Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 57: Tranh đấu vô hình



TRải qua chuỵện Tần Mộng Dao và Lâm Thuỷ Nhi tận lực tuyên truyền, Bạch MặcY trong mắt mọi người gần như biến thành một nữ nhân xảo quyệt, gian dối, ngược đãi thiếp thất, phóng đãng, ngoại tình, lại hay ghen tị, ác độc nữa. Đổi lại thì Bạch Mặc Y rất bình tĩnh, Hồng Lăng Xuân Nhi ba người đều nhanh xẹp khí tức tại, nếu không phải tiểu thư nói, cấm không cho các nàng ra ngoài, thì sợ rằng hiện giờ các nàng đã sớm đem hai nữ nhân nói dối trắng trợn đổi trắng thay đen kia chém nát bươm rồi.

Cổng Thuỷ mặc cư vẫn đóng chặt như cũ, bất kể người bên ngoài nói gì thì vẫn bất động. Lâm Thuỷ Nhi nghiến răng nghiến lợi ngứa ngáy, chỉ có Tần Mộng Dao thì chịu không nổi cứ chửi ầm lên. Bạch Mặc Y vẫn im lặng, bất kể là các nàng ấy nói gì, thì nàng vĩnh viễn vẫn yên lặng không nhúc nhích. Làn da hai người trải qua thời gian lâu vậy, đã phồng rộp lên thành bọc nước đỏ, ngứa ngáy vô cùng, lại không thể gãi được. Phái người đi Bạch phủ lấy thuốc nhưng mang về cũng không dùng được, lại càng không dám rời đi, lời nói ra cũng bớt hơn nhiều, điều này là các nàng ấy thật tâm yêu cầu thuốc giải, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng làn da sẽ thối rữa mất!

“Chủ nhân, có cần cho người đem đuổi các nàng ấy đi không ạ?” Lưu Tinh và Ngọc Vô Ngân nấp trong chỗ tối, nhìn hai nữ nhân làm ầm ĩ liên tục, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ với Sở Quân Mạc, thật là mắt chó mù mà, cái loại nữ nhân cần vóc dáng không ra vóc dáng, muốn nội hàm không ra nội hàm này thế mà hắn cũng muốn sao? Thật đúng là loại nam nhân không ra gì mà!

“Ta nhớ rõ còn ba ngày nữa hình như là đến sinh nhật của nhóc quỷ kia hay sao đó!” Ngọc Vô Ngân nói nhẹ nhàng như gió thoảng vậy.

Lưu Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định bản thân mình không nghe nhầm chứ? Thế mà chủ nhân đến cả điều này cũng biết nói ra ư? Vậy còn có chuyện gì mà chủ tử không biết không nhỉ?

“Còn thất thần làm gì hả? Hôm nay náo nhiệt như vầy, đưa tặng lễ đi thôi!” Ngọc Vô Ngân ngắm liếc mắt nhìn Lưu Tinh đang túm tóc, nói rõ hơn chút.

Lưu Tinh ngẩn ra, rồi lập tức vui vẻ hẳn lên, “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay, cam đoan sẽ đem sinh nhật tiểu thiếu gia náo nhiệt ngang với Hoàng đế gả con gái ạ!” Nói xong, người đã nhanh nhẹn biến mất.

Ngọc Vô Ngân cau mày, nhìn theo bóng hắn, hình như hắn cũng chỉ bảo hắn ta đi tặng quà thôi chứ có nói làm sinh nhật gì đâu chứ nhỉ? Những tên ngày càng ngày càng quá mức rồi, nhưng mà, sinh nhật thế nào thì quả thật cũng nên làm náo nhiệt hơn chút thật!

“Đủ rồi, trở về đi!” Sở Quân Mạc tiến lên, nói với hai nữ nhân đang khóc lóc cầu xin, nhìn các nàng, trước mắt không giận, còn có một luồng tức giận không tên dâng lên, hai nữ nhân ngu xuẩn này, việc xấu trong vương phủ thế mà cũng dám nói ra nữa!

