Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 30: Âm mưu



Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Tử Linh thập phần phức tạp, không biết nữ nhân này có lai lịch thế nào mà lại dám đến Vân Thiên Phường phá rối, giữa thanh thiên bạch nhật còn mạnh miệng chất vấn khiến Đỗ thiếu gia cũng á khẩu không thể trả lời, chẳng lẽ nàng không sợ đắc tội Đỗ gia sao?

Thành Thiên quốc, có bao nhiêu thế lực dám đắc tội với Đỗ gia? Có lẽ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Nàng... nàng là ý trung nhân của Lãnh công tử!” Không biết là người nào vừa mở miệng nhưng vừa dứt lời mọi người xung quanh liền bàn tán xôn xao cả lên. Mặc dù người nơi này phần lớn chỉ là con bạc nhưng cũng có không ít kẻ có vốn hiểu biết sâu rộng, tất nhiên cũng có không ít vương tôn quý tộc, đối với sự việc lần trước gây xôn xao ở Phong Nguyệt Lâu, chỉ sợ người trên kẻ dưới Thành Thiên quốc đều biết rõ ràng.

“A! Thảo nào nhìn nàng quen như vậy, ngày hôm đó ta có thấy nàng đi cùng Lãnh công tử...” Người qua đường Giáp liền nhanh chóng theo kịp câu chuyện, giọng nói lộ vẻ kinh ngạc, đối với thân phận của Bạch Tử Linh tựa hồ hiểu biết rất rõ ràng.

“Phải không? Bên ngoài chẳng phải đồn Lãnh công tử không gần nữ sắc hay sao?” Người qua đường Ất tỏ vẻ không tin.

“Vậy là ngươi không nắm tin tức rồi, hôm đó nàng còn cùng Lãnh công tử thân mật trước không biết bao nhiêu người...”

“Thật sao?”

“Nghe nói ngày đó ở Lãnh gia vui như mở hội đâu.”

Xôn xao, xôn xao.

Ý trung nhân của Lãnh công tử?

Ai là ý trung nhân? Lãnh công tử lại là tên điên nào?

Dưới ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Bạch Tử Linh kề sát vào tai Thanh Nhi, nói ra nghi vấn trong lòng: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

Ý trung nhân của Lãnh công tử thì có quan hệ gì với nàng? Bạch Tử Linh tỏ vẻ, người cổ đại các người thật khó hiểu, bổn cô nương thật sự theo không không kịp tư duy của các người!

“Tiểu thư, bọn họ đang thảo luận về ý trung nhân của Lãnh công tử.” Thanh Nhi cũng học bộ dạng của chủ tử, kề sát vào tai đối phương thì thầm.

Bạch Tử Linh khinh thường liếc mắt, ánh mắt nàng nhìn Thanh Nhi như một kẻ ngốc, nàng không có bị điếc, lời bọn họ nói nàng ra rất rõ, điều nàng không hiểu chính là ánh mắt bọn họ nhìn nàng, ánh mắt không biết kìm chế của những kẻ này khiến nàng có chút khó chịu, chẳng ai thích bản thân trở thành một đồ vật để mặc ánh mắt đánh giá của người khác cả.

Thanh Nhi sờ mũi: “Ý trung nhân mà bọn họ nói chính là người nha tiểu thư.”

“Thế Lãnh công tử...?” Không phải là Lãnh Vô Quân chứ?

Đối với vẻ mặt thông suốt của tiểu thư nhà nàng, Thanh Nhi gật đầu khẳng định, muốn giao tiếp với tiểu thư, Thanh Nhi cảm thấy bản thân nên trở về đọc sách nhiều vô, nếu không sẽ bị tiểu thư nhìn như kẻ ngốc!

Bạch Tử Linh trừng mắt, nàng chỉ cùng hắn đi ăn một bữa cơm sau đó liền nha ai nấy về, phương thức liên lạc cũng không lưu lại, nói dễ nghe chính là bình thủy tương phùng, nói khó nghe là nàng muốn lợi dụng hắn để ăn một bữa cơm, chính là chỉ ăn một bữa cơm thôi, sao nàng lại thăng cấp lên thành “ý trung nhân” của hắn rồi?

Đùa bổn cô nương hả?

Đỗ Thanh Triệt nhìn chủ tớ hai người thì thầm to nhỏ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hóa ra nàng chính là thiếu nữ trong tin đồn - người trong lòng của Lãnh Vô Quân?

