Coi Mắt Đi Nhầm Bàn, Ta Bị Đối Tượng Hẹn Hò Bắt Cóc

Chương 47



“Ngốc, tôi đùa cậu thôi”

Mộc Thanh Vũ thấy Tiêu Ngự mặt khủng hoảng, cười nói.

Nhìn nàng thành khẩn nhận sai như vậy, vậy không li hôn đi, Tiêu Ngự trợn mắt “Tối nay tôi ngủ ở đâu?”

Mộc Thanh Vũ cười cười không nói.

Biệt thự nhiều phòng như thế vẫn cần hỏi?

Cậu là muốn ngủ cùng tôi!

Tại sao không lên tiếng?

Bởi vì nàng không muốn từ chối!

Nhìn thấy em trai khuôn mặt vui mừng, Mộc Thanh Vũ cảnh cáo “đừng có nổi sắc tâm, tôi sẽ báo cảnh sát”.

“Haha”

Tiêu Ngự cười to, nói “Chị, tôi chính là cảnh sát đây”

Mộc Thanh Vũ sững người lát, sau đó cũng cười.

Không có bất cứ ngại ngùng hay khoảng cách, Tiêu Ngự lập tức đi về hướng phòng Mộc Thanh Vũ.

Tắm rửa xong, Tiêu Ngự nằm trên giường Mộc Thanh Vũ, lòng thấp thỏm nghĩ, rất kích động sẽ xảy ra chuyện gì.

Sẽ phát sinh chuyện gì?

Đợi nàng tắm xong đi ra, Tiêu Ngự nhìn vào đôi mắt động lòng người của nàng, lòng anh bình tĩnh lại.

Mộc Thanh Vũ mặc quần áo ngủ khí chất vẫn như cũ lạnh lùng, nàng nhìn Tiêu Ngự rồi bước đến giường.

Tiêu Ngự vươn tay ra ôm nàng vào lòng.

“Đã hứa rồi” Mộc Thanh Vũ biểu cảm nghiêm trọng.

“Lời nam nhân có thể tin, là lợn cũng trèo cây rồi”

Tiêu Ngự cười xấu, cảm thấy thân thể Mộc Thanh Vũ cứng đờ, anh cũng không cưỡng cầu.

Anh đem nàng ôm vào lòng, hỏi “Chị, chị có biết ngày trước phụ nữ gọi bạn đời của mình là gì không?”

“Uk?”

Mộc Thanh Vũ dựa vào hõm vai anh, thân thể thả lỏng, chớp chớp đôi mắt như có nước.

“Sớm nhất gọi là Lang nhân”

“Thời Thanh gọi là Tương quân, thời Đường gọi là Lang quân, thời Tống gọi là Quan nhân, gần hiện đại gọi là Tiên Sinh, Quan chức gọi là Ông, người bình thường gọi chồng, lưu hành gọi Người Yêu…Chị, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng hợp pháp, chọn một cái trước?”

“Haha”

Mộc Thanh Vũ cười to, không nói.

“Tôi có một bí mật”.

Tiêu Ngự chuyển mắt”Muốn nghe không?”

“Không nghe”

Mộc Thanh Vũ chu mỏ “Cậu hiện tại giống như côn đồ.

Tiêu Ngự “….”

Trí thông minh quá cao, lạnh lùng trong sáng.

Ngươi đùa giỡn nàng cuối cùng chỉ mình ngươi xấu hổ.

Tiếp tục thế này, khó đảm bảo hôm nay không đối với nàng làm chuyện gì.

Ví dụ để nàng hiểu thế nào là quả dưa chuột chín.

“Đừng có được voi đòi tiên”

Nhìn rõ tâm tư Tiêu Ngự, Mộc Thanh Vũ cúi thấp đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó hôn lên một bên má Tiêu Ngự “Cho tôi chút thời gian”.

“Chị lẽ nào là chưa…?” Tiêu Ngự kinh ngạc.

Đều 28 tuổi rồi, làm sao có thể.

Mộc Thanh Vũ không nói gì, đem mặt rúc vào hõm vai Tiêu Ngự.

