Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 16: Nam tử yêu nghiệt



Trên phố, mọi người không ngừng trốn chạy, khung cảnh mỹ lệ lúc này sớm đã thay bằng cảnh tan hoang, xung quanh bụi bay tứ tung, lưỡi gió chém mạnh xuống tạo ra tiếng “Vù vù” khiến người khác không khỏi ớn lạnh.

Một đám hắc y nhân che mặt đang vây quanh hồng y nam tử, mặc dù hắc y nhân thế đông người mạnh nhưng Bạch Tử Linh vẫn nhìn ra được hồng y nam tử đang chiếm thế thượng phong.

Dưới ánh trăng gương mặt tuấn tú chợt hiện ra, mái tóc đen tùy ý để bay trong gió, không chút trói buộc, lộ ra vẻ phóng đãng, hào sảng, nếu người bình thường để tóc tùy ý như vậy có lẽ sẽ rất lộn xộn, nhưng trên người hắn không hiểu sao lại không hề có cảm giác này, phảng phất mọi chuyện nên như vậy mới đúng.

Làn da của hắn trắng đến mức khiến tất cả nữ nhân hâm mộ, trông như bạch ngọc sáng bóng dưới ánh trăng mị hoặc, hết sức mê người, quả thực có thể dùng từ kiều mị, diễm lệ để hình dung.

Lông mày dài như liễu, thân như tùng bách, hồng y khoác trên người hắn thực hết sức phù hợp. Nam nhân bình thường nếu mặc đồ màu này sẽ hết sức kỳ quặc, như màu này ở lên người của hắn, lại cứ như tạo ra dành cho hắn, vô cùng hài hòa. Hồng y tô lên dáng người cao lớn của hắn, tỏ ra chút kiêu ngạo, lại tăng thêm vài phần tà mị.

Một đôi mắt hoa đào mê người nổi bật trên gương mặt hắn, lại khiến mọi người kinh ngạc chính là đôi con ngươi tinh khiết, sâu như biển, tinh khiết như bầu trời, nhưng lại ẩn đầy vẻ tà mị, đuôi mắt có chút cong lên khiến hắn trông rất đa tình, khóe miệng nhếch lên một đường cong như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn người.

Hai loại khí chất bất đồng toát ra từ người hắn nhưng không lộ ra vẻ bài xích, phảng phất như hết thảy đều nên như thế, lại khiến cho người khác có ấn tượng khắc sâu.

Đám hắc y nhân dường như thực lực cách xa hồng y nam tử, đấu một mà vẫn không chạm được tới góc áo của hắn, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng xông lên.

Nhất thời, thanh âm một trận giao kích đao kiếm mãnh liệt vang lên. Chỉ thấy kiếm trong tay hồng y nam tử nhanh chóng ở trong tay xoay tròn, xé gió lướt đến trên người hắc y nhân.

Huyết nhuộm bầu trời, dưới ánh trăng, hồng y nam tử mị hoặc cười, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Muốn giết bổn công tử? Các ngươi thật không biết lượng sức mình!”

Chốc lát đám hắc y nhân đã chết gần phân nửa, tên đầu lĩnh cảm thấy không ổn liền ra hiệu rút lui, trước khi rời đi còn để lại một câu: “La Sát Môn tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi dễ dàng như vậy... lần sau, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi để tạ tội cho mấy huynh đệ của bọn ta!!!”

Mặc dù biết nhiệm vụ lần này thất bại thì chủ tử nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn nhưng hơn phân nửa huynh đệ đã hi sinh, nếu thật sự đánh nữa chỉ sợ hắn cũng cầm cự không được, không bằng rút lui trước để bảo toàn lực lượng, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.

Nhìn đám hắc y nhân bỏ chạy, hồng y nam tử cười vô cùng quyến rũ, dưới ánh sáng bạc của mặt trăng, thân hồng y đặc biệt chói mắt, mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa trong không khí, Bạch Tử Linh mặt không đổi sắc quan sát hồng y nam tử.

La Sát Môn?!

Xem ra... là một tổ chức sát thủ nào đó?

Đối với tổ chức sát thủ này, Bạch Tử Linh cảm thấy vô cùng hứng thú, nàng vừa mới đến cổ đại chưa lâu nhưng lại gặp phải cảnh chém giết này, trong lòng thầm suy nghĩ, cổ đại tuy vũ khí lạc hậu nhưng lại có võ công xuất quỷ nhập thần, điểm này đặc công hiện đại như nàng đúng là không thể so sánh, bất quá luận thân thủ, suy cho cùng đặc công và sát thủ cũng cùng một gốc mà ra, nếu hai bên thật sự giao đấu, hẳn là hòa?!

