Cơn Bão Màu Cam

Chương 7: Chương 7





Phương Hiệt để báo thức 6 giờ 5, nhạc chuông là nhạc mặc định của hệ thống, âm thanh “tích tích” máy móc của hệ thống vang lên, Phương Hiệt cau mày tắt nó đi.

Tắt đồng hồ báo thức xong, Phương Hiệt trở mình, nằm trên giường không nhúc nhích, thậm chí còn không mở mắt.
Một lúc sau, ước chừng sau nằm khoảng được năm phút, Phương Hiệt thầm đếm ở trong lòng thầm: “Ba, hai, một.”
Đếm ngược xong, Phương Hiệt mở mắt rồi nhanh chóng đứng dậy, cầm quần áo rồi đi thay.

Sau đó ra dọn giường, cầm điện thoại lên xem, vừa lúc thời gian chuyển sang 6h15.
Giang Tri Tân còn chưa dậy, Phương Hiệt tắm rửa xong, đi vào bếp lấy bánh mì với sữa hôm nọ mới đi mua cùng Giang Tri Tân, lúc ăn xong chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa phòng ngủ của Giang Tri Tân mới mở.
Đầu tóc Giang Tri Tân rất rối, mặc đồ ngủ, đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình nhìn chằm chằm Phương Hiệt chuẩn bị rời nhà, qua vài giây rồi mới hỏi: “Muốn tôi đưa đi không?”
Giọng nói khàn khàn, toàn thân toát ra “Tôi còn chưa tình ngủ đâu.”
“Không cần.”
Phương Hiệt mở cửa, “Tôi sẽ tự đi.”
“Cậu có biết cách đi xe buýt không? Đầu tiên là sang đường, đi thẳng đến trạm xe buýt phía đối diện đó, sau đấy đợi số xe 113——”
Phương Hiệt thở dài, quay đầu không biểu cảm nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân dừng lại, hai người cùng nhìn chằm chằm nhau khoảng bốn năm giây, anh không nhịn được, bật cười trước.
“Được rồi, bạn học cấp ba trưởng thành, đi học đi.”
Giờ tự học buổi sáng của trường trung học cơ sở số 1 Thiều Giang bắt đầu lúc 7h10, muộn hơn Triều Thành 10 phút.

Lúc Phương Hiệt đến lớp là lúc 7 giờ, thấy nửa lớp đã đến, khá nhiều người câu giờ đến muộn.
Từ Hàng thuộc nhóm nước đến chân mới nhảy, tiếng chuông vang lên mới vội vàng chạy đến chỗ ngồi, thở hổn hển.
Giáo viên tiếng Anh vừa lúc đi từ phía sau, vừa buồn cười vừa giận lườm Từ Hàng một cái.
Chờ hơi thở của cậu ta ổn định, Phương Hiệt cầm quyển sách hôm qua mượn trả lại.
“Cảm ơn.”
“Không có chi.” Từ Hàng cầm vở, “Nhưng mà tớ ghi chép không đầy đủ đâu, chắc cậu xem cũng không hiểu được nhỉ?”
Tối qua cậu xem cũng thấy một số chỗ ghi chép không logic, chỗ viết chỗ không, mấy chỗ khác trông như buồn ngủ, chữ xoắn đến ra ngoài không gian.


Phương Hiệt ngồi đọc 5 phút cũng không đoán nổi là viết cái gì.
Từ Hàng không đợi Phương Hiệt trả lời, vỗ nhẹ vào lưng bạn gái ngồi ở bàn trước mặt.
Bạn gái phía trước quay lại, là một bạn gái mập mạp, khuôn mặt trẻ con và làn da rất trắng, bạn gái trừng mắt nhìn Từ Hàng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười.
“Cái gì?”
“Học ủy đáng kính nhất của tớ, nữ sĩ Tưởng Hân Hinh, cho tớ mượn vở mới.”
“Mặt trời nay mọc từ đằng tây hả? Còn tự giác biết học tập.”
“Không phải, cho bạn cùng bàn của tớ mượn.”
Lúc này Tưởng Hân Hinh mới nhìn sang Phương Hiệt, không nói gì mà đưa quyển vở ra.
“Từ từ mà xem, không phải vội.”
Phương Hiệt nhận lấy, đáp: “Cảm ơn.”
Tiết đầu là tiết tự học tiếng anh, buổi sáng có hai tiết tiếng anh, hai tiết toán và một tiết vật lý.

