Nói xong, Ngôn Độ một tay cầm bao đầu gối màu hồng nhạt mà trợ lý Franc vừa vất vả chạy ngược chạy xuôi mua về, một tay dắt cô gái đang ngây người quay người đi về sô pha trong phòng khách.
Anh buông tay Hàn Cẩm Thư, chăm chú bóc hộp đồ trong tay.
Hàn Cẩm Thư nhìn thấy động tác của Ngôn Độ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đỡ trán nói: “Cảm ơn anh đã có tâm chuẩn bị cái này cho em. Nhưng mà trong nhà ấm mà, không có gió cũng chẳng có mưa, anh cứ khăng khăng bắt em đeo cái bao đầu gối này có phần làm quá rồi đấy ông chồng lão tổ tông yêu quý của em”.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ hít sâu một hơi, vẻ mặt hờ hững, trầm giọng gằn từng chữ: “Hàn Cẩm Thư, em nói chuyện tử tế cho anh”.
Nhìn biểu cảm đen mặt của anh, Hàn Cẩm Thư rất muốn vỗ tay lúc này, thoải mái vô cùng. Nhưng bề ngoài cô vẫn thể hiện sự đứng đắn, chớp mắt nói: “Sao thế? Em cũng gọi anh là tổ tông mà, xưng hô vừa đáng yêu vừa thân mật, chồng không thích à?”.
Ngôn Độ vươn tay nắm cằm cô, nheo mắt: “Nói chuyện đàng hoàng, còn gọi bừa nữa xem anh xử *** em”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư bất mãn đá chân, lầm bầm: “Anh nói thì được mà không cho em nói, thật quá vô lý. Anh để bao đầu gối đó đi, em tự đeo được”.
Ngôn Độ: “Ý anh là em đeo thử trước”.
Hàn Cẩm Thư nhìn món đồ trong tay anh, nhăn mày nói: “Bao đầu gối chứ đâu phải quần áo, cần gì phải thử”.
Ngôn Độ nói: “Lúc mua bao đầu gối, Franc có hỏi anh chiều cao cân nặng của em. Đây là cỡ mà nhân viên bán hàng đề cử dựa theo số đo của em, không chắc sẽ vừa. Em đeo thử xem, nếu rộng hoặc chật thì đem đi đổi”.
Hàn Cẩm Thư kinh ngạc trợn tròn mắt: “Anh biết chiều cao cân nặng của em à?”.
Ngôn Độ: “1m65, nặng 52.5kg, báo cáo trước khi kết hôn có viết”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hàn Cẩm Thư không thể tin nổi: “Báo cáo hai năm trước mà anh nhớ rõ như vậy hả? Hơn nữa đã lâu rồi, cân nặng mỗi người đều sẽ thay đổi”.
Ngôn Độ ung dung nói: “Người khác anh không biết nhưng em thì không thay đổi gì mấy”.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu liếc mắt nhìn anh: “Ngôn tổng có ý gì thế?”.
Thần sắc và biểu cảm của Ngôn Độ hệt như anh chỉ đang nói chuyện thời tiết hôm nay ra sao: “Cảm giác ôm em đêm tân hôn với bây giờ không khác gì nhau”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Đến đây thì cô không thể không bội phục ông lớn này, thử hỏi trên đời còn có ai nói một chuyện xấu hổ như thế thành đứng đắn được không? Không hề.
Hơn nữa cảm giác của bạo quân còn rất chuẩn xác. Cô vẫn luôn có thói quen tập yoga để kiểm soát cân nặng nên cân nặng hiện tại không hề thay đổi so với khi tốt nghiệp đại học.
Đối diện với Ngôn Độ một lúc, nội tâm của Hàn Cẩm Thư đã rối mù như gà bay chó chạy. Cô trầm ngâm, suy nghĩ miên man, người ta đã có lòng mua bao đầu gối cho mình, cô nên cảm kích mới phải. Bây giờ anh bảo cô thử vào vậy thì thử cũng chẳng sao, có mất miếng thịt nào đâu.
Bao đầu gối chứ gì, chỉ cần không phải quần nỉ thì thứ gì cũng được.
