Cơn Bão Màu Cam

Chương 60: Chương 60





Đêm Giáng sinh rất bận, hôm đó Giang Tri Tân về muộn nên anh ngủ đến trưa, Phương Hiệt tự ra ngoài mua đồ ăn sáng, tự ở trong phòng ôn bài cả sáng, tận đến khi Giang Tri Tân gõ cửa.

Phương Hiệt ném bút xuống rồi mở cửa, hình như Giang Tri Tân mới tắm xong, Phương Hiệt có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm giữa cổ áo.

Giang Tri Tân đang cúi đầu gửi tin nhắn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phương Hiệt.
“Chuẩn bị đi thôi.”
“Đi đâu?” Phương Hiệt hỏi.
“Vào núi.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt mặc độc chiếc áo len “Mặc áo dày hơn vào.”
Phương Hiệt do dự, lấy một chiếc áo khoác màu xám mặc vào, đồng thời đi theo Giang Chí Tân ra ngoài.
Đêm qua có tuyết rơi một chút nhưng hôm nay trời khá quang đãng, bầu trời trong xanh, hầu như không có mây.

“Núi” của Giang Tri Tân bảo là một ngọn núi bên ngoài thành phố.

Nó không quá cao, vì phong cảnh quá tốt nên thành phố Thiệu Giang công nhận là nơi phát triển du lịch văn hóa, trên đây có khá nhiều homestay và nhà hàng.
Hai bên đường quanh co đều có tuyết, càng lên cao thời tiết càng lạnh, tuyết rơi dày đặc đến mắt thường cũng nhìn rõ.

Giang Tri Tân lái xe rất chậm, ánh mặt trời xuyên qua kính chắn gió khiến rất dễ chịu, Phương Hiệt cảm thấy buồn ngủ.
“Sao lại lên đây?” Phương Hiệt hỏi.
“Tham gia hôn lễ.” Giang Tri Tân đáp.
… Phương Hiệt quay sang nhìn anh.
Như thể nhận ra ánh mắt của Phương Hiệt, Giang Tri Tân trả lời: “Ông chủ giao rượu cho Vân Thất mời, hôm nay con gái ông ấy kết hôn, bảo tôi mấy lần là mang theo người nhà lên uống rượu.”
” … ồ.


.” Phương Hiệt đáp.
“Tôi tưởng…”
Cậu dừng lại, không tiếp tục.

Giang Tri Tân quay sang nhìn cậu, mỉm cười một chút.
“Hửm?”
“Không có gì.” Phương Hiệt trả lời.
Một lúc sau Giang Tri Tân mới cười bảo: “Tiệc cưới buổi tối cơ.

Ở đây có một quán cà phê, rất thú vị, tôi đưa em đi xem.”
Phương Hiệt không nói gì, nhắm mắt tựa lưng vào ghế, dưới ánh nắng cười nhẹ, tâm trạng bỗng tốt trở lại.
Quán cà phê mà Giang Tri Tân nói là ở lưng chừng núi, lối vào là quầy gọi món, sau đó cánh cửa gỗ là quán cà phê.

Ngày nay ít thấy tường xây bằng đất sét đỏ, mái được tạo hình vòm cung, còn lợp một lớp dày, nhìn từ bên ngoài trông giống như một ngôi nhà tranh tròn.
Phương Hiệt đi theo Giang Tri Tân vào phòng, trần nhà bên trong cũng được thiết kế hình vòm, tất cả đều có đèn bóng trắng rải rác.

Ngoại trừ vị trí cửa ra vào và cửa sổ, cả bốn bức tường đều treo đầy sách, cao tới trần nhà.
Chỉ có sáu hoặc bảy bàn, tất cả đều rất lùn, chỉ vừa tầm bắp chân của Phương Hiệt.

Ghế đều là những chiếc ghế sofa lười, khi ngồi sẽ chìm vào nó ngay, khá thích hợp để nghỉ ngơi.

