Cơn Bão Màu Cam

Chương 28: Chương 28





Lúc đầu mấy đứa còn hứng thú bừng bừng, vừa tán gẫu vừa leo núi, nói chuyện cũng là nói những truyện ở trường học.

Nào thì mấy hôm trước lớp bên cạnh ai yêu sớm bị tóm được, ai lại chia tay ai, kết quả bài tập trắc nghiệm, bài tập ngày Quốc khánh…
“Vật lý quá khó, tối qua mới làm được một nửa, tớ còn hoài nghi có phải mình chưa được học hay không.” Trần Dao buồn bã phàn nàn với Tưởng Hân Hinh “Nếu không thì mai tớ qua làm bài tập cùng cậu nhé?”
Mặt Tưởng Hân Hinh hơi đỏ vì leo núi, đi sau Trần Dao cười nói: “Cứ qua đi, nhưng mà tớ cũng chưa làm xong, chắc lớp mình có Đàm Trác làm xong rồi đó, cậu ta làm bài tập rất nhanh.”
Trần Dao cong môi không nói gì, Từ Hàng nghe vậy lập tức quay đầu lại, có chút bất mãn hét lên: “Nhắc tới cậu ta làm gì?”
Thật ra trước đây Từ Hàng cảm thấy Đàm Trác có vấn đề về thần kinh, nhưng cũng chẳng động chạm gì đến cậu ta, chỉ có lần trước bị giễu cợt, tuy rằng có Phương Hiệt giải vây nhưng mỗi lần nhớ tới vẫn khó chịu.
“Được rồi, đều là bạn học mà.” Tưởng Hân Hinh theo thói quen hoà giải “Mặc dù Đàm Trác tính cách không hòa đồng nhưng cậu ta thật sự rất giỏi.”
“Giỏi á? Bạn cùng bàn tớ có giỏi không?” Từ Hàng đặt tay lên vai Phương Hiệt, “Bạn cùng bàn tớ là bọc bá đó, còn nhớ lần trước ai thi đứng nhất không?”
Có lẽ Tưởng Hân Hinh muốn duy trì tình cảm của các bạn trong lớp, bảo: “Gia cảnh nhà Đàm Trác không tốt lắm, lần trước họp phụ huynh cũng không có người nhà đi họp…”
Một nam sinh bên cạnh tùy tiện chen mồm: “Trong nhà Đàm Trác hình như chỉ có bà nội với bố nó, hồi còn học tiểu học nhà tớ ở trong một ngõ với nhà nó.”
Cậu kia vò đầu bứt tai nghĩ lại, một lúc sau nói tiếp: “Dù sao thì tớ cũng chưa gặp mẹ nó.

Trông Bố nó dữ lắm.”
Tưởng Hân Hinh thấy nói xấy gia đình người khác không tốt lắm, cho nên cô xua tay bảo: “Nếu các cậu không thích cậu ta thì đừng có nói chuyện với cậu ta, khỏi cần có xung đột, năm nay là năm cuối rồi.”
Từ Hàng khịt mũi: “Tớ mặc kệ nó” rồi quay đầu nói với Phương Hiệt: “Bạn cùng bàn cũng thế đúng không?”
Phương Hiệt nghĩ rồi đáp: “Nếu cậu ta không chọc tớ.”
Mà bây giờ Đàm Trác đang ghét cậu nên cậu không biết sau này có thể xảy ra những chuyện gì, liệu bản thân cậu có ngứa tay đánh người[*] hay không.
Với lại đối phương hơi điên điên.
Từ Hàng khiếp sợ nhìn Phương Hiệt: “Vãi nồi, bạn cùng bàn máu chiến quá.”
Phương Hiệt cũng chỉ trả lời chân thành đây thôi, cậu lại muốn thở dài, đành hỏi: “Còn bao xa?”
“Bốn mươi phút nữa.” Từ Hàng đáp.
Nghe nói trên đỉnh núi có một ngôi chùa rất đẹp, rất nhỏ, cũng không tính là nổi danh nhưng phong cảnh rất đẹp, hầu hết mọi người sẽ đến để xin lộc hoặc bái phật.