“Ngũ gia à, ngài đến đúng lúc lắm, hay là, ngài cho tỷ tỷ trở về phủ được không?” Lâm Thuỷ Nhi lúc mới bắt đầu thì giả vờ, giờ lấy được thuốc ở Bạch phủ dùng xong rồi, hiện giờ nghiến răng nghiến lợi nói, tâm không cam tình không nguyện, nhưng mà nàng ta không dám lấy sắc đẹp của mình đánh cuộc, Bạch Mặc Y nàng ta không phải là muốn trở lại tam vương phủ hay sao? Vậy thì nàng khiến cho nàng ta trở về, nàng có thể đuổi nàng ta được một lần, thì cũng có thể đuổi đi được lần hai, cứ qua được hôm nay rồi mới nói sau vậy!

Để cho nàng trở lại phủ sao? Trong lòng Sở Quân Mạc giật mình, nổi lên tia mong chờ, mím môi không nói gì. Hắn đã đến đây một lúc rồi, nhưng vẫn không xuất hiện, chỉ muốn nhìn xem thái độ Bạch Mặc Y thế nào, nên hắn vẫn không chịu ra mặt. Nhớ đến nguyên nhân đuổi nàng ra khỏi phủ, đầu Sở Quân Mạc bốc lên, mắt thâm trầm hơn.

“Vương gia, thiếp thật chịu hết nổi rồi, cầu xin vương gia giúp lấy thuốc giải về cho chúng thiếp được không!” Tần Mộng Dao cũng rất hận, hận không thể rút gân lột da Bạch Mặc Y, nhưng mà nàng ta và Lâm Thuỷ Nhi đều giống nhau, biết rõ làn da quan trọng thế nào, nếu toàn thân nàng ta thật sự bị cào nát mà nói, vậy nhất định vương gia sẽ đuổi hai nàng ra khỏi phủ ngay!

Mắt Sở Quân Mạc nhìn hai người chằm chằm, làn da toàn thân đều phồng lên thành bọc nước, mắt ngời sáng, lấp lánh nước, còn có nơi bị cào rách bốc ra mùi hôi không thể tả được.

“Mau nhìn mà xem, đó không phải là vị vương gia bị cắm sừng hay sao?” Có người trong đám đông đột nhiên lên tiếng.

“Đúng đó, đúng đó, đúng là Mạc vương gia à nha! Bị chính thiếp mình cho đội nón xanh mà còn dám khoe ra nữa, thật là cái mũ vinh quang quá ha!” Lời nói này của người ta cũng thấy lạ, không biết là giúp bên này hay bên kia nữa, có lẽ là cảm thấy chưa đủ náo nhiệt hay sao?

“Ta nghe nói lúc trước Mạc Vương gia tức bỏ Vương phi có cho sát thủ giết, lại còn dùng tên bắn đứa con không rõ lai lịch kia nữa chứ!”

“Ta cũng nghe nói vị Bạch tiểu thư bị bỏ kia bị đuổi ra khỏi nhà, lại tự lập môn hộ, hiện giờ có mấy nam nhân đều vây xung quanh, nhưng mà, những nam nhân này cũng không kém Mạc vương gia đâu nhá!” Nói chuyện là một người thô lỗ, giọng rất lớn, cả đám đông đều nghe được hết.

Mặt Sở Quân Mạc càng ngày càng đen, lệ khí trên người càng ngày càng đậm, mắt nhìn Tần Mộng Dao và Lâm Thuỷ Nhi lạnh lẽo vô cùng, hận không thể bóp chết ngay các nàng ta!

Trong Thuỷ Mặc cư ba người Hồng Lăng đều nghe được lời nói này, cũng gật đầu đồng tình, lời này không kém ha, hiện giờ nam nhân bên người tiểu thư người nào người nấy còn mạnh hơn cả tam vương gia nữa đó!

“Mau về đi!” Sở Quân Mạc cũng để ý thanh danh, nhưng lại càng để ý đến mặt sau của lời nói kia, làm cho lòng hắn thấy khó chịu. Nhất là cái sự kiện dùng Bạch Mặc Y chặn nhát kiếm kia, hiện giờ làm hắn mỗi lần nhớ lại thấy mà đau, nhớ tới lúc ấy ánh mắt nàng không ai không oán không hận, tim hắn vội co thắt lại, cái loại coi thường và lãnh đạm ấy quả thật làm cho máu trong người hắn gần như đông lại vậy.

