Con Chó Của Pavlov

Chương 8



Làm được gần một tháng, Phương Duy đã dần quen hơn, công việc cũng ngày càng lu bu. Chuyện ngày đó Chu Duệ Quân tìm cậu uống rượu nhưng lại cho leo cây thật sự đã làm cho khiến Phương Duy buồn bã mấy ngày. Nhưng cũng không được bao lâu sau, câu đã không kìm nổi xúc động, tiếp tục gửi tin nhắn cho Chu Duệ Quân.

Cậu có nhắc lại lời mời ngâm nước nóng vào ngày hẹn uống rượu, nhưng Chu Duệ Quân lại từ chối, toàn gạt đi. Phương Duy không còn có cách nào, đành phải nói muốn tìm hắn nâng cấp xe. Lần này cậu bỏ chút công sức, nói kĩ càng cho hắn biết chỗ muốn cải tiến.

Lần này, Chu Duệ Quân đồng ý, nói: “Chiều chủ nhật đi, tôi cho cậu địa chỉ rồi cậu sang.”

“Ừm, được.” Phương Duy vui vẻ, hận không thể lăn lộn trên giường, lưu lại địa chỉ Chu Duệ Quân gửi tới.

Trưa chủ nhật, cơm nước xong xuôi, Phương Duy liền đi đến nơi mà Chu Duệ Quân nói, cậu còn tưởng rằng hắn mới đổi nơi làm việc. Khi đến cửa ra vào cậu còn hơi căng thẳng, đi vào thì có ngay một người phụ nữ chào hỏi cậu.

“Có chuyện gì không cậu?”

Phương Duy nói: “Tôi đến nâng cấp xe, đã hẹn với Chu Duệ Quân rồi.”

“A, cậu là Phương Duy?” Người phụ nữ tóc ngắn, trông rất trưởng thành.

“Vâng.” Phương Duy cười nhẹ.

“Tôi là Tưởng Tiệp.” Người phụ nữ nói: “Bạn của Chu Duệ Quân.”

“Chào cô.”

“Cậu ngồi trước một lát đi, tôi gọi Lão Dương tới.” Tưởng Tiệp nói.

Phương Duy không biết Lão Dương là ai, chỉ gật đầu theo, trong lòng chỉ toàn nghĩ về Chu Duệ Quân.

Lão Dương là một người đàn ông trung niên. Hắn ngậm thuốc xoa tay đi tới, hỏi cậu: “Phương Duy đúng không, Tiểu Chu đã nói với tôi rồi, cậu muốn nâng cấp đèn xe à?”

“Chào anh. Cậu ấy không ở đây à?” Phương Duy đứng dậy.

“Tiểu Chu? Cậu ấy không ở đây.” Lão Dương tháo găng tay ra, cười nói: “Tôi làm cho, tôi chuyên nghiệp hơn Tiểu Chu vốn nghiệp dư nhiều.”

Phương Duy không hiểu, hỏi lại: “Chu Duệ Quân không làm ở đây à?”

Lão Dương ngạc nhiên nói: “Hai người là bạn thật à? Trông Tiểu Chu giống làm nghề như chúng tôi lắm à. Cậu ngửi mùi trên người tôi xem, có ai làm nghề này mà trên người không có mùi xăng từ đằng xa đã ngửi thấy chứ. Ngồi trong phòng làm việc như Tiểu Chu sạch sẽ, có thể diện hơn chúng tôi nhiều.”

Phương Duy như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn hiểu ra. Chu Duệ Quân không hề làm nghề sửa xe, vậy hắn làm gì?

Lão Dương đi về phía trước: “Được rồi, cậu nghĩ cụ thể như thế nào thì nói cho tôi biết đi, chúng ta thảo luận một chút.”

Phương Duy vội vàng đuổi theo, không yên lòng nói yêu cầu nâng cấp với người nọ.

