Coca Thêm Đường

Chương 17: Muỗng đường thứ mười bảy



Một chút gió lạnh thổi tới, khuôn mặt Lâm Khả bị gió thổi khiến một vài sợi tóc bay bay, cô duỗi tay cào cào hai cái, liền nhìn bóng dáng quen thuộc kia trở về.

Hai mắt cô sáng lên, đứng dậy hướng Doãn Hàng vẫy tay, khóe miệng lộ ra nụ cười, gương mặt cùng hai má lúm thật sâu chìm xuống.

Doãn Hàng nhàn nhạt nhìn cô, đi qua đó, nhét vào tay Lâm Khả một chai nước, sau đó dời mắt đi, cùng cô ngồi lên ghế đá, giơ chai nước trong tay mình lên, uống hai ngụm.

Hai mắt Lâm Khả ngước nhìn, gương mặt bỗng nhiên đỏ lên.

Ngón tay thon dài cầm thấy thân chai nước, yết hầu khẽ rung mang theo chút mị lực, mái tóc phủ trên trán cân xứng với ngũ quan sắc sảo.

——

Doãn Hàng thật là đẹp trai.

Trong lòng Lâm Khả nghĩ.

"A! Anh hai! Sao anh đi chậm thế?". Giọng nói của Thẩm Nhất vang lên, đem suy nghĩ của Lâm Khả trở về.

Thẩm Hàn Văn nhìn Lâm Khả cười nhẹ, sau đó xoay người xoa xoa đầu Thẩm Nhất: "Tự nhiên lại trách mắng anh vậy."

"Không có đâu." Thẩm Nhất chỉ có đối mặt với Thẩm Hàn Văn mới giống một thiếu nữ, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, có chút làm nũng.

Thẩm Hàn Văn vặn nắp chai nước khoáng, đưa cho Thẩm Nhất: "Này, của em."

"Anh hai thật tốt." Thẩm Nhất uống một ngụm to, vui vẻ xoa xoa một ít nước rỏ ra ở khóe miệng, sau đó nhét chai nước khoáng vào trong ba lô.

Thẩm Hàn Văn nhìn động tác của Thẩm Nhất, nhịn không được nói: "Lớn rồi còn như vậy, thật lo lắng không gả được em đi."

Mặt Thẩm Nhất ửng đỏ, cô trừng mắt nhìn Thẩm Hàn Văn: "Anh chỉ được cái nói linh tinh là giỏi."

"Ha ha ha ha"

"Anh hai! Anh thật là đáng ghét!"

Nhìn hai anh em nhà họ Thẩm trêu đùa, ánh mắt Lâm Khả có chút ngưỡng mộ, anh Thẩm đối với ai cũng thật chu đáo, đổi lại nếu Doãn Hàng cũng dịu dàng thì như vậy thì thật tốt ——

Ánh mắt mong chờ của Lâm Khả đều rơi vào tròng mắt của Thẩm Hàn Văn và Doãn Hàng.

"Khả Khả, trong người còn thấy mệt sao?" Thẩm Hàn Văn đi đến bên cạnh Lâm Khả, trên mặt tươi cười nói.

Lâm Khả ngoan ngoãn lắc đầu: "Vừa mới nghỉ lâu như vậy, em thấy đỡ hơn rồi ạ, lại còn làm phiền anh đi mua nước nữa, thật là ngại."

Doãn Hàng:...

Thẩm Hàn Văn nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Khả, khóe miệng cong lên: "Con trai quan tâm tới con gái là điều nên làm."

Mi mắt Lâm Khả cũng cong lên, nói: "Anh Thẩm, anh thật tốt."

Doãn Hàng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, đem chai nước khoáng đặt mạnh xuống ghế, phát ra một tiếng trầm vang.

Lâm Khả nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn, hai mắt đen láy chớp chớp, cô nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Doãn Hàng, gọi: "Doãn Hàng?"

"Cậu không uống nữa à? Đưa đây tớ giúp cậu cất vào trong ba lô."

Doãn Hàng:...

Thẩm Hàn Văn:...

Doãn Hàng với lấy chai nước, bình tĩnh nói: "Không cần."

Lâm Khả: "Hả?"

Thẩm Hàn Văn đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, cảm thấy có chút buồn cười, quay sang nhìn em gái Thẩm Nhất đang vận động ở một bên, lại nhìn lên những đám mây trên trời: "Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, nếu không bỏ lỡ mất nắng chiều sẽ vô cùng đáng tiếc."

"Vâng!"

"Đi thôi!"

Doãn Hàng nhìn Thẩm Hàn Văn, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, trong lòng truyền đến một loại cảm giác không thoải mái xa lạ, tựa như sóng triều cuốn đến từng đợt từng đợt một.

Cảm giác đấy cậu chưa từng có, một người luôn bình tĩnh như cậu, trong lúc nhất thời chân tay lại luống cuống, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lại không biết nên tìm lí do gì, sự khó chịu cùng lòng tự tôn đan xen vào nhau, làm cậu đứng ngồi không yên.

Lâm Khả không hề hay biết, cô chỉnh lại quai cặp, chuẩn bị đuổi theo Thẩm Hàn Văn và Thẩm Nhất.

"A?"

Lâm Khả vừa đi được hai bước, phát hiện Doãn Hàng không có đuổi kịp, cô quay đầu, liền bắt gặp cặp mắt đen láy nhàn nhạt kia.

