Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 14: Châm ngòi ly gián



Một bóng đen đi tới hậu viện Bạch phủ, ẩn vào chỗ quen thuộc phòng ngoài dì hai, đêm đã khuya, trong phòng không có đèn, truyền đến tiếng hít thở đều đều, người đã đi vào giấc mộng.

Bạch Mặc Y chớp mắt một cái, đi đến cửa, khóa điện tử hiện đại không làm gì được nàng, huống chi khóa cổ đại này, chỉ hai ba đẩy đã rời ra rồi, lắc mình đi vào trong nhà, một tay dì hai đang đặt lên chăn, là da trắng bóng như rắn vậy, tuy đã hơn ba mươi rồi nhưng do được bảo dưỡng cẩn thận nên làn da mềm mại bóng loáng vô cùng.

Bạch Mặc Y rút một con dao nhỏ ra, ánh sáng loé lên, nhẹ nhàng chạy trên mặt Mai phu nhân.

Làn khí lạnh như băng làm Mai phu nhân đang say ngủ tỉnh lại, mở bừng mắt ra đã thấy một người áo đen bịt mặt đứng ngay cạnh giường, con dao loé sáng, giật mình một cái, sợ há hốc mồm định kêu lên đã bị Bạch Mặc Y nhanh tay nhanh mắt bịt lại, hạ giọng, “Không muốn chết cấm lên tiếng!”

Mai di nương sợ quá gật gật đầu, lưỡi dao sắc bén áp sát mặt, lạnh thấu xương!

“Yên tâm đi, ta sẽ không giết bà, chẳng qua có người muốn ta huỷ đi khuôn mặt này của bà mà thôi!” Bạch Mặc Y cố hạ thấp giọng lộ ra tia giết người, làm Mai di nương sợ tới mức tái nhợt, cả người run lên.

Mở trừng to hai mắt, hoảng sợ lắc đầu với Bạch Mặc Y, bà ta hiểu được, bà ta có địa vị như hôm nay đều là do Bạch thừa tướng thích bà ta, thích khuôn mặt của bà ta! Nếu không còn khuôn mặt này nữa, chắc Bạch Triển Bằng cũng không thèm liếc nhìn bà ta cái nào, kết cục chắc còn thảm hơn cả mẹ con Bach Mặc Y nữa ấy chứ!

“Thật ra thì, con người ta không kể đến đạo nghĩa giang hồ gì, ta chỉ cần tiền! Hiểu không?” Bạch Mặc Y nhìn bà ta tà tà đang biến sắc mặt, biết trong lòng bà ta đã hiểu!

Mai di nương có thể ở trong Bạch phủ đến bây giờ, chẳng phải là không có tâm tư và thủ đoạn sao, chính đối phương đã nói rõ có người bỏ tiền ra muốn huỷ mặt bà ta, trong lòng bà ta đã sớm nghĩ rồi, bản thân bên ngoài không rõ đã kết tội người nào, khuôn mặt này của bà ta có thể làm người ta ghen ghét, cũng chỉ có hai phụ nữ trong phủ, hơn nữa lúc chiều xảy ra chuyện trong phủ, trong lòng lại càng hiểu rõ hơn! Bạch Mặc Y vừa ra khỏi phủ, kẻ đó không có khả năng, nhất định là do đại phu nhân cái con tiện nhân kia không cam lòng, đúng, nhất định là vậy!

“Biết rồi! Biết rồi! Ta hiểu rồi, đại hiệp cần bao nhiêu tiền ạ? Ta sẽ đưa!” Mai di nương bối rối đứng dậy, lôi một chiếc hòm dưới gầm giường ra, vừa đau lòng, đây chính là toàn bộ gia sản của bà ta, khó khăn lắm mới kiếm được, nhưng mà tiền là vật ngoài thân, đã không tránh được, cũng chưa phải là mặt quan trọng nhất, nếu không có bộ mặt này, nhất định Bạch Triển Bằng sẽ coi bà ta chẳng ra gì, bà ta sẽ gặp rắc rối lớn!Cho dù cả nhà coi bà ta không ra gì, có để bà ta trong phủ thì cũng hết đường sống, thủ đoạn của hai con mụ đó bà ta biết quá rõ!

Bạch Mặc Y nhìn xuống, thấy châu báu trong hộp kia, còn có cả tập ngân phiếu nữa, xem ra thì Mai di nương này bình thường được Bạch Triển Bằng sủng, nhìn đống châu báu lấp lánh, đúng là loại cực phẩm rồi!

“Đại hiệp, ta cho ngài hết, xin ngài tha cho ta đi!” Mai Di nương mềm nhũn trên đất, cất giọng khẩn cầu, trong mắt loé lên tia sáng.

Bạch Mặc Y cầm tập ngân phiếu lên, bỏ vào người, châu báu kia nàng rất muốn lấy, nhưng đây cũng là chứng cớ dễ dàng cho người ta tìm tới cửa, nàng không muốn để lại dấu vết phiền toái gì! Những trang sức đó không khó nhìn ra là chế tác, nếu nàng mà cầm lấy, vậy tương đương như chui đầu vào lưới rồi! Tuy nàng chẳng có khái niệm gì với thế giới này, nhưng kinh nghiệm làm sát thủ lâu năm cũng không phải là vứt đi!

