Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 8: Phá huỷ danh dự của Tam vương gia



“Mẹ!…” Bạch Vô Thương vội vàng chạy đến bên người Bạch Mặc Y, hai mắt đẫm lệ mù mờ đỡ nàng.

“Tiểu thư…” Xuân Nhi đứng cạnh cũng cả kinh kêu lên, vội chạy tới.

“Xuân Nhi, tiểu thư ta không cử động được, ngươi đi giúp ta mời một đại phu đến đi!” Bạch Mặc Y bảo Xuân Nhi đi, cầm lấy tay Bạch Vô thương an ủi, “Vô thương có sợ không?’

“Mẹ ơi, Vô thương không sợ!” Tuy bé thật sự rất sợ mất đi mẹ nhưng bé sẽ không nói sợ với mẹ đâu.

“Tốt lắm, Vô Thương lại đây, cứ làm theo mẹ nói nhé!” Bạch Mặc Y nói thì thầm bên tai con vài câu, dùng ánh mắt cổ vũ với bé, sau đó bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, Bạch Vô Thương sợ hãi tột cùng.

“Ông là người xấu, hôm qua ông đã đá nương một đá rồi, nương ngủ mãi rất lâu mới tỉnh lại, hiện giờ ông lại đaán nương nữa, ta sẽ liều mạng với ông!” Bạch Vô Thương kêu lên, lấy tay đánh Sở Quân Mặc, thấy hắn thờ ơ, lại cầm tay hắn hung hăng cắn xuống, máu tươi lập tức chảy ra từ khoé miệng, nhưng Bạch Vô thương vẫn không nhả mồm ra, cứ cắn thật mạnh.

Mà lần này, mọi người trong cả sảnh đường đều ngây ngẩn cả người, Lạc Vũ Trần cũng sửng sốt một chút, rồi sai người đi tìm đại phu, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác tiếc thương, không rõ từ đâu.

Sở Tử Dật viễn biết tam ca rất thô bạo, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến hắn lại ra tay đánh phụ nữ, mà còn là người vợ của hắn nữa, lúc này trong lòng nảy lên tia trách móc Sở Quân Mặc, lại nhìn Bạch Mặc Y ngã yếu ớt trên mặt đất, lại nảy lên tia đau lòng, nàng rất đáng để cho một người đàn ông tốt yêu thương!

Còn Sở Quân Mặc lại thấy phiền chán lắm, hắn không ngờ tới chỉ một tý mà đã đá nàng bay xa tới vậy, lại còn làm bị thương nặng như thế, trong lòng bỗng chốc rồi bời, trong mắt hiện lên hình ảnh nhát gan của nàng, vừa mới bay xa kia lại vẫn là nàng, hiện giờ mặt nàng tái nhợt, người phụ nữ này thật làm hắn thấy không hiểu được, trong lòng cứ hậm hực mãi, còn BẠch Vô thương cắn hắn sự đau đớn truyền từ cổ tay tới, mà hắn thì cũng chỉ hất tay một cái, chẳng dùng lực gì đã bay ra khỏi hắn!

Cũng chẳng ngờ, BẠch Vô Thương trong lúc hắn hất tay cả người đã lùi lại, người ngoài nhìn tư thế ấy thì chỉ thấy hắn lấy tay hất tay nhỏ của bé, mà trán bé đã đập vào góc bàn, tuy không nặng nhưng cũng nổi lên một cục u to.

Bạch Mặc Y thấy vậy vội đứng lên đi tới ôm lấy con, hai mắt đẫm lệ lên án Sở Quân Mặc, “Vương gia, ta biết ngài đây không thích hai mẹ con chúng ta, ngài đã đuổi chúng ta ra khỏi cửa rồi, chả lẽ không thể tha cho chúng ta một con đường sống hay sao? Mặc kệ là Vô thương có phải con ngài hay không, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ mà, thế mà ngài cũng xuống tay được ư?”