“Vương gia, chúng thiếp không đi, người xem bộ dạng này của chúng thiếp xem, thiếp thân thật chẳng còn muốn sống nữa” Tần Mộng Dao bắt đầu khóc to, có người trong đám đông còn nói giúp cả Bạch Mặc Y nữa.

Thật ra thì các nàng ta không biết là vốn có rất nhiều người đồng tình với mình, nhưng những người đó mỗi lần định mở miệng thì đã bị người khác bịt miệng lại dẫn đi, rồi yên lặng thương lượng trong ngõ nhỏ, ném cho mấy bạc vụn, không cần sai bảo, tiếp theo cũng biết cái gì nên nói cái gì không rồi. Tuy trong lòng không hề thoải mái, nhưng đánh không lại người ta hơn nữa họ vốn chỉ cần xem náo nhiệt thôi, nên với bạc không ai qua được cả!

Dù sao thì những kiểu này cũng không cần đến người cao ngạo như Ngọc Vô Ngân hay Lạc Vũ Trần như thần tiên dúng tay vào.

“Vương gia, độc này rất quái lạ ạ, vừa rồi đại phu có nói là không giải được, người xem đi ạ!” Huyền Nhất do dự nói với Sở Quân Mạc.

“Vương gia, cầu xin ngài, niệm tình vợ chồng, ngài cứu chúng thiếp đi ạ!” Hai mắt Lâm Thuỷ Nhi đẫm lệ nhìn Sở Quân Mạc cầu xin.

“Huyền Nhất, gọi cửa!” Sở Quân Mạc dừng một lát rồi mở miệng.

Không phải chứ, thế mà bảo hắn đi gọi cửa sao? Huyền Nhất mặt khổ sở cúi gằm xuống, hắn dường như cảm giác được mặt tam vương gia kia đang nhìn trợn trừng, hắn cũng không quên, hai nha đầu mặc đồ đỏ bên người tiền vương phi ấy biết võ công đó, cũng không kém hắn chút nào. Quan trọng nhất là, hắn cảm giác được thái độ của vương gia đối với tiền vương phi khác hẳn, nếu mà cùng đánh hai tiểu nha đầu kia, hắn ra tay đánh cũng không được mà không ra tay cũng không xong, đây là một vấn đề khó đây!

“Các ngươi, đi giúp Huyền hộ vệ gọi cửa đi!” Tần Mộng Dao chỉ vào hai người hầu, dùng ánh mắt bảo họ phải kêu thật to lên, ra sức kêu, tốt nhất là đem đập nát cánh cổng kia ra, kêu gào thảm thiết mới thôi!

Có người đi, Huyền Nhất tự dưng lén tránh sang một bên, còn hai gã người làm há hốc mồm không biết gọi thế nào nữa, càng không biết gọi Bạch Mặc Y ra sao.

Đúng lúc này có một đội ngũ chỉnh tề trật tự, đi tốc độ rất nhanh về phía bên này, trên vai vác rất nhiều thùng, trong tay còn cầm tấm vải đỏ phủ lên, đi tuốt đằng trước không phải Lưu Tinh mà là Lưu Vũ, khuôn mặt anh tuấn suất khí hồng hào, bừa bãi tiêu sái, lại càng làm cho đám đông không ngừng dãn ra nhường đường, cảm tạ họ đã nhường đường.

“Chủ nhân nhà ta vì tiểu thiếu gia Vô Thương đã đặc biệt chuẩn bị một phần lễ nhỏ, hy vọng Bạch cô nương vui lòng nhận cho!” Giọng Lưu Vũ vang lên trong trẻo, lại vận dụng nội lực trong phạm vi mười dặm đều nghe được rất rõ ràng.

Người sau lưng Lưu Vũ rất mạnh mẽ, cùng mặc một màu đen, đi lại nhẹ nhàng, hai mắt sáng ngời, mà chủ yếu đều cùng giống nhau đều là những mỹ nam thượng đẳng cả. Đương nhiên ngoài một vài người đẹp tới kỳ lạ ra thì những người này bất kể ai đi ra ngoài đều có thể làm cho người ta hét lên chói tai mất!