Cân nhắc một phen, cuối cùng Hàn Cẩm Thư quyết định đồng ý đề nghị của ông chồng hờ.
Cô nhẹ vén váy lên mấy cm lộ ra bắp chăn và hai đầu gối, sau đó nhìn hai chiếc bao đầu gối trong tay Ngôn Độ, chìa tay về phía anh, tự nhiên nói: “Đưa em đi, em tự đeo lên”.
Ngôn Độ lại làm như không nghe thấy, trực tiếp làm lơ cô, khuỵu gối nửa ngồi xổm trước mặt cô, năm ngón tay chạm đến mắt cá chân bên trong chiếc tất màu nhạt. Anh dừng lại, nắm lấy, nâng lên, giúp cô cởi dép đi trong nhà.
Hàn Cẩm Thư bị hành động của anh dọa sợ, phản xạ rụt chân về ngay lập tức: “Anh làm… làm… gì…”.
Ngôn Độ hơi dùng sức ngăn động tác của cô, ngữ điệu rất bình tĩnh: “Ngoan ngoãn cho anh, còn lộn xộn sẽ hôn em”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư đỏ bừng mặt, quắc mắt nhìn anh: “Này, ngoài cái này ra anh không còn cách nào để dọa em à?”.
Ngôn Độ liếc nhìn cô, ngữ khí vẫn thong thả như cũ: “Còn có thể đè em ra làm”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư trầm mặc, biết điều ngoan ngoãn không ngọ nguậy nữa. Dù sao thì kẻ lưu manh mặt dày như bạo quân sẽ chẳng bao giờ nói năng như người bình thường được.
Cô tin con quỷ háo sắc này nói được làm được.
Ngôn Độ thấy dáng vẻ tủi thân mà không dám nói của cô gái nhỏ, đáy mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt. Anh rủ mắt, căng bao đầu gối xỏ vào chân cô. Động tác mềm nhẹ chạy dọc theo bắp chăn, dần dần kéo lên trên.
Hàn Cẩm Thư là điển hình của con gái phương Nam, mặt nhỏ, xương nhỏ, dù chỉ cao 1m65 nhưng tỉ lệ cơ thể rất đẹp, chân dài eo nhỏ mông cong. Chân cô rất nhỏ nhưng không có vẻ khẳng khiu gầy gò, trắng nõn như cánh tay, làn da mịn màng nhẵn bóng bao quanh vùng xương đùi khiến người khác sinh ra cảm giác mơ màng mê hoặc.
Khiến trái tim ai đó ngứa ngáy muốn phạm tội.
Ngôn Độ đảo mắt qua bắp chân xinh đẹp của Hàn Cẩm Thư, ánh mắt tối lại nhưng biểu tình thần thái vẫn đạm nhiên như nước.
Rõ ràng bạo quân phải phục vụ Hàn Cẩm Thư nhưng vẫn rất bình tĩnh như đang hưởng thụ công việc của mình.
Sợi dây hai đầu buộc chặt, bao đầu gối bó sát vào da thịt của cô. Thêm một lớp vải trên đầu gối đáng lẽ phải khiến chân càng thêm ấm áp, nhưng vào khoảnh khắc ngón tay Ngôn Độ chạm vào chân cô, nhẹ nhàng như có như không chọc đầu gối cô khiến Hàn Cẩm Thư cảm thấy rất ngứa.
Trái tim Hàn Cẩm Thư đập càng nhanh, hô hấp gấp gáp, ngón tay bên trong lớp tất màu nhạt lặng lẽ co lại.
Chẳng lẽ…
Là ảo giác sao?
Sao cô cứ có cảm giác người này đang cố ý.
Hàn Cẩm Thư càng hốt hoảng, hai má lại càng nóng, nhẹ nhàng cắn cánh môi.
Phản ứng đáng yêu của cô lọt hết vào mắt Ngôn Độ, anh đưa mắt nhìn cô, biết rõ còn cố hỏi: “Giúp em đeo bao đầu gối thôi mà, em run cái gì?”.
Hàn Cẩm Thư lén hít sâu một hơi, bất mãn nhìn anh, oán giận nói: “Tay anh sao lạnh như thế, cóng chân em”.
