Cơn Bão Màu Cam

Chương 1: 1: Bệnh Viện





Bây giờ là 7:32 tối.
Tiết trời đã cuối thu, trời còn chưa nhá nhem tối nhưng mây đen đã kéo ngập cả bầu trời, phía chân trời đen sẫm một vùng.

Mấy biển quảng cáo trên con lộ đang rung rinh trước cơn gió mạnh, cứ như giây tiếp theo chúng nó sẽ đổ rạp xuống.

Trên đường có ít người, những bước chân họ hối hả, hy vọng có thể về nhà trước khi cơn bão kia ập đến.
Tại vì thế, Phương Hiệt đang đứng ở ven đường lại có vẻ lạc lõng.
Trên vỉa hè bên cạnh, có một cái cây bị gió quật đổ cành lá, Phương Hiệt ngồi trên chiếc vali 20 inch màu đen của mình và nhìn chăm chú vào quán bar mang tên [Vân Thất] ở phía bên kia đường.

Điện thoại để ở dưới đầu gối, từ từ gõ chữ.
Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo trơn hoodie có mũ, một chiếc quần jean sáng màu, sau lưng đeo một chiếc cặp sách canvas, cả người bọc sắc màu tối tăm.

Dù cho cơn mưa xối xả kia chưa ập đến, nhưng trong cơn gió có gửi chút giọt sương ẩm ướt, trên khuôn mặt anh tuấn của cậu còn vương chút hơi ẩm đọng lại trên hàng mi dày.
Nhưng cậu chẳng hề lau nó, mà chỉ nhìn bao quát quán bar đối diện lần nữa.
Quán bar mang phong cách kim loại đơn giản, các bảng hiệu trang trí màu đen, đôi cửa sổ kính sát đất màu sâu ngăn cách bên trong và bên ngoài, che kín chặt đôi mắt của Phương Hiệt.
Phương Hiệt ngồi ở nơi đây gần 1 tiếng đồng hồ, chỉ có vài người khách bước chân vào quán, tất cả bọn họ đều mấy phút sau đã ra ngoài.

Cuối cùng, có một chàng trai mặc áo đen bước ra, bê chiếc bàn rượu nhỏ ở cửa vào trong, lật tấm biển treo trên cửa, có vẻ như đó là người phục vụ của quán bar, vì thời tiết nên chuẩn bị đóng cửa.
Chắc do thời tiết nay quá xấu, trông cậu với chiếc vali của mình giống người khách tha hương mới đến Thiệu Giang.

Một cô gái vừa tan tầm làm thêm vội vàng bước về nhà, do dự một chút rồi nán lại ven đường, nhẹ giọng hỏi: “Xin chào…..em có cần giúp đỡ gì không?”

Phương Hiệt quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Lúc cậu mới rời nhà có cắt tóc, mắt miệng lộ ra đường sâu rõ ràng, cả vẻ mặt vô cảm của cậu lúc nhìn người khác, đôi ngươi như mực dày chẳng hoà tan nổi.
Cô gái nhỏ ấy bị cậu làm cho giật mình, cô ấy lui lại nửa bước thì Phương Hiệt mới có phản ứng, gật đầu với cô ấy.
“Không có chuyện gì đâu, em đang đợi người.”
Cậu khựng lại, sau đó chèn thêm một câu “Cảm ơn.”
Giọng nói Phương Hiệt hơi khàn, cô gái kia nhanh chóng xua tay: “Vậy em phải cận thận nhé, trời sắp có cơn mưa to rồi.”
Khi cô ấy đi xa, Phương Hiệt xoay điện thoại, rồi mới bấm vào tin nhắn ở trên cùng.
[1] Vì trời chịu ảnh hưởng của bão hoàn lưu, dự báo sẽ có mưa vừa đến mưa to và dông cục bộ tại thành phố này trong ngày 22 tháng 9.

Lượng mưa tối đa 30-50mm, cục bộ 80mm trở lên.

Chủ yếu lượng mưa lớn tập trung trong đêm nay, có gió mạnh, sấm chớp.

