Còn Ai Để Ý Nước Mắt Em Rơi

Chương 27



Chớp mắt thì thời gian đã trôi qua rất nhanh, cuộc sống của mọi người vẫn diễn ra như bình thường.

- Nhà Xử Nữ -

Bận rộn cả một ngày hôm qua, Xử Nữ hôm nay không đi học, nói đúng hơn là từ lúc xảy ra chuyện thì Xử Nữ, cô đã xin phép nghỉ học để có thể dưỡng thương và giải quyết chuyện của mình.

Đã qua một thời gian mà vẫn không có động tĩnh gì từ phía Thiên Ưng và Rome làm Xử Nữ cảm thấy như sắp có điều gì đó sẽ xảy ra còn về chuyện gì thì cô không rõ, nhưng cảm thấy tâm trạng vô cùng bất an.

Xử Nữ hôm nay thức dậy khá trễ. Vì sáng khi thức dậy cô mới phát hiện ra mình bị sốt, cả người uể oải không muốn làm gì nên cô lại ngủ tiếp, đến giờ mới dậy. Xuống nhà với dáng vẻ mệt mỏi cô bước vào bếp. Lấy trong tủ lạnh ra vài quả cam, Xử Nữ muốn pha cho mình một ly nước cam.

Đoạn Xử Nữ vừa mới cầm dao lên liền dừng lại, mặc dù không nhìn đằng sau nhưng Xử Nữ có thể cảm nhận được phía sau mình dường như có người đang tiến lại gần, Xử Nữ chau mày. Cô tự hỏi ai lại có thể vào nhà cô được vì vốn dĩ cô đã khóa nó bằng mật khẩu, ngoại trừ Song Ngư, Jou và Xà Phu thì không còn ai biết mật khẩu để mở cửa. Nếu vậy thì vị khách không mời mà đến này là ai?

Xử nữ bắt đầu cảnh giác, sẵn con dao gọt hoa quả trên tay, không chần chừ, cô xoay người hướng thẳng đến người vừa mới xuất hiện mà đâm tới. Nhờ biết võ và có phản ứng nhanh nhậy mà người kia tránh được nhát dao của Xử Nữ, nắm lấy bàn tay đang cầm dao của cô giữ chặt, người kia khóa trụ tay cô, ép cô dựa vào tủ lạnh.

- Là anh - đến khi nhận ra người trước mặt mình là ai, Xử Nữ cau mày hỏi - Sao anh lại ở đây?

- Em lại muốn cho anh một nhát nữa sao? - chẳng trả lời câu hỏi của Xử Nữ, Thiên Yết cầm lấy con dao từ tay Xử Nữ, rất tự nhiên đi đến chỗ Xử Nữ vừa đứng khi nãy, có vẻ như anh muốn giúp cô việc mà cô đang làm.

- Anh đến làm gì?

Chưa vội trả lời Xử Nữ, Thiên Yết từ tốn vắt cam, sau khi đưa cho Xử Nữ ly nước cam anh mới trả lời cô:

- Cự Giải đang ở chỗ của Thiên Bình, em không cần phải lo nữa. Thiên Bình, cậu ta có thể chăm sóc cho em ấy.

- Nếu anh đến đây chỉ để nói những lời này thì bây giờ có thể đi, tôi đã biết rồi - lướt qua Thiên Yết, Xử Nữ muốn đi nhưng Thiên Yết lại giữ tay cô.

- Bỏ ra - Xử Nữ nói không chút cảm xúc.

- Vết thương của em, không sao rồi chứ?

Giật tay mình ra, Xử Nữ quay lại nhìn Thiên Yết.

- Có vẻ như sự quan tâm của anh đặt sai người rồi thì phải, người mà anh quan tâm không nên là tôi mà phải là Cự Giải mới đúng. Anh nhẫn tâm làm tổn thương em ấy, một chút áy náy cũng không có hay sao?

- Chuyện này anh đã nói rất rõ ràng, em không phải không biết, tại sao cứ phải muốn ép anh - Thiên Yết nhìn thẳng vào Xử Nữ - Em không thể cho anh một cơ hội hay sao.

- Cơ hội? Ha.. - Xử Nữ chợt cười - Anh kêu tôi cho anh cơ hội, để làm gì kia chứ khi mà anh và tôi, hai chúng ta...

- Anh biết... - không để Xử Nữ nói hết, Thiên Yết đã lên tiếng ngắt lời cô -....anh biết năm đó là anh sai, anh không đúng. Lẽ ra anh phải nên nghe em giải thích, nhưng khi nhớ đến lúc nhìn thấy Cự Giải với đầy những vết thương trên người, lại nghe em ấy nói như vậy anh đã không..không thể không tin em ấy. Xử Nữ, anh xin lỗi. Hãy cho anh một cơ hội, để anh có thể bù đắp lại cho em.

Xử Nữ nhìn anh bật cười chua xót.