Ngôn Độ thản nhiên đáp: “Thể chất vốn đã vậy, bẩm sinh đã thế”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hàn Cẩm Thư lén lút làm mặt quỷ với anh, nhỏ giọng thì thầm: “Động vật máu lạnh đều thế mà, chẳng có gì lạ”.
Ngôn Độ khẽ nhướng mày: “Em nói cái gì?”.
Hàn Cẩm Thư khẳng khái nói: “Em nói chính nhân quân tử đều như thế cả”.
Ngôn Độ lười vạch trần lời nói dối trắng trợn của cô vợ nhỏ. Anh cúi đầu, tiếp tục cẩn thận đeo bao đầu gối giúp cô, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Góc nghiêng khuôn mặt anh lọt vào tầm mắt Hàn Cẩm Thư khiến cô lơ đãng hoảng hốt.
Hàn Cẩm Thư vô thức lục lại ký ức, chợt phát hiện người được bao kẻ tôn sùng này đã từng quay đầu, đã từng khom lưng rất nhiều lần vì cô. Thậm chí anh còn nấu canh cho cô, làm giúp cô những việc vặt vãnh trong cuộc sống, mọi chuyện qua tay anh đều trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Cô nghĩ, hai chữ “vợ chồng” quả thật có ma lực. Nó có thể khiến người tôn quý đứng trên vạn người, trên đỉnh chúng sinh cam tâm tình nguyện lội xuống bùn. Hàn Cẩm Thư miên man suy nghĩ, tâm trí bay xa, vừa nghĩ vừa nhìn Ngôn Độ, ánh mắt dường như tìm thấy thú vui mới, gần như muốn chọc một cái lỗ trên khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Độ.
Ngôn Độ để cô tùy ý nhìn mình, bất chợt lên tiếng: “Đẹp không”.
Ngôn Độ: “Em nhìn anh không chớp mắt, con mắt muốn nhảy ra ngoài luôn kìa”.
Bị anh bắt tại trận, Hàn Cẩm Thư lúng túng rời mắt, làm bộ bình tĩnh, nói: “Đương nhiên là đẹp, người muốn cưới em xếp hàng dài, nếu anh không đẹp trai thì em cũng sẽ không chọn anh”.
Ngôn Độ xùy một tiếng: “Nghe em nói thì có vẻ anh đánh bại được nhiều đối thủ tiềm năng để lọt vào mắt xanh của Hàn tiểu thư đều là nhờ phúc của gương mặt này phải không?”.
Hàn Cẩm Thư cong môi, đôi mắt sáng ngời: “Ngôn Độ tiên sinh, đối với người cuồng nhan sắc như em thì ấn tượng đầu tiên quyết định tất cả”.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, hai chiếc bao đầu gối đã yên vị trên chân Hàn Cẩm Thư.
Ngôn Độ rủ mắt nhìn hai chiếc bao đầu gối trên chân vợ mình.
Trên thực tế, khuôn mặt, dáng người và khí chất của Hàn Cẩm Thư không quá phù hợp với màu hồng nhạt này. Ngôn Độ cảm thấy cô hẳn phải là yêu tinh tu luyện ngàn năm, ngốc nghếch một ngày lạc xuống phàm trần, không biết che giấu sắc đẹp và tư thái mị hoặc của bản thân, chỉ một nụ cười tùy ý đã có thể khiến chúng sinh thần hồn điên đảo, trêu chọc trái tim bình lặng của anh nổi giông tố thét gào.
Rõ ràng, từ nhỏ tính cách của anh đã rất bình tĩnh tiết chế, lăn lộn bao năm càng khiến lý trí của anh vững như bàn thạch.
Thế nhưng Hàn Cẩm Thư lại gợi lên những dục niệm khiến Ngôn Độ không thể khống chế.
Nó như ngọn lửa thiếu đốt dưới địa ngục, một khi bùng cháy sẽ khiến anh không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ còn cách buông bỏ trầm luân.
Một nữ yêu tinh như vậy, màu xứng với cô nhất phải là đỏ rực như lửa hoặc màu tím quyến rũ.
