Cơn Bão Màu Cam

Chương 35: Chương 35





Chuông báo hết giờ nghỉ trưa đã vang lên, Trần Dao đứng dậy đi lấy một cốc nước, lúc quay về còn cố ý đi vòng qua chỗ của Tưởng Hân Hinh.
“Vẫn còn xem à?” Trần Dao vỗ vỗ quyển sách trong tay Tưởng Hân Hinh, “Bồ đừng căng thẳng như vậy.”
Tưởng Hân Hinh cười khổ ngẩng đầu nhìn Trần Dao, đáp: “Tớ nghĩ mình không được rồi.”
Trần Dao cười hì hì nói giỡn: “..

Thôi nào, môn vật lý luôn luôn là môn tủ của bồ mà, thấy ghét, lại khiêm tốn.”
“Thật ấy, cái đề này——” Tưởng Hân Hinh chỉ tờ đề: “Cậu làm được chưa? tớ nghĩ mãi mà chẳng làm nổi.”
Trần Dao còn không thèm nhìn câu hỏi, nhanh chóng xua tay: “Đừng đừng đừng, bồ không làm được thì sao tui sao có thể.”
Cô ngước lên nhìn xung quanh, cuối cùng đôi mắt rơi vào Phương Hiệt.
“Xin hỏi học bá đi, Phương Hiệt ơi!”
Phương Hiệt đang cúi đầu nhìn điện thoại, hình như không nghe thấy ai gọi mình, cho đến khi Trần Dao tăng âm lượng và gọi một lần nữa thì mới đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc Phương Hiệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cảm cùng ánh mắt lạnh lùng, Trần Dao bị cậu doạ, ngập ngừng hỏi: “Cậu… làm sao vậy?”
“… Không sao hết.” Khoảng vài giây, ánh mắt của Phương Hiệt dịu lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Tưởng Hân Hinh muốn hỏi một câu.” Trần Dao chỉ vào Tưởng Hân Hinh, Tưởng Hân Hinh bất an nhìn Phương Hiệt.
Phương Hiệt mỉm cười, “Câu nào?”
Tưởng Hân Hinh đưa tờ giấy đề: “Không nhiều câu đâu, chỉ câu 21.”
Phương Hiệt nhìn rồi làm các bước vào tờ giấy của mình, xong ngẩng đầu nhìn đối phương hỏi: “Hiểu rồi chứ?”
Tưởng Hân Hinh do dự hỏi: “Cậu không sao chứ?
Thấy Phương Hiệt đang nhìn mình, Tưởng Hân Hinh nhanh chóng giải thích: “Tớ thấy hôm nay tâm trạng của cậu không tốt lắm.”
“Không sao đâu.”
Phương Hiệt không chút do dự lập tức trả lời, Tưởng Hân Hinh ngạc nhiên “À ok”, không hỏi nữa.
Mãi cho đến khi Tưởng Hân Hinh quay người lại, Phương Hiệt mới cúi đầu nhìn giao diện tin nhắn trên điện thoại di động.
Tối qua, sau khi Địch Uyển nói xong câu đó, có lẽ sợ cậu cúp máy nên dì ta nói nhanh như súng bắn liên thanh.
“Nghe dì nói đã, được không? Dì thật sự không nhịn được.

Tiểu An đang hóa trị rồi, nhưng hiệu quả rất tệ, thật sự dì không nhịn được.

Cậu chưa thấy bộ dạng nó nằm trên giường bệnh….”
Dì ta vừa khóc vừa nói, cảm xúc không ổn định,

cho đến khi cậu trực tiếp ngắt lời.
“Sao Dì biết tôi đang đi học ở Thiệu Giang?”
Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, nhìn về phía trước nói từng chữ: “Làm sao dì biết số của tôi? Phương Thừa Lâm nói cho dì à?”
Cậu thấy đối phương bỗng im lặng, không trả lời mà chỉ khóc lóc.
Tiếng khóc không cuồng loạn, nghe rất chán nản, như thể đang cố gắng kiềm chế nỗi đau của mình chỉ để nói chuyện với cậu.
“Dì xin cậu đấy Tiểu Hiệt, dì và bố mẹ cậu sai nhưng đó là chuyện của người lớn, cậu và em trai cậu vô tội ——”
Phương Hiệt lập tức ngắt lời: “Mẹ tôi làm gì sai?”
Sự tức giận bắt đầu dâng lên, hỏi lại: “Mẹ tôi làm gì sai?”
Địch Uyển lại khóc tiếp, liên tục nói xin lỗi.
“Xin lỗi Tiểu Hiệt, tất cả là lỗi của tôi.

