Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc

Chương 1-3



Mấy ngày sau, Âu Dương Hỉ Nhi ngẩn người nhìn số điện thoại của Hoắc Duyên Lãng, cô có nên gọi điện thoại cho “tiểu bạch kiểm” Ngưu Lang hay không, hung hăng tiêu hết tiền tích góp nhiều năm, bao anh một năm?

Cô thật sự chịu đủ rồi, tại sao mình lại có người mẹ không có tiền đồ như vậy? Một cuộc điện thoại của người tình, bà liền vô tình vô nghĩa vứt bỏ con gái, không kịp chờ đợi bay qua bồi người ta, rốt cuộc bà có đầu óc hay không? Không danh không phận thì thôi, có cần phải uất ức mình như vậy không?

Cực kỳ hối hận, cô nên đồng ý làm chung công việc hai người bạn tốt đề nghị, ba người phụ nữ cùng tìm thời gian đến Khẩn Đinh hưởng thụ trời xanh mây trắng, sóng biển bờ cát...... Đáng ghét! Cô hối hận mình lại ở chỗ này như một oán phụ làm gì?

Nếu như cô có một người tình gọi là đến, đuổi là đi, vào lúc này tốt xấu gì cũng có một đối tượng để cằn nhằn, tại sao những phu nhân kia phải tìm Ngưu Lang làm bạn, cô hoặc nhiều hoặc ít có thể lĩnh hội được.

Ngón tay vô ý thức ở trên mặt điện thoại di động trượt lên trượt xuống, chuyển động tới tới lui lui quanh cái tên “Hoắc Duyên Lãng”, ai ngờ chợt thất thần, ngón tay thuận thế ở trên điện thoại thông qua.

Làm sao bây giờ? Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hình ảnh thông qua trên màn hình điện thoại di động, ngay sau đó, cô chỉ nghe thấy điện thoại di động của người nào đó ở đầu bên kia reo lên, hẳn không vừa vặn là Hoắc Duyên Lãng chứ?

Cười ha ha, mặc dù nghĩ thầm hẳn không, nhưng tầm mắt vẫn không tự giác nhìn qua, lướt đến bàn tròn nhỏ bên cạnh ghế nằm, bốn mắt đối mặt...... Ôi trời ơi!!! Cô kinh ngạc lui về phía sau, trong nháy mắt điện thoại di động rơi xuống trên bắp đùi.

“Hel¬lo! Cô đang tìm tôi sao?” Hoắc Duyên Lãng cười hì hì giơ tay lên, anh phát hiện là cô, cõi lòng đầy mong đợi cô cũng sẽ phát hiện là anh, nhưng hình như cô cảm thấy hứng thú với suy nghĩ bên trong đại não hơn, mắt nhìn thẳng không biết đang suy nghĩ gì, hại anh đợi đến sốt ruột.

“Tôi... tôi chỉ không cẩn thận ấn xuống.” Không sai, mọi chuyện chính là như vậy, dĩ nhiên cô không thể thừa nhận mình chủ động có ý nghĩ bao nuôi anh.

Được rồi, anh rất có lòng phối hợp với từ ngữ của cô nói. “Làm sao cô lại không cẩn thận ấn vào số di động của tôi?”

“Tôi. ..... Không cẩn thận chính là không cẩn thận, Làm sao tôi biết sẽ ấn vào số di động của anh?” Nói anh tỉ mỉ chăm sóc, làm sao lúc này anh lại là người đàn ông ngốc nghếch không có đại não?

“Thật ra là cô rất nhớ tôi.” Đôi mắt quyến rũ của anh lại đang phóng điện với cô, hại nai con của cô đập loạn, thiếu chút nữa từ trên ghế nằm trượt xuống.

“Anh có tật xấu, hai chúng ta không có giao tình cũng không có quan hệ, tại sao tôi phải nhớ anh?” Người đàn ông kiêu ngạo này rất đáng ăn đòn, nếu như không phải bị mẹ cho leo cây, một thân một mình tới đây nghỉ phép, làm sao cô có thể nhớ đến anh?