Ngày đó Lãnh Vô Quân cùng một nữ tử thần bí xuất hiện ở Phong Nguyệt Lâu, đối với việc hai người có hành động thân mật, vẻ mặt đầy ái muội, mọi người đều thu hết vào mắt, chuyện này sớm đã lan truyền khắp Yến Kinh, một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả tên khuất cái bên đường cũng biết, chuyện này sớm đã trở thành đề tài nóng hổi của các tửu lâu trong kinh thành mà chưa có lời giải đáp.

Nam diện như quan ngọc, nữ diện tái phù dung, thiếp có tình, chàng có ý, chàng lãnh bạc vô tình duy chỉ với nàng là ôn nhu, nàng hoa nhan nguyệt mạo chỉ để mình chàng ngắm, không biết là kẻ nào đồn, chỉ trong chốc lát kinh thành liền xuất hiện 101 câu chuyện tình được mọi người thêu duyệt để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình.

Lời đồn tới tai Khương Định Hầu cùng Trưởng Công chúa, ngày hôm đó Khương Định Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, dù sao cũng là lần đầu tiên bên cạnh nhi tử bọn họ xuất hiện bóng hồng xinh đẹp, Trưởng Công chúa không chút suy nghĩ liền nhận định nữ tử thần bí đó là con dâu của mình, nếu không phải có Khương Định Hầu ngăn cản, chỉ sợ nàng sớm đã muốn tiến cung cầu xin Thành Thiên đế ban hôn rồi.

Tiếng xôn xôn xung quanh bắt đầu lớn hơn, líc này không chỉ có Bạch Tử Linh mà Thanh Nhi cũng khó chịu không kém, nhớ đến lần trước Lạc Hàm có đưa cho nàng một gói bột trắng để phòng, tựa hồ có thể dùng vào trường hợp như vậy, nghĩ là làm Thanh Nhi liền nhanh chóng lấy thứ vẫn luôn giấu trong ống tay áo hất một cái. Khói trắng bay mù mịt, Đỗ Thanh Triệt vội bịt miệng lại, xuyên qua khối trắng mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nữ tử, lúc khói tan mọi người xung quanh đã rơi vào vòng ray ấm áp của đất mẹ thân yêu, chỉ có một số tùy tùng của hắn còn đứng vững.

“Thiếu gia có cần đuổi theo không?”

Đỗ Thanh Triệt giơ tay ngăn cản, ánh mắt lập lòe những tia sáng không rõ.

Nguyên lai Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi vốn dĩ đang đứng đó hiện tại đã hoàn toàn biến mất, điều này khiến Đỗ Thanh Triệt nhảy sinh hứng thú đối với thân phận của nàng.

“Thật sự có ý tứ!”

“Thanh Nhi, thứ đó...” Sau khi rời khỏi Vân Thiên Phường, Bạch Tử Linh liền nhanh chóng mở miệng, hành động lúc nãy của Thanh Nhi nàng cũng thấy rõ ràng, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, trước kia nàng cũng không có phát hiện Thanh Nhi lại thứ đồ chơi này trong người.

“Cái đó... lần trước là do Lạc Hàm đưa... nói là để phòng thân.” Thanh Nhi ngập ngừng, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Bạch Tử Linh mới thành thật mở miệng.

“A? Là Lạc Hàm đưa?” Bạc Tử Linh tỏ vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng sớm đã có đáp án, Lạc Hàm xuất thân giang hồ, có những thứ này bên người cũng không có gì là lạ, kì lạ là Lạc Hàm lại giao thứ đồ chơi này cho Thanh Nhi, quan hệ của bọn họ từ khi nào trở nên tốt như vậy?

Thanh Nhi là nha đầu thanh thuần nhưng cũng không phải loại người nào cũng tùy tiện thân cận, mà tính tình Lạc Hàm lại trầm tĩnh như nước, sự phòng bị quá lớn khiến nàng ta khó mà kết giao với người khác, hai người này... nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến bọn họ lại có quan hệ tốt đến mức Lạc Hàm phải đưa thứ đó cho Thanh Nhi phòng thân. Trong lòng mơ hồ suy đoán mối quan hệ giữa hai người, chắc chắn giữa Thanh Nhi và Lạc Hàm đã có một bí mật không muốn cho nàng biết, chỉ là nếu Thanh Nhi đã không muốn, Bạch Tử Linh tỏ vẻ cũng không thể ép buộc Thanh Nhi.

“Món đồ chơi này có vẻ thú vị!” Bạch Tử Linh vẻ mặt hứng thú.

“Tiểu thư, đó không phải đồ chơi...”

“Hai người từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy? Có bí mật không muốn ta biết?”

“Không tiểu thư, làm gì có...” Bị ánh mắt thâm ý của Bạch Tử Linh nhìn, Thanh Nhi không khỏi giật mình, vội vàng lắc đầu, bày tỏ bản thân không có bí mật gì giấu giếm.