Nhưng lúc này, Ngôn Độ chợt phát hiện màu hồng nhạt ngây thơ trong sáng cũng rất hợp với yêu tinh nhà mình. Vưu vật trời ban, nửa thuần khiết nửa quyến rũ, cho dù có khoác bao tải lên người thì cô cũng xinh đẹp động lòng trong mắt anh.
Hàn Cẩm Thư thấy Ngôn Độ ngắm nghía chiếc bao đầu gối trên mình liền cho rằng anh đang đánh giá xem bao đầu gối lớn hay nhỏ, vừa hay không. Nghĩ vậy cô lập tức duỗi thẳng đầu gối ra trước mặt anh, tùy ý nói: “Kích cỡ vừa đẹp, không cần phiền Franc đi thêm chuyến nữa”.
Ngôn Độ gật đầu.
Hàn Cẩm Thư bỗng mở miệng gọi anh, lần này rất nhẹ nhàng, dùng cách xưng hô chỉ dùng cho một người duy nhất: “Chồng à”.
Ngôn Độ ngồi dậy, khom lưng nhặt hộp giấy vương vãi trên sàn vứt vào thùng rác, tùy ý nghiêng đầu đáp lại cô: “Sao thế?”.
Hàn Cẩm Thư chống cằm nhìn anh, nói: “Chúng ta kết hôn đã hai năm, đến giờ em mới phát hiện thì ra anh là một người chồng tốt rất có trách nhiệm”.
Nghe được cô khen anh là chuyện hiếm có chẳng kém trời đang nắng vỡ đầu bỗng đổ mưa, ngàn năm khó gặp.
Ngôn Độ nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng một lúc mới khẽ cong môi, nói: “Hiếm có được em khích lệ khiến anh thật cảm động”.
Hàn Cẩm Thư đương nhiên nghe ra bạo quân đang châm chọc cô bình thường thích đâm bị thóc chọc bị gạo, chẳng nói được gì êm tai. Cô nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Nể tình gần đây anh đối tốt với em như vậy, sau này em sẽ tiếp tục tìm kiếm điểm tốt của anh, khen anh nhiều hơn”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngôn Độ: “Khen anh sao còn phải đợi sau này”.
Hàn Cẩm Thư không hiểu: “Không thế thì sao?”.
Khoảng cách giữa hai người không đến một mét, Ngôn Độ nhướng mày, thong thả đến gần phủ bóng lớn xuống gần cô, giang hai tay kéo trọn Hàn Cẩm Thư nhốt trong vòng tay mình.
Hai đôi môi cách nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của đối phương.
Hàn Cẩm Thư ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo độc nhất vô nhị trên người Ngôn Độ, đầu óc cô choáng váng, trái tim rộn ràng theo nhịp run rẩy của thân thể.
Sự rung động kỳ lạ ấy khiến trái tim cô hoảng loạn, cô vô cùng bất an, rụt cổ ra sau hòng thoát khỏi thiên la địa võng anh giăng ra.
Nhưng Ngôn Độ không để cô được như ý.
Cô lùi một bước, anh tiến một bước, quyết không cho cô đường lui.
Đôi mắt Ngôn Độ sâu thẳm đen nhánh không thấy đáy. Anh nhìn cô chằm chằm, dùng âm thanh chỉ có cô mới nghe thấy thì thầm bên tai: “Chẳng lẽ trong lòng em ưu điểm của chồng mình ít vậy sao mà phải đợi sau này tìm kiếm?’.
Hàn Cẩm Thư đành phải kiếm cớ lung tung: “Đương nhiên không phải, trong lòng em, anh quá nhiều ưu điểm. Nếu khen bây giờ em sợ phải khen đến sáng mai mất”.
Ngôn Độ cắn nhẹ vành tai đỏ hồng của cô, nói: “Ví dụ xem nào”.
Hàn Cẩm Thư: “Ví dụ anh thật sự rất đẹp trai”.
Ngôn Độ: “Còn gì nữa”.
Hàn Cẩm Thư suy nghĩ, tiếp tục: “Anh có khuôn mặt chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, xứng đáng danh xưng đẹp trai nhất vũ trụ”.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ: “Ngoài mặt ra chẳng lẽ hết rồi?”.