“Nhớ một người cũng không cần có lý do, mấy ngày nay tôi đều đang suy nghĩ về cô!” Đúng vậy, ngay cả anh cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra với mình, cô luôn lơ đãng nhảy vào đầu óc của anh, lúc nghĩ đến cô, anh sẽ không tự chủ mỉm cười, cảm xúc cô không che dấu giống như một bài thơ động lòng người, khiến cho anh không nhịn được hết lần này đến lần khác nhớ lại.

Tim Âu Dương Hỉ Nhi thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, anh dùng loại âm thanh nỉ non chỉ để nói chuyện với tình nhân làm gì?

“Anh nhớ tôi làm gì? Tôi không cần anh phục vụ.” Thật may cô không có kích động gọi điện thoại bày tỏ ý tứ bao nuôi anh, bằng không bây giờ có thể gặp phải trở ngại rồi, thật là xấu hổ chết được!

“Thật đáng tiếc, tôi rất vui khi được phục vụ cô, cô không suy tính một chút sao?”

“Tôi không cần, anh đi tìm những kim chủ khác đi.” Âu Dương Hỉ Nhi không thể nhịn được nữa cắn răng nghiến lợi, người đàn ông này vẫn quyến rũ cô làm loại giao dịch mất mặt đó làm gì?

“Tôi rất xoi mói, cũng không phải kim chủ nào đến cũng không cự tuyệt, cô thật sự không suy tính sao? Sự phục vụ của tôi bảo đảm làm cô hài lòng.”

Tuy nhiên trừ anh ra, cô không biết những Ngưu Lang khác, nhưng mà cô rất chắc chắn, anh tuyệt đối là Ngưu Lang kiêu ngạo nhất trên thế giới! “Có phải anh đi làm việc bồi khách hàng đến nơi này hay không?”

“Cô nói sao, chính là vậy.” diễn đàn {Lê} [Quý] (Đôn)

Âu Dương Hỉ Nhi nghe vậy trợn mắt một cái, hiện tại cô còn có thể chắc chắn anh là Ngưu Lang khua môi múa mép giỏi nhất trên thế giới. “Chẳng lẽ cố chủ của anh không có cảnh cáo anh, nếu như lúc làm việc không chuyên tâm, vọng tưởng ăn vụng bắt cá hai tay, anh sẽ bị fire?”

“Tôi đây là chủng loại đẹp trai hiếm có, không có một người cố chủ nào sẽ fire tôi đi.”

Kiêu ngạo, thích múa mép khua môi, bây giờ còn cộng thêm tự luyến (tính tự yêu mình), dường như người đàn ông này thật sự thích hợp làm lão đại.

Lúc này, có một người phụ nữ cách hồ bơi hô to “Do¬minic”, Hoắc Duyên Lãng lập tức quay đầu vẫy vẫy tay tỏ ý đã nghe gọi, bất quá, anh vẫn không chút hoang mang tán gẫu với Âu Dương Hỉ Nhi. “Cô đi cùng bạn bè sao?”

“Tôi không thể là một người khách du lịch sao?” Thật đáng ghét, cô chính là người không biết nói dối, nhưng chẳng biết tại sao lại không cẩn thận để lộ sự ghen tuông trong đáy lòng. “Người nào giống như anh, làm ăn lớn như vậy!”

Bên môi thoáng lộ ra nụ cười mê người, âm thanh của anh chuyển thành trầm thấp trêu đùa. “Buổi tối tôi gọi điện thoại cho cô, chúng ta cùng đi chơi đêm.”

“Chơi đêm?”

“Ban đêm ở nơi này rất thích hợp để thám hiểm, cô đừng có chạy lung tung, chờ điện thoại của tôi.”

“Tôi. ..... Tại sao tôi phải đi chơi đêm với anh?” Cô hận không thể cách xa anh một chút, trên người anh có ít nhất mười vạn Vôn điện trở lên, nếu như không cẩn thận bị điện của anh làm đầu óc choáng váng, anh mang cô đi bán, cô còn có thể cười tít mắt giúp anh đếm tiền.

