Cọ Xát

Chương 79: Phiên ngoại 2: Nói rằng em muốn anh



Vào giữa tháng mười hai, bà Bùi Uyển Từ sẽ đón sinh nhật lần thứ năm mươi ba. Ba Hàn Thanh Bách và các cô dì chú bác đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho bà Bùi từ lâu. Ngay cả cháu gái Du Thấm cũng đến thăm trước ba ngày và gửi cho Bùi Uyển Từ hộp quà to chứa tổ yến thượng hạng mà cô ấy đặt mua từ Malaysia, chúc dì hai mãi trẻ đẹp.

Nhưng đối diện với căn phòng đầy ắp những món quà quý giá chồng chất như núi, bà Bùi lại buồn rầu không vui, thở dài một hơi buồn bã.

Bùi Uyển Từ khi còn trẻ là một người đẹp nổi tiếng ở thành phố Ngân Hà. Bà sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương, một người phụ nữ lớn lên trong mực nước và thơ ca, nhưng tính cách của bà không uyển chuyển hàm xúc, hiền thục giống như người đẹp dòng dõi thư hương bình thường. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Trái lại, bà rất cao ngạo, kiêu căng tùy hứng. Năm đó Hàn Thanh Bách đã tốn rất nhiều công sức, gặp không ít gian nan mới theo đuổi được Bùi Uyển Từ.

Sau khi cưới Bùi Uyển Từ về nhà, Hàn Thanh Bách càng cưng chiều cô công chúa kiêu căng này, đặt trong lòng bàn tay sợ lạnh, ngậm trong miệng sợ tan.

Nghe thấy vợ thở dài, Hàn Thanh Bách cảm thấy rất kỳ lạ. Ông khép tờ báo lại, thành khẩn nói: "Tiệc sinh nhật hàng năm của em có thể sánh ngang với đại thọ của Từ Hi Thái hậu. Quà tặng đếm mỏi tay, lời chúc phúc đáp lại không xuể, sao em lại còn thở dài, có gì không thỏa mãn sao?”

Bùi Uyển Từ buồn bã nói: “Ba nó, trước đây, năm ngoái trước nửa tháng Cẩm Thư sẽ gọi điện cho em, hỏi em thích gì muốn gì. Năm nay đến bây giờ, con gái còn không có hành động gì, chắc chắn nó đã quên mất sinh nhật của mẹ nó rồi.”

"Không có khả năng này đâu." Hàn Thanh Bách luôn coi Hàn Cẩm Thư như hòn ngọc quý trên tay, nghe những gì vợ nói, ông vô thức bảo vệ con gái mình, nói: "Mặc dù Cẩm Thư ngày thường rất bận nhưng anh hiểu con gái anh. Nó sẽ không quên việc này được. Em yên tâm, chắc chắn Cẩm Thư đã chuẩn bị quà tặng cho em từ lâu rồi, nó úp mở là đợi ngày sinh nhật của em tặng em một bất ngờ.”

Đối với lời an ủi của chồng, Bùi Uyển Từ bán tín bán nghi: "Nếu con gái quên thật rồi thì sao?"

Hàn Thanh Bách kiên quyết khẳng định: "Tuyệt đối không có khả năng."

"Vậy thì tốt. Cô gái nhỏ bây giờ còn học được khiến cho em bất ngờ, khiến em mấy ngày hôm nay buồn bã mất cả ăn uống." Lúc này tâm trạng Bùi Uyển Từ mới vui vẻ hơn vài phần, bà cong khóe miệng, cầm túi xách dự tiệc từ trên sô pha đi đến chỗ đổi giày ở lối đi vào.

Hàn Thanh Bách nhìn bóng lưng mảnh khảnh của vợ: "Sắp chín giờ rồi. Tối như vậy, em định đi đâu?"

"Bà Trần và bà Lưu nhà hàng xóm mời em chơi mạt chược. Ban đầu em không có tâm trạng nhưng bây giờ đột nhiên lại có tâm trạng. Em sẽ về trước mười một giờ rưỡi, anh không cần chờ em, cứ đi ngủ sớm đi.”

Nói xong những lời này, bà Bùi Uyển Từ vẫy ống tay áo, sửa sang lại áo choàng màu trắng bên ngoài sườn xám, sửa lại tóc, rồi từ từ rời đi.