Bạch Tử Linh nhướng mày, chỉ cười không nói, đối với sự giải thích của Thanh Nhi cũng không tỏ vẻ gì.

~~~

“Tiểu thư, như vậy liệu có...” Nữ tử cắn môi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi khiến người đối diện nhìn thấy không khỏi hừ lạnh, nha đầu này nhát gan như vậy, không biết có tin tưởng được không?

“Thế thì đã sao? Ta không nói ngươi không nói, sẽ không ai biết đâu!”

“Nhưng mà...”

Trong Chiêu Lan Viện, Lâm Tâm Lan ngồi trong đình, bên cạnh là nha hoàn mà Bạch Vân Hoài đưa đến cho nàng, nàng một bên thanh thản ngồi, tay xoa chung trà, hoa văn trên chung trà được chạm khắc tinh xảo, đó là một đóa liên hoa giữa mùa hạ, đóa hoa nở rực rỡ giữa nền lá xanh.

Kể từ ngày bước chân vào Thừa tướng phủ, Lâm Tâm Lan mới trải nghiệm được cuộc sống vinh hoa phú quý, so với cuộc sống khi còn ở Lâm gia, nàng hiện tại mới thật sự là một thiên kim tiểu thư đúng nghĩa, nhờ có Lâm Quế Chi mà nàng từ một thiếu nữ tầm thường trở thành kim chi ngọc diệp, tuy nói Bạch Vân Hoài trọng nam khinh nữ nhưng đối xử với nàng lại vô cùng tốt, tựa hồ chỉ cần là thứ nàng muốn hắn đều thỏa mãn, điều này khiến lòng tham của Lâm Tâm Lan ngày càng lớn.

Thừa tướng phủ có ba vị tiểu thư, người được sủng ái nhất không ai khác ngoài Tứ tiểu thư Bạch Phi Nhược, nàng ta là nữ nhi của chính thất, suy cho cùng vẫn là đích nữ, phía trên có một mẫu thân quản lí cả hậu viện Thừa tướng phủ, dưới lại có một ca ca anh tuấn yêu thương, chưa nói đến nàng ta là một mỹ nhân hiếm có, tính tình mềm mại dịu dàng, lại nhận được sự yêu thích của Đỗ thiếu gia, có một nữ nhi như vậy, Bạch Vân Hoài sao có thể không yêu thương nàng?

Thân là nữ nhân với nhau, Lâm Tâm Lan tất nhiên nhìn không vừa mắt Bạch Phi Nhược, đặc biệt là khi nàng cùng nàng ta đều là một loại người, lấy thanh thuần thiện lương làm mặt nạ của chính mình, khi thấy Bạch Vân Hoài sủng ái Bạch Phi Nhược, nàng tất nhiên cảm thấy không vui. Chỉ là nàng cũng không phải loại người ngu ngốc, biết rõ đấu chính diện với Bạch Phi Nhược thì người ăn khổ là nàng cho nên Lâm Tâm Lan chỉ có thể âm thầm đợi chờ cơ hội, chuyển mục tiểu sang một người khác, mà người đó không ai khác chính là Bạch Tử Linh.

Bạch Tử Linh, tuy nói là Tam tiểu thư nhưng vì Nhị phu nhân mất sớm, nàng hiện tại không có ai làm chỗ dựa, mà Bạch Vân Hoài tựa hồ cũng đặc biệt chán ghét nữ nhi này của hắn nên cũng chưa từng quan tâm qua, khắp Yến Kinh không ai không biết nàng ta là bao cỏ, phế vật cơ chứ? Mang thân phận là tiểu thư Thừa tướng phủ nhưng lại không lợi dụng điểm này thì đúng là một nữ nhân ngu ngốc, người như vậy nữ nhân còn không thích huống hồ lại là nam nhân?

Nha đầu ngu ngốc, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng không đặt nàng ta vào mắt thì làm sao có thể đấu lại Lâm Tâm Lan nàng?

“Nhưng nhị cái gì? Ta là tiểu thư của ngươi, ngươi không muốn nghe theo mệnh lệnh của ta?” Lâm Tâm Lan nhíu mày không vui, trong lòng đối với thái độ của nha hoàn vô cùng bất mãn, xem ra nàng vẫn là nên ra ngoài tìm một nha hoàn khác, chứ người của Thừa tướng phủ không thể tin tưởng được.

