"Vô Ngân, các ngươi đang nói cái gì thế? Sao ta chẳng hiểu gì cả!" Ánh mắt Bạn Nguyệt đảo qua đảo lại trên hai người.
Ngọc Vô Ngân nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y đang cụp mắt xuống, ánh mắt thâm
trầm sâu như biển, xoay người rời đi, vẫn chẳng thèm để ý đến câu hỏi
của người bên cạnh!
Bạch Mặc Y ngay lúc Ngọc Vô Ngân rời đi,
bỗng cảm thấy áp lực bị người ta nhìn thấu biến mất, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa là vô cùng khó chịu, sau này cần phải cách càng
xa càng tốt mới được!
Đang suy nghĩ miên man, mạch trên cổ tay
truyền tới luồng ấm áp, xuất phát từ bản năng, Bạch Mặc Y lật ngược tay
lại, lúc này mới thấy rõ hoá ra là Bạn Nguyệt đang giúp bắt mạch cho
nàng, lúc này mới thả tay ra, trầm giọng nói, "Thật xin lỗi!"
Trong mắt Bạn Nguyệt loé lên tia sáng âm u, một người không hề có nội lực,
lại đang bị thương nặng, phản ứng còn nhanh như thế, không thể không nói nàng làm vậy đã gây cho hắn chút hứng thú, y thuật lúc trước của nàng,
lại còn có thái độ của tên khối băng Ngọc Vô Ngân với nàng kia nữa. Tên
đó vốn nổi tiếng là máu lạnh vô tình, không hiểu sao hắn lại muốn cứu
nàng chứ? Lại còn đem nàng tới tận chỗ này của hắn để chữa trị vết
thương nữa chứ. Lúc ấy, mấy huynh đệ họ Sở kia đang yêu cầu mãnh liệt
mang nàng về cung đó!
"Ngươi muốn học y sao?" Bạn Nguyệt rút tay về, mày hơi cau lại, đáy mắt loé lên tia sắc lạ, rồi lại trở lại như
bình thường, nhàn nhã hỏi han.
"Đúng vậy!" Bạch Mặc Y vẫn không
giấu diếm, nàng vốn là thầy thuốc, học thì không bao giờ cạn, đối với y
học nàng càng không bài xích chút nào!
"Ta dạy cho ngươi có được không?" Giọng Bạn Nguyệt nghe rất êm tai, giống như tiếng sáo trúc vi
vu, như làn gió mát thổi vào mặt mát rượi vậy, thật dễ dàng làm cho con
người ta bất giác buông lỏng sự đề phòng.
"Ta sẽ không bái ngươi làm thầy đâu!" Bạch Mặc Y nói, ở cổ đại quan trọng nhất là tôn sư trọng đạo, nàng khôn muốn chọc vào phiền toái! Sau này lại đụng tới tiến
thoái lưỡng nan (tiến lùi không nổi), hắn lấy thân phận thầy mà áp nàng, nàng chắc sẽ buồn nôn chết mất!
"Ha ha, ta cũng không nhận ngươi làm đồ đệ đâu, cứ trao đổi với nhau thì thấy sao?" Bạn Nguyệt cười nói, đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép với một cô gái như thế, người
khác có cầu cũng chẳng được vinh hạnh đó, trong mắt nàng, chẳng đáng lấy một xu!
Bạch Mặc Y trầm ngâm mãi, cuối cùng ngẩng đầu lên nói, "Được!"
"Vậy ngươi cứ dưỡng thương cho tốt đi nhé!" Bạn Nguyệt đứng lên rời đi.
"Đúng rồi, cửu vương gia ngày nào cũng đến, ngươi có muốn gặp ngài ấy hay
không vậy?" Bạn Nguyệt đi tới cửa thì quay đầu lại nói, nhìn chằm chằm
vào mắt nàng có tia nghiền ngẫm.
"Đây là nơi ở của anh!" Bạch
Mặc Y từ từ nhắm chặt hai mắt lại, đáp thản nhiên, cũng không nói là gặp hay không, nhưng có thể hiểu được ý tứ.