“Do¬minic” Tiếng kêu lại một lần nữa truyền tới, Hoắc Duyên Lãng không thể không kết thúc cuộc đối thoại của bọn họ. “Nhớ chờ điện thoại của tôi, buổi tối chúng ta gặp mặt”

“Tôi không muốn đi chơi đêm với anh.” Những lời này hoàn toàn bị ngậm trong miệng, bởi vì lực chú ý của cô đã bị dáng người giống hệt người mẫu của Hoắc Duyên Lãng hấp dẫn, nhìn diện mạo anh có mùi vị dịu dàng êm dịu, cảm giác dáng người của anh hẳn nghiêng về nữ tính, làm sao lại Man như vậy?

Không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, cô vội vàng chuyển tầm mắt khỏi bóng lưng kia, liếc mắt một cái, lặng lẽ lấy mu bàn tay lau miệng một cái, thật may không có chảy nước miếng.

Không được! Người đàn ông này tuyệt đối có bản lĩnh làm cho người ta phạm tội, dù sao cũng phải nhớ kỹ, cô phải cách xa anh, nếu không không dám đảm bảo sẽ không giống những người phụ nữ ngu ngốc đã bỏ tiền nuôi anh.

Người đàn ông này là nhân vật nguy hiểm, cô muốn cách anh càng xa càng tốt, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ánh sáng còn sót lại dần dần bị bao phủ bởi một tầng bụi đan vào hoàng hôn, những tế bào trong cơ thể lại không ngừng mong đợi kêu thành tiếng.

Anh thật sự sẽ gọi điện thoại hẹn cô đi chơi đêm sao? Chỉ tùy tiện nói vậy thôi, nếu bồi khách hàng đi du lịch, làm sao lại có thời gian rảnh rỗi để ý đến người không liên quan như cô, trừ khi kiếm tiền, chẳng lẽ anh muốn ngoài “Nghề nghiệp chính”, vụng trộm đào ngũ kiếm thêm một khoản sao?

Không sai, nghề nghiệp Ngưu Lang này chính là vì tiền mà làm, không kiếm tiền, anh ở đây làm gì? Nhưng mà, làm sao anh lại cho rằng cô sẽ cho anh phí đồng hành? Cô thà rằng lấy tiền đi cứu trợ những người sống lang thang, cũng không muốn lãng phí ở trên người Ngưu Lang, anh muốn moi tiền từ trên người cô, từ bỏ đi! A, cô thật đúng là mau quên, trước đây không lâu, chính mình còn suy tính bao nuôi anh một năm.

Suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng, đầu óc cũng tỉnh táo, nhưng khi nhìn thời gian đang một giây lại một giây đẩy mạnh về phía trước, hai chân không tự chủ bước đi vòng quanh trong phòng, nhịp tim càng ngày càng nhanh, chợt một tiếng “Leng keng” vang lên, cô hoảng sợ nhảy lên.

Trời ạ! Đến thật sao?

Ôm ngực, Âu Dương Hỉ Nhi khẩn trương từng bước từng bước đến gần cửa phòng.

“Leng keng ~~”

“Đến đây!” Thả lỏng, lớn tiếng nói cho anh biết, cô không có tiền trả cho anh phí thời gian, muốn anh đi tìm người phụ nữ khác! Không sai, chính là như vậy, làm sao cô có thể cùng một Ngưu Lang đi chơi đêm chứ? Hoàn toàn là dê vào miệng cọp...... Thành ngữ này dường như thích hợp được nói ra từ trong miệng của anh...... Chao ôi! Nói tóm lại, cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.

Âu Dương Hỉ Nhi hít sâu, vừa mở cửa ra ——

“Sur¬prise!” Lý Tịnh Á và Tần Tinh Tinh một trái một phải xông đến ôm lấy cô.