Nói chuyện với Lão Dương xong, Tưởng Tiệp rót cho cậu ly nước, nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu là đồng nghiệp của Chu Duệ Quân.”

Phương Duy nhận lấy, cảm ơn rồi nói: “Không phải, chúng tôi là bạn cấp ba.”

“Bạn học à… Vậy mà lại không nghe thấy cậu ấy nhắc đến.” Tưởng Tiệp nói.

“Cậu ấy làm gì?” Phương Duy chần chừ một lát rồi hỏi.

“Cái gì?” Tưởng Tiệp không hiểu.

“Không có gì.” Phương Duy nói: “Tôi tưởng cậu ấy làm nghề này, không ngờ là không phải.”

“Cậu ấy à, công chức ở văn phòng thanh tra cục Công Thương, ổn định.” Tưởng Tiệp nói: “Thích nghiên cứu ô tô nên cuối tuần đi đến tiệm của bạn hỗ trợ luôn. Nhưng xưởng mà trước đây cậu ấy thường đi nghỉ rồi, bây giờ chắc cuối tuần nào cũng rảnh rỗi ở trong nhà.”

“Vậy à…” Phương Duy nghe xong câu cuối cùng thì lòng trầm xuống.

Trong lòng cậu tuôn ra một cơn xúc động, muốn gọi thẳng điện thoại để hỏi đối phương giờ đang ở đâu, tại sao giới thiệu xưởng sửa chữa xong thì ngay cả mặt cũng không lộ ra.

Nhưng Phương Duy không làm như vậy. Cậu nghĩ mãi, rồi chỉ gửi tin nhắn qua nói mình đã đến tiệm sửa xe rồi.

Bảy tám phút sau đối phương mới trả lời: “Ừm, đó là tiệm của bạn tôi. Cậu có vấn đề gì thì cứ tìm Lão Dương, tôi chào hỏi trước rồi.”

Hiếm khi được trả lời nhiều chữ như vậy. Nhưng Phương Duy lại không vui nổi, thần sắc mệt mỏi: “Ừm, cảm ơn cậu. Chờ sửa xong tôi mời cậu đi ăn cơm nhé.”

“Gần đây hơi bận.” Chu Duệ Quân lại trả lời như thế, ý muốn từ chối.

Phương Duy cầm di động, cảm thấy khó chịu.

Tưởng Tiệp và mấy nhân viên khác trong tiệm đang bàn nhau chơi mạt chược, ba thiếu một nên hỏi Phương Duy chơi không.

Phương Duy không biết chơi, bèn lắc đầu, định ném xe ở đây còn mình đi trước.

Tưởng Tiệp quẹt miệng, nói với người bạn bên cạnh: “Tìm Chu Duệ Quân đi, hẳn cậu ta cũng đang rảnh rỗi, tiện thể tối giữ cậu ta lại ăn cơm luôn để cảm ơn hôm nay cậu ta giới thiệu khách cho tôi.”

Phương Duy đang định đứng dậy, nghe nói như thế thì lại ngồi xuống.

Trong tiệm hơi ồn, Tưởng Tiệp đi vào trong góc gọi điện thoại, Phương Duy dựng thẳng lỗ tai lên mà cũng không nghe thấy gì. Nói chuyện điện thoại xong, Tưởng Tiệp quay lại, lắc lắc điện thoại, cười tươi: “Giải quyết xong rồi. Tên kia thực sự là đang ngủ thẳng cẳng ở nhà.”

“Tưởng Tiệp, cô tìm cậu ta để thua tiền hả?” Có người ồn ào.

“Đánh bài dựa vào may mắn mà đúng không, cũng không phải khi nào cậu ta cũng thắng mà.” Tưởng Tiệp không phục.

Mấy người muốn chơi mạt chược chờ Chu Duệ Quân đến, Tưởng Tiệp đi đến bên cạnh Phương Duy hỏi: “Cậu không đi luôn à?”