Vô cùng đẹp, lại có chút lạnh lùng.

Đột nhiên.

Sắc mặt Doãn Hàng tái đi, cậu cúi người, tay phải ôm lấy bụng, khẽ nhíu mày.

Lâm Khả thấy vậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Doãn Hàng, vẻ mặt sốt ruột hỏi: "Doãn Hàng, cậu sao vậy?"

"Không có gì." Doãn Hàng hạ giọng, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Nhìn bộ dạng khó chịu của Doãn Hàng, sắc mặt Lâm Khả trắng bệch, cô ngồi xổm xuống, đôi tay đặt ở đầu gối cậu, lo lắng sốt ruột: "Doãn Hàng, cậu đừng làm tớ sợ, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"

Ở trong trí nhớ của Lâm Khả, Doãn Hàng chưa từng bị bệnh bao giờ, hiện tại thấy cậu khó chịu thành ra vậy, làm cô nhất thời luống cuống chân tay, không biết làm gì bây giờ, ngay cả gọi người xung quanh nhờ giúp đỡ cũng đều quên mất.

Nghe thấy tiếng Thẩm Nhất cùng Thẩm Hàn Văn lo lắng chạy tới: "Làm sao vậy?"

Lâm Khả đứng lên, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, nhìn chằm chằm Thẩm Hàn Văn: "Hình như Doãn Hàng bị bệnh, làm sao bây giờ?". Giọng nói nhỏ nhẹ có chút run rẩy.

Nhìn bộ dạng Lâm Khả đầy sợ hãi, thâm tâm Doãn Hàng lộp bộp một tiếng, lại vừa mới khó chịu, cậu hiện tại có chút nôn nóng.

Có phải cậu diễn quá hay rồi không?

"Khả Khả đừng lo lắng, chúng ta liền xuống núi, đưa Doãn Hàng đi bệnh viện." Thẩm Nhất vội trấn an Lâm Khả.

Doãn Hàng:??

Giống như là chơi lớn?

"Không cần, chỉ là bụng cảm thấy không thoải mái, nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ." Doãn Hàng giải thích, lần đầu thấy cậu nói nhiều như vậy.

"Thật sao? Thật sự là không cần đi bệnh viện chứ?" Khóe mắt Lâm Khả phủ đầy hơi nước.

Nhìn hốc mắt Lâm Khả hơi đỏ, Doãn Hàng hơi do dự nói: "Không cần."

Từ nhỏ Doãn Hàng nói gì Lâm Khả đều tin tưởng nghe theo, cô chưa bao giờ nghi ngờ cậu, cho nên, nghe Doãn Hàng nói không sao, trong lòng mới thở phào ra.

Thẩm Hàn Văn yên lặng nhìn hai người, sau đó bất đắc dĩ cười, xem ra hôm nay anh phải giúp cậu nhóc này rồi, tuy rằng tên nhóc này thật không đáng yêu gì cả.

"Chắc là đau bụng đi ngoài, Khả Khả, hay là em đưa anh trai em xuống núi trước, nếu không cần đến bệnh viện, thì cũng nên trở về nhà nghỉ ngơi."

Lâm Khả bởi vì lo lắng, cả khuôn mặt sốt ruột ửng đỏ, trong hốc mắt cũng phiếm hồng, tuy rằng Doãn Hàng nói không sao, nhưng cô vẫn thấy lo, nghe Thẩm Hàn Văn nói vậy, không ngừng gật đầu: "Vâng, Doãn Hàng, để tớ đưa cậu về."

Giọng nói mềm mại hơi run, Doãn Hàng nghe được có chút đau lòng, cậu khẽ gật đầu.

"Khả Khả, vậy chúng ta cùng nhau về nhà đi." Thẩm Nhất thấy vậy, hứng thú leo núi cũng không còn nữa.

Lông mày Thẩm Hàn Văn hơi nhíu lại ——

Hừ —— cái đứa em ngốc nghếch này!!!

"Em gái, Khả Khả đưa Doãn Hàng về nhà, em vẫn nên cùng anh đi lên núi một chuyến."

Thẩm Nhất khó hiểu nhìn Thẩm Hàn Văn, bình thường anh trai cô vẫn luôn tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, tại sao có thể yên tâm để một nữ nhi yếu đuối đưa một người bệnh xuống núi một mình được?

Nhìn biểu tình của em gái, Thẩm Hàn Văn liền đoán được tâm tư của Thẩm Nhất, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Nhất: "Em gái, lời nói của chị dâu tương lai cũng là lời nói của anh, nếu không đi xem được ánh nắng buổi chiều, sẽ không gả cho anh. Em vì hạnh phúc của anh hai, hy sinh một chút đi."

Ánh mắt Thẩm Nhất sáng lên: "Chị dâu tương lai?"

Lông mày Doãn Hàng nhăn lại, một sự khó chịu xa lạ lại nổi lên trong lòng, trong nháy mắt, lại như không có gì xảy ra.

Chỉ có Lâm Khả vẫn một lòng muốn đỡ lấy Doãn Hàng.

"Được rồi được rồi! Đi thôi! Khả Khả, mau đưa Doãn Hàng về nhà đi." Thẩm Hàn Văn cong người, sau đó liền đem theo em gái đi lên đoạn đường dốc.

"Anh hai, anh còn không nói rõ, ai là chị dâu tương lai của em?"

"Ha ha, con gái nên nói ít thôi."

Thẩm Nhất:...

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.