Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 46



"Xuân Nhi, đi mua ít bánh hoa quế mà tiểu thiếu gia thích ăn nhất đi!" Bạch Mặc Y thản nhiên nói, cũng không quay đầu lại sai bảo Xuân Nhi, muốn nàng ta rời đi.

"Tiểu thư, ta muốn ở lại!" Xuân Nhi căn cắn môi nhìn chằm chằm Bạn Nguyệt đang rời đi, đám phụ nữ lại bắt đầu chửi bậy.

Bạch Mặc Y nhìn Xuân Nhi liếc mắt một cái, lúc này Xuân Nhi mới cẩn thận đi từng bước rời khỏi, tuy vẫn còn lo lắng cho tiểu thư, nhưng nàng ta biết nàng ta mà ở lại sẽ liên luỵ.

"Con tiểu tiện nhân, mày liếc mắt đa tình, làm chuyện xấu hổ mất mặt, lại còn đại nghịch bất đạo, dám ra tay với phụ thân sinh ra, Bạch gia chúng ta nuôi mày mười mấy năm lãng phí!" Bạch phu nhân chỉ thẳng vào Bạch Mặc Y mắng, nghĩ đến chuyện xảy ra trên đường ngày đó, bà ta hận không xé nát nàng được.

"Nương, nói nhiều với nó làm gì, cái loại phụ nữ dâm đãng này tiện cho nó quá!" Bạch Sương Hoa nhìn cả người Bạch Mặc y lạnh nhạt, thì hận không thể đánh được nàng, nàng ta dựa vào cái gì mà lại được gả cho tam vương gia chứ, dựa vào cái gì mà khi bị bỏ rồi lại có nhiều nam nhân đẹp trai để ý như vậy chứ?

"Nương, con muốn giết nó, còn muốn rạch nát mặt con tiểu tiện nhân này nữa, xem xem nó dùng cái gì đi quyến rũ người khác nao?" Bạch Tinh Duyệt nghĩ đến Lạc Vũ Trần lạnh nhạt như thần tiên ấy lại vô cùng quan tâm với Bạch Mặc Y, trong lòng tràn đầy đố kỵ, tuy ngày đó hắn không đỡ nàng, lại lạnh nhạt với nàng, nhưng mà nàng mới nhìn thấy hắn đầu tiên thì đã một lòng với hắn rồi, nàng nhất định phải huỷ Bạch Mặc Y đi, có vậy thì người đí mới có thể chú ý đến nàng được!

"Hừ, con tiểu tiện nhân, mày cắm sừng lên tam vương gia thì khỏi nói, lại còn không biết xấu hổ, thật sự là giống y chang con mẹ mày, đều là đồ tiện nhân không biết xấu hổ!" Mai di nương ói ra một ngụm nước bọt, ngày đó trên xe ngựa bà ta bị xấu nhất, đến tận giờ bà ta cũng không dám ra khỏi cửa phòng một bước, nếu hôm nay không phải bởi Bạch thừa tướng bị Bạch Mặc Y đả thương, bà ta có chết cũng không bước ra khỏi cửa, đây là hết thảy nàng ta làm hại!

"Các ngươi còn thất thần làm gì? Lên cho ta, bắt được nàng, ai thích thì thưởng cho các ngươi chơi đùa một ngày!" Bạch Hân di nhìn trái phải, không thấy được người muốn gặp, thì rất to gan, nói với các gia đinh đi theo, nàng ta nhất định phải bắt nàng ấy nhật hết mọi lăng nhục tra tấn cho đến chết, đòi lại gấp bội những gì mà nàng ta phải chịu sỉ nhục ngày đó.

Bọn gia đinh run rẩy, đại tiểu thư tuyệt đại vô song, lạnh nhạt tao nhã, bọn họ dù có tà tâm thì cũng không có gan làm.

Lưu Tinh trong chỗ tối rùng mình mạnh một cái, điều này vẫn còn là người sao? Không phải các nàng ấy là chị em sao? Không được, hắn phải nhìn cho rõ, bi kịch Lưu Phong không thể tái diễn trên người hắn được, nếu Bạch cô nương có chuyện, lần này chủ tử tuyệt đối sẽ không để hắn cứ đơn giản đi Thanh Phong lâu như vậy đâu, có khả năng rút gân lột da ấy chứ. Lưu Tinh nắm mấy cục đá trong tay, mở trừng đôi mắt to hiện tại nhìn mọi người từ từ vây quanh Bạch Mặc Y, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Bạch Mặc Y lạnh lùng chớp mi, hơi hơi mở hai chân ra, tại thời điểm nhóm gia đinh vây tiến lên, cũng lấy tốc độ cực nhanh ra ta, như u linh chạy trong đám người vậy, chỉ một lát sau, hơn mười kẻ đàn ông cường tráng đều ôm cánh tay phải nằm trên đất kêu la thảm thiết.

