Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc

Chương 7-2



Nhàm chán muốn chết, cô không nhịn được ngáp một cái, thật muốn vụng trộm trốn đi, nhưng trước khi tới đây, mẹ đã nghiêm khắc cảnh cáo, nếu như xảy ra tình huống nửa đường chạy trốn như lần trước nữa, bà sẽ rất tức giận, rất tức giận, cho nên cho dù cô khó có thể chịu được đến cỡ nào, ru rú ở trong này làm bông hoa dựa tường (chỉ người không có bạn nhảy trong bữa tiệc) là lựa chọn duy nhất.

Không có việc gì để làm thì làm sao bây giờ? Tìm việc để làm! Cô mở túi ngọc trai cầm theo khi dự tiệc lấy điện thoại di động ra, vô ý thức nhấn loạn, bất tri bất giác mở ra tin nhắn Hoắc Duyên Lãng gửi cho cô.

Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có biết vì sao buổi sáng hôm nay anh tỉnh lại không? Lạnh tỉnh đấy!

Buột miệng cười, cô có thể tưởng tượng được nét mặt anh khi nói câu nói này —— làm bộ đáng thương như đứa bé trai.

Hỉ nhi nhỏ bé của anh, anh rất nhớ em, nhớ đến mức trái tim cũng muốn vỡ nát, rốt cuộc anh còn phải chịu bao nhiêu hành hạ, mới có thể nhìn thấy em?

Cô lại nhịn không được nở nụ cười, người đàn ông này cho rằng anh đang diễn phim thần tượng sao? "Trái tim cũng muốn vỡ nát" lời như thế cũng nói ra được, anh không cảm thấy rất không hợp với anh sao?

Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có biết trái đất có hình tròn không? Đi một vòng vẫn sẽ trở lại điểm bắt đầu, em trốn cũng không thoát đâu.

Cô nhếch miệng cười, cuối cùng người đàn ông này cũng không kiềm chế được mà hiện nguyên hình!

Hỉ nhi nhỏ bé của anh, anh cho em 3 ngày, em lại không xuất hiện, em hãy chờ nhận Lệnh Truy Nã của anh đi!

Âu Dương Hỉ Nhi cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, anh nói thật sao? Cô thật sự cực kỳ mong đợi nhận được Lệnh Truy Nã của anh, bởi vì như vậy, cô mới có thể nghĩa vô phản cố đi về phía anh, cho dù anh có phải Ngưu Lang hay không, cũng không quan trọng.

Lúc này một trận xôn xao cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô đặt di động vào trong túi ngọc trai cầm theo khi dự tiệc, ngẩng đầu xem xét cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy rõ anh nguồn gốc của việc xôn xao, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, đó không phải là Hoắc Duyên Lãng sao?

Làm sao bây giờ? Có phải cô nên chạy trốn hay không? Lúc cô còn chưa nghĩ ra được biện pháp phù hợp thì tầm mắt của cô lơ đãng liếc thấy một người phụ nữ dựa vào cánh tay anh, trong nháy mắt giống như có một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cơ thể lạnh lẽo, trong lòng cũng lạnh theo.

Vội vội vàng vàng đứng dậy đi về phía ban công, cô không có cách nào đối mặt với việc người phụ nữ khác làm bạn bên cnahj anh, cho dù tối nay anh xuất hiện ở nơi này là vì công việc, cô cũng không thể chịu đựng được.

Dựa vào lan can, hơi thở của Âu Dương Hỉ Nhi thoáng ổn định lại, nhưng nước mắt vẫn tràn ra, tại sao cô lại khóc? Bởi vì rốt cuộc cũng nhận thức rõ, cô yêu anh sâu đậm đến mức ngay cả việc anh đứng chung một chỗ với người phụ nữ khác cũng không thể dễ dàng tha thứ sao?

Nếu như biết trước tối nay sẽ gặp được anh ở chỗ này, cô thà bị mẹ hung hăng dạy dỗ cô một trận.