Phương Hiệt cũng được nhìn thấy những giáo viên khác.
Cô giáo dạy tiếng Anh rất trẻ, hình như vừa mới tốt nghiệp, giáo viện dạy toán là nam, trông thầy cao và rất gầy, còn giáo viên vật lý trông hơi già, tính tình nóng nảy và rất nghiêm khắc.
Quan trọng là mặc dù phương pháp giảng dạy của một số người có khác một chút so với bên trường Triều Thành, nhưng nói chung Phương Hiệt vẫn có thể chấp nhận được.
Cho dù Phương Hiệt là học bá thì cậu cũng không phải loại thần tiên “Trốn học ngủ nướng mà vẫn thi được top 1.” Cũng chẳng phải vùi đầu vào học mà cậu có kế hoạch học tập nghiêm túc khác.

Tự học và cách giảng dạy của thầy cô rất quan trọng.

Huống chi chính bản thân cậu tự yêu cầu chuyển trường, cậu phải tự mình gánh chịu hậu quả.
Nguyên cả buổi sáng thấy mình vẫn đuổi kịp theo được, Phương Hiệt thở phào nhẹ nhõm.
Giờ học cuối là vật lý.

Còn năm phút nữa là hết giờ học rồi, lớp kế có vài ba học sinh la hét ào ra phía căng tin.

Khi đi qua lớp cậu, đám học sinh lớp bên ghé vào lớp hét “này” một tiếng, mới bắt đầu có cảm giác rục rịch tan học.


Mà trong lớp của Phương Hiệt, giáo viên vật lý mới bắt đầu câu hỏi cuối cùng.
“Xong rồi.” Từ Hàng nhìn bảng đen lẩm bẩm “Đám súc sinh kia chạy đến nhà ăn, món sườn xào chua ngọt của tớ đang gặp nguy hiểm.”
Vừa nói dứt lời, giáo viên dạy vật lý ở trên bục giảng quát: “Từ Hàng, hay em lên đây giảng thay tôi đi?”
Từ Hàng lập tức im thin thít, cúi đầu giả vờ chết cho đến cuối tiết học.

May là thầy giáo nói rất nhanh, giảng tầm hai phút thì kết bài, nói cụt lủn: “Ok, tan học.”
Chờ thầy giáo đi ra ngoài, Từ Hàng nhanh chóng bật dậy gào lên: “Các đồng chí ơi! Đi ăn cơm!!!”
Gào xong, quay sang nhiệt tình nói với Phương Hiệt: “Đi thôi, chúng ta ngồi một bàn, để tớ mang cậu thăm quan căng tin -nơi thần thánh nhất trường trung học số 1 Thiệu Giang.”
Phương Hiệt: “….Ừ..”
Sau đó Từ Hàng cũng quay sang nhiệt tình mời những người khác.

Bốn năm thằng con trai sánh vai nhau chiếm nửa con đường đi tới căng tin, trông có vẻ như chuẩn bị đi tham gia mấy hoạt động bất lương nào đó.
Phương Hiệt thấy Từ Hàng là người hiền lành hoà đồng, tuy cậu sợ phiền nhưng vẫn không thể cưỡng lại lòng tốt ấy, ở một hoàn cảnh xa lạ mà có người chủ động hoà đồng vui vẻ thì quả là hiếm có.
Căng tin có hai tầng, đồ ăn rất phong phú, bọn họ không cần phải xếp hàng lấy từng đồ một mà gọi luôn một phần.