Họ đã đến, trên người toát ra luồng khí lạnh, gia đinh vương phủ bất giác tự tránh ra, Lưu Tinh đứng trước cửa Thuỷ Mặc cư, nói với người bên cạnh, “Đọc danh mục quà tặng ra!” Nhìn cũng không thèm liếc Sở Quân Mạc cái nào, không chỉ hắn mà cả những mấy chục người phía sau hắn nữa cũng đều ưỡn ngực nhìn không chớp mắt, trong mắt họ, chỉ có chủ nhân, không có vương gia hoàng đế gì sất, thì Sở Quân Mạc còn tính gì chứ?

Sinh nhật Vô Thương ư? Sở Quân Mạc ghé mắt nhìn những kẻ đột nhiên xuất hiện mà trong lòng phỏng đoán xem họ là những loại người nào? Chả lẽ là người của Ngọc Vô Ngân ư? Làm sao hắn có thể biết rõ sinh nhật của Vô Thương chứ? Đang nghĩ ngợi, thì người đằng trước bắt đầu đọc danh mục quà tặng.

“Chủ nhân tặng sinh nhật tiểu thiếu gia Vô Thương, mười vạn lượng hoàng kim, trăm hộp chân châu, thiên tàm ti hai mươi thước, Tuyết liên thiên sơn hai mươi bông…..”

Cứ mỗi một câu người nọ đọc ra, biểu hiện của mọi người càng ngây ngốc hẳn: những mười vạn lượng hoàng kim nha, thật nhiều tiền quá ha! Dĩ nhiên minh châu cũng đưa, lại thêm cả thiên tàm ti, kể cả hoàng cung cũng tìm không ra, nghe nói hoàng hậu cũng có một kiện tàm ti dùng để may quần áo, hiện giờ lại tặng tới những hai mươi thước cơ? Họ không nghe nhầm đó chứ? Lại cả tuyết liên thiên sơn thuốc thánh phẩm nữa, mấy thứ này họ chẳng dám nghĩ tới bao giờ! Ánh mắt mọi người đều cứ nhìn theo đội ngũ tặng quà dài mãi không dứt, rồi nhìn thấy những cuộn vải vóc sáng rực rỡ đang bưng đến mà không tin nổi, mấy thứ này cũng khoa trương quá đi, thế mà xuất hiện trước mặt họ thật. Nhìn viên ngọc minh châu trơn bóng, ít nhất còn lớn gấp nhiều lần so với bình thường, mắt ai cũng đỏ, hận không thể mở to thêm được, trợn to thêm chút nhìn, dù chiếm không được thì nhìn cũng tốt rồi!

Biểu hiện phong phú nhất phải nói tới Tần Mộng Dao và Lâm Thuỷ Nhi, mắt hai người nhìn chằm chằm vào các đồ giá trị, trong mắt như toé lửa hận không đốt cháy những thứ kia tan tành. Các nàng ta coi trọng nhất vẫn là thiên tàm ti, dựa vài cái gì mà Bạch Mặc Y nàng ta lại có đồ tốt như vậy chứ? Chỉ cần là phụ nữ thôi, ai mà chẳng có giấc mộng một ngày nào đó được khoác lên người thứ quần áo làm bằng thiên tàm ti đó chứ? Chỉ là vải vóc thôi nhưng để ở đó lại toả ra khí lạnh như băng vậy, màu sắc nhã nhặn vô cùng, sợ là thứ ánh sáng toả ra từ thiên tàm ti nguyên chất, chủ yếu là màu trắng, mặt trên còn điểm lấm chấm những quầng sáng trong trẻo lạnh lùng.

Tay Tần Mộng Dao nắm rất chặt, thế này mà gọi là lễ mọn ư? Đố kỵ làm nàng ta thấy nổi điên lên, nếu không phải Lâm Thuỷ Nhi đứng bên cũng nắm chặt tay giống nàng ta thì nàng ta đã sớm đi huỷ sạch những thứ đó rồi. Thật giận Bạch Mặc Y, nàng ta dựa vào cái gì mà lại được đồ tốt đến thế cơ chứ?

Danh mục quà tặng vừa đọc xong, lại có một đội đi tới nữa, tất cả đều mà màu trắng, như làn gió lạnh ào tới, đối lập hẳn với đội áo đen, chẳng qua giống nhau ở chỗ là cũng mang quà tới tặng, mà đi tuốt ở đằng trước là Vân Tri, tới bên cạnh người là Lưu Vũ, mắt nhìn chẳng tốt đẹp gì liếc mắt một cái, tưởng hắn có mác là Thiên Hạ Đệ nhất lâu thì cũng muốn cướp người với chủ nhân nhà hắn hay sao?