Nha hoàn sợ hãi quỳ xuống: “Tiểu thư bớt giận, nô tì không phải muốn chống đối tiểu thư nhưng...” Bạch Tử Linh tuy là tiểu thư không được sủng ái nhưng trên người nàng ta vẫn còn mang thân phận “Tam tiểu thư Thừa tướng phủ”, thường ngày bị nha hoàn khi dễ nhưng bọn họ cũng không dám ra tay quá đáng, còn chưa nói đến việc ngày đó nàng ta dạy dỗ Ngọc Anh thế nào, Đại phu nhân cũng nhắm mắt không truy cứu đấy sao?

Tiêu Nghi cũng không phải là loại người ngu ngốc, nàng tuy chỉ là một nha hoàn nhỏ bé nhưng từ nhỏ đã bị bán vào trong phủ, đối mặt với tranh đấu hậu viện sớm đã nhìn quen, sự việc của Ngọc Anh chính là sự cảnh báo lớn nhất, Bạch Tử Linh tuyệt đối không thể đắc tội.

“Đến chủ tử của ngươi là ai còn đợi cho ta nhắc sao?” Lâm Tâm Lan có chút không kiên nhẫn, đối mặt với nha đầu nhát gan như vậy nàng thật sự không muốn dài dòng, chỉ là hiện tại trong Chiêu Lan Viện không có nhiều nha hoàn như các viện khác, càng không có nhiều nha hoàn để cho nàng sai sử, nếu không nàng cần dùng tới Tiêu Nghi sao?

Tiêu Nghi cắn môi, nàng là do lão gia phân phó đến bên cạnh chăm sóc cho Lâm Tâm Lan, trước khi đến Chiêu Lan Viện nàng cũng chỉ là một nha hoàn quét tước nhỏ bé, nếu không phải những nha hoàn lanh lợi đều đã bị phân đến các viện khác thì cái bánh nướng nóng hổi này cũng không rơi vào người nàng.

Đối mặt với sự ghen tỵ của không ít nha hoàn khác Tiêu Nghi chỉ một bên cười nhạt không nói, mọi người đều nghĩ rằng chủ tử Chiêu Lan Viện được sủng ái thì nha hoàn bên trong cũng sẽ được hưởng không ít hương thơm, nhưng sự thật thế nào, có bao nhiêu biết rõ? Thân là phận nha hoàn, dù chủ tử có khó hầu hạ đến mấy nàng cũng không dám kêu van kể khổ, chỉ là ai có thể nói cho nàng biết, nữ tử thường ngày trang một bộ dạng nhu mì mềm yếu nhưng bản tính lại là kẻ tham lam không tiết chế như vậy?

Kể từ ngày Tiêu Nghi đi theo hầu hạ Lâm Tâm Lan, nàng mới có thể thấy rõ được bộ mặt đằng sau mà nàng ta che giấu. Quả nhiên là một kẻ nhà quê, nhìn thấy trâm vàng vòng ngọc liền để lộ bản tính ra, so với một nha hoàn còn không bằng, đừng nhìn Tiêu Nghi chỉ là một nha hoàn nhỏ bé nhưng nàng ở Thừa tướng phủ đã lâu, vàng ngọc châu báu gì đó nàng sớm đã nhìn quen, cho dù bản tính nàng tham lam cũng không để lộ ra mặt như Lâm Tâm Lan, người như vậy... làm sao có thể so sánh với thiên kim tiểu thư quý tộc danh giá là Nhị tiểu thư cùng Tứ tiểu thư?

“Miệng ngươi câm rồi sao?”

“Tiểu thư tha tội, Tiêu Nghi không dám, nô tì sẽ nghe lời tiểu thư, sẽ làm theo lời tiểu thư...” Tiêu Nghi thầm nghĩ Bạch Tử Linh tuy đã thay đổi không còn như trước là một kẻ dễ bắt nạt nhưng dù sao vẫn chỉ là một tiểu thư của thứ thiếp bị vứt bỏ không được sủng ái, nếu chuyện này có truy cứu thì lão gia cũng sẽ không chút bận tâm, mà Đại phu nhân vốn dĩ chướng mắt nàng ta chắc sẽ không nói giúp cho nàng ta, cho dù Bạch Tử Linh có ghi thù thì cũng chỉ có thể cam chịu, dù sao so với Bạch Tử Linh, Lâm Tâm Lan vẫn là được sủng ái nhiều hơn.

“Ngay từ đầu ngươi nói rõ thì ta đâu cần phải hung dữ với ngươi như vậy?” Lâm Tâm Lan cười lạnh,vị trí Tam tiểu thư Thừa tướng phủ sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về nàng, chỉ có nàng mới xứng đáng, Bạch Tử Linh là ai chứ, chỉ là một phế vật không hơn không kém, số trời đã định nàng ta nhất định sẽ thua trong tay nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.