Quần áo trên người hai mẹ con vốn đã rách nát rồim còn trên người tiểu Vô thương vết thương ngang dọc như ẩn như hiện đập vào mắt mọi người, trên người Bạch Mặc Y máu còn chảy nhỏ giọt, lại bỗng chốc kích động đến sự đồng tình của cả đám đông lúc nào cũng lo lắng tới chuyện bất công trong thiên hạ, cũng như mong muốn của Bạch Mặc Y muốn huỷ hoại danh dự của hắn, từ nay về sau thanh danh Mạc Vương gia ở kinh thành tụt dốc thảm hại, là kẻ trơ trẽn nhất trong mắt mọi người.

“Trời ạ, Tam Vương gia này quả thật không phải là người mà, đến cả vợ con cũng giết!”

“Hổ dữ còn chẳng dám ăn thịt con, đúng là không bằng súc sinh!”

“Hừ, nói nhỏ chút đi, người ta là vương gia đó!”

“Vươgn gia thì sao, vương gia không phải cũng được cha mẹ nuôi dưỡng sao, một vương gia như vậy thật là làm hỏng hết mặt mũi tổ tông!”

bla bla….

Thấy nét đắc ý loé lên trong mắt Bạch Mặc Y rồi tắt, Sở Quân Mặc đột nhiên hiểu được, người phụ nữ này là cố ý, mọi chuyện đều là do nàng tính kế kỹ lắm. Tức giận bùng lên, cả người tràn ra luồng lạnh lùng theo từng bước chân, trong mắt nàng hiện lên vẻ lo lắng.

“Tam ca, ta không ngờ huynh cũng ra tay với cả phụ nữ và trẻ con, huynh không phải là tam ca mà ta biết!” Sở Tử Dật đứng trước mặt hắn, ngăng hắn không cho bước tới Bạch Mặc Y. nhìn hắn vô cùng đau đớn. vẻ mặt không tin nổi, Sở Quân Mặc như vầy đúng là hắn không nên quen thân!

Lúc này BẠch Mặc Y đã được người tốt bụng đỡ tới ngồi xuống, đại phu cũng đến, bắt mạch xong rồi nói, “Nội thương phu nhân vốn đã rất nặng rồi, nay lại thêm vết thươgn mới, phải cố gắng điều dưỡng cho thật tốt mới khỏi được!”

Những lời này cũng làm cho kẻ đánh người là Sở Quân Mặc cũng bị doạ, không những hôm nay mà còn cả nội thương trước nữa, nghĩ đến vị vương gia kia không chỉ đối xử một lần với người thiếu nữ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn chòng chọc căm ghét, la hét kêu gào ông chủ quán đuổi người đi, trong chốc lát Sở Quân Mặc lại bị mọi người kê la đánh như đaán chuột, thanh danh thật sự thảm hại đến cùng cực!

“Mạc vương gia, xin mời ngài đi cho ạ!” Lạc Vũ Trần đứng trước mặt hắn, chặn ánh mắt lạnh lẽo như băng của hắn nhìn Bạch Mặc Y.

“Hừ!” Sở Quân Mặc phất tay áo rời đi, cả người toát lên khí lạnh thâm trầm, luồng khí chết chóc toả ra dưới ánh mặt trời, áo choàng đen tung bay, lộ ra dáng người cao quý tôn vinh.

“Tam tẩu, vết thương của tẩu….” Sở Tử Dật thấy aán mắt cảnh cáo của Bạch Mặc Y nhìn, ngậm tịt miệng lại, trong mắt lại hiện lên tia thân thiết.

“Đây là thuốc tốt trị nội thương, Bạch đại tiểu thư nếu không che, xin nhận lấy cho ạ!” Lạc Vũ Trần đưa ra một chiếc bình ngọc bằng sứ trắng, trên mặt bình có khắc một đoá hoa sen, thanh nhã phiêu dật, tựa như hắn vậy.