Đám phụ nữ Bạch gia sửng sốt chút, họ là có chuẩn bị mà đến, dẫn gia đinh theo ai cũng đều biết võ cả, ai ngờ thế mà lại bị thua nhanh như vậy, lập tức Bạch Hân Di vung roi dài trong tay lên, đầu roi có gắn móc sắt quất thẳng vào mặt Bạch Mặc Y.

Mắt Bạch Mặc Y nhíu lại, đột nhiên lay động, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Bạch Hân Di, nói lạnh lùng, "Mày nghĩ cứ vậy mà huỷ được mặt của ta sao?" Nàng đã nói rồi, tất cả mọi chuyện đều phải bắt Bạch gia trả bằng máu, Bạch Hân Di nàng ta chính là kẻ đầu tiên!

Vươn tay giật được chiếc roi trong tay nàng ta lại, không chút lưu tình vụt thẳng vào Bạch Hân Di, móc sắt xuyên vào thịt, móc ra khá nhiều máu thịt, tiếng Bạch Hân Di kêu lên như heo chọc tiết, bị Bạch Mặc Y đánh cho chạy thừa sống thiếu chết, trong lòng lại thấy khủng bố. Nàng ấy là một ma quỷ, mỗi một roi rơi xuống nàng ta cảm thấy đau đớn sống không bằng chết!

Đám phụ nữ Bạch gia choáng váng, Bạch phu nhân lại đau lòng thấy Bạch Hân Di như thế, nhưng không dám tiến lên, bởi vì mỗi một roi Bạch Mặc Y vung lên đều mang theo sự tức giận tột cùng, nhắn nhủ rất rõ cho mỗi một người ở đây.

"Các ngươi còn đứng thất thần làm gì, ta cho thêm tiền gấp đôi, giết chết con tiểu tiện nhân này cho ta!" Bạch phu nhân quay đầu nói với hai nam nhân đứng sau lưng bà ta, khuôn mặt giảo hoạt vặn vẹo méo mó.

Hai nam nhân kia khinh thường híp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của Bạch Mặc Y, trong mắt hiện lên tia dâm dục, bọn họ vốn là quý tiền mới đến, hiện giờ xem ra, cô nàng này rất lạnh, hơn nữa bộ dạng cũng rất được, món buôn bán này xem ra là hời rồi!

Nghĩ vậy hai gã cùng phi thân lên, cứu Bạch Hân Di đang bị đánh thươgn tích đầy mình, một đánh trên, một đánh dưới, chiêu thức rất hạ lưu, từng bước nhanh hơn.

Bạch Mặc Y nhìn thấy ánh mắt đáng khinh của hai gã đó, trong lòng dâng lên chán ghét, hai gã tuy trông thì to xác nhưng thân thủ thì lại rất được, bởi gã tấn công vào vi trí không đúng lại phối hợp ăn ý làm cho Bạch Mặc Y phải kiêng dè, lộ ra khuôn mặt nhỏ âm uy, lắc mình trốn móng vuốt của hai gã, vừa tìm kẽ hở. Đây là lần thứ ba nàng ra tay ở thời không, khác hẳn lần đầu tiên. Người ma giáo tuy rất giận nhưng thủ đoạn lại quang minh, một chiêu giết là giết, không hạ lưu như vậy,. Lần thứ hai ra tay với Sở Quân Mạc, người ta là quân tử, ra tay tàn nhẫn, giữa các chiêu thức đều có một loại phong thái nam nhi, xem ra hai gã kia là hai lão háo sắc, chuyên tấn công vào những điểm yếu của phụ nữ, chết cũng không hết tội!

Ở chỗ tối, không những Lưu Tinh nóng nảy mà ám vệ do Sở Tử Dật phái tới cũng nóng nảy. Cứ đánh như vậy, Bạch cô nương phải chịu thiệt rồi, vậy họ nên giúp hay không? Hai người đang sốt ruột do dự, hòn đá trong tay Lưu Tinh lấp lánh định bay ra thì cũng là lúc, hai gã kia đột nhiên trợn to mắt đứng đực giữa sân, trong mắt loé lên tia khâm phục.