Sau khi vợ rời đi, Hàn Thanh Bách đặt tờ báo xuống, suy nghĩ một chút. Để cho an toàn, cuối cùng ông vẫn lấy điện thoại ra, lặng lẽ gọi cho một số điện thoại.

Sau hai tiếng bíp, bên kia bắt máy.

“Ba.” Giọng nói Hàn Cẩm Thư truyền ra từ ống nghe, nghe hơi mệt mỏi.

"Này, con gái, con đang bận sao?" Hàn Thanh Bách thuận miệng hàn huyên.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Ở phía bên kia thành phố, trên tầng cao nhất dinh thự Phù Quang.

Hàn Cẩm Thư đang tăng ca trong văn phòng. Ngón tay bị phỏng do nắp nồi còn chưa lành, đầu ngón trỏ và ngón cái của cô đều quấn băng keo cá nhân, một khi đụng tới sẽ hơi đau nhức, vì vậy khi gõ bàn phím rất bất tiện.

Cô dùng tám ngón tay còn lại gõ chữ trong tài liệu, gõ cẩn thận nhưng chậm rãi. Nghe thấy lời của ba Hàn, cô hơi lơ đễnh: "Vâng, con hơi bận. Ba có chuyện gì sao?"

"À, cũng không có gì." Hàn Thanh Bách hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Ba chỉ nhắc con, buổi tối ngày mai đừng quên về nhà ăn cơm tối."

Hàn Cẩm Thư: "Vâng."

Hàn Thanh Bách dừng lại ba giây, nhịn không được, trầm giọng nói: "Thư Thư, tối mai về nhà ăn cơm, con nhất định nhớ rõ là việc gì đúng không?”

"Con đương nhiên nhớ, ngày mai là sinh nhật mẹ con.” Hàn Cẩm Thư khó hiểu: "Sao hôm nay ba kỳ lạ vậy?"

Nghe vậy, Hàn Thanh Bách đột nhiên thở phào một hơi: "Con còn nhớ là tốt rồi. Mẹ con nói con vẫn không hỏi bà ấy muốn quà tặng gì, còn tưởng rằng con đã quên sinh nhật bà ấy, khổ sở mấy ngày liền.”

Hàn Cẩm Thư dở khóc dở cười, nói chuyện phiếm với ba Hàn vài câu rồi cúp điện thoại.

Cô vừa đặt điện thoại xuống bàn thì có tiếng bước chân từ xa đến gần. Ngay sau đó, cửa thư phòng vang lên hai tiếng cốc cốc, có người gõ cửa, vừa thân sĩ vừa tao nhã.

Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên từ phía sau máy tính.

Ngôn Độ mặc bộ quần áo ở nhà màu nhạt, hai tay đút túi quần, thân hình cao lớn uể oải dựa vào khung cửa. Anh hỏi: "Vẫn chưa xong sao?"

"Đúng vậy, việc này hơi gấp nên em phải làm xong trong hôm nay. Chắc là còn mất một lúc lâu nữa." Vẻ mặt Hàn Cẩm Thư suy sụp, dùng hai ngón tay đáng thương quấn băng khoa tay múa chân với anh: "Tay em như vậy, đánh chữ chậm quá.”

Khóe miệng Ngôn Độ hơi cong lên, anh đi tới khom lưng cúi đầu, hôn nhẹ một cái vào bờ môi của cô.

“Ngoan, cục cưng, đi nghỉ một lúc.” Anh nhẹ giọng dỗ dành: “Anh nấu canh bong bóng cá cho em, em đi ăn đi, nội dung còn lại anh làm giúp em.”

Vẻ mặt Hàn Cẩm Thư ửng đỏ, chớp đôi mắt to vài lần, hơi do dự: "Như vậy có làm phiền ông xã không?"

Ngôn Độ khẽ cười, hôn lên chiếc cằm nhỏ của cô: “Ông xã nguyện ý để em làm phiền.”

Hiệu quả làm việc của bạo quân quả nhiên hơn hẳn người bình thường.