Lúc này hồng y nam tử đột nhiên quay đầu lại, trong đầu nàng bỗng lóe lên hai chữ: Yêu nghiệt!

Mắt phượng nheo lại, hồng y nam tử cong khoé môi, thanh âm quyến rũ: “Tiểu mỹ nhân, nàng là ai?”

Lúc nãy giao đấu với đám hắc y nhân, hắn đã sớm phát hiện sự tồn tại của nàng, dựa vào thực lực của đám hắc y nhân đó chắc cũng đã nhận ra có người, có lẽ bởi vì người đến không gây uy hiếp với bọn họ nên bọn họ cũng không hề bận tâm, dù sao giữa một người qua đường và một con mồi, thợ săn tất nhiên lựa chọn con mồi mình đang săn đuổi.

Nhìn trang phục của nàng hẳn là tiểu thư khuê các, dù sao hôm nay Thành Thiên Quốc tổ chức lễ hội, những người như nàng xuất hiện ở nơi này là bình thường, bất quá phản ứng của nàng không hề giống như hắn dự đoán. Nếu là tiểu thư khuê các thông thường nhìn thấy tình cảnh chém giết như thế, chỉ sợ sớm đã hét lên rồi bỏ chạy hoặc là sợ sệt khóc lóc nhưng nàng lại bình tĩnh đứng đó, ánh mắt cẩn thận quan sát từng chiêu thức của hắc y nhân, đang khen ngợi lại như đang so sánh gì đó, điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu, thầm suy đoán thân phận của người mắt.

Nếu là thiên kim tiểu thư nhìn cảnh đổ máu như vậy mà không chút biến sắc thì hẳn là xuất thân từ võ tướng, bất quá nhìn thân thể nhỏ nhắn của nàng, từ trên xuống dưới đều không giống như người luyện võ, nếu nói nha hoàn của nàng có võ công thì hắn còn tin tưởng. Một nữ tử không có chút nội lực lại gặp phải cảnh chém giết nhìn không chớp mắt, nàng không phải bị biến thái hay đầu óc có vấn đề đó chứ?

Hắn không phải lần đầu đến Thành Thiên Quốc nhưng nữ tử như nàng đúng là lần đầu tiên hắn được gặp!

Nhìn vết máu dính trên y phục hồng y nam tử khẽ nhăn mi, máu hòa lẫn với màu y phục, bởi vì đều là màu đỏ nên khó có thể nhận ra.

Chuyện tốt này hẳn là do Thái tử hoàng huynh của hắn làm, mượn tay La Sát Môn để giết chết hắn, trong hoàng tộc ngoài trừ hắn ra còn có ai có thể uy hiếp đến địa vị Thái tử chứ?

La Sát Môn một khi đã nhận tiền thì nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thủ lĩnh hắc y nhân nói sẽ không buông tha cho hắn, như vậy tổ chức đó thế nào cũng sẽ truy sát hắn đến cùng.

Nghĩ đến đây dung nhan yêu nghiệt của hắn không khỏi nở nụ cười nhưng trong lòng lại không cười, có trời mới biết hắn vốn không hề muốn dính líu đến tổ chức này một chút nào, giang hồ đồn đại người của La Sát Môn, đụng vào chỉ có nước chết, đặc biệt là Môn chủ La Sát Môn, mặc dù chưa từng được giao đấu với hắn nhưng những chuyện hắn làm trong ba năm qua khiến giang hồ phải nhìn La Sát Môn với một ánh mắt khác!

La Sát Môn là tổ chức sát thủ nổi danh trên giang hồ, chỉ cần là người trong giang hồ không ai không biết La Sát Môn. Mười mấy năm trước, La Sát Môn vẫn là một tổ chức sát thủ nhưng kể từ khi Môn chủ tiền nhiệm La Sát Môn mất, thì tổ chức ngày như rắn mất đầu, phe chính phái thấy vậy liền liên kết tấn công La Sát Môn, nhằm khiến La Sát Môn biến mất. Sau trận chiến, hai bên lưỡng bại câu thương, người của võ lâm lui về ẩn dật, La Sát Môn từ đó cũng biến mất. Thế nhưng ba năm gần đây, giang hồ bắt đầu dậy sóng, tin đồn La Sát Môn trở lại lan ra nhanh chóng, thực lực của họ chính võ lâm e ngại, bọn họ giết người không thấy máu, tàn nhẫn vô tình, chỉ cần có tiền, thì chuyện gì cũng làm!

Hiện tại trên giang hồ chia làm nhiều phe phái nhưng nổi bật nhất là năm thế lực khác nhau, La Sát Môn cũng nằm trong số đó, vì vậy mà chỉ cần nghe danh là người khác đã sợ tái mặt. Tranh đấu cung đình là điều không thể tránh khỏi, thân là hoàng tử hắn tất nhiên ý thức được điều này, bất quá hắn không ngờ vì muốn diệt trừ hắn Thái tử lại muốn mượn tay La Sát Môn.