Không được, cô không thể tiếp tục ở lại đây, nhưng mà, cô phải rời đi như thế nào?

Nhìn vườn hoa chỉ cách ban công một cái lan can, cô có biện pháp rồi, mặc dù nếu hành động này bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ hô to gọi nhỏ, nhưng không quản nhiều như vậy, khả năng bắt gặp Hoắc Duyên Lãng ở ban công ít nhất một nửa, cô không thể không rời đi.

Thật tốt quá, lan can không cao lắm, tế bào vận động của cô cũng rất phát triển. Cuối cùng vẫn thuận lợi rời khỏi phòng.

Nhưng mà, sau đó phải đi như thế nào?

Âu Dương Hỉ Nhi nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu? Cô không xác định được phương hướng.

"Do¬minic, em muốn đi đâu?"

Cơ thể đột nhiên cứng đờ, Âu Dương Hỉ Nhi lặng lẽ di chuyển vào trong bóng tối, xuyên qua khe hở giữa bụi cây, cô có thể nhìn thấy rõ đôi tuấn nam mỹ nữ kia, cô nhìn một cái liền nhận ra người phụ nữ kia, chính là người phụ nữ lúc trước cùng đi Khẩn Đinh nghỉ phép với Hoắc Duyên Lãng.

Không để ý tới Hoắc Tình Hương đang kêu la, Hoắc Duyên Lãng bước nhanh đi về hướng vườn hoa.

"Do¬minic, em dừng lại cho chị." Hoắc Tình Hương nổi giận cầm ví da lên ném qua, Lần này Hoắc Duyên Lãng không thể không nhìn thẳng vào người đang hô to gọi nhỏ.

"Chị đi vào bên trong mà chào hỏi, không cần lo cho em." Anh ảo não xoa đỉnh đầu bị đánh trúng.

"Em cho rằng chị rất thích quản em sao? Nếu như không phải vì tối nay em là bạn trai của chị, chị không thể không dính ở bên cạnh em, bằng không, chị mới lười phải chạy theo sau mông em." Hoắc Tình Hương thật sự vô cùng uất ức, nếu không phải party tối nay nhất định phải đích thân tham dự, cô cần phải kéo anh làm bạn trai cùng tham dự sao?

Hết lần này tới lần khác anh không muốn để cho mọi người biết thân phận thật sự, nói đúng hơn là không muốn dụ tới một đống Hoa Hồ Điệp không có đầu óc, vào lúc này chắc hẳn những thiên kim danh viện ở bên trong cho rằng anh là Ngưu Lang cô trả tiền đảm nhiệm vai trò bạn trai.

"Em đã nói với chị rồi, em không muốn làm bạn trai chị." m

"Thằng nhóc xấu xa, em đa làm, không thể nửa đường bỏ chạy."

Âu Dương Hỉ Nhi nghe lén đến đó, không khỏi nhíu mày, quan hệ của hai người bọn họ thật sự không giống kim chủ và Ngưu Lang.

"Em có nói muốn bỏ chạy sao? Em sẽ không thiếu lễ phép như vậy."

Hả! Thằng nhóc này đang nói truyện cười sao? "Nếu như em biết định nghĩa của hai chữ ‘lễ phép’ này, chị thấy mặt trời sẽ mọc ở hướng tây, em luôn trực tiếp biến thành hành động."

Nhíu mày, Hoắc Duyên Lãng không nhịn được. "Bây giờ em có chuyện rất quan trọng, chị đừng tới phiền em.!"

"Hoắc Duyên Lãng, thằng nhóc như em thật sự không biết cảm ơn, nếu như không phải là chị thay thế em ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc đó, bây giờ em có thể vui vẻ tự do như vậy sao? Chị cả nhà em đã ba mươi ba tuổi vẫn không có biện pháp nghiêm túc nói chuyện yêu đương, đây đều là lỗi của em, tại sao em không tiếp tục học lên tiến sĩ làm giáo sư?" Hoắc Tình Hương không vui nói.