- Anh xin lỗi thì có ích gì chứ. Xin lỗi, có làm cho mọi người quên đi những chuyện đã xảy ra không? Xin lỗi, có thể làm cho tôi quên đi những chuyện trong quá khứ hay không? Anh xin lỗi, có thể xoa dịu đi nỗi đau mà tôi đã chịu không trong suốt gần ấy năm không? Anh xin lỗi, thời gian có thể quay trở lại được không? Căn bản là không thể, vì thời gian đã trôi đi không thể nào quay trở lại. Bù đắp? Anh làm sao bù đắp đây khi mà tôi... - nói đến đây Xử Nữ chợt ngừng lại, giọng cô có phần nghẹn ngào.

Cô muốn hỏi anh làm sao bù đắp, khi mà thời gian của cô đã không còn nhiều. Nhưng rồi lại lặng câm không nói.

- Anh về đi, đừng đến phiền tôi nữa.

Lúc Xử Nữ bước một bước liền cảm thấy mọi thứ trước mắt chao đảo, chống tay vịn vào cạnh bàn để giữ thăng bằng, Xử Nữ nhắm mắt lắc mạnh đầu để ổn định mình. Mở mắt, nhìn thấy mọi thứ đã bình thường, Xử Nữ lại bước tiếp nhưng bước thứ hai này cô liền ngã xuống. Trước mắt cô là một mảng tối đen.

- Xử Nữ - Thiên Yết đỡ được Xử Nữ, lo lắng lay lay người cô nhưng cô vẫn không có phản ứng. Đưa tay sờ trán Xử Nữ, lại sờ đến cổ, Thiên Yết liền cau mày - Sao lại nóng như vậy?

Thiên Yết vội bế Xử Nữ về phòng, song lại vào phòng tắm lấy khăn lạnh đắp lên trán cô để giúp cô hạ sốt.

Ngồi xuống cạnh giường, Thiên Yết nắm lấy tay Xử Nữ, anh hôn lên bàn tay cô rồi lại đưa tay sờ đến gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của cô.

- Cô gái ngốc, sao lần nào gặp em cũng đều như vậy. Em không lạnh lùng với anh thì cũng là để anh nhìn thấy vẻ mặt này của em, mệt mỏi, đau đớn nhưng vẫn cố chấp tỏ ra mình mạnh mẽ. Em mạnh mẽ để ai xem chứ? Anh biết em ghét anh, hận anh. Anh biết sai rồi, em không thể cho anh một cơ hội sao, mọi tổn thương trong quá khứ, để anh bù đắp lại cho em không được sao?

Nhìn người con gái trước mặt mình, Thiên Yết có đau lòng, có thương xót. Người con gái này, anh phải làm gì mới được đây?

Về phía Xử Nữ, không biết là vì do cô bị nóng sốt hay là nghe được những lời Thiên Yết nói mà khoé mắt Xử Nữ chảy xuống một dòng lệ. Thiên Yết đưa tay lau đi dòng nước mắt ấy, khẽ nói:

- Anh đã quyết định rồi, dù có thế nào anh cũng sẽ ở bên em, từ giờ cho đến cuối đời. Dù em có xua đuổi anh, anh cũng sẽ không đi, không rời em nửa bước mà sẽ như sam mà bám lấy em không buông. Anh sẽ thực hiện lời hứa của mình. Bảo vệ em, yêu thương em như anh đã từng hứa.

- Trưa -

Lúc Xử Nữ giật mình tỉnh dậy thì đã là gần 1 trưa, Xử Nữ bình thường vốn ngủ không sâu, giấc ngủ với cô mà nói chỉ là những giấc ngủ chập chờn hoặc sẽ tỉnh dậy khi gặp ác mộng. Mệt mỏi chống tay ngồi dậy, chiếc khăn được Thiên Yết đắp để giúp cô hạ sốt rơi xuống yên vị trên tay Xử Nữ. Cô đưa mắt nhìn quanh, không thấy Thiên Yết đâu cả. Cô nghĩ anh đã về, cũng không quan tâm lắm, Xử Nữ bước xuống giường. Đúng lúc Thiên Yết mở cửa đi vào, trên tay còn bê một tô cháo.

Xử Nữ vô thức nhíu mày, đôi môi khô khốc có chút khó khăn mở miệng, hỏi:

- Sao anh còn ở đây?

- Tại sao không, em đang bị sốt, anh không thể bỏ đi được - đặt tô cháo lên chiếc bàn cạnh giường ngủ, Thiên Yết quay lại nhìn Xử Nữ - Em mau đến ăn cháo đi, còn phải uống thuốc.

- Tôi không ăn, anh về đi, khụ... - Xử Nữ ho khan vài tiếng.

- Nếu em chịu ăn cháo và ngoan ngoãn uống thuốc, anh sẽ đi về - vừa nói anh vừa thổi cháo.