Ngớ ra một lúc lâu, khóe môi co rúm một chút cô cười gượng, suy nghĩ nhiều quá, thật may không có gây ra chuyện cười gì, bằng không về sau cô phải đeo khăn che mặt gặp người khác. “Làm sao hai người các cậu lại chạy tới nơi này?”

“Chúng ta là bạn bè, tại sao có thể để cậu lẻ loi ở chỗ này vượt qua những ngày nghỉ tốt đẹp?” Lý Tịnh Á nói chuyện rất tinh tế ôn nhu, thoạt nhìn liền biết là bảo bảo ngoan.

“Không sai, dù sao cũng có laptop, ở chỗ nào chúng ta cũng có thể làm việc.” Tần Tinh Tinh là một người phụ nữ hiện đại cơ thể cao thấp tràn đầy tự tin, thoạt nhìn bộ dạng có vẻ rất tài giỏi.

Nếu như dùng hoa để hình dung ba người phụ nữ các cô —— Âu Dương Hỉ Nhi là hoa Hồng tràn trề nhiệt huyết, Lý Tịnh Á là hoa Ren Trắng (White Lace Flower) dịu dàng tỉ mỉ, Tần Tinh Tinh là Thiên Điểu cao quý, tính cách bọn họ hoàn toàn khác nhau, lại tình đồng thủ túc (tình như chị em).

Ba năm quốc trung (trung học cơ sở), ba năm trung học (trung học phổ thông), hơn nữa còn có bốn năm đại học cùng trường nhưng khác khoa, tình cảm chị em của các cô vẫn nối tiếp năm này tháng nọ như vậy.

Sau hai năm rời khỏi đại học bước ra xã hội, ba người các cô dứt khoát hùn vốn mở phòng làm việc —— “Thích đẹp”, buôn bán quần áo đồ trang sức trên Internet, Âu Dương Hỉ Nhi phụ trách thiết kế, Lý Tịnh Á phụ trách tài vụ (thu chi, bảo quản, tính toán tiền bạc), Tần Tinh Tinh phụ trách nhà xưởng và nghiệp vụ, ba người ai có chức nấy ở sở trường của mình.

“Hai người các cậu dọa người làm gì?” Cô thật là ngu ngốc, cái tên kia chỉ nói sẽ gọi điện thoại, cũng không phải là đến tìm cô, vậy mà cô lại khiến cho thần kinh mình căng thẳng.

“Chúng tớ còn tưởng rằng cậu sẽ cảm động đến mức vừa khóc vừa cười.” Tần Tinh Tinh ảo não nhéo nhéo gương mặt của cô, xoay người xách theo hai túi hành lý nhỏ đi vào bên trong phòng.

“Dĩ nhiên cảm động, tớ sắp cảm động chết rồi, nhưng cũng sợ hết hồn.” Âu Dương Hỉ Nhi đẩy Lý Tịnh Á ra đi vào bên trong phòng, đồng thời dùng chân đá lên cửa phòng.

“Vậy có phải nên biểu đạt sự cảm động hay không?”

“Đến đây thôi, chúng ta đi quán bar thỏa sức cuồng hoan, tớ mời khách.” Cô tin tưởng không khí náo nhiệt của quán bar cực kỳ thích hợp để trục xuất hoàn toàn Hoắc Duyên Lãng ra khỏi đầu, cho dù anh gọi điện đến hẹn cô đi chơi đêm, cô cũng không nghe được chuông điện thoại di động.

Thật sao? Vậy tại sao khi cô đặt mình trong bầu không khí ầm ỹ của quán ba, vẫn thỉnh thoảng đoán rằng có thể tên gia hỏa kia sẽ gọi điện hay không?

“Cậu đang đợi điện thoại sao?” Mặt Tần Tinh Tinh có vẻ đăm chiêu tiến tới trước mặt Âu Dương Hỉ Nhi.

“Tớ. ..... Không có.” Cô lặng lẽ rút tay đang dò xét trong túi ra, ánh mắt cô gái này không khỏi quá sắc bén rồi, cũng chỉ muốn nhìn một cái, liền bị cô bắt quả tang tại trận.