Hàn Cẩm Thư vừa xem phim vừa uống canh, vui vẻ nhàn nhã ăn xong bát canh bong bóng cá, bạo quân đã xử lý xong tài liệu mà cô phải vò đầu làm cả đêm, bản gốc đánh máy xong cất vào túi tài liệu, bản sao lưu đánh số rõ ràng sắp xếp vào tủ.

Hàn Cẩm Thư vui mừng khôn xiết, cô lao đến ôm chặt lấy Ngôn Độ, khen thưởng vì anh tăng ca giúp cô.

Hai tay Ngôn Độ ôm lấy eo thon của cô, nghiêng đầu muốn hôn sâu lên môi cô, nhưng không biết vì sao lại hơi dừng lại, ngược lại hôn nhẹ lên mặt Hàn Cẩm Thư.

Hàn Cẩm Thư đắm chìm trong niềm vui hoàn thành công việc, không hề nhận ra sự khác thường của Ngôn Độ, ngâm nga đi tắm.

Trong lúc tắm, cô tiện tay lướt danh sách bạn bè, ngón tay lướt xuống dưới thì thấy một bức ảnh phong cảnh Du Thấm đăng lên.

Hàn Cẩm Thư hơi suy nghĩ, gõ tin nhắn: Chị đi chơi ở đâu vậy?

Du Thấm trả lời trong vài giây trong trò chuyện riêng: Không phải chị chụp, là thầy giáo Từ đi công tác ở Vân Thành, cậu ta gửi cho chị một bức ảnh phong cảnh ven đường. Chị thấy đẹp nên tiện tay gửi lên trong danh sách bạn bè.

Hàn Cẩm Thư: [cười xấu xa]

Cô nói chuyện phiếm với Du Thấm vài câu, từ phòng tắm đi ra, ngẩng đầu nhìn, thấy Ngôn Độ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, rũ mắt đọc sách. Đèn tường ở một bên đầu giường đang bật, ánh sáng ấm áp tối màu rơi xuống khiến đường nét vốn lạnh lùng của anh có vẻ rất dịu dàng.

Ở cách đó mấy bước, Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm bên trái của Ngôn Độ, cứ nhìn như vậy, nhìn đến mức hơi mê mẩn.

Một lát sau, Ngôn Độ để ý đến tầm mắt của Hàn Cẩm Thư, hơi nhướng mày, sau đó anh hơi cau mày, nói: "Mùa đông em mặc ít như vậy không lạnh sao. Lại đây đi."

Vài giây sau, cô gái leo lên giường, ngoan ngoãn mềm mại chui vào trong lòng anh. Cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo ôm lấy eo anh, dụi mái đầu mềm mại vào cổ anh, giống như một con mèo con đang làm nũng với chủ nhân.

Ngôn Độ dùng sức thu tay lại, ôm chặt lấy cô, rũ mắt nhìn cô: "Vừa rồi em nhìn anh làm gì?"

“Anh thật đẹp.” Mùi hương gỗ mun trên cơ thể anh hòa với mùi sữa tắm bạc hà, rất dễ ngửi. Hàn Cẩm Thư ngửa cổ nhìn anh, vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng sáng lấp lánh: "Em hâm mộ chính em, có người đàn ông đẹp trai khôi ngô như vậy ngủ bên cạnh em mỗi ngày."

Ngôn Độ: "..."

Ngôn Độ bị logic kỳ lạ và phương thức diễn đạt của cô gái chọc cười. Anh cong môi, dùng ngón tay véo mặt cô: "Anh cũng ghen tị với chính anh, có thể được một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy mê đắm."

Hàn Cẩm Thư phì cười, gương mặt dán vào anh, môi cũng dán vào anh.

Hành động thân mật một hồi, Hàn Cẩm Thư mới chợt nhớ tới cuộc điện thoại cách đây không lâu, ôi một tiếng, nói với Ngôn Độ: "Ba em vừa gọi điện thoại cho em, nhắc em tối mai về nhà ăn cơm."

Ngôn Độ: "Ừ."

“Này, lúc trước em muốn mua quà sinh nhật cho mẹ em, anh nói năm nay để anh chuẩn bị.” Hàn Cẩm Thư hơi mở to mắt nhìn anh: “Chắc anh không quên đúng không?”

Ngôn Độ nhàn nhạt nói: "Đương nhiên không quên."