Hiện tại, cảnh báo cơn bão màu cam đã được thông báo, nhân dân hãy đề phòng.
Là cảnh báo thời tiết.
Cậu xem một lúc, vừa định tắt màn hình thì WeChat đổ chuông hai lần, một tin nhắn khác đến.
[Mẹ]: “Phương Hiệt, con đến chưa?”
[Mẹ]: “Con sẽ nhắn cho mẹ khi con đến chứ?”
Động tác của Phương Hiệt trở nên bất động, cậu hơi cau mày, nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn đó cho đến khi ánh sáng trên màn hình hoàn toàn nhạt đi.
Sau đó cậu hít một hơi thật sâu, trông như sau khi bị ép mới hạ quyết tâm, cuối cùng cậu cũng cất điện thoại đi rồi đứng dậy, lấy mũ của áo đội lên đầu để chắn mưa và sương mù rồi kéo vali bước đến quán bar.
Trước quán bar có một giàn giây leo xanh mởn mọng nước, ngay lúc Phương Hiệt mở cánh cửa kính màu nâu, cậu nghe thấy giọng nói nhỏ của hai người đàn ông.
“Anh Giang sao vẫn chưa đến nhỉ? Hay là gọi điện thoại hỏi đi.”

“Chắc trời mưa to nên ảnh muốn lười biếng ngủ ở nhà—— đêm nay mày mang chìa khoá về, sớm mai qua mở cửa.”
“Sao lại bắt tao cầm? Mày tự mà cầm.”
“Rồi, vậy mày tới dọn quán nhé.”
“Đừng, đừng, tao sai rồi…..”
Phương Hiệt lại bước vào trong vài bước.

Có hai bóng người ở quầy bar phía trước, một người trong một người ngoài, cả hai đều mặc cùng một chiếc áo đen.

Người bên ngoài trông không già hơn cậu bao nhiêu lắm, tóc nhuộm vàng, vừa quay đầu lơ đễnh vừa lau cốc, đang ngồi trên ghế trước quầy bar, vừa lúc thấy Phương Hiệt đứng ở cửa.
Hắn sững người một chút rồi mới ngồi dậy, mỉm cười với Phương Hiệt: “Xin lỗi cậu, hôm nay quán đóng cửa sớm.”
Phương Hiệt buông vali và đáp: “Tôi đến tìm người, Giang Tri Tân có ở đây không?”
“Tóc vàng” mở to mắt và quay đầu lại, hướng về những người trong quầy bar nói: “Tìm anh Giang kìa.”
Cậu chưa nói gì thêm, người trong quầy bar cũng nhìn qua.
Phương Hiệt cũng ngước mắt lên nhìn.
Người bên kia tóc hơi dài, sau đầu cắm một cái kẹp nhỏ, có vài sợi tóc rơi xuống hai bên, nhìn qua hơi nữ tính, xinh đẹp nhưng lại rất cao, đường nét gọn gàng và đầy khí phách, khiến người ta không phân biệt được là nam hay nữ.
Nhìn thấy ánh mắt của Phương Hiệt rơi vào mình, anh ta mỉm cười có hứng hỏi: “Cậu là ai? tìm ông chủ của chúng tôi có việc gì à?”
“Tôi với anh ta….” Phương Hiệt ngừng một chút, dường như cũng không biết nên nói cái gì, nói thẳng luôn: “Anh ta bảo tôi đến quán tìm.”
Hai người ở trước mặt liếc nhau, ánh mắt là hơi kỳ lạ, cuối cùng là người bím tóc nhỏ trong quán bar lên tiếng trước.
“Ông chủ không có ở đây, cậu có điện cho ông chủ trước không?”
“Có” Phương Hiệt lắc điện thoại di động, “Không trả lời.
Bím tóc nhỏ gật đầu, ngón tay tùy ý chỉ chỗ: “Ngồi xuống đợi một lát.”

Không gian trong quán rộng rãi, đặt rải rác vài bộ bàn ghế.

Phương Hiệt đặt vali sang một bên, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống rồi cúi đầu mở nhật ký cuộc gọi.