Hắn đi..mặt Tiêu Ngự vô cùng vui mừng.

Lão ba lão mẹ nói không sai, anh chính xác là mệnh cứt chó.

Chị 28 tuổi vẫn là trinh nữ?

Con gái cần được tôn trọng, rất quan tâm hình thức, những bước cần đi đều không thể thiếu.

Vậy, trước mắt yêu đương đã!

…………

Ngày thứ hai.

Tiêu Ngự ngủ dậy phát hiện Mộc Thanh Vũ vẫn ngủ say.

Lần này không phải giả vờ ngủ.

Nói lên nàng đã không còn tâm lý phòng ngự hắn.

Tiêu Ngự ngậm miệng, cười không ra tiếng.

Nhớ đến có một vị học bối đã nói, khi con gái có thể yên tâm ngủ trong lòng ngươi ngủ say.

Chứng minh ngươi là đủ tư cách là người che chở cho nàng, trong lòng nàng có ngươi.

Vui mừng!

Anh cúi thấp đầu, hôn nhẹ xuống khuôn mặt lạnh lùng tuyệt sắc của nàng.

Nhẹ nhàng dời giường, Tiêu Ngự rửa mặt trước, rồi ngâm nga hát đi làm bữa sáng.

Đợi bữa sáng làm sắp xong, Mộc Thanh Vũ xuống lầu.

Hai người nhìn nhau, cười.

“Chị, ngươi tới đây” Tiêu Ngự gọi một câu.

Mộc Thanh Vũ đến cạnh Tiêu Ngự,bị anh ôm vào lòng, hôn lên môi.

Rất lâu sau.

Mộc Thanh Vũ quay mặt vào lòng Tiêu Ngự.

Mặt Tiêu Ngự dụi vào tóc nàng.

“Chị, làm bạn gái tôi đi”

“…Uk”

“Hắc hắc”

“Gã ngốc”

Bắt đầu từ lúc đó, hai người chính xác là quan hệ tình nhân.

Đăng ký kết hôn trước, sau đó mới yêu đương, hành động nông nổi này ngoại trừ hai người họ.

Không ai làm thế nữa!

Như hôm trước,

Mộc Thanh Vũ lái xe đưa Tiêu Ngự đi làm.

Sau khi xuống xe, Tiêu Ngự ôm lấy nàng, gian xảo hôn một cái.

Đi vào cục hình sự, trong đầu anh đều là hình ảnh Mộc Thanh Vũ.

Nhưng mà, nên phá án rồi.

Cụ thể vụ án đổi xác như thế nào, phải điều tra cụ thể.

Lần này đi ra ngoài, Tiêu Ngự ngồi xe cảnh sát do Quách Cường lái, có chút khóc cười không được.

Quách Cường lái xe, đằng sau còn có hai lão hình sự.

Đây là nhóm điều tra của hắn hôm nay, một nhóm nhỏ.

Anh vẫn chưa đi tỉnh.

Chưa nhận huân chương hạng hai, chưa phải là giám thị, không nói đến là người quản lý.

Tiêu Ngự trong lòng nghĩ “Các ngươi đang gấp gì thề”.

Được rồi, đại đội trưởng và thầy chỉ đạo đều mắt nhắm mắt mở.

Bọn họ tình nguyện đi theo liền đi theo đi.

Xe đi ra khỏi thành phố, đi đến nhà hỏa táng.

Nhà hỏa táng loại địa điểm này, bình thường đều không ở trong thành phố, đều ở ngoại ô.

Tất nhiên, không phải là tuyệt đối.

Người hiểu biết đều biết chuyện gì đang diễn ra.

Bốn người đi vào nhà hỏa táng.

Công khai thân phận, đi vào văn phòng giám đốc.

Nhà hỏa táng không có chức vụ Tổng giám đốc xí nghiệp, cao nhất là giám đốc.

Gặp 4 vị cảnh sát,giám đốc biểu cảm rất bình tĩnh, cũng rất nghi hoặc.

“Xin chào, đội cảnh sát hình sự”

Tiêu Ngự nhìn thằng vào giám đốc”Lần này tới là để điều tra vụ án 4 năm trước”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.