Bạn Nguyệt nở nụ cười tươi, quả nhiên là một cô gái thông minh! Dù sao hắn cũng vốn thích thanh tĩnh, như thế là tốt nhất!
Bạn Nguyệt đi ra cửa, trong viện có một bóng đen đang đứng lặng lẽ, cô độc
tiêu điều, lạnh lẽo như băng sương, dáng dấp cao lớn vững chãi, tiếc là
nhiều năm đeo mặt nạ nên đến cả hắn làm bạn đã vài năm rồi cũng chưa
từng nhìn thấy mặt thật, song ai mà chẳng có bí mật riêng, hắn không ép
buộc, bạn bè quý nhau ở tấm lòng!
"Huynh đối với nàng thật khác quá!" Bạn Nguyệt đi đến cạnh hắn, ngồi xuống, tay sờ cây thuốc trong viện.
"Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người đó!" Giọng Ngọc Vô Ngân rất lạnh, ánh mắt nhìn về phái đám mây tận chân trời, u ám sâu xa!
"Nhưng thằng nhóc quỷ bên cạnh nàng thì ta lại rất thích đấy!" Bạn Nguyệt nhớ
tới Bạch Vô Thương đã tới được ba ngày, nói gì cũng chẳng chịu rời Bạch
Mặc Y, cố chấp quật cường, chỉ còn nước đành phải chăm sóc vết thương
của bé luôn, mẹ bé là cọp mẹ thì bé chính là con cọp con, thật đáng yêu
quá đi!
"Thích thì dạy cho nó cái gì đi!" Ngọc Vô Nga vừa nói
xong Bạn Nguyệt vừa dứng lên suýt chút nữa bị doạ ngã ngửa, đưa tay ra
bắt mạch, cả kinh nói, "Huynh không bị bệnh đó chứ?"
Lời này nếu không phải chính tai hắn nghe thấy, có đánh chết hắn cũng không tin kẻ
lạnh lùng vô tình này nói ra! "Sao huynh không dạy?" Chỉ sợ hắn dạy
người nào đó chẳng cảm kích gì đâu!
"Ta vừa mới có một cây Long Tiên Hương!" Ngọc Vô Ngân nói xong xoay người rời đi.
Long Tiên Hương là kỳ dược, công năng còn tốt hơn cả cỏ linh chỉ nữa, bất kể ai làm nghề y cũng đều thích loại kỳ hoa dị thảo này. Chỉ có thể nói,
Ngọc Vô Ngân đã tìm đúng tử huyệt của Bạn Nguyệt, dù hắn có miễn cưỡng
thì cũng chẳng dám chối từ!
"Được, ta dạy!" Vẻ ôn hoà nho nhã
trên mặt Bạn Nguyệt đã biến mất, thay vào đó là bộ dạng méo mó, nghiến
răng trèo trẹo, vì cây thuốc, hắn hiểu rõ! Dù sao thì là mẹ mang theo
một đứa con thì đã sao! Một ngày nào đó hắn cũng muốn đào bí mật của tên đó ra, không tin là không có cơ hội để báo thù nha!
Ngày tiếp
theo thật bình thản, Bạch mặc Y tĩnh tâm dưỡng thương, trong lúc đó Bạn
Nguyệt lại tìm rất nhiều sách y mang đến cho nàng xem, gồm cả bộ sách về huyệt vị đưa cho nàng, bảo, "Phải thuộc lòng trong một ngày!"
Bạch Mặc Y đảo mắt nhìn bộ sách y kia, ánh mắt chỉ dừng lại có hơn nửa ly
trà, rồi lấy bút ra vẽ. Đến ngày thứ hai lúc Bạn Nguyệt đến kiểm tra
nàng, thì đã tròn mắt nhìn thấy bộ sách mới đó, mắt trợn tròn, là bảng
vị trí các huyệt vị, huyết mạch vận hành, các bộ phận nội tạng đều được
vẽ các vị trí huyệt rất rõ, tất cả đều trên cơ thể giải phẫu người, so
với bộ cũ của hắn còn mạnh gấp trăm ngàn lần!