“Được. Đại gia đây coi như ngươi thành tâm, tha cho ngươi một lần, chậc chậc, nhưng mà đại gia đây chỉ thích ngân phiếu thôi!” Bạch Mặc Y âm trầm nở nụ cười, cố đè thấp giọng xuống toả ra âm thanh khủng bố!

Mai di nương bất giác thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ngân phiếu, vậy những đồ trang sức này vẫn còn, song lại không bắt được hắn, vốn định để cho hắn lấy châu báu đi đổi tiền, với người của Bạch thừa tướng, tóm một tên trộm quả thực rất dễ dàng!

Bạch Mặc Y nhìn sắc mặt thay đổi không ngừng của bà ta, biết rõ lòng bà ta nghĩ gì, vung tay lên đập một nhát cho bà ta hôn mê, cũng không thèm nhìn cái nào, lắc mình ra tới cửa, mục đích lần này là đến phòng của đại phu nhân.

Bởi vì chuyện ban ngày, Bạch Triển Bằng vẫn ngủ không yên trong phòng mấy vị phu nhân, Bạch Mặc Y ngựa quen đường cũ đi đến chỗ đại phu nhân lấy bạc, rồi lại đi gõ cửa Lục di nương TRúc Gian, hiện giờ mâu thuẫn giữa ba người phụ nữ này đang trở nên gay gắt, sau này Bạch phủ trở nên phấn khích như ngày hội thì hay quá! Bạch Triển Bằng, đây chỉ là mới bắt đầu thôi!

“Chủ tử…” Nhìn bóng Bạch Mặc Y thắng lợi đi xa trở về, miệng Lưu Phong bất giác rúm lại, người phụ nữ này, ban ngày thì đạo diễn một cuộc đại chiến lớn như vậy trong Bạch phủ, buổi tối lại tới cướp bạc, còn làm cho người ta không tóm được nàng nữa, chỉ sợ hậu viện của Bạch phủ từ nay về sau sẽ xảy ra chiến hoả mất mấy ngày ấy chứ!

Cả người áo trắng, Hàn Tuyết, nhìn chằm chằm vào bóng Bạch Mặc Y lướt đi như một tia sáng, dáng tao nhã thong dong, thản nhiên xoay người bảo, “Đi thôi!”

Lưu Phong cố đuổi theo, thật ra hắn không rõ, chẳng qua chỉ là một phụ nữ khác chút thôi sao? Sao chủ tử lại quan tâm nàng ấy như vậy chứ?

“Tiểu thư, người đã trở lại rồi ư?” Xuân Nhi vừa thấy Bạch Mặc Y, lập tức vui mừng nói ra.

“Được, tiểu thiếu gia ngủ có ngon không?” Bạch Mặc Y vừa cởi quần áo, vừa hỏi, đặp tập ngân phiếu lên bàn.

“Tiểu….Tiểu thư. sao lại có nhiều ngân phiếu như vầy chứ?” Xuân Nhi giật mình hỏi, chạm vào ánh mắt của Bạch Mặc Y, lập tức lại nói, “Nô tỳ không nên hỏi!”

“Ngày mai cầm tập tiền này mua một toà nhà, chúng ta cũng có chỗ an thân!” Bạch Mặc Y nói xong thì nằm xuống bên cạnh Bạch Vô Thương, nhắm mắt lại, thật mệt quá đi!

Sáng sớm hôm sau, ba người Bạch Mặc Y ăn cơm xong thì đi ra ngoài, nhìn ngắm vài toà nhà cũng không vừa lòng, xem xét tới tận trưa lại đi dạo đến Lạc Nhật Hiên, Bạch Mặc Y cau mày, suy nghĩ, rồi bước vào, nàng chỉ muốn ăn một bữa cơm, cứ việc có người không muốn thấy nhưng mà nàng cũng không nhất thiết phải trốn tránh!

“Bạch đại tiểu thư, ngài tới rồi!” Lần này chưởng quầy tự mình nghênh đón, vẻ mặt tươi cười, tự mình dẫn thẳng người lên phòng riêng trên lầu hai!

“Chủ tử, Bạch đại tiểu thư đang tìm phòng ở, nhìn mấy chỗ rồi nhưng vẫn chưa vừa ý, vì thế vẫn chưa chọn được ạ!” Lưu Phong cẩn thận bẩm báo, lòng nghi hoặc lớn hơn, chủ tử thật khác thường quá đi!

“Ta nhớ rõ phía đông thành chúng ta còn có một căn nhà!” Một giọng trầm thấp từ tính lạnh lẽo vang lên.

“Vâng! Thuộc hạ sẽ đi thu xếp ạ!” Lưu Phong nói luôn, tuy chủ tử chưa nói gì, nhưng chuyện này không thể làm cho người ta khả nghi, ngôi nhà ở đông thành kia vốn cũng không lớn lắm, nhưng lại vô cùng thanh nhã, chủ tử đây là làm sao thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.