Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 52: Bạch Tử Linh trở lại



“Hí hí...”

Tiếng vó ngựa vang lên khiến hai thị vệ canh gác bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại thì thấy có một chiếc xe ngựa đang dừng lại trước cửa phủ, thị vệ canh cửa hai mặt nhìn nhau, mặc dù trên xe ngựa không có ghi tên của bất kì phủ đệ nào nhưng bọn họ nhận ra chiếc xe ngựa này, dù sao ngày đó đám người Tứ phu nhân ở trước mặt bọn họ loay hoay với chiếc xe ngựa này lâu như vậy bọn họ không nhận ra mới là chuyện lạ. Đã xác định xong danh tính, lòng phòng bị cũng buông xuống nhưng lòng nghi ngờ lại nổi lên, sự việc Tứ phu nhân đi Hương Sơn Tự tránh mà, à không... là cầu phúc chẳng còn là bí mật gì đối với mọi người trong phủ, nếu bọn họ nhớ không lầm thì hành trình lần này Tứ phu nhân đi ít nhất phải một tuần đến nửa tháng mới quay về, sao đột nhiên... hơn nữa lúc đi rõ ràng là ba chiếc, vì sao lúc quay về chỉ còn có một chiếc?

Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Nghi vấn của họ rất nhanh liền được giải đáp, lúc này có một nữ tử nhảy khỏi xe ngựa, động tác nhanh nhẹn thành thục, rõ ràng không giống như tiểu thư khuê các yếu đuối, làn váy màu vàng theo động tác của nàng mà bay phất phới trên không trung, bàn chân chạm xuống mặt đất, xoay đều một vòng đều giữ lấy thân bằng, mái tóc đen dài xẹt qua một đường trong không khí, khi nàng ổn định xong thân mình hai thị vệ mới có thể nhìn thấy rõ dung mạo của nàng.

Phải nói thế nào nhỉ?

Đó là một gương mặt xa lạ, hai thị vệ canh gác ở nơi này đã lâu cũng chưa từng thấy qua nữ tử trước mắt này, hơn nữa bọn họ cũng chắc chắn trong Bạch phủ tuyệt đối không có một người nào giống như nàng, dù sao đối với mỹ nhân mọi người đều có kí ức rất sâu.

Nữ tử một thân hoàng y xinh xắn, cằm nhọn mày cong, mũi cao môi nhỏ, làn da trắng noãn, mái tóc đen dài, ngũ quan tinh tế, tuy không thể nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng mi thanh mục tú vẫn là có thể, nữ tử này không ai khác chính là Lạc Hàm.

Hai thị vệ canh gác không nhận ra Lạc Hàm nhưng Lạc Hàm lại nhận ra bọn họ, ngày đó khi Bạch Tử Linh chuộc thân cho nàng rồi đưa nàng từ Nguyệt Mãn Lâu về Thừa tướng phủ, dù là trên đường đi hay khi bước chân vào phủ nàng cũng đều cẩn thận quan sát tất cả, tuy nói khi đó trời đã sập tối nhưng dựa vào năng lực của nàng cũng thấy rõ gương mặt của hai thị vị canh gác này, chính là hai người bọn họ lại không để ý đến nguyên, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt cũng không thèm nhìn, mà nguyên nhân là bởi vì Bạch Tử Linh. Nàng thấy được sự xem thường cùng không tôn trọng trong đôi mắt của bọn họ đối với Bạch Tử Linh, điều này phản ánh thân phận và địa vị của Bạch Tử Linh ở Thừa tướng phủ cho thể hình dung bằng bốn chữ “không chốn dung thân”, do bởi vì bọn họ không xem trọng vị chủ tử của Linh Viên này cho nên những người xuất hiện ở bên người nàng, bọn họ cũng không muốn bận tâm, thế nhưng hiện tại Lạc Hàm xuất hiện một cách hoàng tráng như vậy, ít nhất trong mắt họ là hoàng tráng, hơn nữa bây giờ lại là buổi sáng, muốn họ không chú ý đến nàng đúng là chuyện khó.

Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, vốn dĩ chiếc xe ngựa mà bọn họ xem là quen thuộc đột nhiên lại nhảy xuống một người xa lạ, cho nên hai người đồng thời đều nghĩ rằng xe ngựa này không phải là của đám người Tứ phu nhân mà là của người khác, nhất thời hai người đều đồng loạt bước đến chỗ Lạc Hàm.

