Một đôi mắt thanh tịnh chạm vào một đôi mắt long lanh như sao trời.
Thình thịch thình thịch ——
Nhịp tim dần nhanh hơn, lại không biết rõ là nhịp tim của ai?
A a a ——
Nhiệt độ giữa hai người dần tăng lên, lại không ai dám phá vỡ sự yên tĩnh.
"Khụ khụ."
Doãn Hàng ho nhẹ hai tiếng, quay đi, gò má hơi nóng lên.
Đôi mắt Lâm Khả khẽ động, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho của Doãn Hàng, hoảng loạn quay đi, vì xấu hổ mà không chú ý tới chướng ngại vật dưới chân, không cẩn thận ngã bịch xuống đất.
"A đau ——"
"Lâm Khả!"
Doãn Hàng vội bước lại gần, đem Lâm Khả ngã dưới đất đỡ dậy.
Cậu nhìn chằm chằm vết trầy trên đầu gối cô nhíu mày lại: "Tại sao lại không cẩn thận thế." Cậu ngồi xổm xuống nhẹ nhàng thổi thổi đầu gối cô.
Lâm Khả nhìn bộ dạng sốt ruột của Doãn Hàng, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô căn bản không còn thấy đau nữa, lại nhìn ngũ quan đẹp đẽ của cậu, gương mặt càng thêm khô nóng.
Chính mình vừa nãy suýt nữa muốn hôn cậu ấy ——
Nếu là thật thì không biết sẽ như thế nào ——
A a ——
Thật là xấu hổ quá đi mất ——
Không nghe thấy Lâm Khả trả lời, Doãn Hàng cho rằng cô thấy đau, trong lòng càng thêm sốt ruột: "Rất đau à? Tớ đưa cậu đi bệnh viện."
"A...không không... không cần...tớ không đau." Lâm Khả lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói.
Doãn Hàng thực sự không biết Lâm Khả đang suy nghĩ lung tung trong đầu, cậu cho rằng cô đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ, sợ rằng cậu sẽ mắng cô.
Cậu cuối xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Khả, thở dài, cậu ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Doãn Hàng có chút không kiên nhẫn, nói: "Nhanh lên."
"Ừ." Lâm Khả nhẹ giọng nói, ngoan ngoãn leo lên lưng Doãn Hàng, cô gục trên lưng cậu, lại giơ tay ôm chặt lấy cổ cậu.
Hai mắt chạm nhau, tim Lâm Khả lại một lần nữa đập nhanh hơn.
Doãn Hàng cõng cô, ôm lấy chắc chắn, từng bước một hướng về nhà.
Cô ngoan ngoãn nằm trên lưng cậu, nhìn bầu trời đêm.
"Doãn Hàng, trời hôm nay hình như không có sao."
"Ừ."
Xung quanh ngoại trừ tiếng côn trùng kêu, thì hầu như không phát ra bất cứ tiếng gì.
Lâm Khả nhìn cái gáy của Doãn Hàng, khóe miệng cong lên, lại không biết nghĩ tới cái gì, liền nhanh chóng ỉu xìu.
"Doãn Hàng..." Lâm Khả nhẹ nhàng gọi.
Doãn Hàng nhìn bóng hai người đổ trên mặt đường, từ từ đáp lại: "Sao thế?"
"Nếu thành tích của tớ vẫn luôn kém như vậy, có phải về sau cậu sẽ không để ý đến tớ nữa?" Nhìn màn đêm đen thăm thẳm, Lâm Khả rầu rĩ hỏi.
Doãn Hàng trầm mặc.
Lâm Khả có chút mất mát, cô ngoan ngoãn ôm lấy Doãn Hàng, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Doãn Hàng mới trả lời: "Không đâu."
Hả?
Lâm Khả có chút ngây ngốc, cô không rõ có phải Doãn Hàng trả lời câu hỏi kia của cô hay không.
Giọng nói Doãn Hàng lại nhàn nhạt vang lên: "Cậu cũng đã nỗ lực còn gì."
"Bây giờ nghĩ lại, kì thi trước chỉ giúp cậu đánh dấu những phần trọng tâm, để cậu tự mình nghiên cứu, không ngờ lần này lại tiến bộ lớn như vậy, kiến thức cơ bản của cậu bị hổng, nếu không nỗ lực, thì vẫn sẽ thi không tốt." Doãn Hàng phá lệ nói với cô một câu rất dài.
Mi mắt Lâm Khả rũ xuống: "Ừ, tớ biết rồi."
"À đúng rồi, vừa nãy cậu định nói điều kiện gì thế?" Lâm Khả nghiêng đầu hỏi.
Doãn Hàng quay lại nhìn Lâm Khả: "Nhớ ra sẽ nói."
Hả?
"Cái gì cơ, còn không nói, cậu không sợ quên đi rồi tớ sẽ không đồng ý sao?" Lâm Khả lẩm bẩm.
Khóe miệng Doãn Hàng giật giật: "Cậu sẽ đồng ý."
Lâm Khả:...
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
——
Buổi tối.
Lâm Khả nhìn băng dán hình con thỏ trên đầu gối mình, khóe miệng cong lên, trong đầu lại nghĩ tới lúc vừa nãy Doãn Hàng tự mình đưa cô về nhà.