Có một vài người đang đọc sách và làm việc trong đây

Giang Tri Tân không dừng lại, dẫn Phương Hiệt băng qua cả căn phòng, đến cánh cửa gỗ trong cùng.
Cửa quá lùn khiến hai người phải cúi người đi qua, vừa ra khỏi cửa thì Phương Hiệt ngẩng đầu lên, trước mặt là màu xanh trùng điệp của núi non hoà lẫn với màu tuyết trắng chưa tan.
Quán cà phê nằm sát vách núi, có một đoạn nhô ra khỏi núi.

Kiến trúc sư đã biến nó thành một sân thượng bằng kính, sân thượng hình bán nguyệt được bao phủ bởi kính cong trong suốt, ngăn cách cái lạnh, khung cảnh núi hoàn toàn hiện ra.

Dưới sàn trải chăn dày, trong đây chỉ kê hai chiếc bàn nhỏ và chiếc ghế sofa lười tương tự như trong phòng kia.

Chiếc bàn kê sát mép sân thượng, kê hai chiếc ghế sô pha ở phía sau, hướng ra núi.
Bên ngoài không có ai, Giang Tri Tân và Phương Hiệt tùy tiện chọn một bàn rồi ngồi xuống.
“Thú vị không?” Giang Tri Tân cười hỏi.
“Có.” Phương Hiệt gật đầu.
Bởi vì trên vách núi cheo leo, sân thượng này tựa như lơ lửng, ánh nắng xuyên thấu qua thủy tinh, không những không lạnh, ngược lại còn ấm áp dễ chịu.
Cả hai không ăn trưa, gọi hai đồ uống và gọi một số loại pizza, món tráng miệng, khoai tây chiên và mấy đồ tương tự.

Mùi vị thực sự ngon hơn nhiều so với các quán cà phê bình thường.
Giang Tri Tân mà biết nơi này, Phương Hiệt cảm thấy khó tin.
“Thường thấy anh đi xuống lầu cũng vất vả rồi, tôi tưởng anh lười ra khỏi cửa.”
“Đừng nói là đi xuống lầu, đi ra khỏi cửa phòng ngủ tôi còn phải tập luyện tinh thần đã.” Giang Tri Tân vui vẻ: “Tôi cũng được người khác đưa đến đây.”
Phương Hiệt nhấp một ngụm cà phê.

Chắc Giang Tri Tân gọi một ly cappuccino cho cậu, loại này khá ngọt, cơ bản không có mùi cà phê.

“Ai?”
“Đoán xem.” Giang Tri Tân nói.
Có thể rủ được Giang Tri Tân đi chơi, đi một đoạn đường núi dài như vậy đến quán cà phê, ngắm núi, ngắm nước, uống cà phê nói chuyện linh tinh …
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Lý Hành Duyên?”
Hình như Giang Tri Tân không ngờ Phương Hiệt sẽ nói ra cái tên này, đầu tiên anh ngạc nhiên, sau đó khóe môi nở một nụ cười, vẫn luôn nhìn chăm chú Phương Hiệt không nói gì cả, sau đó vui vẻ ngả vào ghế sofa.
Dễ thương quá, Phương Tiểu Hiệt.
Tuổi trẻ chưa học cách đi loanh quanh, rõ ràng là ghen, thẳng thắn hỏi những điều mình muốn biết, nhưng lại phải giả vờ như mình không quan tâm, hơi vụng về, nhưng không thể phủ nhận là dễ thương quá.
Thật ra Phương Hiệt vừa nói ra đã thấy hối hận rồi, biểu cảm của Giang Tri Tân càng khiến cậu thêm hối hận.
Ngốc quá.
“Ôi.” Giang Tri Tân mỉm cười thở dài, nằm trên sô pha quay đầu nhìn Phương Hiệt bên cạnh.
“Không phải, nhưng em nghĩ như thế nào mà nghĩ là anh ta vậy? Có thể giải thích cho tôi nghe được không?”
Phương Hiệt đã tự mắng mình trong lòng mười vạn câu ngu ngốc, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh.