Lưu Vũ trong lúc bị Vân Tri đánh giá thì cũng đánh giá lại hắn, tầm mắt hai người giao nhau, rung lên ầm ầm, ai cũng không phục ai, chỉ lát sau, đều cùng quay phắt đầu đi, một trái một phải đứng ở cổng Thuỷ Mặc cư.

“Chủ nhân nhà ta tặng riêng một phần quà sinh nhật cho tiểu thiếu gia Vô Thương, xin Bạch cô nương vui lòng nhận cho!” Vân Tri nói xong, không cần hắn mở miệng thì người đằng sau đã đi lên cầm danh mục quà tặng trong tay đọc to, giọng vút lên xuyên thủng toàn trường.

“Chủ nhân nhà ta đặc biệt tặng hai mươi vạn lượng hoàng kim, ngọc bích băng ti hai mươi thước, minh châu trăm đấu, từ ngọc long vương mười cây….

Tương tự cũng đọc giống nhau, miệng mọi người cứ càng ngày càng há to hơn chút. Thế này là thế nào? Chỉ ra tay một cái mà lại còn hào phóng hơn, thiên tàm ti vốn đã khó có rồi, mà đến cả ngọc bích băng ti lại càng khó có hơn, thế mà vừa ra tay đã là hai mươi thước, lại còn có tử ngọc long vương nữa, so với tuyết liên sơn lại càng trân quý hơn, không được, họ sắp bị hôn mê mất rồi, chỉ trong một ngày thôi mà mọi thứ chỉ trong truyền thuyết mới có lại được nhìn thấy, bút này sao mà tả hết được chứ!

Hơn nữa tặng vàng còn nhiều hơn mười vạn so với nhóm người kia, sao họ cứ cảm thấy như ngửi được mùi vị của một luồng thuốc nổ thế nhỉ?

Mọi người càng nghe càng hưng phấn, thầm nghĩ như được mở mắt, Lưu Vũ càng nghe mặt càng đen sì, bỏ qua chuyện thằng nhóc này đối nghịch cùng hắn, thế mà giờ cái gì cũng biến thành tốt hơn hắn, cơn tức này nuốt không trôi, mở trừng hai mắt nhìn hắn, “Chủ nhân nhà ta lại tặng thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim, băng ngọc long mẫu một chuỗi!”

Ầm ầm! Lại bỏ thêm hai mươi vạn lượng nữa, đó chẳng phải là ba mươi lượng hay sao? Đơị chút, băng ngọc long mẫu châu kia nghe nói vốn là linh thạch tạo thành, thế gian này chỉ có một chuỗi, giá trị có thể mua được hai toà thành, càng có nhiều người véo thịt trên người mình không tin nổi?

Thằng nhóc mày còn định đấu với ta sao! Ngươi thêm ta cũng thêm, dù sao tuyệt đối không thể thua ngươi được, Vân Tri trừng mắt nhìn Lưu Vũ, bĩu môi nói, “Chủ nhân nhà ta lại thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim nữa, thất thải ngọc lưu ly 1 cây trâm phượng!” Nói xong lại đắc ý vô cùng nhìn mặt đen Lưu Vũ, hừ, xem người cao hơn ta thế nào nào??

Oa! Bên này cũng thêm hai mươi vạn lượng ư? Nghe đồn thất thải ngọc lưu ly phi trâm phượng vốn là dùng đá nữ oa vá trời tạo thành, cũng chỉ duy nhất có một, nghe đồn ba trăm năm trước mới xuất hiện một lần, ai ngờ thế mà lại xuất hiện vào hôm nay, thật sự là được lời quá lớn! Ánh mắt mọi người lập tức chuyển hướng về phía Lưu Vũ, xem ngươi còn có gì để so với ta nữa không đây?

Lưu Vũ lại tiếp tục xướng lên, “Lại thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim, một quả vàng của Thiên Hạ Đệ nhất lâu, thêm hiệu lệnh làm chủ các phân bộ của Thiên Hạ Đệ nhất lâu, lông dê ba kiện, thiên Hạ đệ nhất lâu đem hết khả năng hoàn thành mọi yêu cầu!” Thằng nhóc thối, so thì đo, xem thiên Hạ Đệ nhất lâu chúng ta ai sợ ngươi chứ!