“Vị công nương này, đây là cổng ra vào của Thừa tướng phủ, xe ngựa của cô như vậy là đang cản đường người khác đấy.” Thị vệ Giáp không khách khí mở miệng.

“Tiểu cô nương, nơi này là Thừa tướng phủ, không được đậu xe ngựa lung tung.” Đây là thị vệ Ất, so với thị vệ Giáp thì thị vệ Ất lại tốt nói chuyện hơn nhiều.

Lạc Hàm chỉ liếc mắt nhìn bọn họ mà không có trả lời, điều này khiến thị vệ Giáp có chút tức giận, hắn dù sao cũng là thị vệ của Thừa tướng phủ, người nào đến đều phải thông qua sự đồng ý của hắn mới được vào trong, vậy mà hiện tại một tiểu nha đầu lại không xem hắn vào mắt như vậy, hắn sao có thể không tức giận cho được?

“Tiểu cô nương, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Nơi này là Thừa tướng phủ, không phải nơi để ngươi có thể đùa giỡn.”

“Ngươi mời rượu ta sao?” Lạc Hàm lạnh mặt hỏi lại, thái độ tùy ý giống như không hề xem trọng hai người trước mắt.

“Ngươi...” Thị vệ vốn nghĩ nàng đang xem thường hắn, hiện tại nàng lại tỏ thái độ như vậy cành khiến cơn giận của hắn lên cao, bị lời nói của nàng chọc tức, hắn đưa tay ra muốn giáo huấn nàng nhưng Lạc Hàm nhanh chóng tránh đi, thân hình linh hoạt lui về sau vài bước, ánh mắt nhìn thị vệ Giáp không khỏi xuất hiện tia lạnh, mà hai thị vệ đối diện cũng bị thân thủ của nàng dọa cho ngáy người, nhìn nàng mang theo vài phần cảnh giác.

“Ngươi là ai?”

“Sao lại xuất hiện ở đây?”

Hai thị vệ đồng loạt lên tiếng, bọn họ là thủ vệ của Thừa tướng phủ, trong người cũng có một ít võ công để phòng thân, vừa nãy nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn của Lạc Hàm tránh đi bàn tay của thị vệ Giáp liền biết nàng cũng là người có võ công, tuy không biết võ công của đối phương cao hay thấp nhưng nhìn bộ dạng ung dung không chút sợ hãi của đối phươn, nhất thời tăng thêm vài phần phòng bị.

Người có võ công xuất hiện ở cửa Thừa tướng phủ, phải chăng là muốn gây rối?

Nghĩ đến thái độ của Lạc Hàm, hai thị vệ càng thêm nhất trí với suy nghĩ này của bản thân.

Lạc Hàm sở dĩ ung dung không chút sợ hãi không phải là bởi vì nàng có một thân võ công có cường mà là bởi vì nàng tự tin với y thuật của bản thân, tuy nói ở Lạc Y Cung nàng không phải là người giỏi về y thuật nhất nhưng nàng cũng được xếp thứ hai, dù sao thì đám đại phu bình thường chưa chắc đã có thể giải được độc dược của nàng, nếu đánh không lại đối phương thì cứ hạ độc rồi bỏ chạy. Huống hồ thân thủ của nàng kì thật cũng không tồi, đối với công kích bình thường cũng có thể né tránh, thậm chí còn có thể đánh trả, chỉ cần đối phương không phải cao thủ như Mục Ảnh, hai tên thị vệ gác cổng thì có võ công cao cỡ nào, còn chưa đến mức nàng phải dùng đến độc dược.

Hai thị vệ gác cổng cảnh giác nhìn về phía Lạc Hàm, tựa hồ như nếu nàng có hành động gì gây rối thì hai người bọn họ sẽ cùng lúc xông lên, mà Lạc Hàm ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã buồn bực, bởi vì lúc nãy thị vệ Giáp đó còn chưa nói đến ba câu đã muốn ra tay với nàng, đám người của Bạch gia này đúng là không xem ai ra gì, nếu không phải Bạch Tử Linh không cho nàng tùy tiện ra tay thì nàng sớm đã giáo huấn hai  người bọn họ, dạy bọn họ thế nào là các đối nhân xử thế với nữ nhân.