"Cài này.....là ngươi vẽ sao?" Bạn Nguyệt cầm bộ sách kia lên, kinh ngạc hỏi lại.
TRải qua mấy ngày, hắn phát hiện ra nàng rất thông minh, quả thật là thống
minh đến kỳ cục, mặc kệ là gì, hắn chỉ đơn giản nói với nàng một lần,
nàng lại có thể hiểu ra đạo lý, làm cho hắn khó mà moi được sai lầm gì
trên người nàng, hai người ở chung rất hoà hợp, thật bình thản, lại mang theo một luồng ấm áp thản nhiên, yên tĩnh như nước trong hồ không chút
gợn sóng vậy!
Có đôi khi Bạn Nguyệt suy nghĩ, trên người cô gái
này có chưa một loại ma lực, ở lâu cùng nàng hắn thế nhưng chẳng thấy
phản cảm! Loại cảm giác này rất kỳ diệu, chưa từng có một cô gái nào gây ra cho hắn có cảm giác nhận biết như thế!
Bạch Mặc Y thả chén
trong tay xuống, đến tận ngày hôm nay thương tích trên người nàng cũng
đã sắp khỏi rồi, hành động tự nhiên, cũng nên sớm rời đi thôi! Ở trong
này sống hơn nửa tháng, đã sớm quên mất những chuyện xảy ra bên ngoài
mất rồi!
"Hôm nay ta sẽ rời đi!" Bạch Mặc Y nói xong, bảo Xuân
Nhi thu dọn mọi thứ, xoay người ra khỏi phòng, thấy dưới ánh mắt mùa hạ, thân thể nho nhỏ của Bạch Vô Thương đang luyện công, khuôn mặt nhỏ căng ra. TRải qua chuyện ngày đó, BẠch Vô Thương hình như đột nhiên trưởng
thành, cứ liều mạng học mọi thứ mà Bạn Nguyệt dạy cho, chẳng có chút kêu ca!
"Mẹ!" Bạch Vô thương chạy lại gần, ôm chầm lấy Bạch Mặc Y, mồ hôi trên mặt
sáng lóng lánh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, làm người ta hận chỉ muốn cắn một miếng trên má bé thôi.
"Vô Thương à, hôm nay chúng ta về nhà có
được không?" Bạch mặc Y lấy khăn lụa ra lau mồ hôi trên mặt cho Vô
Thương, nhịn không được hôn chụt một cái lên mặt bé. Hiện giờ nàng mới
phát hiện racon nàng thật đúng là xinh đẹp bất thường mà, lớn lên nhất
định sẽ là một tiểu soái ca vô địch! Còn nàng, vốn cũng chẳng cự tuyệt
sự xinh đẹp gì, huống chi đây lại là con của nàng, lại càng không ghen
tị! Nghĩ ngợi lại hôn lần nữa trên mặt bé!
"Mẹ!" Bạch Vô Thương
chớp mắt, mẹ trước đây tuy cũng thương bé, nhưng chưa bao giờ lại có
động tác thân mật đến thế này, lại càng chưa từng bao giờ hôn bé, hiện
giờ mẹ thế mà lại hôn bé, bé vui vẻ lắm lắm! Rồi bắt chước theo Bạch Mặc Y cũng hôn "chụt" một cái lên mặt Bạch Mặc Y, cười đến vui vẻ hạnh
phúc, mẹ như vầy, bé càng ngày là càng thích đó!
Bạn Nguyệt đứng lẳng lặng ở cửa nhìn, thấy cảnh hai mẹ con tình thâm như vậy, trong
lòng trào lên cảm xúc rung động, trong mắt loé sáng, lại không hiểu như
thiếu thiếu cái gì vậy? Mãi cho đến khi có bóng đen đi đến cạnh hai mẹ
con nọ, Bạn Nguyệt mới tỉnh ngộ, thiếu chính là một người đàn ông, nhưng vì sao, hắn lại cảm thấy bóng đen trong viện kia chói mắt thế chứ!