Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 39



Bên ngoài xe ngựa truyền đến những âm thanh ồn ào, mắt Bạch Vô Thương bỗng dưng sáng lên, rất muốn ăn nha! Taynhỏ bé túm lấy rèm xe, ánh mắt nhìn thẳng về xâu kẹo hồ lô đỏ tươi, trong suốt sáng ngời.

Bạch Mặc Y xốc rèm lên nhìn ra ngoài đúng lúc thấy, tủm tỉm, Vô Thương thông minh là thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi mà thôi, tính trẻ con sao lại không có chứ, kỳ thật bé có biểu hiện trẻ con vậy Bạch Mặc Y mới cảm thấy được an ủi, đứa bé này bình thường biểu hiện quá mức già dặn, ngược lại càng làm cho nàng thấy đau lòng vô cùng, đó là sau khi trải qua đau thương và đau xót mới có, loại cảm giác này không nên thể hiện ra trên người một đứa bé, ta vẫn còn sống, thì không nên để cho bé cứ phải chịu khổ như vậy. Lập tức Bạch Mặc Y nói với Xuân Nhi, "Bảo xa phu dừng xe, ở đây cách Lạc Nhật Hiên không xa, chúng ta sẽ đi bộ tới đó!"

"Mẹ ơi, mẹ thật là tốt!" Bạch Vô Thương vui vẻ nhào vào lòng Bạch Mặc Y, nói ngọt ngào, Trước đây mẫu thân bé rất ít khi dẫn bé ra khỏi phủ, cho dù có đi ra thì mẫu thân cho tới giờ đều là bộ dáng đau thương, hầu như sẽ không cho bé được ăn vặt này nọ, có một lần bé nhìn thấy quản gia bá bá cho cháu trai ăn thứ này, mắt nhìn thèm thuồng, nhưng mà bé cũng không dám nói với nương, bởi vì nương chỉ khi nhìn cha thì mới cười, còn bình thường lúc nào cũng rơi lệ, bé không muốn gây phiền toái gì thêm cho nương. Sau đó trở lại Bạch gia, bé lại càng không có cơ hội để ăn, bởi vì bé đến cả tiền mua kẹo cũng không có!

Tim Bạch Mặc Y lại nhói lên chút, chỉ là một xâu kẹo hồ lô mà đã khiến cho bé thoả mãn đến vậy, tựa như là được món báu vật tốt nhất thiên hạ vậy. Một luồng chua xót dâng trào trong lòng, ôm lấy bé, cúi đầu nói, "Vô Thương sau này muốn ăn gì cứ nói với mẹ, trong lòng muốn cái gì cũng cứ nói với mẹ, có được không?" Đây là con trai nàng, đứa con hai kiếp sống của nàng, tại cái dị thế thời không này, nàng là linh hồn phiêu bạt vướng bận duy nhất. Ôm lấy bé, nàng đã nghĩ đến đứa con Thiên Thiên của kiếp trước, không có mẹ, bé có sống tốt không? Bé có hay nghĩ đến mẹ hay không? Con có biết không, mỗi một thời khắc mẹ đều nhớ về con, nghĩ đến mà lòng đau đớn khôn nguôi, nếu không có Vô Thương chắc nàng chẳng có dũng khí sống sót nữa! Vì thế, hiện giờ trong lòng nàng con là sinh mạng của nàng, là toàn bộ tất cả những gì nàng có, cũng là tinh thần trụ cột duy nhất của nàng, nàng thương bé, nàng muốn dùng cả sinh mạng của mình và sức lực để yêu thương bé.

"Vâng, mẹ à, sau này chúng ta vĩnh viễn không xa nhau nhé!" Giống như cảm ứng được nỗi bi thương trong lòng Bạch Mặc Y, Bạch Vô Thương đã dùng chính thân thể gày còm của bé mà ôm lấy nàng, tâm linh nho nhỏ, rất sợ một ngày nào đó mẫu thân tự dưng biến mất, ngày đó, toàn thân mẫu thân đầy máu ngã trên mặt đất, có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, bé sợ, lúc ấy bé sợ nương cứ thế mà ngủ mãi, bởi vì ngoài nương ra thì trên đời này không còn tìm thấy ai là người yêu thương bé như thế nữa.

"Tiểu thư, chúng ta xuống xe đi!" Xuân Nhi xoa xoa mắt, bị cảnh hai mẹ con này làm cho bất giác thấy sầu não, trong lòng ê ẩm, chua xót, nước mắt cứ muốn trào ra.

"Được, Vô Thương, chúng ta xuống xe nào, mẹ sẽ mua cho con kẹo hồ lô, nhưng mà không được ăn nhiều quá, ăn nhiều đường răng sẽ bị sâu, hơn nữa lát nữa lại còn ăn cơm chứ!" Bạch Mặc Y nén đau thương trong lòng lại, cưới nhéo mũi Bạch Vô Thương, ít nhất ông trời vẫn còn đối đãi nàng không tệ, đời này chỉ còn lại một đứa con của nàng thôi!

"Vô Thương xin nghe lời mẹ!" Bạch Vô Thương tim địa đập bình bịch, cười đứng tại chỗ đợi Bạch Mặc Y xuống xe.

"Y Y à, sao lại dừng lại thế?" Sở Tử Dật giật cương cho ngựa dừng, nhìn Lạc Nhật Hiên cách đó không xa, khó hiểu hỏi Bạch Mặc Y đang nhảy xuống ngựa.

"Tiểu thiếu gia muốn ăn kẹo hồ lô, tiểu thư nhà ta muốn xuống dưới mua!" Xuân Nhi đáp.