Lúc hai bên đang giằng co với nhau, không ai nhường ai thì từ trong xe ngựa bỗng vang lên một thanh âm phá vỡ cục diện hiện tại.

“Lạc Hàm.”

“Tiểu thư...” Lạc Hàm nghe thấy giọng nói, lập tức bỏ qua hai thị vệ bên cạnh mà đi đến vén rèm cửa lên, vươn tay muốn đỡ người trong xe xuống, hành động này của nàng khiến hai thị vệ bên cạnh có chút tò mò. Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương xuất hiện tia nghi hoặc, rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho hoàng y nữ tử trước mắt gọi một tiếng “tiểu thư”? Phải biết rằng khắp Yến Kinh này nhà có thị nữ có thân thủ như Lạc Hàm chẳng có mấy nhà, nếu có thì thân phận địa vị của đối phương cũng không hề tầm thường, nếu không phải tiểu thư của tông môn danh phái nào đó thì chỉ sợ là có liên quan đến hoàng thất, bọn họ tuy chỉ là thủ vệ nhưng cũng có đầu óc quan sát, nếu không vô tình đắc tội với người ở trên cao, chỉ sợ không thể bảo toàn tính mạng, nhất thời hai người đối với thân phận của người trong xe mặc dù chưa biết ra sao nhưng đều lộ vẻ kiêng dè, e ngại.

Một bàn tay trắng noãn vươn ra, theo sau đó là chiếc khăn che mặt lay động trong gió, nữ tử một thân lam y bước xuống xe, mái tóc nàng phất phơ bay lượn, đặc biệt là đôi mắt trong suốt, linh động có thần, tuy không để lộ mặt nhưng một thân khí chất khiến người khác không thể xem thường.

Người này... hai thị vệ đồng thời kinh ngạc, không phải là phế vật tiểu thư sao? Vị phế vật tiểu thư này chính là chủ tử của Linh Viên, tiểu thư thất sủng của Hữu Thừa tướng phủ, người mà lẽ ra giờ này đang ở cùng với đám người Tứ phu nhân lên đường ở Hương Sơn Tự.

“Hai vị thị vệ đại ca, khỏe chứ?” Bạch Tử Linh mỉm cười, ánh mắt nhìn thị vệ Giáp rồi lại chuyển sang trên người thị vệ Ất. Cuộc đối thoại vừa nãy của ba người nàng ngồi ở trong xe ngựa cũng nghe thấy rõ ràng, so với thị vệ Giáp ngang ngược ngạo mạn thì thị vệ Ất lại có phần ôn hòa hơn.

“Phế... Tam tiểu thư, sao ngươi lại quay về rồi?” Thị vệ Giáp khinh thường quay mặt, cho dù hiện tại nàng đã mang khăn che mặt đi chăng nữa thì xấu xí vẫn là xấu xí, mà thị vệ Ất thấy Bạch Tử Linh nhìn hắn nên hắn cũng lên tiếng đáp lại, bộ dạng của hắn so với thị vệ Giáp dễ nói chuyện hơn nhiều.

“Vị đại ca này hỏi hay lắm, giờ này ta hẳn nên ở Hương Sơn Tự mới đúng, vậy mà lại xuất hiện ở đây... đúng là khiến người khác bất ngờ nhỉ?”

“Ngươi... bọn ta được thông báo là Tứ phu nhân đi đến Hương Sơn Tự nửa tháng sau mới về, vậy mà mới trải qua một ngày ngươi đã trở về, Tứ phu nhân đâu rồi?” Thị vệ Giáp cau mày nhìn Bạch Tử Linh, thái độ không được tốt lắm.

“Đúng đó, đúng đó, Tứ phu nhân đâu rồi? Tứ phu nhân có làm sao không?” Thị vệ Ất thấy vậy cũng vội vàng lên tiếng, sở dĩ hắn lộ vẻ quan tâm như vậy không phải vì lo lắng cho Tứ phu nhân, mà là bởi vì bản thân hắn, Tứ phu nhân là sủng thiếp của Bạch Vân Hoài, mặc dù trong thời gian này có thêm vị Ngũ di nương Lâm thị vào cửa nhưng địa vị của Tứ phu nhân cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, hành trình đi Hương Sơn Tự lần này Bạch Vân Hoài cho không ít người đi theo bảo vệ Tứ phu nhân, chứng tỏ trong lòng hắn Tứ phu nhân cũng vô cùng quan trọng, một đám người rồi đi nhưng chỉ có một mình Bạch Tử Linh trở về, chẳng trách thị vệ Bính hiểu lầm.