Tôi có lỗi với gia đình của cậu, tôi thật đáng chết.

Nhưng em trai cậu vô tội, cậu không biết nó đã hạnh phúc như thế nào khi biết mình có anh trai …”
Bỗng Phương Hiệt thấy buồn cười.
Cậu muốn hỏi đối phương, tại sao biết nó vô tội mà còn muốn sinh nó ra?
Cậu còn muốn hỏi, chẳng nhẽ tôi không vô tội à? Sống được gần 18 năm, vào một ngày nọ, có người nói với mình “Này, mày có một người em trai cùng bố khác mẹ, bố mày lừa dối mẹ mày ngoại tình bên ngoài.

Giờ đứa em trai kia còn chờ mày hiến tủy cho đấy, hiến cho nó đi, vì nó vô tội mà.”
Đỉnh quá đi, tốt bụng chết mất, thánh mẫu từ viện Paris chui ra à?
Nhưng Phương Hiệt không hỏi, thậm chí cậu còn không có kiên nhẫn nghe xong, trực tiếp ngắt lời.
“Tôi không có em trai” cậu bảo tiếp “Đừng gọi đến nữa, không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cậu lập tức cúp máy, block số, sau đó gọi cho Phương Thừa Lâm.
Phương Thừa Lâm nhanh chóng bắt máy, có lẽ Phương Thừa Lâm cũng không ngờ rằng cậu sẽ chủ động gọi cho mình, khi trả lời điện thoại, giọng điệu còn rất vui vẻ.
“Tiểu Hiệt ——”
“Bố cho dì ta số điện thoại của con à?”
Phương Thừa Lâm bị hỏi đột ngột, theo phản xạ hỏi: “Cái gì?”
“Người phụ nữ đó.” Phương Hiệt nói nhanh, cố nén lửa giận trong lòng “Sao lại biết con đang đi học ở Thiệu Giang? Tại sao lại biết cả số điện thoại nữa?”
“Không phải!”

Phương Thừa Lâm phản ứng, ngay lập tức lớn giọng: “Kể từ lúc con chuyển trường bố chưa nói gì hết!”
Phương Thừa Lâm im lặng một chốc, sau đó bối bối bảo: “Chắc dì ấy xem điện thoại bố…”
Phương Hiệt cười chế giễu.
Phương Thừa Lâm dừng lại luôn, một lúc lâu sau mới nói: “Dì gọi thì con kệ dì, đừng có nghe, hiện bố đang đi công tác, công tác xong bố sẽ——”
Phương Thừa Lâm ngừng, lại sửa miệng: “Mai bố sẽ về nói chuyện với dì.”
Phương Hiệt im lặng, mới nói: “Chỉ cần đừng làm phiền con.”
Nói xong cúp máy luôn.
Sách bài tập trên bàn vẫn là trang như trước, cậu ngồi nhìn một lúc, cúi người nhặt cây bút rơi trên sàn lên, bắt đầu tính toán lại từ đầu.
Giả sử vận ​​tốc của m tới điểm D là v1 …
Cậu có tin được Phương Thừa Lâm không? thực sự không biết rằng Địch Uyển đang tìm kiếm cậu?
Giả sử vận ​​tốc của chiếc xe này là v2, A- D động lượng được bảo toàn trong thời gian…
Địch Uyển biết bao nhiêu, trường học, địa chỉ nhà?
Mv0 bằng mv1 + Mv2 nên v2 bằng …
Nếu vậy dì ta có qua đây tìm cậu không?
Đầu của Phương Hiệt dường như bị cắt, giải đề làm bài lẫn lộn với những suy nghĩ lộn xộn khác, làm xong câu cuối cùng, cậu quay sang phân tích và xem xét, thấy mình vẫn làm đúng.
Cậu thấy mình đỉnh chóp quá, đúng là học sinh giỏi.
Phương Hiệt cười, thu dọn mọi thứ rồi ném bút đi, ngã xuống giường.
Nếu Địch Uyển thực sự biết trường học hoặc địa chỉ của cậu và sau đó đến tìm – Giang Tri Tân thì sao?
Không giống như lần trước, lần trước cậu đã chọn chuyển trường vì không thể chịu đựng được những ánh mắt và lời xì xào sau lưng, những âm thanh và hoàn cảnh lộn xộn, cùng những lời buộc tội và chửi rủa vô tận từ bố mẹ.