- Anh tự đi mà ăn - Xử Nữ bước ra khỏi phòng lại bị Thiên Yết giữ tay lại.

- Em cứ muốn anh phải dùng bạo lực mới chịu phải không?

Kéo mạnh tay Xử Nữ, cô liền xoay người ngã vào lòng Thiên Yết, một tay vòng qua thắt lưng Xử Nữ, anh kéo người cô sát vào mình hơn. Tay kia vẫn giữ lấy tô cháo.

- Anh..khụ..muốn làm gì? Buông tôi ra - Xử Nữ giận dữ nhìn Thiên Yết.

- Sẽ buông nếu em tự mình ăn cháo.

- Tôi không ăn - Xử Nữ kiên quyết.

- Được, là em ép anh.

Dứt lời Thiên Yết liền hớp một ngụm cháo nhỏ, chưa kịp để Xử Nữ kịp phản ứng anh đã áp môi mình lên môi cô, bằng một cách điệu nghệ mà Thiên Yết cậy được Xử Nữ hé miệng, nhân lúc đó anh liền đẩy cháo từ miệng mình sang miệng của cô. Xử Nữ cố vùng vẫy muốn thoát khỏi Thiên Yết nhưng sức cô bây giờ muốn đẩy Thiên Yết ra là điều không thể. Xử Nữ tức giận đến nỗi giận, cô cắn lên môi của anh khiến nó chảy máu nhưng Thiên Yết vẫn không có ý định buông cô ra, anh chỉ rời cô khi đã truyền hết cháo sang cho Xử Nữ và cảm thấy cô đã nuốt hết chúng.

- Anh... - Xử Nữ tức giận nghiến chặt răng, trừng mắt với Thiên Yết.

Lau đi vết máu trên môi mình, Thiên Yết nhìn cô, lên tiếng:

- Em có hai lựa chọn, một là tự mình ăn, hai là anh sẽ đút cho em ăn như cách lúc nãy. Em chọn đi.

Không để Xử Nữ nói, Thiên Yết liền tiếp:

- Nên nhớ sức của em bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi. Nên ngoan ngoãn nghe lời.

Nhìn Thiên Yết bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh, Xử Nữ chỉ hận không thể băm cái tên đang đứng trước mặt mình ra thành trăm mảnh.

Đến cuối cùng Xử Nữ phải thoả hiệp, tự mình ăn cháo và uống thuốc.

- Nơi ở của Rome -

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa dứt thì người bên ngoài cũng mở cửa đi vào.

- Lão đại - tên thuộc hạ của Rome vừa bước vào liền cung kính cúi đầu.

- Chuyện gì - Rome gương mặt lạnh lùng hỏi.

- Theo như thông tin tôi điều tra được thì Thiên Ưng đang có âm mưu gì đó, không hiểu ông ta đã dùng cách gì mà có thể kêu gọi những bang khác về phe của mình. Hiện tại có thể nói thế lực của ông ta đã hơn hẳn Angela và Cosa Nostra rồi, những người trước đây đi theo lão đại cũng đã có một số về phía ông ta rồi - tên kia giọng nói có phần run rẩy mà báo tin.

Rầm

- Ngươi nói cái gì - Rome đập bàn, đứng phắt dậy, vẻ mặt giận dữ.

Đáng chết, lão già đó đúng là xảo quyệt, hắn không thể ngồi yên được nữa, phải ra tay trước ông ta. Hắn biết kẻ thù của ông ta là Xử Nữ và hắn cũng vậy nhưng hắn lại không muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, hắn muốn tự tay mình giết chết Xử Nữ.

- Hạ Xử Nữ, cô cứ chờ đi, ngày chết của cô đến rồi.

--- ------ -------- Vài ngày sau --- ------ ----

- Đêm đến -

- Tại căn cứ Angela -

- Xử Nữ, không hay rồi - Song Ngư đi vào căn cứ một cách gấp gáp, vừa mở cửa nhìn thấy Xử Nữ liền nói, chân bước nhanh hơn về phía cô, theo sau là Xà Phu.

- Anh đi làm việc của mình đi - Xử Nữ nói với Jou.

Gật đầu, Jou nhanh chân bước ra khỏi phòng.

- Thiên Ưng ông ta...

- Tớ biết - Xử Nữ mở miệng ngắt lời Song Ngư - Tớ vừa nghe Jou nói.

- Vậy chúng ta phải làm sao đây? - Song Ngư có chút lo lắng nhìn Xử Nữ.

- Chuyện gì đến sẽ đến. Lo lắng cũng vô ích thôi.

- Xử nhi, em phải cẩn thận, với thế lực hiện giờ của Thiên Ưng chúng ta vốn không phải là đối thủ của ông ta - Xà Phu lên tiếng, anh lo cho Xử Nữ.

- Cho dù không phải đối thủ, nhưng nếu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.