Bạch Mặc Y nhìn hắn một cái, rồi đưa tay ra xoa xoa cục u trên đầu Bạch Vô Thương, đau lòng thổi thổi, hỏi han, “Vô Thương có đau không/”

“Mẹ, Vô thương không đau đâu!” BẠch Vô thương cười với Bạch Mặc Y, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, ngọt ngào đáng yêu, lại nhìn thoáng qua chiếc bình ngọc trong tay Lạc Vũ Trần, đưa tay ra nhận.

“Mẹ, tỷ tỷ cho thuốc, chúng ta nhận có được không?” Tuy không thích hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy thuốc của hắn có thể trị thương cho mẹ được, không cần từ chối, nhận. vết thương của mẹ mới có thể khỏi nhanh được.

“Coi như hành vi của ngươi bồi thường cho tiểu nhị quán, hai chúng ta không ai nợ ai nữa!” Bạch Mặc Y đứng lên, nói lạnh lùng với Lạc Vũ Trần. Nam nhân này ngay lúc Sở Quân Mặc ra tay hắn cũng khinh thường đứng nhìn, sau đó lại thương hại nàng, nàng khinh thường lòng tốt của hắn lắm! Nhưng nàng cũng sẽ không cự tuyệt, bởi vì vẫn còn một trận đánh ác liệt nữa cần đánh, hiện giờ thân thể này bị thương vậy lại hơi khó!

Viên thuốc vào miệng lập tức tan ngay, mùi thơm ngát vô cùng, sự đau buốt trong ngực đã diụ lại, quả nhiên là thuốc hay!

Bạch Mặc Y hít một hơi, sự đau đớn trên người hoàn toàn bay mất, một dòng nước ấm chảy miên man trong người, nhìn lướt qua Lạc Vũ Trần, gọi Xuân Nhi thanh toán cho quán rồi cả ba cùng rời đi.

Lạc Vũ Trần nhìn theo một khắc nàng uống thuốc kia, trong mắt có tia thả lỏng, không rõ vì sao hắn lại có chút lo lắng nàng sẽ không uống thuốc, nhìn theo hai bóng một lớn một nhỏ, cứng cỏi thẳng tắp, lại không chịu khuất phục dưới vận mệnh, tuy cả người quần áo cũ nát, nhưng cô gái như vậy lại làm cho hắn như bị mờ mắt, cứ nhìn họ chừm chằm không chớp.

Sở Tử Dật thấy BẠch Mặc Y rời đi, lại nhấc chân đuổi theo, nàng đang bị thương, hắn vẫn còn rất lo lắng, vẫn là hắn nên tiễn các nàng về phủ thì tốt hơn!

“Tam….à, hay là ta gọi cô là Bạch Mặc Y nhé?” Lời Sở Tử Dật vừa đến miệng lại chạm vào ánh mắt của Bạch Mặc Y thì ngậm lại, đổi lại lời.

“Ta với anh không quen!” BẠch Mặc Y nói lạnh lùng, tuy cảm giác được hắn không ác ý, nhưng nàng nghĩ ít nhiều cũng không muốn dây dưa tý nào với hắn cả.

Hả? Bị từ chối làm Sở Tử Dật bất giác run lên, nhưng cũng không thèm để ý, nở nụ cười, đi theo bên người nàng tới Bạch phủ.

“Mặc Y à, sao các nàng lại mặc như thế chứ? Có đúng là Bạch Thừa tướgn không cho các ngươi ăn uống hay không?” Sao lại còn chạy tới tửu lâu ăn cơm chứ, nhìn tướng ăn của tên nhóc quỷ kia kìa, hiìh như đã lâu chưa được ăn cơm no nê bao gìơ vậy, nghĩ thế nên hắn muốn đi cùng các nàng tới Bạch phủ xem thế nào! Sở Tử Dật cũng không để ý đến vẻ lạnh nhạt của nàng, cứ tự quyết định gọi tên nàng vậy, hắn không thèm gọi nàng là Bạch đại tiểu thư đâu, thế rất xa cách!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.