“Không đến ba phút liền kiểm tra điện thoại di động một lần, nếu không phải là đang đợi điện thoại của người nào đó, vậy là cái gì?”

“Có không?” Làm sao cô lại không có phát hiện?

Tần Tinh Tinh lắc đầu thở dài, càng ngày càng tin tưởng trực giác của mình, nhất định có chuyện! “Đến động tác kiểm tra điện thoại di động cũng không tự giác, bệnh tình của cậu sợ rằng không nhẹ.”

“Hỉ nhi ngã bệnh sao?” Tửu lượng của Lý Tịnh Á rất kém, một ly cocktail cũng có thể làm cho cả người cô nhẹ nhàng giống như muốn bay lên.

“Tớ không sao, ngược lại cậu, cậu có khỏe không.” Mặc dù bạn tốt đã sớm có thói quen uống rượu, cuối cùng hai má cũng đỏ rừng rực giống như phát sốt, nhưng mỗi lần thấy tình hình như thế, vẫn không nhịn được lo lắng cho cô.

“Tớ muốn ngủ.” Uống rượu liền muốn ngủ, phẩm rượu của Lý Tịnh Á rất tốt.

“Cậu ngủ đi, đợi lát nữa tớ sẽ chở cậu đi bán, cậu hẳn rất đáng tiền.” Tần Tinh Tinh luôn không chịu nổi ý thức nguy cơ gần như yếu kém của cô.

“Tớ. ..... Tớ không muốn!” Hốt hoảng vỗ vào hai má, Lý Tịnh Á cố gắng lôi kéo suy nghĩ đang bị Chu công bắt đi, nhưng thật sự rất khó khăn, đầu nóng hừng hực, rất muốn ngủ!

“Cậu không cần hù dọa cậu ấy.” Âu Dương Hỉ Nhi hao tổn tâm trí trợn mắt nhìn người phụ nữ có tư tưởng xấu một cái, vỗ nhẹ cô gái đáng thương, ý bảo cô muốn ngủ thì ngủ, cô sẽ phụ trách đưa cô về khách sạn an toàn.

“Nếu như không để cho cậu ấy biết lòng người hiểm ác, cậu ấy rất dễ dàng bị lừa.”

“Ngược lại con cừu nhỏ còn biết bảo vệ mình, loại nhân tài không biết trời cao đất rộng như tớ mới dễ dàng bị lừa.” Ngốc hết biết! Làm sao cô lại tin tưởng lời nói của “tiểu bạch kiểm” Ngưu Lang đó? Đi chơi đêm gì chứ, hoàn toàn là đang đùa giỡn cô, vào lúc này anh hẳn là đang bận bịu phục vụ kim chủ của anh? Nghĩ đến anh cùng một người phụ nữ nào đó lăn lộn ở trên giường, loại cảm giác đó rất ghê tởm.

Nhíu mày, Tần Tinh Tinh thong thả ung dung nhìn cô từ đầu đến chân một lần, cô đã nói rồi, người phụ nữ này nhất định là có quỷ! “Cậu bị lừa?”

“Tớ...... Tớ đâu có bị lừa?”

“Ưu điểm lớn nhất của cậu chính là sẽ không che giấu mình, nhưng mà điều này đồng thời cũng là khuyết điểm của cậu.”

Cô biết, cá tính của cô đều thể hiện ra ngoài, hỉ nộ ái ố đều biểu hiện trên mặt, muốn khóc sẽ khóc, buồn cười liền cười, tâm tình rất dễ dàng bị người sự vật quanh mình ảnh hưởng.

“Người đàn ông kia rốt cuộc là ai?”

Thật ra thì cô rất muốn phủ nhận người kia là “Đàn ông”, nhưng cô không có bản lĩnh trợn mắt nói dối, mặc dù anh xinh đẹp hơn phụ nữ, nhưng không phải đàn ông, chẳng lẽ là phụ nữ sao? “Người sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, cần nói sao?”