Thằng nhóc này thật sự đã chọc giận cô, cô không hề hay biết mình đang quên mất một quả bom vô cùng có uy lực, Âu Dương Hỉ Nhi núp trong bóng tối đã bị tin tức này oanh tạc đến mức hoang mang lo sợ.

"Em muốn làm gì thì làm cái đó, nhưng em không có bảo chị cùng chơi đùa với em."

Trợn to hai mắt, Hoắc Tình Hương giận đến mức giậm chân. Không sai, ban đầu cũng không phải là thằng nhóc này yêu cầu cô nhảy vào hy sinh dâng hiến, nhưng mà, nếu như không phải là vì anh không đáng để tin tưởng, cha mẹ yêu cầu cô gánh vác trách nhiệm làm gì?

"Chị đã sớm yêu cầu em trở lại tiếp quản Hoắc công nghệ sinh học, nhưng Đại Thiếu Gia em nói còn chưa có tự do đủ, vẫn không chịu để cho chị rút lui, em không có quên chứ?"

"Em làm việc phải dựa vào tâm tình, chị không biết sao?"

Há hốc miệng, thiếu chút nữa Hoắc Tình Hương đã nói ra những lời thô tục, mặc dù đã sớm quen với thói tùy hứng ngông cuồng của thằng nhóc này, nhưng cho đến nay cô vẫn chưa bị anh làm cho giận chết, chuyện này tuyệt đối là kỳ tích!

Lỗ tai đột nhiên dựng thẳng, Hoắc Duyên Lãng nghe thấy có âm thanh rất nhỏ từ bụi cây bên kia truyền tới. "Người nào trốn ở đó?"

Không có ai đáp lại, Hoắc Tình Hương không khỏi lạnh run một cái. "Có ai không? Tại sao chị không nghe thấy âm thanh?"

Hoắc Duyên Lãng nhìn chằm chằm bụi cây không rời, trực giác nói cho anh biết, người trốn bên trong bụi cây kia chính là mục tiêu vì hoảng sợ bị anh đuổi theo đến ban công, sau khi bắt hụt mới đuổi theo đến đây. "Muốn tự mình xuất hiện, hay là tôi qua bắt người?"

"Thằng nhóc xấu xa, em không cần làm chị sợ, thật sự có người sao?" Hoắc Tình Hương không tự chủ chạy đến sau lưng Hoắc Duyên Lãng.

Một lúc lâu vẫn không thấy người phía sau bụi cây chọn lựa hành động, Hoắc Duyên Lãng quyết định tự mình đi qua bắt người, nhưng chân mới vừa chuyển động, người phía sau đã tự xuất hiện.

"Hỉ nhi nhỏ bé!" Thật sự là người anh ngày ngày đêm đêm thương nhớ, anh vốn cho rằng việc nhìn thấy bóng dáng hoảng sợ kia là do quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác.

"Chuyện đó là nói giỡn có đúng hay không?" Cô cố gắng khống chế âm thanh bởi vì tức giận mà run rẩy của mình, anh không phải Ngưu Lang, mà là Ông Trùm giấu mặt của Hoắc công nghệ sinh học, chuyện này thật sự quá thái quá!

"Hỉ nhi nhỏ bé, trước tiên em trở về cùng anh, anh sẽ từ từ giải thích chuyện này."

"Chuyện đó là sự thực? Từ đầu tới cuối anh đều đang gạt tôi."

"Em cẩn thận nhớ lại, anh không có lừa em, ngay từ khi bắt đầu là do chính em đã nhầm lẫn." Anh đang giải thích với cô, nhưng nghe lại giống như đang trốn tránh trách nhiệm.

Ngẩn ra, Âu Dương Hỉ Nhi cười như điên. "Không sai, là do chính tôi đã nhầm lẫn, cho nên là lỗi của tôi, ai kêu tôi ngốc, ngốc đến mức bị người khác xoay vòng đùa giỡn, còn vì rơi vào chuyện này mà khổ sở đấu tranh."

