Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 5: Cướp trước nói sau



Một tiếng “ọc ọc” truyền đến, hai mẹ con cùng quay đầu nhìn Xuân Nhi đang cúi đầu, ôm bụng.

“Xuân Nhi, đây cho ngươi ăn này!” Bạch Vô thương bưng một ít bánh hoa quế còn sót lại không nhiều đưa cho Xuân Nhi, trong mắt có chút đau lòng, bình thường Xuân Nhi có gì ngon đều đưa cho bé ăn cả, có đói nàng ta cũng không than câu nào.

“Đi nào, mẹ cho các ngươi đi ăn luôn!” Bạch Mặc Y vỗ vỗ áo đứng lên.

“Tiểu Thư, đi đâu ạ?” Xuân Nhi nhìn thoáng qua phòng bếp thảm hại, hỏi.

“Đi Lạc Nhật Hiên!” Bạch Mặc Y dựa vào trí nhớ trong đầu nói, Lạc Nhật hiên là tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành, là một trong những sản nghiệp của sơn trang Lạc Vân, trong đó không chỉ có sang trọng, mà còn có rượu và vô số thức ăn ngon. Trước đây Bạch Mặc Y thường xuyên đi, bởi nơi đó có thể nhìn thấy Tam Vương gia Sở Quân Mặc, nhưng hiện giờ, nàng chỉ đơn thầun là muốn đi ăn cơm mà thôi!

“Hả? Tiểu thư lại muốn đi Lạc Nhật Hiên ư?’ Xuân Nhi kinh dị nói, hay là tiểu thư vẫn còn nhớ mãi không quên đối với Vương gia chứ?

“Vì sao không đi? Ở đó không phải có rượu và thức ăn ngon hay sao? Tiểu thư ta đây chỉ có đi ăn cơm thôi mà!” Như nhìn ra suy nghĩ của Xuân Nhi, Bạch mặc Y nói thản nhiên.

“Nhưng mà….Nhưng mà tiểu thư, chúng ta….chúng ta không có tiền mà!” Xuân Nhi cúi đầu vò góc áo nói, tiền các nàng đã tiêu hết rồi, giờ chẳng còn gì, lại cũng bị người hầu cướp sạch, hiện giờ các nàng nghèo rớt mồng tơi không xu dính túi!

“Không có tiền hả? đi, đi đến phòng thu chi nào!” Bạch Mặc Y kéo tay con đi về phía trước, hôm nay nàng không đi thì không được, không mượn được tiền, không cho thì đánh!

Vừa tới phòng thu chi, quản lý hiện giờ là người của Bạch phu nhân, tuổi trên dưới bốn mươi, trong mắt sáng loé, trên mặt xen vẻ không tốt, cứ tà tà ngắm hai mẹ con Bạch Mặc Y, nói khinh miệt, ‘Các ngươi tới đây làm gì hả? Đây không phải là nơi các ngươi nên đến!” Thái độ vừa khinh miệt lại còn khinh bỉ nhiều hơn, nói xong lại bưng ly trà lên, từ từ uống, hai chân bắt chéo đặt trên bàn, tảng lờ, mắt còn chưa thèm liếc hai mẹ con một cái.

“Xuân Nhi, đi lấy năm trăm lượng bạc đi!” Bạch Mặc Y phớt lờ ông ta, cứ sai bảo thẳng Xuân Nhi.

TRải qua chuyện phòng bếp, lá gan Xuân Nhi cũng lớn không ít, Bạch Mặc Y vừa nói xong, lập tức đi đến, đứng cạnh người đó bảo, “Vương quản lý, mang chìa khoá ra đây!”