“Dĩ nhiên là không, dáng người của anh cũng rất tuyệt”. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, vừa khen ngợi còn vừa giơ tay vỗ cơ ngực rắn chắc của anh thể hiện chân thành, “Xem quyến rũ bao nhiêu này, cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư gợi cảm, người bình thường tập hùng hục trong phòng gym chục năm cũng chẳng có được”.
Hàn Cẩm Thư vừa dứt lời, Ngôn Độ bỗng vùi đầu vào hõm cổ cô, cười thành tiếng.
Hàn Cẩm Thư ôm vẻ mặt mù mờ khó hiểu, giơ tay vỗ vai anh, hói: “Này, anh làm sao thế?”.
Cô vừa hỏi xong liền cảm nhận được người đàn ông hé miệng cắn một miếng lên má mình.
Hàn Cẩm Thư bất ngờ, rầu rĩ rên một tiếng.
Ngôn Độ đè môi bên vành tai cô, giọng nói rất nhẹ, thong thả ung dung: “Thư tình tiểu thư, xem ra mấy năm nay anh cũng không phải không thu hoạch được gì”.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu hỏi: “Xin hỏi anh thu hoạch được gì?”. Chẳng lẽ là thu hoạch được sự khẳng định của cô với anh sao.
Ngôn Độ nói: “Được em công nhận về kỹ năng chuyện đó của anh”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cái gì!!! Ờm… nhưng mà cũng chẳng có gì không đúng cả.
Hàn Cẩm Thư xấu hổ, mấp máy môi muốn nói gì nhưng Ngôn Độ lại thong thả ngẩng đầu rời khỏi hõm cổ cô.
Anh ngồi dậy, nhìn hai má đỏ ửng của cô gái, ánh mắt tối đen cực kỳ nguy hiểm.
Hàn Cẩm Thư nhìn anh vài giây, mơ hồng cảm nhận được hồi chuông cảnh báo nguy hiểm, dự cảm chuyện xấu sắp đến.
Đôi mắt Ngôn Độ tràn đầy u ám nặng nề, vài giây sau, anh thản nhiên nói: “Tắt đèn”.
Hàn Cẩm Thư:?
Không đợi cô nhận thức được chuyện gì xảy ra, hệ thống điện thông minh trong nhà đã nhận lệnh, lập tức tắt đèn.
Toàn bộ phòng khách rộng lớn chìm trong mảng tối tăm.
Hàn Cẩm Thư không nhìn thấy gì, vừa bất an vừa lo sợ. Cô ngồi dậy khỏi sô pha, cổ tay bất ngờ bị anh nắm chặt.
Trong bóng đêm, Ngôn Độ ôm đầu cô, vùi đầu vào cổ cổ, nghiêng đầu cắn mút vành tai cô.
Trong lúc mê man, cô nghe thấy anh trầm giọng nói bên tai mình: “Tiểu thư tình, em thật nông cạn”.
Hàn Cẩm Thư khuất mình trong bóng tối, bị anh hôn càng ngày càng mê đắm, không động đậy cũng không thể trốn thoát, hô hấp ngày càng hỗn loạn. Vất vả lắm cô mới thốt ra một câu: “Em nông cạn thế nào?”.
Ngôn Độ trả lời: “Em chỉ thích sắc đẹp của anh”.
Vóc dáng cao lớn chuẩn 1m88, cân nặng hơn 75kg, mạnh mẽ sừng sững, Hàn Cẩm Thư bị anh áp xuống, cả người mềm mũn trên sô pha. Cô thử đẩy anh ra, phản biện: “Ai mà chẳng yêu cái đẹp, đàn ông đều thích người đẹp, phụ nữ đương nhiên cũng thích đàn ông đẹp trai mà”.
Ngôn Độ tiếp tục cắn lên môi Hàn Cẩm Thư.
Anh nói: “Dù thế nào anh cũng rất vui vẻ”.
Cô hỏi anh: “Anh vui cái gì?”.
Ngôn Độ trả lời: “Được thư tình tiểu thư ái mộ sắc đẹp là vinh hạnh lớn lao của anh”.
…
Từ sô pha đến phòng ngủ, ký ức đêm đó của Hàn Cẩm Thư cực kỳ mơ hồ.