"Hỉ nhi nhỏ bé, không phải như vậy." Anh vội vàng tiến lên kéo cô, nhưng cô giống như thấy anh rất bẩn mà bỏ rơi anh.

"Không nên chạm vào tôi... bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh." Đầu óc của cô rất rối loạn, cô phải lập tức rời đi, nhưng rốt cuộc đâu mới đúng là hướng đi đến cổng chính?

"Trước tiên em phải tỉnh táo lại, anh sẽ giải thích."

"Tôi không muốn nghe một tên lừa gạt giải thích!" Bất chấp, cô trực tiếp đi về hướng trái, bây giờ, cô chỉ muốn có thể ở một mình.

"Em không phải nghe anh giải thích, nhưng ít ra cũng phải để anh đưa em về nhà." Anh theo sát phía sau cô, thật vất vả mới tìm được cô, làm sao có thể thả cô đi.

"Không cần, tốt nhất anh nên cách xa tôi một chút, bằng không tôi sẽ không nhịn được đánh anh."

"Không sao, em muốn đánh anh, hay là đạp anh... anh cũng không quan tâm, em vui là tốt rồi."

"Anh không nên cho rằng tôi đang nói đùa."

"Anh đang nói thật, anh sẽ yên lặng làm bao cát cho em trút giận, cho đến khi em hết giận, anh sẽ không chạm vào một cọng lông măng của em."

Âu Dương Hỉ Nhi quay đầu lại trừng mắt, nghiêm túc cảnh cáo, "Anh, không được đi theo tôi nữa, nếu không cả đời này tôi sẽ không để ý tới anh!"

Lần này rốt cuộc Hoắc Duyên Lãng cũng dừng bước lại, bởi vì khi cô cảnh cáo đã nói rất rõ ràng một chuyện —— về sau cô không muốn qua lại với anh nữa, cho nên bây giờ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.

"Người phụ nữ kia là ai?" Hoắc Tình Hương lặng lẽ kéo ống tay áo của Hoắc Duyên Lãng, cô mới vừa bị chuyện xảy ra giữa hai người họ làm cho hoảng sợ đến trợn mắt há hốc miệng, tại sao có thể có một người phụ nữ dám cả gan lớn lốí như thế với bảo bối của nhà họ Hoắc? Càng không thể ngờ được chính là, thế lực hung ác của nhà họ Hoắc lại tỏ thái độ khiêm nhường ở trước mặt cô, một màn này nên được ghi hình làm chứng cứ, về sau có thể lấy ra áp chế em trai nhỏ Hoắc.

Không có biện pháp tức giận với người phía trước, Hoắc Duyên Lãng không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nổi đóa. "Nếu như người phụ nữ em yêu thương không bao giờ để ý tới em nữa, chị nhất định sẽ chết!"

"Thằng nhóc xấu xa, em mới vừa nói cái gì, chị là chị cả của em...... Đợi chút, em nói phụ nữ kia là ai? Người phụ nữ em yêu thương?" Ôi trời ơi!!, Ôi trời ơi!!! Ngay cả bảo bối nhà họ Hoắc cũng yêu một người phụ nữ rồi!

"Em muốn về." Không được, anh vẫn nên lái xe đi theo cô thì tốt hơn.

"Em muốn về, vậy chị thì thế nào?"

"Tự chị nghĩ biện pháp."

"Làm gì có chuyện như vậy?"

Cho dù có chuyện như vậy hay không, bây giờ Hoắc Duyên Lãng hoàn toàn không có biện pháp bình tĩnh, cũng ai không ngăn cản được, sau khi Hoắc Tình Hương khó xử một hồi, vẫn nhanh chóng nhặt ví da trên đất lên vội vàng đuổi theo, bởi vì cô cũng rất muốn biết rõ lai lịch của cô gái kia, đây chính là chuyện lớn của nhà họ Hoắc.

Nhưng mà, khi Hoắc Duyên Lãng lái xe rời khỏi biệt thự thì Âu Dương Hỉ Nhi đã đón xe taxi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.