“A, Tứ phu nhân chẳng sao cả, nàng ta hẳn là an toàn đến Hương Sơn Tự rồi, dù sao bên cạnh nàng ta nhiều người bảo vệ thế mà.” Bạch Tử Linh nhếch môi, tùy ý mở miệng.

“Ngươi người này, lão gia hạ lệnh cho ngươi bồi Tứ phu nhân đến Hương Sơn Tự, bây giờ ngươi lại quay trở về là thế nào?” Thái độ thị vệ Giáp có chút hung hăng, ngày thường hắn vốn chẳng muốn cùng nàng dấy lên quan hệ, dù sao xú danh của nàng lớn như vậy, bất kể người nào bên cạnh đều bị ảnh hưởng, chỉ là hôm nay nàng cùng nữ tử bên người nàng có thái độ xem thường, điều này đã chọc giận đến hắn.

“Vị đại ca này, ngươi là đang chất vấn ta sao?” Bạch Tử Linh nheo mắt, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm, thị vệ Giáp tựa hồ cũng nhận thấy được điều này cho nên đầu hơi rụt lại, nhưng nghĩ lại thân phận của đối phương tuy là tiểu thư của Thừa tướng phủ nhưng cũng là tiểu thư thất sủng, ngày thường còn bị không ít nha hoàn khi dễ, thị vệ Giáp liền nhanh chóng khôi phục lại bộ dang hung hăng càn quấy.

“Chất vấn ngươi thì sao?” Thị vệ Giáp cười lạnh, không chút sợ hãi mở miệng: “Lão gia bảo ngươi bồi Tứ phu nhân đi đến Hương Sơn Tự tịnh dưỡng một thời gian vậy mà ngươi lại tự ý trốn về, ngươi làm như vậy là đang cãi lệnh của lão gia, ngươi có biết đó là tội này thì phải chịu phạt không?”

“Đây là cách nô tài nói chuyện với chủ tử sao?” Bạch Tử Linh cong khóe môi, ánh mắt lộ vẻ châm chọc: “Thừa tướng phủ trả lương cho các ngươi là để các ngươi sỉ nhục chủ tử của mình sao?” Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nàng đối với hai thị vệ canh gác này không có chút thiện cảm, mặc dù bọn họ không có giống như nha hoàn khác, tắng trợn ra tay khi dễ nàng nhưng ánh mắt bọn họ nhìn nàng ngoại trừ khinh thường thì vẫn là khinh bỉ, tựa hồ như đối với bọn họ, nàng là một thứ đồ vật gì đó rất ghê tởm, ngay cả nhìn nàng một lúc cũng hạ thấp thân phận của bọn họ.

Bạch Tử Linh trước giờ luôn giữ phương châm “Người không động ta, ta không chạm ngươi”, cho nên đối với ánh mắt xem thường đó của hai thị vệ nàng chẳng qua là không có quan tâm đến, dù sao bọn họ cũng không có trực tiếp cùng nàng gây sự, nàng tất nhiên chẳng muốn tốn thời gian vô bổ đối với hai người này. Chỉ là hiện tại bọn họ lại chủ động gây sự, cho dù Bạch Tử Linh nhẫn nhịn giỏi thế nào cũng sẽ phản kích lại, bởi vì nàng không cho là nguyên chủ đã làm sai điều gì mà phải chịu sự sỉ nhục từ những người này.

“Chủ tử? Ngươi thì tính gì là chủ tử chứ?” Nghe Bạch Tử Linh nói vậy thị vệ Giáp hiện tại chỉ muốn cười to, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần khinh mệt, khắp Yến Kinh không ai không biết vị tiểu thư do thiếp thất sinh ra này của Thừa tướng phủ vốn không được lòng Bạch Thừa tướng, cùng là thứ nữ với nhau nhưng đãi ngộ của nàng lại hoàn toàn không thể đánh đồng cùng Bạch Phỉ Thúy, đối với một kẻ ngay cả nha hoàn còn có thể khi dễ, người ngoài đều lộ vẻ khinh thường thì tính gì là chủ tử?