“Bảo tôi đoán còn gì!”
Giang Tri Tân khẽ cười: “Đoán gì mà thái quá thế.”
“Chẳng phải trước anh ta theo đuổi anh à?” Phương Hiệt thở dài: “Tôi chỉ thấy chỗ này thích hợp để hẹn hò…”
Phương Hiệt ngừng lại.
Cậu nhận ra lời nói của mình không thích hợp, theo bản năng quay sang nhìn Giang Tri Tân bên cạnh.

Nụ cười trên mặt Giang Tri Tân vẫn chưa biến mất, anh cũng đang nhìn chằm chằm cậu
“——” Phương Hiệt nghiến răng nuốt từ chưa nói xong vào lại.
Giang Tri Tân cười tươi, sau đó bảo: “Tôi được ông chủ mời lúc khai trương, quán của ông chủ này trước cạnh Vân Thất.”
“Ồ.” Phương Hiệt trả lời ngay lập tức, giọng hơi cao lên, rõ ràng là dễ chịu hơn rất nhiều.
Giang Tri Tân lại muốn cười.
Còn trẻ tốt nhỉ? một câu cũng khiến vui vẻ, một khoảnh khắc cũng cảm động, giống như lửa rừng chẳng cháy hết, nồng nhiệt và khốc liệt.
Kiểu thích này có thể hơi ngây thơ hoặc lỗi thời trong mắt người lớn … Nhưng Giang Tri Tân thực sự thấy dễ thương.
Anh không muốn từ chối sự chân thành như vậy.

Giang Tri Tân không đói lắm nên ăn một chút rồi nằm trên sô pha.

Anh chọn một cuốn sách từ giá sách nhỏ bên cạnh và tùy tiện lật một trang.
Phương Hiệt ăn xong, tiếng lật sách bên cạnh đã dừng lại.

Phương Hiệt quay đầu nhìn sang, Giang Tri Tân đang dùng sách che mặt, hình ngủ rồi.
Cái nắng buổi trưa mùa đông thật dễ khiến người ta buồn ngủ.

Tay với một cái chăn đầu gối bên cạnh, Phương Hiệt đắp cho Giang Tri Tân, sau đó giúp anh lấy sách xuống.

Giang Tri Tân ngủ say không tỉnh lại.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân một lúc.
Bên ngoài là những khu rừng rậm rạp và những đỉnh núi, tuyết còn phủ đầy trên núi, khi được mặt trời chiếu sáng thì có những màu sắc khác nhau.

Giang Tri Tân nhắm mắt lại, thở đều đặn, trong một khoảnh khắc như vậy trông rất yên tĩnh.
Khi nhắm mắt lại, anh lại lộ ra nốt ruồi màu nhạt trên mi mắt trái, rất rõ ràng trên mi mắt mỏng, hơi đỏ, trông vẻ sạch sẽ lạ thường.
Phượng Hiệt nhìn nó một lúc, đột nhiên muốn chạm vào nó.
Dù sao Giang Tri Tân đã ngủ say như thế này rồi, đụng vào nốt ruồi chắc cũng không để ý nên chỉ xoa nhẹ thôi, nếu tỉnh lại cùng lắm bị ăn đập…
Phương Hiệt do dự, vươn tay phải ra, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào.

Sờ vào mí mắt trái của Giang Tri Tân.
Mỏng, mềm mại, sự mỏng manh độc đáo của miếng da đó.

Rõ ràng chỉ có một chút hơi ấm, nhưng lại giống như một tia lửa, dễ dàng đốt cháy cả người của Phương Hiệt.
Phương Hiệt thu tay lại, nằm xuống ghế sô pha, dựa vào cánh tay anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.