Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 35



Thái hậu trong tay không còn, trong lòng nổi lên tia khổ sở, trước đây BẠch Mặc Y giống như đứa con gái của bà lúc nào cũng làm nũng rốt cục cũng không tìm lại được nữa, một kiếm kia chẳng những chém bị thường lòng của nàng, mà càng làm cho nàng đối với người họ Sở khó có thể vượt qua, ánh mắt dừng trên người Bạch Vô thương, trong lòng nổi lên ý niệm kiên định, ít nhất trên người quỷ nhỏ này còn chảy dòng máu nhà họ Sở họ, bất kể thế nào thì cũng vẫn là người nhà họ Sở! Cái gì không trinh tiết, cái gì dâm loạn bà không tin tất cả, Bạch Mặc Y coi như là một tay bà nuôi, tính cách của nàng bà là người hiểu rõ nhất, hơn nữa cảm tình của nàng với Sở Quân Mặc bà đều thấy cả, cho dù chết, bà cũng không xin lỗi hắn, mà trong đó nhất định có sự hiểu nhầm!

“Thái hậu, thân thể ngài không tốt, hay là ngồi xuống nói chuyện đi ha!” Vương ma ma tiến lên đỡ bà, săn sóc nói.

“Aizz, người già rồi, sức khoẻ cũng chẳng còn được như ý nữa, nào, Bảo nhi, đến ngồi bên cạnh bà nội đi nào!” thái Hậu kéo tay Bạch Vô Thương tới ngồi trên ghế, kéo bé ngồi xuống.

Bạn nguyệt tiến lên làm lễ, đứng lẳng lặng một bên, ánh mắt xoẹt qua bà lão tủm tỉm, hơi cúi xuống.

“Công tử Bạn Nguyệt không cần khách sáo, mau mời ngồi!” Thái Hậu cưới nói với Bạn Nguyệt, rất khách sáo, điều này làm cho Bạch Mặc Y âm thầm cau mày, Bạn Nguyệt này có thân phận gì mà đến cả thái hậu cũng đều có thái độ thế này với hắn chứ?

“Tạ thái hậu!” Bạn nguyệt đứng bên ngồi xuống ghế, cung nhân bưng ly trà lên, khẽ nhấp môi, mắt hướng về phía Bạch Mặc Y và Sở Quân Mặc đang đứng.

“Nghiệt tử, quỳ xuống!” Thái Hậu trừng mắt nhìn Sở Quân mặc quát, tay vẫn nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Bạch Vô thương, mặc kệ bé cố rụt lại nhiều lần vẫn không thả ra.

Sở Quân Mặc ngẩn ra, quỳ gối xuống lại không nói gì cứ thế quỳ, một thân toả ra hơi thở vương giả tôn quý cũng chẳng màng, khuôn mặt âm trầm góc cạnh nổi rõ, lông mi dài rậm che khuất cảm xúc trong mắt hắn.

“Y Y, ta biết con ta thật xin lỗi con, mà ta cũng thật xin lỗi con, hôm nay con muốn đánh muốn giết cứ tuỳ ý con, con lão bà ta đây có chết ta cũng không một câu oán thán!” Thành ý Thái hậu cứ nhất thiết nhìn Bạch Mặc Y, trong mắt có đau lòng, đến cả tự xưng là ai gia cũng không.

Bạn Nguyệt tay bưng ly trà bỗng ngừng chút, mày hơi cau lại, chiêu này củ thái hậu đúng là chiêu dụ dỗ thật lợi hại, Sở Quân Mặc kia nhưng vốn là vươgn gia hoàng thất, để Bạch Mặc Y hận hắn, cũng không có khả năng đánh chết hắn được, quả nhiên là ngón nghề thâm trong thâm cung!

BẠch Mặc Y cúi mặt, nhìn cũng không thèm nhìn Sở Quân Mặc lấy một cái, lúc thái hậu vừa dứt lời khoé miệng đã nhếch lên châm biếm, tiếp đó quỳ xuống, Vô thương à, vì con, cái lễ tiết quỳ chết tiệt này mẹ đành nhịn!

Cụng đầu thật mạnh trên mặt đất một cái, tay lặng lẽ bấu đùi, cố gắng bức mắt hồng hồng, chẳng còn cách nào cả, nàng cũng chẳng phải là diễn viên giỏi gì, nước mắt không thể tự nhiên đến là đến. Cái cụng đầu này thật mạnh, thật vang, nước trà trong chén Bạn nguyệt cầm vung ra gợn sóng, khớp xương tay Sở Quân mặc nắm đột nhiên chặt thêm, trong lòng hiện lên tia bối rối, chợt loé chợt mất, nhanh đến mức làm hắn không phân biệt nổi đó là cảm giác gì nữa!

“Y Y, con làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi!” Thái Hậu chấn động chút, ý bảo Vương ma ma mau tiến lên đỡ dậy.

Bạch Mặc Y đẩy tay Vương ma ma ra, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại mà kiên định, “Thái Hậu nương nương nhiều năm thương tiếc yêu thương, trong lòng Mặc Y rất biết ơn, hôm nay xin thái hậu ban thưởng cho Mặc Y một ân điển!” Nói xong lại cụng đầu thật mạnh xuống đất.

Bạch Vô Thương tránh được tay Thái HẬu, cùng quỳ gối xuống bên cạnh BẠch Mặc Y, tay nhỏ bé nắm chặt góc áo Bạch Mặc Y, oán hận nhìn Sở Quân Mặc bên cạnh, lại vì hắn mà mẫu thân đầu cụng đều đỏ rồi, bé hận hắn!