Cuộc gọi ở sân bay hai giờ trước.
Thậm chí cậu còn không lưu số, thật may là hôm nay chỉ có một số này trong lịch sử cuộc gọi.
Phương Hiệt đã ấn vào đó và gửi một tin nhắn khác cho người bên kia.
“Tôi đang ở quán của anh.”
Phương Hiệt dừng lại rồi gõ thêm: “Tôi là Phương Hiệt.”
Chờ Phương Hiệt tắt điện thoại di động, tóc vàng ở quầy bar mới cúi người hỏi: “Này, cậu tìm anh Giang có chuyện gì?”
Hắn ta nói chuyện tùy tiện, trước khi Phương Hiệt trả lời, bím tóc nhỏ đã tát mạnh vào đầu hắn ta.
“Hỏi cái rắm.”
Tóc vàng “suýt” một tiếng, ôm lấy quay đầu lại nói: “Sao? không thể tò mò à?”
“Tò mò cái rắm, đi gọi ông chủ đi.” Cố Tuần cầm một ly nóng đặt trên bàn của Phương Hiệt: “Uống chút nước trước.”
Sau khi tóc vàng cầm điện thoại lăn sang bên kia gọi điện, bím tóc nhỏ mới lịch sự gật đầu với cậu: “Xin lỗi, thằng kia nói hơi nhiều.”
Anh ta dừng lại rồi mới nói tiếp: “Cậu vẫn đang học à? trông còn khá trẻ.”
Phương Hiệt trả lời ngắn gọn: “Năm cuối cấp ba.”
Bím tóc nhỏ nhướng mày ngạc nhiên, nhưng nhìn Phương Hiệt có vẻ đang không muốn nói nhiều, anh ta không hỏi nữa, chỉ quay lại đi xem tóc vàng đang ở bên kia.
“Ông chủ nói cái gì?”
Tóc vàng nhún vai “Tao không gọi được, có lẽ là ngủ quên rồi.”
“Ngủ như chết cũng không thể nào không nghe thấy tiếng điện thoại.”
Bím tóc nhỏ chỉ nhíu mi: “Gọi thêm hai cuộc nữa thử” rồi anh ta quay đầu nhìn Phương Hiệt: “Tôi tên Cố Tuần, thằng kia tên Chu Hồng, cậu trai ngầu tên gì thế?”
Phương Hiệt im lặng một lúc, nhịn xuống sự chế nhạo khi nghe cách đối phương gọi mình, đáp: “Phương Hiệt.”
Cố Tuần gật gật đầu: “Nếu anh ấy không bắt máy thì đến thẳng nhà đi, trai đẹp Phương Hiệt, cậu có biết anh Giang sống ở đâu không?”
Phương Hiệt sững sờ vài giây, mãi mới nhận ra rằng anh Giang ở đây chính là Giang Tri Tân.

Đương nhiên cậu không biết Giang Tri Tân sống ở đâu, rốt cuộc nếu phải nói đến Giang Tri Tân thì cậu nào biết anh ta, trong trí nhớ của cậu, hai người họ thậm chí còn chưa gặp nhau.
“Tôi không biết, tôi chỉ có số điện thoại và địa chỉ quán.” Nói xong Phương Hiệt cảm thấy hơi ngại, nói thêm: “Anh ta nói xuống sân bay thì gọi cho anh ta, nhưng tôi gọi thì lại không nghe điện thoại.”
Phương Hiệt đợi ở sân bay nửa giờ, bắt taxi đến cửa quán bar lại đợi một tiếng.
Cố Tuần nghe xong cũng cảm thấy ông chủ của mình không đáng tin cậy, hơi buồn cười, sau đó nói: “Gần đây anh Giang rất bận, có lẽ anh ấy quên.

Không sao cả, nếu gọi không được thì tôi đưa cậu đến đó.”
Miệng của Cố Tuần cũng chẳng đáng tin lắm, Phương Hiệt định nói “không cần” thì đã nghe thấy tóc vàng tên Chu Hồng hét lên: “Này, ơ—— anh Giang!”
Phương Hiệt và Cố Tuần quay đầu nhìn sang.
“Anh Giang, điện thoại anh đâu, ở đâu cơ? Hả—”
Chu Hồng phun một đống câu vô nghĩa, định nói về Phương Hiệt nhưng đầu bên kia nói gì đó.
Chu Hồng vừa nghe điện thoại xong, sắc mặt càng ngày càng kém, đột nhiên mắng “Mẹ kiếp!” Sau đó lớn tiếng hỏi: “Anh Giang không sao chứ?”
Phương Hiệt còn chưa kịp phản ứng.

Cố Tuần trước mặt đột nhiên đứng dậy, cau mày đi về phía Chu Hồng hai bước.
Bên kia điện thoại nói gì đó, Chu Hồng lại bình tĩnh trở lại, tiếp theo là “Ờ” vài tiếng, cuối cùng nói: “Em hiểu rồi, em với Cố Tuần sẽ qua ngay.”
Khi hắn cúp điện thoại, sắc mặt hắn đã tái nhợt, quay đầu nhìn về phía Cố Tuần nghiến răng nguyền rủa: “Cái đcm, anh Giang bị chúng nó chặn đường đánh.

Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện, bảo chúng ta qua đó.”
Vẻ mặt của Cố Tuần ngay lập tức cũng khó nhìn, anh ta đưa tay vào quầy bar, lấy một chùm chìa khóa xe trên tủ, nói: “Bệnh viện nào, có nghiêm trọng không?”
“Bệnh viện số 2 thành phố, anh Giang nói là không sao, chảy ít máu.”
Cố Tuần gật đầu, cầm chìa khóa trong tay và quay lại nhìn Phương Hiệt.
“Đi thôi, cậu em đẹp trai.” Anh ta nói.

“Đưa cậu đi gặp Giang Tri Tân.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.