Bạch Mặc Y ra quyền quỷ dị tàn nhẫn, một quyền đánh vào mặt một người, còn dựa vào thế đó tung một cước, đá thẳng vào vận mệnh tân còn lại, vừa nhanh vừa độc, miệng gã đó sùi bọt mép toàn thân giật lên rồi chết.

Còn gã kia bị một quyền vào mặt, vừa thấy đồng bọn đã chết, tự sờ soạng thuốc bột trong người, định lúc gần Bạch Mặc Y trong gang tấc thì ra tay, lại thò một đao từ trong tay áo vung ra về phía Bạch Mặc Y, một chiêu này hàm chứa ý đồng quy vu tận (cùng chết một chỗ)

Bạch Mặc Y hất tay áo lên đỡ thuốc bột màu trắng, nhưng do khoảng cách quá gần nên lúc chưa có cảm giác gì thì đối phương đã tấn công đến, nhanh nhẹn lướt qua, bấm chặt vào cổ tay đối phương, thuận tiện, mắt không hề chớp đâm thẳng vào trái tim đối thủ móc ra, động tác rõ ràng lưu loát, thong dong tuyệt đẹp!

Gã đàn ông bị đánh cho bầm dập, trừng mắt to nhìn Bạch Mặc y, khoé miệng loé lên tia cười kỳ lạ, tuy lần mua bán này thật mệt nhưng mà "khắc cốt triền miên" này của hắn bị người phụ nữ này hít vào, không hiểu là lợi cho người đàn ông nào nữa đây?

"A, mày giết người rồi!" Bạch Tinh Duyệt kêu to, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, chỉ vào Bạch Mặc Y ôm đầu, trong mắt hoảng sợ!

"Hừ, các ngươi đến không phải chịu chết đó sao?" Bạch Mặc Y xoay người nhưn Tu La vậy bước từng bước về đám phụ nữ kia, ánh mắt như mắt chết đảo nhìn đám phụ nữ dúm lại.

"Mày dừng lại đi!" Bạch Mặc Y tiến thêm một bước, họ lùi một bước, hiện giờ lại thấy hối hận, họ không nên tới! Nàng ta có võ công lợi hại như vậy từ lúc nào rồi?

"Ngươi nói xem, muốn ta làm gãy chân tay các ngươi, hay là rạch nát mặt các ngươi đây? Hay là lột sạch quần áo các ngươi rồi ném tới chỗ thanh lâu hả?' Bạch Mặc Y thản nhiên nói, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người mấy phụ nữ làm ra vẻ đang lo xem nên dùng cách thích hợp gì trên người họ!

"Mày dám đối với chúng ta như vậy, cha mày cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!" Bạch Sương Hoa cũng sợ, nấp sau lưng Bạch phu nhân.

"Ôi, phải vậy không? Vậy thì đợi ông ta khi nào xuống được giường mới nói sau đi!" Bạch Mặc Y khinh thường nhìn nàng ta một cái, bình thường không phải diễu võ giương oai hay sao, hiện giờ mới biết mà sợ hả?

"Mày không thể đối xử với chúng ta như vậy được, một tháng sau là ngày Hoàng thượng tổ chức Yến tiệc tuyển phi rồi, chúng ta được mời, đến lúc đó nếu chúng ta không xuất hiện, hoàng thượng sẽ không bỏ qua mày đâu!" Bạch Sương Hoa làm như nhớ ra cái gì, dừng chân lại, đưa lưng về phía Bạch Mặc Y nói.

"Hừ, ngươi nói một đám tàn hoa bại liễu, hoàng thượng còn muốn các ngươi tham dự nữa sao?" định lấy hoàng thượng áp nàng sao, còn lâu nhé! Mói xong, nhặt roi lên, lắc lắc trong tay, vung về phía họ, giết chết ngay chẳng có ý nghĩa gì, nàng thích làm chút tra tấn này với đám phụ nữ kiêu ngạo tự mãn, không biết thân phận này mới được!

"A, cứu mạng a!" Mấy người phụ nữ Bạch phủ ôm đầu chạy tán loạn, trong lòng lại càng hận Bạch Mặc Y hơn.

"Mày không thể đánh ta được, Lục phi nương nương cũng không bỏ qua cho mày đâu!" Lục di nương vừa chạy vừa kêu, may là bàn ta không dẫn con theo.

Bạch Mặc Y không thèm để ý, tay phất không ngừng, mỗi một roi vung lên thì máu lại chảy.

"Dừng tay!" Một giọng nam trong sáng vang lên, người như cơn gió lướt nhanh tới trước mặt Bạch Mặc Y, bàn tay thon dài trắng nõn bắt lấy roi trong tay Bạch Mặc Y đang vung lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.