉ.
“Con liên hệ với Giang Vũ chưa Mãn Kim?”
Vương Bán Thành ngồi ở trên ghế mà sốt ruột, hỏi Vương Mãn Kim.
Tới giờ, chỉ có ba con nhà họ Vương đã đoán đại khái được trong tay Giang Vũ có đan Long Hổ. Vậy nên, Vương Bán Thành muốn liên lạc với Giang Vũ để giành quyền kinh doanh đan
Long Hổ luôn.
“Con đâu còn mặt mũi liên lạc với Giang Vũ chứ!
Vương Mãn Kim trừng Vương Bán Thành đầy oán trách: “Lúc trước Giang Vũ chủ động đê nghị kỉnh doanh đan Long Hổ với nhà họ Vương, nhưng ba lại từ chối. Bây giờ, ba lại muốn hợp tác với người ta làm gì dễ vậy chứ!”
“Ba đâu có biết đan Long Hổ lại được yêu thích như vậy đâu!”
Vương Bán Thành thở dài với vẻ mặt đầy hối hận, thầm nghĩ nếu lúc trước đồng ý đề nghị của Giang Vũ thì giờ nhà họ Vương không cần chạy đến đây tham gia tranh giành rồỉ.
Sau khi Vương Bán Thành nhận dự án của nhà họ Kỷ, mỗi Lân ông ta tham gia xã giao với các nhân vật cao tầng kia thì họ dều bàn tán về hiệu lực thần kỳ của đan Long Hổ.
Đặc biệt có vài người tai to mặt lớn tỏ ra rất tự hào khỉ có được đan Long Hổ trong tay, thậm chí có người còn trả đến mười mấy triệu để mua một viên sở hữu riêng mình.
Cứ thế Vương Bán Thành phải ôm hối hận dày vò, tự trách suốt mấy ngày gần đây. ông ta thầm nghĩ nếu ban đầu nhà họ Vương có quyền
kinh doanh đan Long Hổ thì dòng họ ông ta chẳng những vượt qua khó khăn hiện giờ mà có thể nổi tiếng vượt ra ngoài Giang Châu, trở thành dòng họ lớn nổi tiếng nhất Giang Đông giống nhà họ Lăng. Nhưng đáng tiếc…
“Giờ ba con mình hối hận cũng vô dụng, chúng ta phải dùng sức mạnh của mình để cạnh tranh công bằng với những người này đã!”
Vương Mãn Kim thở dài, rồi kiên cường nói: “Nhà họ Vương chúng ta sẽ không tiếc bỏ ra tất cả mọi thứ để lấy được quyền kỉnh doanh của hai loại thần dược kia. Chắc chắn, chúng ta phải giành được!”
“Chúng ta chỉ còn cách đó thôi”.
Vương Bán Thành gật gù, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng hy vọng: “Dù sao nhà họ Vương chúng ta cũng là dòng họ giàu nhất Giang Châu, so về thế lực thì không một ai ở đây đủ để đấu với nhà họ Vương ta…”
“Chủ tịch Lăng đến!”
Vương Bán Thành chưa dứt câu, Lăng Phỉ Dương được một đám người bảo vệ từ từ bước vào.