Từ Hàng kiên trì nhất định phải leo lên đỉnh cao, chuẩn bị dấn thân vào trò mê tín phong kiến ​​cầu cho kỳ thi tiếp theo và kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai.

Bây giờ bọn họ mới leo được nửa chặng đường, thể lực của Trần Dao và Tưởng Hân Hinh suy giảm, lúc nghỉ ngơi trong gian nhà lưng chừng núi, Trần Dao đập bắp chân lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: “Không được rồi, chân tớ đau quá, mấy cậu đi lên đi, tớ ngồi đây đợi.”
Hôm nay cô đi một đôi giày vải mỏng, không thích hợp để leo núi.

Tưởng Hân Hinh ngồi bên cạnh nhìn bọn họ.
“Hay mọi người đi lên đi, tớ với Trần Dao ngồi đây đợi mọi người xuống.”
Phương Hiệt nhìn họ, hỏi “Các cậu đợi được không?”
“Đừng lo mà.” Tưởng Hân Hinh mỉm cười, “Ở đây có rất nhiều người.”
Có rất nhiều người đang nghỉ ngơi ở đây.

Có nam và nữ ở mọi lứa tuổi, không có gì nguy hiểm cả.

Từ Hàng cũng không ép, nói thẳng: “Vậy có việc gì thì gọi điện nhé.”
Thấy Tưởng Hân Hinh gật đầu, mọi người tiếp tục đi lên núi.
Đi lên một lúc lâu, lượng người đi đường hơi ít đi, chắc do đường trên hơi dốc, lại có thêm người bỏ cuộc, một vài người lúc đầu cũng rất nhiệt tình, nói chuyện rôm rả.

Sau đó dần dần cảm thấy mệt mỏi, cũng không trò chuyện nhiều nữa.

Một khi yên tĩnh, những thay đổi của môi trường xung quanh sẽ rõ ràng.

Không biết từ khi nào, ánh mặt trời tốt lành buổi sáng đã biến mất, cả ngọn núi u ám, gió núi rất mát mẻ.

Phương Hiệt ngẩng đầu nhìn thấy mây mù hơi dày, cách đó không xa lan tràn một mảng đen tro qua đây.
Cậu cau mày, lấy điện thoại ra xem thời tiết: “Có lẽ trời muốn mưa.”
“Không thể nào.” Từ Hàng sững sờ, “Hôm qua tớ kiểm tra thời tiết, thấy bảo nay thời tiết tốt.”
“Hy vọng đừng mưa.” Phương Hiệt thở dài trong lòng, “Mưa trên núi thì rắc rối lắm.”

Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó ập tới, khoảng 10 phút sau, Phương Hiệt cảm thấy chán mình lạnh vì có nước trút xuống.
Tầm giây tiếp theo, cơn mưa lớn kèm theo tiếng sấm nhỏ ầm ầm đổ xuống.
Cơn mưa đến mà không báo trước, tiếng lớn hạt to, là một cơn mưa giông.

Những người leo núi hơi hoảng, có người thì trèo lên có người thì lao xuống, cố tìm chỗ trú chân gần đó.
Mưa dữ dội, nháy mắt quần áo lập tức ướt một nửa, không có ô dù, chắc Từ Hàng hơi bị ngốc, lấy hai tay che đầu gân cổ lên hét: “Làm sao bây giờ?”
Đình hóng gió cách bọn họ khá xa, trước không có đình sau cũng không có, Từ Hàng lớn tiếng nói: “Lên trên nữa tìm đình hóng gió, chắc cũng không xa đâu.”
“Đừng lên trên nữa” Phương Hiệt lắc đầu, “Đi xuống tìm đi.”
“Không biết mưa sẽ kéo dài bao lâu nữa.