Hàn Cẩm Thư thở phào một hơi, vỗ nhẹ vào ngực, thả lỏng lại. Cô hơi tò mò, lại hỏi: "Anh chuẩn bị gì cho mẹ em vậy?" ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Đầu ngón tay Ngôn Độ xuyên qua mái tóc đen dày của cô, tìm thấy chiếc tai nhỏ tròn trịa mềm mại kia, véo chơi, thuận miệng đáp: "Anh thu thập tất cả các album có chữ ký của ca sĩ Trần Bách Cường.”

Hàn Cẩm Thư:!

Hàn Cẩm Thư sững sờ: "Sao anh lại biết mẹ em hâm mộ ca sĩ Trần Bách Cường? Em chưa từng nói với anh mà."

Ngôn Độ nói: "Trước khi kết hôn, anh có hơi tìm hiểu một ít."

Hàn Cẩm Thư: "...?"

Hàn Cẩm Thư sợ ngây người. Cô nghi ngờ nhíu mày, hơi nheo mắt lại hỏi: “Sao anh lại đi tìm hiểu mẹ của em?”

Giọng điệu của Ngôn Độ rất bình tĩnh: "Không chỉ mẹ của em, ba em anh cũng tìm hiểu một ít. Ví dụ như anh biết mẹ em thích Trần Bách Cường, chơi mạt chược và sưu tầm ngọc trai trắng của Úc. Ba em thích câu cá, thích đánh cầu lông, thích đọc sách Lỗ Tấn."

Hàn Cẩm Thư: "...Những điều anh biết rất đúng. Nhưng anh biết những chuyện này để làm gì?"

“Đây là kế hoạch thứ hai của anh.” Ngôn Độ liếm khóe môi cô, dịu dàng nói: “Hồi trước anh tìm hiểu ba mẹ của em để đề phòng bất cứ tình huống nào.”

Sau khi nghe Ngôn Độ nói, Hàn Cẩm Thư lờ mờ hiểu ra. Cô vỗ trán nói a một tiếng: "Em hiểu rồi. Nếu em vẫn luôn không thích anh, anh sẽ bắt đầu từ ba mẹ em. Không làm gì được em, anh sẽ thu phục ba mẹ em trước, sau đó đi đường vòng đạt được mục đích đúng không?"

Ngôn Độ đáp: "Có thể hiểu như vậy."

Hàn Cẩm Thư: "..."

Hàn Cẩm Thư phồng má, vươn một ngón trỏ mảnh khảnh, chọc một cách hung hăng vào ngực anh: "Anh, anh, anh cẩn thận quá mức rồi đấy! Em thậm chí không biết nói sao về anh nữa."

Ngôn Độ hôn lên má cô, nhẹ giọng nói: “Thư Tình, nếu không phải anh quá yêu em, quá muốn có được em, sao anh lại phải tốn nhiều công sức và thời gian như vậy.”

Trong lòng Hàn Cẩm Thư cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Cô hừ hai tiếng, ôm lấy cổ Ngôn Độ, há miệng nhe răng, kêu lên một tiếng rồi ngậm lấy hai bờ môi mỏng trơn bóng của anh. Mang theo ý trừng phạt, cô cắn tàn nhẫn.

Sau khi cắn, cô chuẩn bị lùi lại.

Đúng lúc này, ngón tay của Ngôn Độ đột nhiên nắm cằm Hàn Cẩm Thư, không cho cô rút lui. Cô giật mình, đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu đôi mắt sáng lấp lánh của cô, cô còn chưa kịp hoàn hồn, một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa bá đạo ập đến.

Mê mang một lát, đầu óc Hàn Cẩm Thư choáng váng, cảm giác cô sắp tan vào trong lòng Ngôn Độ.

Sau đó, Ngôn Độ đẩy cô ngã xuống giường.

Hàn Cẩm Thư nhắm mắt lại, tim đập nhanh thình thịch, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo ngủ. Cô vừa thấp thỏm vừa hơi mong chờ, chờ đợi.

Sau đó là tiếng tắt đèn.

Cạch.

Khi tắt đèn, Ngôn Độ vươn tay đắp chăn cẩn thận, ngay ngắn cho Hàn Cẩm Thư, anh nằm xuống bên cạnh cô, nhắm mắt ngủ.

Hàn Cẩm Thư: "..."