Thái tử hoàng huynh, chuyện tốt huynh làm cho đệ, đợi có cơ hội đệ chắc chắn sẽ đền đáp lại cho huynh!

Người này... không đơn giản!

Giao đấu với một đám người mà vẫn chiếm thế thượng phong, giữa khung cảnh đẫm máu này vẫn có thể cười được, Bạch Tử Linh đột nhiên cảm thấy, nam nhân cổ đại ai ai cũng biến thái.

Thân là đặc công nhưng khi giết người Bạch Tử Linh nàng cũng không có biến thái như vậy, phương châm của nàng đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần một chiêu liền kết thúc, không giống như hồng y nam tử trước mặt, bộ dạng như vậy, không phải là yêu tinh khát máu đấy chứ?!

Thấy Bạch Tử Linh không trả lời, hồng y nam tử càng nở nụ cười yêu nghiệt.

“Tiểu mỹ nhân, có phải nàng đã bị ta mê hoặc rồi không?”

Bạch Tử Linh đầu đầy hắc tuyến, hắn không chỉ biến thái mà đầu óc còn có vấn đề!

Nàng thừa nàng hắn thật sự rất tuấn mỹ, nụ cười của hắn không tinh khiết, rung động lòng người mà vô cùng yêu nghiệt, phải nói là mị hoặc chúng sinh, bất quá suy cho cùng hắn cũng không phải nam nhân tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, trình độ như vậy mà muốn mê hoặc nàng, đúng là buồn cười!

Cho nên đại ca à, huynh bớt ảo tưởng đi có được không?!

Còn chưa kịp trả lời thì nàng đã bị Thanh Nhi chắn trước mặt, bộ dạng gà mẹ bảo vệ con lên tiếng: “Vị công tử này, xin tránh xa tiểu thư nhà ta.” Giọng nói nàng không giống thường ngày nhu hòa mà trong đó còn chứa một chút hàn ý.

Trách nhiệm của nàng là bảo vệ tiểu thư, hồng y nam tử này nhìn thế nào cũng không giống người tốt, nàng làm sao biết hắn liệu có gây nguy hại cho tiểu thư hay không?! Phu nhân đã dặn dò nàng, nhất định phải bảo vệ tiểu thư cho đến khi tiểu thư tròn mười lăm tuổi. Hiện tại tiểu thư đã hơn mười bốn tuổi, thời gian còn chưa đến một năm, liệu khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của nàng hay không, điều này Thanh Nhi không thể nắm chắc!

Ngày đó, nàng vô tình tin tưởng một nha hoàn không rõ lai lịch mà suýt nữa khiến tiểu thư gặp nguy hiểm, hiện tại nàng không thể buông lỏng phòng bị của bản thân nữa, cho dù là trong Thừa tướng phủ hay ở bên ngoài, bên cạnh tiểu thư ngày càng xuất hiện nhiều người như vậy, nàng làm sao biết được ai là người tốt, ai là kẻ xấu?!

“Đúng là một nha hoàn tốt...” Hắn đảo mắt nhìn Bạch Tử Linh, trong mắt lộ lên ý cười khó hiểu: “Bất quá có chút ngốc!”

Thanh Nhi trung thành với nàng đó là điều đáng quý, nhưng Thanh Nhi liệu có nghĩ rằng xông lên mà không cần suy nghĩ như vậy thì chính là bảo vệ nàng không?!

Một người tận trung với chủ tử mình, một lòng muốn bảo vệ chủ nhân như vậy là không sai nhưng không biết đối thủ như thế nào mà lại liều mạng xông lên như vậy không phải là bảo vệ, mà là nộp mạng!

Bạch Tử Linh nàng cần là một người tận trung với nàng nhưng không phải như vậy, nàng cần người thông minh. Khi không biết thực lực của đối thủ ra sao thì hãy cẩn thận quan sát chứ không phải là ngu ngốc xông lên.

Thanh Nhi trợn mắt, lời nói của hồng y nam tử khiến lòng nàng không khỏi nổi lên sóng gió, tiểu thư im lặng không nói gì lại càng khiến nàng giác ngộ được lời nói của hồng y nam tử. Lúc nãy nàng cũng đã thấy rõ một màn đánh nhau giữa hồng y nam tử và hắc y nhân, so với đám hắc y nhân thất bại thảm hại, hồng y nam tử vẫn duy trì bộ dạng phong lưu yêu nghiệt, một chút mệt mỏi cũng không để lộ, người như vậy nhất định không phải loại người tầm thường.