Nhìn Doãn Hàng nhấn thang máy, người Lâm Khả hơi giật giật: "Tớ có thể tự về mà."
"Yên lặng đi." Doãn Hàng ra lệnh.
Lâm Khả chu chu miệng, ngoan ngoãn ghé vào lưng Doãn Hàng, chọc chọc vào cổ cậu: "Nhưng ba mẹ nhìn thấy sẽ lo lắng."
Doãn Hàng trầm mặc, không nói gì.
"Doãn Hàng ~~~~~~ anh à ~~~~~~" Lại là giọng nói mềm mại kia.
"Khụ khụ, tớ sẽ giải thích."
Lâm Khả cong mày, huơ huơ chân: "Thật mà, tớ thật sự không đau đâu."
Doãn Hàng nhíu mày.
"Nhưng, tớ rất vui."
Bởi vì tớ bị thương, cậu liền sốt ruột.
Về đến nhà, quả nhiên, ba mẹ cô thật sự rất lo lắng.
Lâm Khả ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, giống con mèo nhỏ mở trừng trừng hai mắt, nhìn Doãn Hàng đang giải thích với ba mẹ ở trong bếp.
Cũng không biết cậu đã nói gì, ba mẹ cô thực sự yên tâm.
Lâm Khả nhìn Doãn Hàng đi đến trước TV, quen thuộc kéo ngăn tủ thứ ba ra: "Ba mẹ tớ đâu rồi?"
"Đang đun sữa cho cậu."
Lâm Khả nhẹ nhàng a một tiếng, cô nhìn Doãn Hàng cầm nước sát trùng cùng tăm bông đi tới: "Cậu nói gì với ba mẹ tớ thế?"
"Mắt mù."
Lâm Khả:...
Doãn Hàng nhìn bộ dạng uất ức của Lâm Khả, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, cậu ngồi xổm xuống, mở bình nước sát trùng ra, cẩn thận đem một ít bôi lên: "Tớ nói với chú dì là cậu không cẩn thận mới ngã, không có gì đáng lo."
"A đau ——"
Bông tăm cùng nước sát trùng chạm vào miệng vết thương, Lâm Khả vì đau mà kêu lên.
Doãn Hàng khẽ nhíu mày: "Đau?"
Lâm Khả khịt mũi: "Một chút."
Doãn Hàng nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó dùng tăm bông lau đi bụi bẩn dính trên vết thương, rồi lại nhẹ nhàng bóp ra một ít nước sát trùng.
Lâm Khả mím môi, nhìn bộ dạng cẩn thận của Doãn Hàng, trong lòng thấy ngọt ngào vô cùng.
Doãn Hàng xử lí vết thương của cô xong, đem tăm bông vứt vào trong thùng rác, rồi cất bông tăm còn lại cùng nước sát trùng vào chỗ cũ.
Sau đó cậu trở về, ngồi xổm trước mặt Lâm Khả, lấy từ trong ví ra một cái băng urgo.
Lâm Khả chớp chớp mắt, nhìn urgo màu hồng phấn hình con thỏ trong tay Doãn Hàng, không khỏi tò mò: "A? Doãn Hàng, cậu như vậy mà cũng có urgo dễ thương như thế này?"
Xé băng urgo ra, cậu không nói gì, chỉ đem urgo dán nhẹ lên miệng vết thương trên đầu gối Lâm Khả.
"Xong."
Lâm Khả nhìn băng urgo màu hồng nhạt hình con thỏ, khóe miệng cong cong: "Oa, trông thật dễ thương."
"Tớ về đây."
"Hả?" Lâm Khả vừa định giữ cậu lại, liền thấy ba mẹ Lâm Khả bê ra hai cốc sữa: "Hàng Hàng, đừng đi vội, ở lại uống sữa đã."
"Chú, dì, cái này..."
"Không uống xong thì không được về đâu." Mẹ Lâm đem ly sữa đến nhét vào tay Doãn Hàng.
Doãn Hàng nhíu mày, nhìn nhìn ly sữa, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Khả, trên tay cô là một cái ly giống y hệt cậu, đang đối mặt với cậu mà cười cười, trên môi còn có một "vòng râu màu trắng."
"Doãn Hàng, sữa ngon lắm đó."
Doãn Hàng:...
...............
Cuối cùng.
Doãn Hàng đành uống hết một ngụm lớn, sau đó mới được đi về.
——
Nhìn chiếc urgo hình con thỏ trên đầu gối mình, trong lòng Lâm Khả tựa như được tắm mình trong mật ngọt.
Cô nhắm mắt lại, xoay người ôm con gấu lớn vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Doãn Hàng, ngủ ngon."
Bên kia.
Doãn Hàng nhìn hộp băng urgo màu hồng nhạt hình con thỏ trên bàn học của mình, nhíu nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì, hơn nửa ngày sau, lông mày mới dãn ra.
Bởi vì cậu nhớ rõ, trước kia mẹ Lâm đưa urgo cho, Lâm Khả còn nói: "Con muốn cái urgo màu hồng nhạt hình con thỏ cơ."
Nhưng mà là từ khi nào, thì Doãn Hàng không còn nhớ nữa...