“Gì? Năm trăm lượng á? Ta thấy ngươi còn chưa tỉnh ngủ đây? Ngươi cho phủ này là mạc Vương phủ sao? Hay ngươi vẫn tưởng ngươi còn là Vương phi chứ? Ngươi cũng không coi lại ngươi coi, chẳng qua là một kẻ bị chồng ruồng bỏ thôi, có người cho ngươi vào cửa, cũng là nể mặt lão gia lắm rồi đó, lại còn dịnh muốn tiền sao, một xu cũng không có đâu!” Vương quản lý đứgn thẳng người lên, đặt mạnh ly trà xuống, khinh thường mắng.

Bị chồng ruồng bỏ, bị chồng ruồng bỏ à? lại là bị chồng ruồng bỏ, Bạch Mặc Y không phát giận mới lạ, cứ dọc theo đường đi, bọn người hầu chỉ trỏ, nàng nghe hai câu này không biết bao lần rồi.

Phút chốc, chân hướng về ghế Vương quản lý ngồi đá mạnh một cái, ghế dựa cứ thế mà gãy, tay tóm lấy chìa khoá trên thắt lưng lão ta giật xuống ném cho Xuân Nhi, nói, “Mở cửa, thích lấy gì thì lấy, định chuyển gì thì chuyển luôn đi!”

“Vâng, tiểu thư!” Xuân Nhi sảng khoái đáp, Bạch Vô thương cũng nhân cơ hội đi vào, cố gắng lấy được gì đó.

“Dừng tay, dừng tay, các ngươi thật to gan, phu nhân mà biết sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu! Ôi!” Vương quản lý thở phì phò nói, định đứng dậy thì lại bị Bạch Mặc Y dẫm nát dưới chân, mặt bị đè sát xuống sàn.

“Đại tiểu thư…đại tiểu thư, nô tài không dám nữa, xin ngài nhấc chân quý ra nha!” Chân Bạch mặc Y càng day mạnh trên mặt lão ta, Vương quản lý bị đau van xin tha, đại tiểu thư đã trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào rồi? Xương cốt lão đã sớm bị đạp vỡ mất rồi!

“Tiểu thư, nô tỳ lấy được rồi, ở đây còn có rất nhiều tiền phu nhân vốn để lại cho tiểu thư, nô tỳ cũng đều lấy hết!” Xuân Nhi ôm một bọc to, nói nhẹ nhàng với Bạch Mặc Y, hôm nay là một ngày nàng ta thấy vui vẻ nhất trong những năm qua.

“Mẹ, đi thôi!” Bạch Vô Thương đau buồn cũng mọt thoáng, chớp chớp đôi mắt to nói với Bạch Mặc Y.

Bạch Mặc Y lúc này mới nhấc chân ra, dẫn hai người rời đi công khai ra cửa Bạch phủ, tiến thẳng tới Lạc Nhật Hiên.

Lúc các nàng đi rồi, Bạch phủ lại loạn hết cả lên, Bạch phu nhân ở trong phòng Bạch Sương Hoa, đau lòng bôi thuốc cho nàng ta, nghe người hầu nói, Bạch Mặc Y đánh người làm trong bếp, còn huỷ toàn bộ nhà bếp, hôm nay bữa tối Bạch phủ đành chịu không có, bất giác tức giận đến phát run cả người.

Lúc này Bạch Sương Hoa đang nằm trên giường cũng đột nhiên tỉnh hiểu được, bản thân mình bị tai nạn cũng đều do Bạch Mặc Y ban tặng, bất giác tức giận nghiến răng kèn kẹt, vừa nói cho Bạch Phu nhân nghe, tiếp đó cá người hầu báo lại, nói thẳng ra là Bạch Mặc Y ngang nhiên xông vào phòng thu chi, cướp sạch mấy trăm lạng bạc đi, lại còn cầm đi rất nhiều vật quý trong kho, mặt Bạch phu nhân trắng như tờ giấy.

Đập mạnh bàn một cái, gọi mấy nha hoàn bà tử đi thẳng vào Thuỷ Mặc các, trừ phòng nhỏ tiêu điều trơ chọi phất phơ trong gió ra, trong phòng không có một bóng người, Bạch phu nhân giận quá ném các đồ đạc trong phòng loạn lên, vứt trước cửa, khi nào BẠch mặc Y về thì báo cho bà ta biết ngay!