Đi lên quá nguy hiểm” Phương Hiệt nói.
Mặc dù một cơn giông bất chợt thường không kéo dài, có thể một tiếng hoặc hai tiếng, nhưng mưa quá lớn, nếu còn đi lên nữa Phương Hiệt lo rằng sẽ có những nguy hiểm như lở đất, tốt hơn là nên tận dụng thời gian tìm cơ hội xuống núi.
Phương Hiệt không thích nói chuyện, nhưng khi nào cậu đưa ra quyết định thì người nghe rất bị thuyết phục, mấy người không nói gì, ngay lập tức đi theo cậu.
Cũng có rất nhiều người xuống núi, đường có chút trơn trượt vì trời mưa, mọi người không dám đi quá nhanh, bắt đầu có chút ùn tắc.

Từ Hàng trong cơn mưa lớn có chút tức giận không ngừng nhìn về phía trước.

Phương Hiệt lắng nghe một lúc, xác định sấm sét đã hết, bèn vỗ Từ Hàng bảo: “Trước tiên gọi điện thoại cho Tưởng Hân Hinh.”
Từ Hàng phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm gọi.

Mãi Tưởng Hân Hinh mới trả lời điện thoại, nói rằng các nhân viên của công viên đang di dời cho họ xuống núi, họ gần xuống chân núi rồi.
Từ Hàng ướt sũng, điện thoại di động trong tay trượt một chút, nói to với đầu dây bên kia:
“Được rồi, các cậu xuống núi trước đi, đi taxi trước, không cần chờ bọn tớ!”
Bọn họ còn chưa biết khi nào có thể xuống, không cần đoán cũng biết Tưởng Hân Hinh cũng ướt đẫm như bọn họ, không thể bắt hai cô gái ướt sũng chờ bọn họ được.
Từ Hàng cúp máy, điện thoại di động của Phương Hiệt đổ chuông.

Phương Hiệt lấy điện thoại ra thấy Giang Tri Tân gọi.

Cậu còn chưa kịp phản ứng mà tay đã bấm đưa lên tai trước rồi.
“Alo?”
Xuyên qua tiếng mưa lớn, giọng nói của Giang Tri Tân ở đằng kia nghe không rõ ràng.
“Vẫn ở trên núi à?”
“Ừ.” Phương Hiệt trả lời “Hơi tắc đường”
Giang Tri Tân nói: “Cẩn thận một chút, tôi sẽ đến chỗ em.”
“Bây giờ?” Phương Hiệt trố mắt vài giây, “Anh lái xe đến đây?”
“Nếu không?” Giang Tri Tân có vẻ đang cười “Tìm một chỗ tránh mưa, đừng có tránh dưới gốc cây, tôi đến giờ đây.”
“…Tôi biết, tôi có những kiến thức cơ bản thế này..” Phương Hiệt cạn lời, không nhịn được dặn: “Lái xe từ từ.”
Mưa quá lớn, khi lái xe có thể không nhìn rõ đường.
“Biết rồi.” Giang Tri Tân trả lời, cúp điện thoại không nói gì thêm.
Bố mẹ của vài người cũng đã lần lượt gọi điện thoại đến, hỏi họ có còn ở trên núi không, có muốn đón không.

Từ Hàng bắt đầu kêu rên với đầu dây bên kia: “Đương nhiên muốn, mẹ bảo chú Trương đến đón con đi, không thì con trai mẹ bị mưa chặn trong núi mất.”
Đám người hòa cùng cơn mưa nặng hạt bước xuống.

Lúc đầu Từ Hàng vẫn dùng tay che mưa, sau đó từ bỏ – vì trời mưa quá lớn, không che nổi.
Vài người gần như ướt sũng, nam sinh vừa nói xấu Đàm Trác dở khóc dở cười chửi thề.
“Khốn nạn, xui xẻo quá.”
Nam sinh bên cạnh cười: “Dự báo thời tiết thật độc.”
Tâm lý của một vài người khá tốt, lại nổi bật lên giữa đám du khách đang mắng mỏ, không biết thế nào.