“Đủ rồi, ngươi đừng nói nữa.” Thị vệ Ất nghe thấy những lời nói này của thị vệ Giáp bèn kéo tay hắn, bảo hắn đừng nói nữa, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tử Linh mang theo vài phần e ngại, thời gian này trong phủ truyền ra không ít lời đồn về Bạch Tử Linh, đặc biệt là chuyện nàng ra tay đánh Ngọc Anh cùng với việc bắt Lâm Tâm Lan phải xin lỗi nàng, tất cả mọi người đều nói Tam tiểu thư hiện tại không dễ chọc, ngay cả lão gia và phu nhân cũng chẳng thể làm gì được nàng, cho nên hiện tại thị vệ Giáp nói những lời này chỉ sợ là đã đắc tội với đối phương.

“Ngươi kéo ta làm gì?” Thấy thị vệ Ất cùng hắn lôi lôi kéo kéo, thị vệ Giáp hơi khó hiểu, lại nhìn vẻ e ngại của hắn đối với lam y nữ tử, đáy lòng dâng lên tia hiểu rõ, không khỏi mở miệng: “Ngươi sợ nàng?”

Thị vệ Ất im lặng không trả lời, hắn không có thừa nhận là bản thân sợ hãi Bạch Tử Linh, chỉ là trong lúc vô tình chạm phải đôi mắt đối phương khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, đôi mắt trong suốt, lạnh như băng, mang cho người khác sự lạnh lẽo khiến lòng người sinh ra hàn ý, mà bộ dạng này của hắn càng khiến cho thị vệ Giáp thêm chắc chắn là hắn đang sợ Bạch Tử Linh.

“Nàng thì có gì mà ngươi phải sợ, ở trong phủ địa vị của nàng còn thua một nha á... ngươi làm gì?” Thị vệ Giáp còn chưa nói dứt câu đã bị Lạc Hàm dùng một chân đá vào đầu gối của hắn khiến hắn đau đớn ngồi khụy xuống, nhân lúc hắn còn chưa phản ứng lại Lạc Hàm đã bẻ tay hắn vòng ra sau, khiến hắn không thể cử động.

“Ngươi tiện nhân này, ngươi làm á...” Thị vệ Giáp vừa mở miệng liền phun ra không ít lời chửi mắng, Lạc Hàm đưa chân đá vào lưng hắn khiến hắn đau đớn hô lên, một chân nàng để trên lưng hắn, đôi mắt lóe lên tia hàn quang không rõ: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ngươi là đồ tiện á... đừng đạp nữa...” Lạc Hàm lại đạp một cú lên lưng hắn, thị vệ Giáp đau đớn mức đổ mồ hôi hột, hắn hiện tại nửa quỳ nửa nằm, nào còn có bộ dạng hung hăng như lúc nãy?

“Ngươi vừa mắng ai vậy hả?”

“Ta... ta không có mắng a...”

“Một kẻ như ngươi mà dám ở trước mặt chủ tử ta diễn võ dương oai, ngươi nghĩ mình là ai?”

“Ta biết... biết sai rồi, ta không nên mắng người... á...”

“Cho người dám mắng người nè.”

“Á... ta sai rồi, cô nương... tha mạng a...”

Mỗi một câu của Lạc Hàm vừa dứt thì một cú đá cũng vừa rơi xuống trên lưng thị vệ Giáp, thị vệ Giáp bị nàng đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, mà thị vệ Ất bên này sớm đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.

Lúc này, tại đại sảnh.

Giống như buổi sáng mọi ngày, sau khi thức dậy rửa mặt rồi dùng bữa sáng, Đại phu nhân sẽ đi đến đại sảnh dùng trà, đợi một đám oanh oanh yến yến của Bạch Vân Hoài đến thỉnh an, sau đó kẻ xướng người họa, không ngừng châm chọc lẫn nhau, khiến cả đại sảnh không thể nào yên tĩnh được, nhưng hôm nay lại có chút ngoại lệ. Bởi vì đám người Tứ phu nhân đã đến Hương Sơn Tự tịnh dưỡng mà cả Thừa tướng phủ yên tĩnh hẳn ra, hôm nay chỉ có một mình Tam phu nhân đến thỉnh an, không đến nửa canh giờ nàng ta liền rời đi, tính tình Tam phu nhân vốn không thích nói nhiều, ngày thường yên yên tĩnh tĩnh, hôm nay cũng như vậy, mà Bạch Phỉ Thúy và Bạch Phi Nhược cũng không phải loại người thích gây họa, dạo gần đây Bạch Phỉ Thúy hay nhốt mình trong phòng, cũng không biết là đang làm gì, mà Bạch Phi Nhược thì đi cùng với đám người Đỗ Thanh Triệt ra ngoài, nghe đâu là du thuyền thưởng cảnh gì đó.