Mà lúc này, ba người Bạch Mặc Y đang nhàn nhã đi trên đường lớn, nàng vô cùng hứng thú với ngã tư cổ đại.

“Tiểu thư, hiện giờ chúng ta có tiền rồi, có cần đi mua mấy bộ quần áo không ạ?” Xuân Nhhi vẻ mặt hứng phấn hỏi đằng sau.

Dù sao vẫn là tiểu nha đầu thôi, nhìn chợ náo nhiệt tất nhiên là vui sướng rồi.

“Mua quần áo à?” Bạch Mặc Y tự nhìn bộ quần áo thô trên người, nghĩ ngợi lại nói, “Hiện giờ thì thôi, sẽ có người tặng cho chúng ta!”

Tặng á? Ai sẽ tặng quần áo cho chúng ta chứ? Xuân Nhi bất giác buồn bực.

“Mẹ, đến Lạc Nhật Hiên rồi ạ!” Tuy mới có bốn tuổi nhưng Bạch Vô Thương có thiên phú cực cao, lúc trước khi Bạch Mặc Y không có việc gì đã dạy cho bé đọc sách, biết chữ, vì thế những này cũng không làm khó được bé!

“Được, vào thôi!” Ba người Bạch Mặc Y vừa mới tới cửa đã bị người cản lại.

“Đứng lại, đây là chỗ để cho các ngươi người nghèo đến sao?” Tiểu nhị quán vẻ mặt hèn mòn nhìn ba người trước mặc quần áo rách nát, đưa tay đẩy mọi người ra cửa.

Hừ, bẩn mắt quá đi, Bạch Mặc Y đá nhẹ một đá, gã văng xa xa, nếu là tiểu thị của sơn trang Lạc Vân mà đều là loại mặt hàng thế này, vậy thì chủ nhân của họ cũng chẳng là phải kẻ tốt đẹp gì rồi!

Tiểu Vô thương làm mặt quỷ với tiểu nhị ngã dưới đất, cho ngươi biết thế nào là xem thường người khác, mẹ bé bị bắt nạt dễ thế sao?

“Nè, nè, bà điên này, ngươi không được vào!” Tiểu nhị quán đứng dậy, chạy đuổi theo Bạch Mặc Y vào nhà, miệng còn kêu lên, làm cho rất nhiều người để ý thấy.

Bà điên à? Tốt lắm, sắc mặt Bạch Mặc Y lạnh lùng, một tay nghịch nghịc chiếc đũa trên bàn, búng tay bắn thẳng vào giữa tay gã chỉ vào nàng, đũa trúc xuyên thẳng vào cổ tay gã, coi như cánh tay này bị phế rồi.

“Ôi, đây không phải là Mạc Vương phi đó ư? Ôi, không phải, là Bạch đại tiểu thư, tiểu nhị mắt mù, xin đại tiểu thư tha lỗi cho ạ!”

Chưởng quầy nghe được động tĩnh vội vàng đi ra, liếc mắt một cái thấy Bạch Mặc Y đứng thản nhiên giữa quán, tuy chỉ là quần áo thô, nhưng vẫn không làm hỏng dung mạo đẹp đẽ, thanh tú lạnh lùng, cả người toả ra ánh sáng vô hình, làm ông ta thấy Bạch Mặc Y này khác hẳn người trước đây, bất giác lùi một bước giãn khoảng cách ra, quả thực là khác nhau một trời một vực mà.

“Thế nào? Tửu lâu này ta không thể tới sao?” Giọng Bạch Mặc Y trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh nhìn thẳng chưởng quầy.

“Không phải, không phải ạ, đại tiểu thư thứ tội, tiểu nhân sẽ cho người bố trí phòng riêng cho ngài ạ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.