Nhưng lần này, nếu Địch Uyển đến tìm, điều Phương Hiệt nghĩ đầu tiên là liệu Giang Tri Tân có bị ảnh hưởng không?
Nghĩ đến đây, Phương Hiệt khẽ thở dài và nhắm mắt lại.
Tự bản thân cậu thâm nhập vào cuộc sống của Giang Tri Tân đã rất phiền Giang Tri Tân rồi, cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Giang Tri Tân nữa.
Nhưng cậu vẫn đánh giá thấp sự kiên trì và … điên rồ của Địch Uyển.

Chặn số cũng vô ích, đối phương đổi rất nhiều số, từ tối qua đến giờ gửi gần 100 tin nhắn cho cậu.
Một số tin thì nhận lỗi lầm, một số thì van xin, xin cậu tha thứ cho dì ta và cứu con dì ta ..


thậm chí còn gửi rất nhiều hình ảnh cho cậu.
Một cậu bé sáu, bảy tuổi mặc áo bệnh viện nằm trên giường bệnh, rất gầy và nhỏ, đôi mắt to đáng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào máy ảnh.
“Nhìn em trai của cậu đi, coi như cậu thương hại nó, thương hại nó đi được không?”
Phương Hiệt không kịp phòng bị, vừa ấn vào hô hấp như ngừng lại.
Cậu hít sâu một hơi, trực tiếp tắt máy, thậm chí còn lấy sim điện thoại ra.
Đến lúc đổi sim rồi.
Cho đến khi kết thúc buổi tự học buổi tối, Phương Hiệt ra ngoài muộn hơn vài phút, Giang Tri Tân đợi sẵn ở cửa.

Thấy cậu đi ra nhướng mày hỏi:
“Sao lại tắt máy?”
Phương Hiệt khựng lại, đáp: “Không sao cả.”
Gianh Tri Tân nhìn Phương Hiệt, không nói thêm câu nào cho đến khi lên xe, Giang Tri Tân mới chậm rãi nói: “Không ổn, Phương Tiểu Hiệt.”
“Cái gì?” Phương Hiệt hỏi.
“Em đấy.” Giang Tri Tân đáp
Nói xong Giang Tri Tân cười rồi bảo tiếp: “Nói thử nghe xem nào, xảy ra chuyện gì?”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân một chốc, hỏi: “Trước kia làm thầy bói à?”
“Không phải, tôi hiểu em mà.” Giang Tri Tân vẫn cười, nhìn phía trước bảo: “Nói tôi nghe xem nào.”
“Không có việc gì cả” Cuối cùng Phương Hiệt chỉ nói “Điện thoại hết pin.”
“Đi học mà sử dụng điện thoại?” Giang Tri Tân liếc cậu “Ở trường một ngày toàn chơi điện thoại?”
Phương Hiệt gật đầu: “Ừ, học bá kiêu ngạo như thế đó.”
Giang Tri Tân buồn cười quá, cũng không hỏi nữa.
Trong lòng anh biết Phương Hiệt học rất giỏi, ngoài thông minh ra anh còn biết cậu chăm chỉ đến mức học ở nhà cũng không đụng đến điện thoại di động tầm vài giờ chứ đừng nói đến lúc đi học.
Nhưng Phương Hiệt không muốn nói thì anh cũng không cố hỏi.
Hai ngày sau đó, điện thoại cậu tắt máy rất nhiều.

Cậu bật khoảng 10 phút sau tiết tự học để nhận điện của Giang Tri Tân.
Cậu không có thời gian đi mua sim nên cứ tạm như vậy đợi đến cuối tuần.
Chiều thứ 6 kiểm tra vật lý.
Cũng chỉ là chọn danh sách thí sinh cấp tỉnh nhưng kỳ thi này rất nghiêm túc, cũng sắp xếp học sinh, sắp xếp lại phòng thi, giống như thi tháng.

Buổi sáng tan học, mọi người bắt đầu thu dọn phòng thi.
Cái lợi duy nhất của kỳ thi có lẽ là lúc này nhà trường sẽ thoải mái hơn trong việc quản lý học sinh, Trần Dao kéo Tưởng Hân Hinh xuống cổng trường lấy trà sữa cô đặt mua.
“Mỗi lần đi qua cánh cổng sắt như kiểu đi thăm tù ấy.”