“Tôi đợi cũng được, đến trưa chắc xong rồi nhỉ.” Phương Duy nói.

Tưởng Tiệp buồn bực trong lòng. Cô hiếm thấy loại người muốn ngồi không đến trưa để chờ xe sửa xong, nhưng khách hàng là Thượng Đế, nói cái gì thì là cái đó.

Phương Duy vừa cúi đầu chơi điện thoại vừa lén nghe bọn họ nói chuyện. Mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, chủ đề đã không còn về Chu Duệ Quân.

Khoảng hai mươi phút sau, có người không còn kiên nhẫn được nữa: “Sao Chu Duệ Quân còn chưa tới?”

“Một phút trước cậu ấy đã gửi Wechat cho tôi, nói sắp đến rồi.” Tưởng Tiệp an ủi.

Cô vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân.

“Ha ha, sao cậu lại tới chậm vậy chứ?” Người mới thúc giục lập tức phàn nàn, nói.

Phương Duy ngẩng đầu nhìn về phía người đi vào cửa, vì ngược sáng nên cậu phải híp mắt lại mới có thể nhìn rõ được mặt đối phương. Trong nháy mắt, cậu cảm thấy lòng hỗn loạn.

Chu Duệ Quân thấy Phương Duy ngồi ở đó không kinh ngạc, cũng không hề tỏ ra xấu hổ mảy may. Sắc mặt hắn vẫn như thường, chào hỏi bọn Tưởng Tiệp, từ hai ba câu nói có thể nhìn ra rằng bọn họ là người quen.

Tưởng Tiệp nhấc tay chỉ: “Ầy, có phải bạn cậu không vậy?”

Chu Duệ Quân dừng mấy giây rồi bước chân dài hướng sang, đến trước mặt Phương Duy: “Sao vẫn chưa đi?”

Phương Duy ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Tôi chờ anh Dương sửa xe.”

“Lão Dương sửa chậm, chắc phải đợi đến trời tối.” Chu Duệ Quân nhắc nhở.

Phương Duy cúi đầu, im lặng mấy giây, đến khi nói tiếp thì giọng điệu lộ ra vẻ cương quyết hiếm có: “Vậy thì chờ đến tối.”

Cậu giống như là đang giận, tuy Chu Duệ Quân cũng không làm gì sai, hắn chỉ là không muốn đi sửa xe với mình, nhưng lại ra ngoài vì bạn bè gọi đi đánh bài.

Mình không phải bạn của hắn. Phương Duy nghĩ Chu Duệ Quân không coi mình là bạn của hắn.

Tưởng Tiệp gọi mọi người đi vào trong phòng, dọn bàn mạt chược, rồi lại gọi đến một cô gái nhỏ giúp cô trông việc làm ăn và khách ở bên ngoài.

Lúc đi ngang qua Phương Duy, cô tốt bụng hỏi một câu: “Không biết đánh à, vào xem không? Dễ chơi lắm, nhìn là biết.”

Phương Duy mong Chu Duệ Quân có thể nói câu nói này nhưng người kia đã sớm vào trong phòng ngồi rồi, cơ bản không quan tâm đ ến cậu.

“Ừm, cảm ơn.” Phương Duy đứng lên đi vào trong với Tưởng Tiệp.

Gian phòng nhỏ có bật điều hòa nên rất lạnh, cóng đến mức làm cho người ta nổi da gà.

“Cho cậu cái ghế nhựa cầm tới ngồi bên cạnh này, chứ chắc không bỏ ghế xuống được (chỉ cái ghế khác).” Tưởng Tiệp đưa cái ghế tới.

Phương Duy nhận lấy, cảm ơn rồi ngồi xuống giữa Tưởng Tiệp và Chu Duệ Quân, vừa đúng đối diện với góc bàn vuông.

Tiếng máy mạt chược đang tự động xáo bài vang lên ầm ầm. Chu Duệ Quân rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, liếc nhìn Phương Duy, nói: “Muốn tôi nhường cho cậu chơi không?”