Cả đại sảnh chỉ có một mình Đại phu nhân ngồi đó, nàng vừa uống trà lại vừa thưởng tranh, bức tranh treo trên tường bên kia vốn là một bức tranh sơn thủy, trong tranh là cảnh đại ngư nghịch thủy, bức tranh được khắc họa vô cùng sinh động, không khí vốn yên tĩnh cho đến khi...

“Phu nhân, phu nhân...” Người chưa tới mà tiếng đã truyền tới.

Đại phu nhân thở dài trong lòng một hơi, lúc này mới nâng mới nhìn về phía cửa, lúc này mới thấy một thân ảnh uyển chuyển từ từ đi vào, gương mặt đối phương lộ thần sắc lo lắng, miệng không ngừng treo hai chữ “phu nhân”.

“Ngọc Anh, ngươi thân là đại nha hoàn bên cạnh ta, hô to gọi nhỏ như vậy còn ra thể thống gì nữa.” Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, lúc nào cũng làm ra bộ dạng trời sắp sập đến nơi kia khiến tâm tình mà nàng gầy dựng cả buổi sáng mới tốt lên được hiện tại đã mất sạch.

“Phu... phu nhân, nô tì không... không phải cố ý...” Bị mắng, Ngọc Anh cũng chỉ mím môi chứ không dám cãi lại, ở trước mặt Đại phu nhân cho dù Ngọc Anh có kiêu ngạo đến đây cũng chỉ có thể thu móng vuốt của mình lại mà làm một con mèo ngoan ngoãn.

“Sau này đừng như vậy nữa.” Đại phu nhân phiền chán phất tay, dì sao cũng là người của nàng, nếu không phải lỗi quá nặng thì nàng cũng không có ý định truy cứu.

“Vâng...”

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà ngươi lạo gấp gáp thế kia?”

“Là... là phế... Bạch Tử Linh, nàng ta... nàng ta trở về rồi!”

“Cái gì?” Đại phu nhân cũng giật mình: “Làm sao nàng ta lại trở về rồi?” Chuyến đi mới khởi hành ngày hôm qua thì ít nhất nửa tháng nửa Bạch Tử Linh mớ trở về, vì sao chỉ mới một ngày trôi qua mà nàng ta đã...

“Nô tì không biết.”

“Nàng ta đang ở đâu?”

“Ở trước cửa...”

Lúc Ngọc Anh bồi Đại phu nhân bước ra, đập vào mắt chính là một màn thị vệ Giáp bị Lạc Hàm đè đánh trên đất, Bạch Tử Linh khoanh tay trước ngực, một bên đứng nhìn mà không xen vào, mà thị vệ Bính lại co rúm lại một góc, không dám nhúc nhích.

“Đây là có chuyện gì?” Giọng nói uy nghiêm vang lên, trong lúc nhất thời mọi người người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy người đến là một mỹ phụ trung niên, khoác lên người bộ y phục màu xanh sẫm đoan trang, cả ngươi thể hiện đầy đủ hai chữ “tôn quý”, theo sau còn có một đám người.

“Ngươi...” Nhìn thấy Bạch Tử Linh xuất hiện ở đây, Đại phu nhân cũng bị dọa cho choáng váng, rõ ràng sáng ngày hôm qua nàng ta đã lên đường với đám người Tứ phu nhân đi đến Hương Sơn Tự rồi cơ mà, vì sao đột nhiên lại trở về rồi?

“Đại phu nhân, ta trở về rồi.” Nhận thấy thần sắc khác thường của Đại phu nhân, nụ cười trên gương mặt Bạch Tử Linh không khỏi càng thêm tươi tắn, bất quá cách một lớp khăn che mặt, Đại phu nhân không thể thấy rõ nụ cười của nàng nhưng là nhìn thấy đôi mắt nàng cong lên thành hình nguyệt nha cũng biết được tâm trạng hiện tại của nàng đang rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.