Phải mất rất nhiều thời gian mới đến được một cái đình, đình này gần như chật kín người.
“Vào không?” Từ Hàng thở dài, “Nếu không tụi mình tiếp tục đi xuống? Dù sao cũng ướt hết cả rồi.”
Vừa nãy Tưởng Hân Hinh gọi điện qua nói họ bảo đã ra khỏi công viên rồi, hỏi có cần đợi không, tất nhiên các nam sinh nhất trí từ chối, để họ về nhà trước.
Bốn người cười khổ rồi đi xuống, Từ Hàng than vãn: “Chuyện gì thế này——”
Phương Hiệt không nói lời nào, cậu đang tự hỏi Giang Tri Tân đến đâu rồi.

Nếu là từ nhà thì mất khoảng bốn mươi phút, cho dù lái nhanh cũng phải mất nửa giờ, hẳn là Giang Tri Tân nhanh như vậy.

Nhưng giọng nói kia giống qua tai nghe Bluetooth, có lẽ đang đi rồi.
Nhìn thấy mưa thì đi ra ngoài luôn?
Chắc thế.
Phương Hiệt nghĩ như vậy rồi khẽ thở dài.
Dọc đường đi, nhân viên sơ tán giữ gìn trật tự, lúc sắp đến chân núi, điện thoại của Phương Hiệt lại vang lên, cậu không chút suy nghĩ lập tức nghe điện thoại.
“Alo”
“Không được phép vào núi” Giang Tri Tân nói “Tôi đang đợi em ở lối vào.”
Không biết vì sao Phương Hiệt lại hơi chút hoảng hốt, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía xa và đám đông trước mặt, nhanh chóng chuyển đổi xem mình còn phải đi bao lâu nữa.
“Khoảng 10 phút nữa.”
“Tôi hiểu rồi, đang đợi em.” Giang Tri Tân trả lời.
Lúc cậu cúp máy, phía trước và sau vẫn còn rất nhiều người.
Vừa nãy Phương Hiệt không cảm giác được bây giờ đột nhiên cảm thấy tốc độ của người phía trước quá chậm, tốc độ rùa bò, khiến cậu muốn mở miệng giục họ đi nhanh lên.
Nhưng trong những ngày mưa, đi bộ đông đúc người thế này để đảm bảo an toàn, sau gần mười lăm phút, cuối cùng bốn người cũng đến được cửa núi.
Phương Hiệt nhìn thoáng Giang Tri Tân.
Đối phương đứng trước cổng, cầm một chiếc ô gấp màu đen, trên tay cầm hai chiếc ô đã gấp chưa mở, trông giống như những chiếc ô mới, cầm chuẩn bị sẵn sàng cho họ.
Mưa to đến nỗi xe chỉ có thể đậu ở bãi đậu xe, Giang Tri Tân vừa đi vừa ướt hết quần, có thể vặn cả ra nước.
Phương Hiệt lập tức đi về phía đó, mấy đứa Từ Hàng không hiểu nhưng nhanh chóng theo sau.

Lúc đến trước mặt anh, Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân không biết nên nói gì, vô thức bảo: “Anh—— cứ đợi tôi ở bãi đỗ xe là được.”
“Vậy để mấy đứa tắm mưa qua?” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt sau đó anh đưa hai chiếc ô trong tay cho Từ Hàng và những người khác.
Lúc này Phương Hiệt mới nhớ giới thiệu, ngẩng đầu ra hiệu với Từ Hàng.
“Đây là bạn học của tôi, còn đây là ——” Phương Hiệt dừng lại vài giây, cân nhắc xem nói ra có bị Giang Tri Tân đập hay không, nhìn Giang Tri Tân rồi mới bảo:
“Anh trai của tớ.”
Sau đó cậu thấy rất rõ khoé miệng Giang Tri Tân giật giật rồi cười toe toét.
Đệt.
Bị ngâm trong mưa lớn khiến toàn thân lạnh cóng, Phương Hiệt không hiểu sao tai mình lại hơi nóng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.