“Tiểu thư... Thanh Nhi sai rồi, Thanh Nhi thật sự sự xin lỗi người, là do Thanh Nhi nông cạn, ngu ngốc...” Nàng chưa rõ thực lực đối phương mà lại liều lĩnh xông lên, suýt chút nữa không những không thể bảo vệ tiểu thư mà còn khiến bản thân gặp nguy hiểm... nếu không phải hắn nhắc nhở thì nàng...

Thấy Thanh Nhi nhanh chóng giác ngộ, Bạch Tử Linh cảm thấy vô cùng hài lòng, nha đầu này vẫn còn có thể dạy dỗ được.

“Sau này phải biết suy nghĩ trước khi hành động, Bạch Tử Linh ta cần là người thông minh chứ không phải người liều lĩnh!”

“Thanh Nhi ghi nhớ!” Thanh Nhi kiên định gật đầu, nàng nhất định phải bảo vệ bản thân mới có có thể bảo vệ được tiểu thư, thực lực của nàng hiện tại không là gì so với hồng y nam tử trước mặt, nàng cần phải cố gắng, không để tiểu thư thất vọng!

Hồng y nam tử liếc mắt nhìn Thanh Nhi, cẩn thận quan sát, nha đầu này nội lực không tệ chỉ là chưa biết cách rèn luyện, vốn nghĩ là một nha đầu ngu ngốc nhưng lại lĩnh ngộ nhanh như vậy, đúng là không tầm thường!

“Tiểu mỹ nhân, hóa ra nàng gọi Bạch Tử Linh?!” Hồng y nam tử nhanh nhạy phát hiện tên nàng.

Bạch Tử Linh từ chối không mở miệng, để mặc hồng y nam tử muốn nói gì thì nói.

“Linh Nhi tiểu mỹ nhân, nàng có thể gọi ta là Dạ, nàng là đang định đi đâu?”

Mặc dù không biết dưới lớp khăn che mặt là dung nhan như thế nào nhưng người đeo khăn che mặt nếu không phải xinh đẹp tuyệt trần thì nhất định là vô cùng xấu xí, nhìn khí chất của nàng, không giống như một kẻ xấu xí, nếu như vậy thì hẳn là dung mạo của nàng mỹ lệ đến rung động lòng người nên mới phải giấu dưới khăn che mặt.

Nếu Bạch Tử Linh biết được suy nghĩ của hồng y nam tử, nàng nhất định sẽ cảm thán lắc đầu, không hiểu tại sao nam nhân cổ đại đều có cùng một suy nghĩ, đeo khăn che mặt thì nhất định sẽ là mỹ nhân? Nếu hắn thật sự thấy được dung mạo ẩn dưới lớp khăn che của nàng, liệu hắn có té xỉu tại chỗ, hay hoảng hốt bỏ chạy hay không, hẳn là... một trong hai phương án đó đi.

Nhìn bộ dạng phong lưu của hồng y nam tử, Bạch Tử Linh có cảm giác không tốt lắm, hắn còn chưa thấy dung nhan của nàng mà đã gọi nàng một tiếng “Linh Nhi tiểu mỹ nhân” không phải là quá sớm sao?!

“Trở về!”

“Trở về làm gì chứ? Đi, ta dẫn nàng đến tửu lâu nổi tiếng nhất, đảm bảo sẽ rất thú vị, nàng nhất định thích!” Bị truy sát giữa đường gặp phải nữ tử thú vị như vậy, hồng y nam tử làm sao có thể buông tha, mặc dù hắn biết hành động dụ dỗ nữ nhi nhà lành là không tốt nhưng nhìn nàng hắn biết nàng không giống các tiểu thư khuê các khác, có một nha hoàn thân thủ không tầm thường bên cạnh, cho dù hắn muốn làm việc xấu cũng không thể, huống hồ hắn đường đường là chính nhân quân tử cũng không phải là kẻ hạ lưu vô sỉ.

“Tửu lâu nổi tiếng? Phong Nguyệt Lâu?!” Đối với thái độ thân thiết của nam tử gọi Dạ, Bạch Tử Linh tựa hồ không quan tâm, để mặc hắn buông lời dụ dỗ, nàng cũng không sợ, dù sao dựa vào một mình nàng cũng có thể đối phó với nam tử trước mặt, nếu hắn thật sự có ý đồ xấu với nàng thì hắn đừng hòng sống sót!

“Phong Nguyệt Lâu chỉ để ăn uống, nơi thú vị hẳn phải là Nguyệt Mãn Lâu!”

Nguyệt Mãn Lâu?!

Đó là nơi nào? Sao nàng chưa từng nghe Thanh Nhi nhắc đến?

Thanh Nhi sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, Nguyệt Mãn Lâu... đó không phải thanh lâu nổi tiếng nhất Thành Thiên Quốc sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.