Cô chỉ nhớ loáng thoáng, Ngôn Độ ngửi tóc cô trên sô pha, hôn môi cô bên cạnh cửa sổ, cuối cùng… cuối cùng… cô khóc không ngừng… bị anh đè trên tường phòng ngủ.
Anh khàn giọng nói, thì thầm bên tai cô như lời nỉ non, gọi cô rất nhiều lần “thư tình”, “thư tình”, “tiểu thư tình của anh”.
Thật ra Hàn Cẩm Thư vẫn có một thắc mắc.
Cô quen biết Ngôn Độ hai năm trước, từ sau ngày cưới, anh thường xuyên gọi cô là “thư tình”.
Hàn Cẩm Thư nhớ rất rõ, tối đó tắm rửa xong ngồi trên giường, căng thẳng đến mức dạ dày quặn thắt, suýt nữa đã nôn ra. Ngôn Độ trần trụi bước khỏi phòng tắm, thần sắc lạnh nhạt đạm mạc không hề gợn sóng như lần đầu gặp mặt.
Thấy dáng vẻ của cô, anh ngồi xuống bên cạnh, duỗi tay nhẹ nhàng vén tóc bên thái dương cho cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Lòng bàn tay rộng lớn dịu dàng vỗ về lưng cô tựa như đang an ủi cô mèo nhỏ đang chịu kích động.
Ngôn Độ rất bình tĩnh, cũng rất lịch lãm, một lúc sau mới mềm giọng hỏi cô: “Có thể không”.
Khi đó, hai tờ giấy chứng nhận kết hôn giống hệt nhau đã trong tay họ, người thân hai bên đã chứng kiến tiệc cưới, Hàn Cẩm Thư đã tuyên thệ trở thành vợ của Ngôn Độ trước mặt Thượng đế. Bất kể giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay khỏe mạnh, cô đều sẽ nắm tay anh vĩnh viễn không rời.
Cô căn bản không có lý do để từ chối.
Nội tâm Hàn Cẩm Thư như sóng cuộn biển gầm, chỉ có thể nhắm mắt đồng ý.
Đêm đó, Ngôn Đô dùng hết sự dịu dàng để yêu thương cô, cũng luôn miệng gọi cô là “thư tình” hệt như đêm nay.
Hàn Cẩm Thư rất muốn hỏi Ngôn Độ vì sao lại gọi cô như vậy, nhưng thân thể và đầu óc cô đã quá mệt mỏi, cuối cùng không thể hỏi ra miệng, nặng nề vùi mình trong lòng anh chìm vào giấc ngủ.
…
Ngôn Độ đặt chuyến bay lúc 10 giờ 15 phút sáng.
Hàn Cẩm Thư đặt đồng hồ báo thức lúc 8 giờ. Đúng giờ, cô mò dậy tắm rửa, trang điểm, thay quần áo, chọn túi xách, ước chừng ngốn của cô mất bốn mươi phút.
Ngôn Độ cũng dậy rất sớm.
Lúc Hàn Cẩm Thư đang sửa soạn, Ngôn Độ đang làm việc trong thư phòng, vừa sửa phương án vừa chờ cô. Đúng lúc Bộ phận Marketing của Ngôn thị nhận được phản hồi của CEO thì Ngôn phu nhân cũng xong việc, gõ cửa thư phòng của Ngôn Độ.
Ngôn Độ ngẩng đầu lên nhìn, Hàn Cẩm Thư mặc một bộ trang phục họa tiết nanh sói, một tay đeo túi xách, một tay kéo vali hành lý cỡ lớn. Cô tươi cười với Ngôn Độ, nói: “Để anh đợi lâu, đi thôi”.
Cô vốn đã xinh đẹp, ngày thường đều chăm chỉ bảo dưỡng, trạng thái da luôn rất tốt, lúc này lại trang điểm tỉ mỉ càng khiến vẻ ngoài thêm quyến rũ bức người.
Ngôn Độ bị sắc đẹp lóa mắt phía trước lay động, mất nửa giây mới bình tĩnh lại, đóng máy tính, lấy áo khoác rời khỏi thư phòng.
Đến bên cạnh Hàn Cẩm Thư, anh tự nhiên nhận lấy vali trong tay cô.