Nghe vậy, Tần Tinh Tinh cũng sẽ không ôm lấy cái đề tài này mà dò hỏi, cô không hiếu kỳ, đơn giản quan tâm bạn tốt, nếu không gây phiền toái cho bạn tốt nữa, vậy cũng không cần truy cứu.

Nếu là người sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, tại sao còn tư tư niệm niệm không bỏ được?

Cô ghét loại cảm giác này, nằm ở trên giường khách sạn, Âu Dương Hỉ Nhi vẫn không ngừng trách mắng mình, trên thế giới này có người đần như cô sao? Làm sao sẽ coi trọng lời nói của một Ngưu Lang?

Tức giận tắt máy điện thoại, cô mắng thầm, “Lần sau gặp được, nếu như mà tôi vẫn để ý anh, nói chuyện với anh, cả đời này tôi sẽ ở trong nhà làm bà cô già!”

“Gia hỏa nào không biết sống chết chọc tới cậu vậy hả?” Tần Tinh Tinh giống như đang nói mớ nói.

Hù dọa! Âu Dương Hỉ Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm bạn tốt. “Cậu dọa người làm gì?”

“Hôm nay thần kinh của cậu không khỏi quá yếu ớt đi.” Tần Tinh Tinh thưởng cho cô một ánh mắt xem thường.

“Thần kinh của tớ vốn không có rất mạnh mẽ, làm sao cậu vẫn còn chưa ngủ?”

“Ba người chen trên một giường đôi, cậu cho là tớ có thể ngủ được sao?” Thật ra thì Tần Tinh Tinh là một người tương đối quái gở, không thích người khác dính cô, cũng không ưa thích tiếp xúc với người khác, nếu như không phải là Âu Dương Hỉ Nhi hơi nóng tính không sợ bị khí lạnh giá rét tổn thương, Lý Tịnh Á nhu nhu thuận thuận (dịu hiền) hoàn toàn không để ý mặt thối của người khác, cô cũng không có khả năng cùng hai người các cô biến thành khuê trung mật hữu (chỉ tình bạn thân thiết).

“Ai bảo cậu không nỡ tốn thêm tiền thuê phòng, lại không muốn ngủ trên sofa, không thể làm gì khác hơn là trợn tròn mắt đến khi trời sáng.” Cũng không phải là cô không đồng tình, đã sớm cảnh cáo rồi.

“Nếu như là cậu, chẳng lẽ cậu không tiếc sao? Cậu nguyện ý ngủ trên sofa sao?” Con Rùa cười con Ba Ba không có đuôi.

Âu Dương Hỉ Nhi không phản bác được, cô làm bộ đáng thương ăn mặc tiết kiệm, chính là hi vọng có một ngày có thể cho mẹ ở căn phòng lớn xinh đẹp, bởi vì cha mất sớm, một xu cũng không để lại cho mẹ con các cô, cũng may mẹ là nhà tạo mẫu, cuối cùng cũng thuận lợi nuôi cô lớn lên, nhưng từ đó mẹ thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng, lượn quanh giữa một người lại một người danh nhân giàu có, khát vọng tìm được người mạnh mẽ mà có năng lực để dựa vào, rồi lại không yên lòng giao tương lai cho một người đàn ông.

Thấy mẹ bất lực, cô rất đau lòng, cô thật là một người vô dụng, mặc dù học thiết kế thời trang, lại không thành được bậc thầy dẫn dắt trào lưu, nhưng mà ít nhất cũng nên cho mẹ một gian gọi là khu nhà cấp cao trong mắt người đời, đây là lời cam kết cô tự hứa với mình.

“Hỉ nhi, đối với mình tốt một chút đi.” Xoay người quay lưng về phía bạn tốt, Tần Tinh Tinh nhắm mắt lại, cho dù như thế nào vẫn phải ngủ một giấc, bằng không ngày mai làm sao có tinh thần đi khắp nơi.

Cô đối với mình không tốt sao?

Không biết, cho tới nay, tâm tư của cô luôn quay tròn quanh mẹ, mẹ cảm thấy vui vẻ, cô sẽ rất vui vẻ, những chuyện khác đều không quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.