Nam sinh vị thành niên có rất nhiều chuyện để nói với nhau khi ăn cùng nhau, nói những chuyện từ lần trước khi họ chơi bóng đến kỳ tuyển sinh của trường, sau đó là những bài kiểm tra hàng tháng rồi chủ đề chuyển sang Phương Hiệt.
Cậu bạn ngồi đối diện Phương Hiệt chắc thành tích giống nhau, lúc nói về kỳ thi thì tỏ vẻ buồn bã: “Ai mà biết lớp 12 cấp 3 lại thi vào ngày 1/1 chứ, cứ khác người kiểu gì í—— lớp 12 rồi cậu còn chuyển trường làm chi nữa? Ảnh hưởng nhiều đến chuyện học hành.”
Phương Hiệt nhặt hành trong món trứng trưng cà chua, không ngẩng lên: “Thì nghe nói bên này dạy chất lượng hơn.”
Đối phương nói “Ồ” to rõ ràng: “Vậy thì bố mẹ cậu cũng chịu chơi thật, vì chuyện đại học của cậu mà cũng chuyển đi.”
“Họ không đi cùng.”
“Hả?” Từ Hàng ngồi bên cạnh ngạc nhiên: “Năm cuối cấp, cậu ở một mình ở nơi khác.

Bố mẹ cậu không lo lắng cho cậu sao?”
“Bên này có người ….


quen——” Phương Hiệt định nói là ‘chú’ nhưng đột nhiên lại nhớ Giang Tri Tân nghiêm túc vì cách xưng hô này mà doạ cậu, Phương Hiệt buồn cười, ngập ngừng một lúc rồi lại nói tiếp.
“…Có anh trai ở đây.” Phương Hiệt nói xong cũng tự thấy nghẹn cổ, nói chú nghe có vẻ còn đỡ nghi ngờ hơn ấy, thấy một đám người vẫn đang nhìn cậu chăm chú, cậu căng da đầu lập lại thêm lần nữa.
“Có anh trai.”
Người anh trai trong truyền thuyết tên Giang Tri Tân sau khi đuổi được Phương Hiệt ra khỏi cửa thì trực tiếp ngủ đến chiều.

Bị cơn đói gọi dậy, lấy hai cái bánh mì ăn, loanh quanh một tí đã gần 9h, Giang Tri Tân lái xe đến quán bar.
[Tác giả nhầm thời gian hay sao á]
Cố Tuần mở cửa quán rồi, hôm nay công việc vẫn thế.

Chu Hồng đứng ở bàn khách nói cái gì đó, Cố Tuần ngồi ở sau quầy bar nghịch di động, nghe thấy tiếng đẩy cửa ngẩng đầu lên nhìn.
“Sao giờ anh mới đến dợ? em trai cool ngầu Phương Hiệt đâu rồi?”
“… Đi học chứ ở đâu”, Giang Tri Tân liếc hắn một “Mới gọi là gì?”
Cố Tuần cười nói: “Thật sự rất cool, cái hôm thứ 3, lúc cậu ta tới tìm anh ấy, khiến em ngạc nhiên vô cùng.”
Giang Tri Tân ngồi trước quầy bar: “Ngạc nhiên cái gì?”
“Anh đoán xem?” Cố Tuần đặt điện thoại xuống liếc Giang Tri Tân, mắt đầy ẩn ý rồi cười nhẹ: “Sau khi nghe cậu ta nói còn học cấp 3, em nghĩ anh không thể vô liêm sỉ như thế được.”
Hai người nhìn nhau, Giang Tri Tân híp mắt lại mắng: “Lượn đi.”
Cố Tuần mỉm cười, chạy đi rót cho anh cốc nước chanh.
“Không đùa nữa, anh thật sự muốn trông cậu ta đến lúc tốt nghiệp à?”
“Ừ.”
Thấy Cố Tuần nhìn mình, Giang Tri Tân từ từ uống nước trả lời: “Lúc mẹ cậu ta gọi điện cho anh giọng điệu rất khó xử, chắc là trong nhà xảy ra chuyện cần người giúp đỡ.”
Mấy năm tháng đó đối với Giang Tri Tân không phải đơn giản là nhân tình, mà là ân tình, phải báo đáp.
“Không sợ người khác hiểu lầm à?”
“Chuyện của anh làm gì có nhiều người biết lắm.” Hai người trò chuyện cứ như giải đố, Giang Tri Tân hơi cười “Với lại, cũng chỉ là một đứa nhóc, hiểu lầm cái gì.”
Cố Tuần như bị chọc phải điểm huyệt, cười to khoảng 1 phút, sau đó đột nhiên ngừng cười, ngẩng đầu ra hiệu phía sau Giang Tri Tân: “Đương nhiên em sẽ không hiểu lầm, có người sẽ hiểu lầm đó.”
Giang Tri Tân quay đầu nhìn, thấy một đám đàn ông rất cao, mặc áo khoác đen đang đi về phía anh.
Giang Tri Tân nhỏ giọng chửi thề “Đệt”, Cố Tuần lại cười toe toét, người đàn ông kia đã đi gần tới quầy bar, ngồi bên cạnh Giang Tri Tân gọi: “Sếp Giang.”
Giang Tri Tân nặng nề thở dài trong lòng.