Thái Hậu chạm vào ánh mắt đầy hận ý của Bạch Vô Thương với Sở Quân Mặc, trong lòng đã hiểu, nói với Vương ma ma, “Mang đồ chơi mới của ai gia về đây, đưa cho bảo nhi đi chơi!”

Vương ma ma cất tiếng vâng, rồi định dẫn BẠch Vô thương đi.

Bạch Vô thương quật cường, cố định một chỗ, đẩy bà ta ra, ngước đầu nhỏ lên nói, “Thái Hậu nương nương, ta gọi là Vô Thương, Bạch Vô Thương! Ta muốn ở cùng một chỗ với nương, ta muốn bảo hộ nương, không cho người xấu bắt nạt nương!” Nói xong cũng không quên trừng mắt nhìn Sở Quân Mặc một cái, ngụ ý là một người xấu trong miệng bé!

“Nha, đúng rồi, cháu gọi là Vô Thương bà nội này vẫn nhớ chứ” Vẻ mặt Thái Hậu cười cười nhìn Bạch Vô Thương càng nhìn càng thích, lại tiến đến kéo bé, ngồi xuống trước mắt BẠch Vô Thương, lại nói vô cùng kiên định, “Sau này cháu gọi là Vô Thương nhưng cháu không phải là họ Bạch mà là họ Sở!” Nói xong nhìn thoáng qua Sở Quân Mặc đang quỳ, chuyện này thật sự ai có thay đổi cũng không được.

“Không, ta họ BẠch, không phải họ Sở!” Bạch Vô thương lại rút tay về, lần này đứng đằng sau Bạch Mặc Y, không hề muốn cho thái hậu kéo tay bé, vẻ mặt quật cường.

Sắc mặt Thái hậu xầm xuống, thằng quỷ nhỏ này mới có hơn bốn tuổi thôi, nếu không có người lớn dạy, bà không tin đây là những lời bé nói, ánh mắt nhìn về phái Bạch mặc Y, bên trong mang theo một tia bất mãn và thất vọng.

“Y Y à, con là ai gia nhìn lớn lên, ai gia hy vọng trái phải rõ ràng chút, con có thể hiểu” Thái Hậu lại hồi phục thái độ tôn quý như cũ, không hề bắt buộc BẠch Vô Thương, để Vương ma ma đỡ đi lên ngồi trên ghế.

Khoé miệng Bạch Mặc Y cong lên, thái hậu vẫn không thèm nghe nàng nói, trước tiên lại cứ lấp đầy miệng nàng, hừ, cái gì mà gọi là phải trái cho rõ chứ? BẠch Mặc Y vô tội ấm ức, bị người khác hắt nước bẩn lên người, bị khoác lên tội danh không còn trinh tiết, rồi bị đuổi ra khỏi cửa, lại bị hắn Sở Quân Mặc một tay đẩy vào đao tử thần, mạng nhỏ này của nàng, đã lởn vởn hai lần trước cửa Diêm vương rồi, lần đầu tiên là mạng Bạch Mặc Y kia đi vào, mà nàng, là Bạch Ngữ Thanh chứ không phải Bạch Mặc Y, động vào mạng của nàng nàng không chấp nhận nổi! Sở gia chẳng những thiếu Bạch Mặc Y một mạng người mà còn thiếu sự trong sạch của nàng nữa! Lại càng thiếu Bạch Ngữ Thanh một món nợ máu, món nợ này không phải cứ một hai câu là nói rõ mà lau sạch được!

“Y Y, mặc kệ người bên ngoài nói gì, làm cái gì, ai gia đã nhận định con là con dâu của ta, Vô thương là huyết mạch của Sở gia ta, ai cũng không thể thay đổi được chuyện này!” Thái Hậu nhìn Bạch Mặc Y, ánh mắt thâm trầm sắc bén.

“Thái Hậu nương nương, thứ nhất, Bạch Mặc Y đã bị tam vương gia bỏ đuổi ra khỏi cửa rồi, đã bị hắn đá một đá chết rồi. Thứ hai, Thái hậu có nghĩ tới lúc dân phụ tỉnh lại thì còn có thể tở về tam vương phủ được hay sao?” Bạch Mặc Y vẫn chưa vạch rõ chuyện Sở Quân Mặc đẩy nàng chắn kiếm, dù sao đó là vì cứu thái hậu, nàng không thể lấy này làm căn cứ, cứ thế mà thôi.

Sở Quân Mặc nghe ra hận ý giấu trong lời nói Bạch Mặc Y, trên người traà ra sự đau thương, cúi đầu, tay càng bấm chặt hơn.

Giọng điệu của Thái Hậu làm như không tin những lời Bạch Mặc Y nói, quay đầu nhìn Sở Quân Mặc ai oán, oán hận bảo, “Được lắm, lão tam à, ngươi có tiền đồ, lại học đánh phụ nữ lúc nào thế hả? Ai gia là dạy ngươi vậy sao/” Tự động coi nhẹ những lời tiếp theo của Bạch Mặc Y.

“Y Y à, ai gia già rồi, quản không nổi chuyện của những người tuổi trẻ các con, nhưng mà, con dâu thứ ba ai gia chỉ có một, đó chính là con! là chúng ta Sở gia thật xin lỗi con, ai gia cũng thật xin lỗi mẹ của con!” Thái hậu nói xong, đôi mắt chứa đầy nước mắt, thở dài nặng nề, ngồi ở chỗ đó bi thương, nhìn mắt Sở Quân Mặc thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.