Gì cơ? Thiên Hạ Đệ nhất lâu ư? Vậy nhóm người thứ nhất dĩ nhiên là Thiên Hạ Đệ nhất lâu nghe đồn là rồng thấy đầu không thấy đuôi đó ư? Thế lực lấn ba nước, đến cả Hoàng đế còn phải nhường ba phần đó ư? Mọi người vây xem hỗn loạn cả lên, đến cả Hoàng thượng còn phải nể mặt Thiên Hạ Đệ nhất lâu, ấy thế mà còn dám hứa hẹn vì chuyện này làm ba chuyện, so với vàng bạc châu báu lại càng kinh khủng hơn ha! Lời nói thật đại nghịch bất đạo, nếu tại đây mà nói ba chuyện đó mà có chuyện muốn ngôi vị hoàng đế thì thế nào, người khác không làm được nhưng Thiên Hạ Đệ nhất lâu nhất định được! Đây là chuyện dụ hoặc quá lớn. vì sao họ lại không nhận được vinh hạnh này chứ?

“Lại thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim, hơn nữa Lạc Vân Sơn TRang làm một chuyện, mọi tài sản từ này về sau Bạch cô nương được hưởng một phần ba, tận lực vì chuyện này mà cống hiến!” Vân Tri cũng oán hận nhìn Lưu Vũ, nghiên răng nghiến lợi nói thêm. Vì sao hắn nói một phần ba, bởi vì trong sơn trang còn có nhị công tử nữa, tuy rằng không quan tâm gì cả, nhưng chủ nhân cũng từng nói qua sẽ để lại một nửa tài sản cho hắn!

Cái gì cơ? Cứ tưởng họ là người giàu có ở đâu chứ, hoá ra là sơn trang Lạc Vân! Thế mà lại còn dám chia một phần ba tài sản đi ư? Đó không biết là bao nhiêu vàng bạc châu báu đó nha! Mọi người bắt đầu từ kinh ngạc dẫn đến khiếp sợ, rồi lại tới tận bây giờ tâm tình mới bình phục lại, hứng thú dạt dào xem biểu diễn. nếu đối phương là Thiên Hạ Đệ nhất Lâu và sơn trang Lạc Vân thì mấy thứ này có đáng giá gì chứ!

Tần Mộng Dao tức quá đã ngất đi, được người hầu đỡ lên xe ngựa. mà độc trên người thì vẫn thế, môi vì ghen tị mà cắn chặt tứa máu.

Lâm Thuỷ Nhi thì tương đối trầm tĩnh chút, nhưng khuôn mặt hồng giờ lộ ra dữ tợn, trong mắt bao trùm ngọn lửa lớn, móng tay nhọn bấm sâu vào thịt không biết đau, hận ý toát ra trên người mãnh liệt. đến cả Sở Quân Mạc đứng cách xa nàng ta cũng cảm nhận được, nhìn chằm chằm nàng ta thâm trầm.

Đương nhiên tương tự không rõ tư vị mà cả người đều khó chịu còn có cả Sở Quân Mạc, hiện giờ hắn cảm giác được đã vứt bỏ tuỳ tiện một tảng đá, hoá ra lại là một khối ngọc thô, nhưng lại là loại ngọc trân quý, chẳng có lời nào tả được đau đớn, đợi khi hắn bình tĩnh trở lại thì đã phát hiện ra biển biến thành nương dâu (thay đổi) mất rồi!

Nghe thấy Lưu Vũ và Vân Tri đấu trí, Ngọc Vô Ngân và Lạc Vũ Trần ẩn nấp trong một chỗ tối gần đó cũng rút đi, cùng cảm thấy nếu hai người họ mà cứ vậy đi xuống, chắc chắn sẽ đem Thiên Hạ Đệ nhất lâu và sơn trang Lạc Vân tặng không cho người ta mất, nhưng đồng thời cùng buồn bực ở chỗ là, hai thằng nhóc thối này chẳng lẽ không biết đạo lý đáng giá nhất chính là bản thân họ hay sao?