Hàn Cẩm Thư sững người, mở to hai mắt trong bóng tối, cảm thấy hơi khó tin. Cô chớp mắt vài cái, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Nhờ ánh trăng mơ hồ từ ngoài cửa sổ rọi vào, cô thấy Ngôn Độ khép hai mắt lại, hàng lông mi dày rũ xuống, giống hai cái quạt nhỏ màu đen.

Hô hấp rất nhẹ cũng không có hành động nào khác.

Hàn Cẩm Thư:???

Bên này, Ngôn Độ đang nhắm mắt lại, cố gắng hết sức điều chỉnh hô hấp, khống chế cảm xúc hỗn loạn trong cơ thể. Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, một con cá trơn tuột đột nhiên chui vào trong lòng anh.

Bẹp—dính chặt vào người anh.

Ngôn Độ: "..."

“Ông xã…” Cô gái nhỏ trong lòng anh ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng áp vào chiếc cằm nhọn của anh, cọ qua cọ lại nhẹ nhàng. Cô có vẻ rất xấu hổ, ngập ngừng nửa ngày mới nhỏ giọng nói tiếp nửa câu sau: "Tối nay... chúng ta, không làm chuyện ấy sao?"

Có trời mới biết, giờ phút này mạch máu cả người Ngôn Độ sôi sục, gần như muốn nổ tung, anh làm sao có thể chịu đựng được việc cô trêu chọc như vậy.

Anh ôm lấy cô, hôn an ủi lên trán cô, giọng nói khàn đến mức đáng sợ nhưng lại rất kiềm chế: “Từ hôm nay cho đến khi vết thương trên tay em khỏi hẳn, anh sẽ không chạm vào em.”

Mỗi lần như vậy, anh đều rất mất kiểm soát.

Ngôn Độ nhận thấy rằng khi anh mất kiểm soát vào đêm qua, anh đã chạm vào bàn tay bị phỏng của Hàn Cẩm Thư vài lần.

“Tại sao?” Hàn Cẩm Thư không hiểu.

Ngôn Độ nhẫn nhịn, dịu dàng nói: “Hôm qua anh đè vào tay em, làm em rất đau.”

Hàn Cẩm Thư: "..."

Một việc nữa mà Hàn Cẩm Thư không đoán được lý do. Cô hơi muốn bật cười nhưng cũng hơi cảm động, phần nhiều vẫn là vô cùng thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Không sao, em có thể chú ý, không để anh đè vào."

Ngôn Độ im lặng vài giây, sau đó lắc đầu: "Không được."

"Nhưng anh không khó chịu sao?" Có lẽ bóng tối xung quanh đã cổ vũ Hàn Cẩm Thư, mặt cô nóng như lửa đốt, vùi đầu vào trong ngực anh, giọng nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu: "Vừa rồi chúng ta hôn lâu như vậy..."

Ngôn Độ nói: "Anh rất khó chịu."

Ngôn Độ nói thêm: “Nhưng anh có thể kiềm chế vì em.”

Nghe vậy, bản thân Hàn Cẩm Thư cũng không biết chuyện gì xảy ra, rụt rè nói với anh một câu: "Vấn đề là hiện tại em rất khó chịu."

Khi cô nói xong, trong phòng ngủ đột nhiên yên lặng.

Trong bóng tối, ánh mắt Ngôn Độ âm trầm, sau một lát, anh khàn giọng hỏi cô: “Em khó chịu ở chỗ nào?”

Hàn Cẩm Thư trong lòng anh, xấu hổ đến mức cả người cô sắp bốc khói.

Cô biết người đàn ông xấu xa này biết rồi còn cố hỏi, tức giận véo mặt anh.

Ngôn Độ cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai cô, thì thầm bên tai cô dỗ dành: “Em yêu, nói rằng em yêu anh, nói em muốn anh.”

Cả người cô gái nóng như lửa đốt, vùi đầu thật sâu vào cổ anh, lắp bắp, ngoan ngoãn nói: "Em... yêu anh, muốn anh."

Ngôn Độ cười khẽ, hôn lên môi cô: “Thư Tình, anh rất vui, chúng ta đã càng ngày càng yêu nhau, cũng càng ngày càng phù hợp nhau, cả thể xác và tâm hồn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.