"Chuyện này đơn giản thôi, ta đi mua, mười xiên có đủ không?" Sở Tử Dật nhảy xuống ngựa, vẻ mặt ân cần hỏi Bạch Vô Thương.

"Không cần, các ngươi cứ đi Lạc Nhật Hiên trước đi, ta muốn tự mình mua cho Bạch Vô Thương ăn!" Bạch Mặc Y thản nhiên nói nhấn mạnh hai chữ "tự mình" chỉ có nàng mới hiểu được, lời này là có ý gì.

Sở Quân Ly cùng Bạn Nguyệt đều nhảy xuống xe ngựa, nghe được lời nàng thì cụp mắt lại, gật gật đầu với nàng nói, "Tốt lắm, chúng ta đi Lạc Nhật Hiên trước để đợi nàng!"

Dù sao thì cách cũng không xa, vì thế ba người không cưỡi ngựa nữa mà đi bộ tới, không phải bọn họ không muốn ở lại đợi Bạch Mặc Y, mà là xúm quanh mẹ con nhà người ta như thế, ánh mắt ấy cứ như là muốn đem bé ăn sạch vậy, vì thế ba người vội chạy nhanh rời đi. Cũng chính vì chỉ rời đi một lát này thôi mà chuyện đã xảy ra, sau này làm cho bọn họ mỗi khi nhớ lại đều hận mãi, cả người đau nhức không nguôi.

Bạch Vô Thương thật vui vẻ, lôi kéo Bạch Mặc Y mua kẹo hồ lô thích ăn nhất, nhìn thấy có khoai nướng bên cạnh, Bạch Mặc Y không đợi Bạch Vô Thương mở miệng thì đã tiến lên mua hai củ khoai lang nướng cầm bỏng cả tay, đáy lòng chua xót mắt Bạch Mặc Y đỏ lên, nàng nhớ tới lần đầu tiên mua khoai cho Thiên Thiên, mỗi người cầm một củ khoai lang nướng, cười rất vui vẻ ăn. Mặt Tần Phong ôn nhu như vậy, nhìn vào mắt nàng thì đầy thâm tình và yêu say đắm, tiếng cười trẻ con của Thiên Thiên là toàn bộ thế giới của nàng, khi đó, nàng cứ nghĩ hoá ra hạnh phúc là đơn giản như thế. Mà ở khách sạn một khắc kia, nàng mới biết hoá ra hạnh phúc lại có thể rơi đi dễ dàng như thế!

Sự đau thương thản nhiên toả ra từ trên người nàng, làm chung quanh như nhuốm đầy tia ưu thương, sự nóng bỏng của khoai lang cũng không làm cho ngón tay nàng ấm áp lên được, dường như bị khí lạnh trên người nàng cuốn hút, củ khoai lang nóng cũng trở nên càng ngày càng lạnh, chỉ lát sau, độ ấm trên tay không còn, đến cả một hơi ấm cũng không có.

Sở Quân Mạc vẫn lẳng lặng đi sau các nàng cũng giật mình khi thấy toàn thân người phụ nữ kia tản ra tia lạnh lẽo, nàng làm sao vậy? Mới vừa rồi nàng còn mua kẹo hồ lô cho Bạch Vô Thương kia, còn cười đến ôn nhu như thế, vui vẻ như thế mà sao chỉ một loáng thì cả người đã yên lặng chìm trong bi thương đến vậy? Cái loại đau thương này là đau xót muốn chết luôn, cả cõi lòng tan nát cùng cực, cái loại đau thương này so với lần nàng bị sát thủ lấy đao chém xuống lại càng đậm đặc hơn. Tim Sở Quân Mạc đột nhiên như bị ai bóp chặt vậy, hít thở khó khăn, nỗi đau sâu tận đáy lòng trào dâng, khuếch tán khắp người, cứ đứng giữa biển người nhìn nàng xa xa, chỉ cảm thấy người đó cách hắn càng ngày càng xa, xa đến mức rõ ràng nàng ở trước mặt mà hắn lại thấy không rõ bộ dáng của nàng, mỗi người đó cứ như chiếc bóng trốn theo gió vậy, đến cả sợi tóc cũng chưa từng để lại.

"Tiểu thư, nô tỳ cầm cho, khoai lang vừa nướng xong rất nóng bỏng tay đó!" Xuân Nhi lấy khăn tay ra, gói lấy củ khoai lang trong tay Bạch Mặc Y, lại phát hiện ra tia lạnh lẽo, đến cả độ ấm cũng không có, đột nhiên ném khoai lang tới trước mặt lão bán khoai, tức giận nói, 'Ông này sao lại thế hả? Bán khoai cho chúng ta lại là khoai lạnh sao?"

Lão bán hàng sửng sốt nói, "Không thể thế được, rõ ràng là vừa nướng xong mà!" đưa tay ra nắm lấy, đột nhiên sững lại, thật sự giống y như khối băng vậy, nắm lấy, điều này sao vậy chứ, lúc ông ta vừa mới cầm còn bỏng tay mà, lại cười ngay lập tức làm lành, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi xin đổi lại cho ngài ngay!" Đúng là tà đạo quá đi!

Xuân Nhi vừa lòng lại lần nữa nhận lấy khoai nướng, bảo, "Lần sau đừng có thấy phụ nữ chúng ta mà bắt nạt nhé, chuyện buôn bán phải làm tốt hơn chứ!"

"Xuân Nhi đi thôi!" Bạch Mặc Y thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta một cái, kéo Bạch Vô Thương đi tới Lạc Nhật Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.