Hàn Cẩm Thư ngừng lại một chút, nói: “Để em tự kéo, anh còn có hành lý riêng mà”.
Ngôn Độ nói: “Chúng ta chỉ có một chiếc vali này thôi”.
Hàn Cẩm Thư hơi kinh ngạc: “Nhưng đây là vali của em, của anh đâu?”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngôn Độ trả lời: “Anh chỉ có một chiếc túi du lịch nhỏ để chút quần áo, vừa rồi lúc em trang điểm anh đã bỏ nó vào vali của em rồi”.
Hàn Cẩm Thư im bặt.
Thôi vậy, cũng tại cô từ nhỏ đến lớn chưa từng đi du lịch cùng người khác phái. Cô không ngờ nam nữ lại khác biệt đến thế, cùng là xa nhà, cùng là người tỉ mỉ, nhưng đồ của cô gần như nhét đầy vali 29inch, còn Ngôn Độ lại chỉ mang một chiếc túi du lịch nhỏ.
Ra khỏi căn penthouse, chiếc Bentley màu đen đã chờ bên ngoài từ sớm. Thấy Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư đã tới, tài xế A Kiệt vội tiến lên nhận lấy vali bỏ vào cốp xe.
Nhiều ngày không gặp cậu tài xế, Hàn Cẩm Thư thân thiện chào hỏi: “A Kiệt, nhiều ngày không gặp, nghe nói anh đã lên chức bố, chúc mừng nhé!”.
Nam thanh niên tuấn tú thẹn thùng cười rộ lên, tít mắt nói: “Cảm ơn phu nhân”.
Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư lên xe.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Hàn Cẩm Thư chỉnh lại áo khoác ngoài, nhớ tới gì đó liền thuận miệng hỏi cậu tài xế phía trước: “Hai ngày trước anh chăm sóc vợ ở cữ à?”.
A Kiệt khởi động xe, nói: “Cảm ơn phu nhân quan tâm, gần đây vợ tôi ở cữ tại trung tâm, cuối ngày tan làm tôi sẽ qua đó”.
Hàn Cẩm Thư hiểu, “Nghĩa là gần đây anh không ở bên cô ấy à?”.
A Kiệt: “Trung tâm có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc”.
Hàn Cẩm Thư nhíu mày: “Cũng phải. Nhưng mấy ngày trước chẳng phải anh nói muốn chăm sóc vợ ở cữ nên xin nghỉ, vì thế thế Ngôn Độ phải tự lái xe đó sao?”.
A Kiệt: …
A Kiệt:???
Chỉ ba giây ngắn ngủi, A Kiệt toát mồ hôi hột. Anh ta không hiểu chuyện gì, trong lòng thấp thỏm không yên. Lúc này, A Kiệt chỉ còn cách trộm nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình qua gương chiếu hậu.
Nét mặt boss lớn vẫn rất tự nhiên, đôi chân dài vắt lên nhau, đang chăm chú đọc tin tức kinh tế tài chính hôm nay, dường như không nghe thấy cuộc đối thoại của anh ta và bà chủ.
Anh chỉ lơ đãng đẩy mi mắt, chớp nhoáng liếc nhìn A Kiệt qua gương chiếu hậu.
Cái liếc mắt này khiến A Kiệt thông não A Kiệt ngay lập tức, đồng thời cũng khiến cậu tài xế sinh ra cảm khái: Vì muốn ở riêng với vợ mà boss phải hao tổn tâm sức nhiều thật đấy.
A Kiệt mỉm cười, nói: “Đúng vậy bà chủ, đúng là mấy hôm trước tôi xin nghỉ chăm sản phụ”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hàn Cẩm Thư không hiểu, hoang mang nói: “Nhưng vừa rồi anh nói vợ anh ở trung tâm hậu sản mà”.
A Kiệt nói dối mà mặt không đổi sắc: “Mèo con nhà tôi cũng vừa mới đẻ, tôi xin nghỉ ở nhà chăm mèo mẹ”.
Hàn Cẩm Thư: … @@
Bên cạnh cô, boss lớn vẫn đang đọc báo, thản nhiên cong môi cười.