Trần Dao thở dài còn Tưởng Hân Hinh lại mỉm cười, nhỏ giọng: “Có uống là được rồi, nhỏ giọng thôi.”
Nếu là bình thường, hai người bọn họ sẽ bị bảo vệ chặn lại hỏi nhưng lần này bảo vệ đang nói chuyện với một người đứng trước cổng trường.

Trần Dao và Tưởng Hân Hinh đứng trong góc phơi mình dưới nắng, chờ đợi đồ ship tới.
Giọng nói ngoài cửa có chút lớn, Tưởng Hân Hinh chú ta đưa mắt nhìn về phía đó.
Ngoài cửa là một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, không trang điểm, trông hơi hốc hác nhưng vẫn có thể thấy nét mặt cô ấy rất đẹp, đang nói chuyện với bảo vệ bên trong cửa.
“Xin lỗi, có học sinh nào tên Phương Hiệt ở trường trung học phổ thông của anh không? học lớp nào thế?”
Tưởng Hân Hinh sửng sốt, nhìn về phía đó.
Bảo vệ là một ông chú khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, đứng trong cửa chắp tay sau lưng nhỏ giọng: “Chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của học sinh, cô với học sinh là?”
“Tôi là dì của nó, tôi gấp lắm, em trai nó bị bệnh, bây giờ chú cho tôi vào tìm nó được không?”
Giọng người kia rất nhẹ nhàng, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng.

Bảo vệ ngạc nhiên một chút, sau đó chậm giọng nói: “Chờ đã, tôi gọi điện thoại hỏi xem có học sinh đấy hay không.”
Nói chung khi phụ huynh muốn gặp học sinh trong giờ học, trước tiên họ phải gọi cho giáo viên chủ nhiệm lớp, sau đó giáo viên chủ nhiệm gọi bảo vệ sau đó họ mới có thể cho người vào.

Nhưng đối phương có vẻ rất lo lắng, bảo vệ định gọi điện thoại cho phía nhà trường để hỏi.
Trần Dao cũng nghe những gì đối phương nói, quay sang thì thầm với Tưởng Hân Hinh: “Chẳng phải Phương Hiệt chuyển sang trường khác à? Tại sao lại có một người dì tự đến đây tìm cậu ấy?”
Tưởng Hân Hinh mím nhìn người phụ nữ ở cửa.

Đối phương không màng hình tượng của mình, ngồi bệt xuống sàn ở cửa, trông rất mệt mỏi.

Điện thoại trong túi của cô ta đã đổ chuông từ nãy giờ, hình như có người gọi cô ta, nhưng lần nào cô ta cũng cúp máy.

Không biết linh tính từ đâu mà ra, Tưởng Hân Hinh cảm thấy có gì đó không ổn, lúc bảo vệ tiến vào phòng tiếp tân, cô đột nhiên đi theo.

Bảo vệ bị cô làm cho ngạc nhiên, hỏi: “Cháu đang làm gì vậy — đang đợi đồ ship đúng không? Nội quy của trường không cho phép mang đồ ship vào, cháu biết không?”
Tưởng Hân Hinh cười với bảo vệ, nhìn ra cửa và nhanh chóng xoay người lại thì thầm: “Chú, dì kia vừa bảo tìm Phương Hiệt đúng không?”
“Phương Hiệt cùng lớp với cháu” Tưởng Hân Hinh dừng một chút, nhỏ giọng nói, “Hay chú đừng điện cho chủ nhiệm lớp, để cháu tự nơi với bạn ấy.”
Bảo vệ không thể hiểu được: “Nếu cùng lớp thì đưa cô ta đi gặp luôn đi còn quay về nói với bạn làm gì, học sinh kia học lớp nào?”
Tưởng Hân Hinh nhất quyết: “Không cần thiết, để cháu chạy về bảo với bạn, nhanh thôi.”
cô ngập ngừng một vài giây, bảo tiếp: “Thậm chí cô ta còn không biết bạn cháu có học ở trường hay không, nhỡ đâu bạn cháu không biết cổ thì sao?”
Bảo vệ nghe vậy chần chừ, nhưng cuối cùng cũng phất tay: “Vậy cháu đi đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.