Xuân Nhi quả thật không thể nói chuyện nổi, ngón tay vẫn chỉ ra ngoài cửa, trợn mắt há hốc mồm giống y chang Hồng Lăng Hồng Tiêu hai người họ, các nàng không nghe nhầm đó chứ? Tiểu thư trong nháy mắt bỗng trở thành kẻ giàu có quá, nhưng mà chỉ phất trong một đêm thôi. Loại giàu có này thật kỳ cục quá cơ!

”Không được, ta sắp ngất rồi, cho ta dựa dẫm vào chút nào!” Hồng Tiêu cũng đứng không nổi, ngả thẳng vào người Hồng Lăng, trên mình còn có chút đau, chẳng nhẽ Lưu Vũ còn định tặng cả Thiên Hạ Đệ nhất lâu cho người ta nữa ư?

Hồng Tiêu lắc lắc, Hồng Lăng cũng ngã trên mặt đất, tiện còn chạm cả vào Xuân Nhi, ba nha đầu cũng ngã dúi vào nhau, vẫn duy trì động tác cũ, biểu hiện kinh ngạc phát ra. Trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ, có phải các nàng không mở cửa mà đã doạ chết người không nhỉ?

Bạch Mặc Y không ngủ được, sức khoẻ trở lại bình thường, mọi động tĩnh bên ngoài nàng đều nghe hết, nhưng cũng không có ý để ý tới, nàng nhớ những lời lão nhân Thiên Ky nói, tuy nàng không giỏi về trung y nhưng vẫn hiểu bản thân mình vốn không thích hợp để luyện võ, nhất là thể chất quá kém, hai là khối thân thể này gân cốt cũng yếu ớt bất lợi, chưa nói tới là cứng ngắc, hiện giờ thân thủ của nàng căn bản không bằng một phần ba như trước kia, hơn nữa mỗi lần nàng động tay chân, trong cơ thể cứ như bị kim châm vậy, rồi như bị sai khớp rất đau đớn, cũng làm cho nàng không thể không thừa nhận là khối thân thể này căn bản không phải để luyện võ, không đủ mạnh! Nếu Thiên Ky nói nàng có thể vậy thì nàng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng mà vì sao lão lại giúp nàng chứ? Lão là một cao nhân không tranh giành quyền lợi, vì sao lại đúng lúc xuất hiện trong kinh thành, lại còn hiện thân bên cạnh nàng, nàng không đồng ý với lão chỉ vì muốn biết rõ ý đồ lão là gì, ít nhất còn phân biệt được tốt xấu mà tránh, nếu không nàng sao dám yên tâm giao Vô Thương được chứ?

Nhưng mà hôm nay hàng loạt chuyện ngẫu nhiên xảy ra đã làm cho nàng hiểu được, lão nhân Thiên Ky thật sự không ác ý, ít nhất là với nàng, tuy lão cũng có mục đích nhưng mà nàng không bài xích chuyện lợi dụng lẫn nhau, nếu nàng thật sự có thể tập võ, đó là một chuyện không thể tốt hơn được!

Nghe bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng kêu gào, Bạch Mặc Y nhíu mày lại, những người này làm cái gì vậy? Ăn no rửng mỡ à? Đến xem náo nhiệt hay sao?

Đợt chút, họ nói là tặng sinh nhật cho Vô Thương à? Thế mà nàng lại quên mất chuyện này chứ, trước đây Bạch Mặc Y rất khi làm sinh nhật cho Bạch Vô Thương, vì thế chẳng trách mà nàng chẳng có ấn tượng sâu gì.

Nhưng mà nàng thấy lạ là vì sao họ lại biết chứ?

Nếu họ đến tặng lễ, nàng không nhận không được, tặng bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, nàng không chê tiền nhiều đâu nhé! Dù sao hiện giờ nàng đang thiếu tiền mà!

Bạch Mặc Y nằm trên giường trừng mắt một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy, chậm rãi ra tới cửa, nhìn thoáng qua ba nha đầu đang ngồi than thở, thì cất giọng lãnh đạm bảo, ‘Mở cửa đi!” Có chút này nọ muốn tránh cũng chẳng được, nếu không bình tĩnh nổi vậy thì nàng cứ tung hê mọi chuyện này lên đi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.