“Duyên ca.”

Người đàn ông mặc áo gió họ Lý, Lý Hành Duyên, gã là khách quen tại quán bar của anh, hình như là giám đốc điều hành của ngân hàng nào đó, anh cũng không biết và chưa bao giờ hỏi qua.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở “Vân Nhất”, lúc đó Lý Hành Duyên đang uống rượu với ai đó, không hiểu nói chuyện với nhau kiểu gì mà đối phương ở trước mặt bao nhiêu người đánh Lý Hành Duyên.

Sau đó Giang Tri Tân bảo Cố Tuần lấy túi đá đưa cho gã.
Sau đó, Giang Tri Tân mới biết rằng đó là bạn trai của Lý Hành Duyên, lúc đó là vừa mới chia tay.

Còn lúc đó Lý Hành Duyên vẫn nhớ kỹ Giang Tri Tân, rảnh rỗi sẽ qua đây ngồi uống.
Lý Hành Duyên gật đầu chào Cố Tuần, gọi một cốc bia đen, cười nhìn Giang Tri Tân.
“Đã lâu không gặp, Sếp Giang.”
Người tới là khách, Giang Tri Tân cũng rất lịch sự: “Có à, chắc gần đây tôi hơi bận.”
Lý Hành Duyên đặt một tay lên quầy bar.

Nghiêng đầu tập trung nhìn Giang Tri Tân: “Ồ, tôi tưởng rằng sếp Giang không muốn gặp tôi.”
“Không đến mức đấy.” Giang Tri Tân mỉm cười “Thì là bạn bè cả mà.”
Lý Hành Duyên uống một hớp rượu nói: “Cuối tuần đi leo núi, sếp Giang có đi không? Phong cảnh mùa thu ở Tây Sơn cũng không tệ lắm.”
“Không đi, cuối tuần bận.”
Lý Hành Duyên như đã đoán trước được Giang Tri Tân sẽ nói như vậy, gã nhún vai bất đắc dĩ, nhìn Giang Tri Tân nói: “Sếp thật nhàm chán, sao không mở lòng cho người khác một cơ hội chứ.”
Sắc mặt của Giang Tri Tân vẫn không thay đổi: “Bận thật, muốn ở nhà cùng bạn nhỏ.”
Lý Hành Duyên: “…… Cái gì?”
“Trong nhà có bạn nhỏ phải học bài, cuối tuần ở nhà với nó.”
Lý Hành Duyên: “……”
Mấy năm nay, Lý Hành Duyên gặp vô số người, không tin bản thân mình có lúc lại nhìn nhầm người, gã cười cười không tin hỏi: “Đứa nhỏ nhà ai? Như nào mà sống được ở trong nhà cậu thế?”
“Đứa nhỏ nhà tôi.” Giang Tri Tân liếc gã, khoé miệng hơi nhếch “Con trai của tôi.”
Cố Tuần đang pha rượu bên cạnh “loảng xoảng” một tiếng, súyt làm rơi chiếc cốc.

Lý Hành Duyên bối rối không biết Giang Tri Tân có phải đang giỡn không, không cười nữa, giọng điệu rất tự nhiên: “Sếp Giang đang nói đùa hay là tôi nhìn nhầm thế?”
Giang Tri Tân không trả lời, cúi đầu cười nhìn thời gian cười, gật đầu với đối phương: “Không nói nữa, tôi phải đi đón con đây, đến giờ học tan học rồi.”
Anh đứng dậy, chỉ tay vào Cố Tuần nói: “Ly này mời anh Duyên.” Rồi sải bước ra khỏi quán bar.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.