“Cậu ấy không biết chơi.” Tưởng Tiệp cười nói: “Tôi để cậu ấy vào xem, dù sao ngồi ở bên ngoài cũng chán.”

Phương Duy hơi rụt lại. Phòng có năm người mà bốn người là bạn bè quen biết nhau, cậu chen ngang vào trông có vẻ thật đột ngột và dư thừa.

Ngay cả tâm tư nhỏ xíu nọ hình như cũng không giấu được.

Chu Duệ Quân nhìn chằm chằm cậu mấy giây như muốn nhìn thấu, cuối cùng chỉ nói: “Ngồi gần lại đây chút, tôi đánh hay hơn Tưởng Tiệp.”

Tưởng Tiệp làm bộ muốn đánh hắn, giận dữ nói: “Phương Duy cậu đừng nghe cậu ta, để tôi dạy cậu.”

Nhịp tim Phương Duy nhảy nhót không ngừng. Chu Duệ Quân giỏi vậy đấy, chỉ một câu nói đã có thể làm cho trái tim và cảm xúc của cậu lúc lên lúc xuống, hoàn toàn không thể khống chế được.

Cậu nghe lời chuyển ghế tới ngồi bên cạnh Chu Duệ Quân, chỉ còn cách hắn một bàn tay.

Tưởng Tiệp tức giận, giả vờ nói: “Cậu mà xem Chu Duệ Quân là học theo cái xấu rồi. Cậu ta trông đứng đắn vậy thôi chứ thật ra xảo quyệt vô cùng.”

Âm thanh trên bàn mạt chược ngừng lại, mọi người bắt đầu xem bài của mình.

“Cáo lắm.” Người đàn ông đeo kính ngồi đối diện Tưởng Tiệp tiếp lời, cười ha ha hai tiếng: “Bề ngoài đứng đắn nhưng bên trong xấu xa vô cùng.”

“Chắc khi yêu cũng toàn âm mưu xấu xa thôi, đúng không Tưởng Tiệp?” Một người phụ nữ khác ở trên bàn đánh bài nói.

Phương Duy thoắt cái ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt người kia toàn là vẻ vui vẻ, trêu ghẹo.

Tưởng Tiệp đang sắp xếp bài của mình, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Chị Vương hỏi em làm gì? Em không biết Chu Duệ Quân lúc yêu có xấu tính hay không đâu, đừng gài bẫy em nhé.”

Người phụ nữ được gọi là chị Vương cười cười, vân vê một quân bài nói: “Đúng, em không biết. Tứ Sách.”

Ván bài bắt đầu, chủ đề cũng trôi đi, mọi người bắt đầu nói sang chuyện khác. Phương Duy vẫn còn đắm chìm trong câu nói không rõ ý nghĩa của chị Vương, thi thoảng lại liếc qua liếc lại giữa Tưởng Tiệp và Chu Duệ Quân.

“Phương Duy cậu đang xem trộm bài tôi à?” Tưởng Tiệp nhạy bén nhận ra ánh mắt của cậu.

“Không.” Phương Duy giải thích: “Tôi đâu có nhìn lén.”

“Nhìn cũng được, nhưng cậu không được lén truyền tin cho Chu Duệ Quân đấy.” Tưởng Tiệp nói.

Chu Duệ Quân: “Cậu ấy không biết đánh, nhìn không hiểu thì làm sao truyền tin được?”

Bây giờ mới là ván đầu tiên, đúng là Phương Duy chưa học được cách chơi mạt chược.

Tưởng Tiệp phun kẹo cao su trong miệng ra rồi rút một điếu thuốc: “Tôi trêu cậu ta thôi.”

“Không phải em cai thuốc à?” Chị Vương thấy cô hút thuốc bèn nói một câu.

“Không cai được.” Tưởng Tiệp thành thạo đốt thuốc rồi lắc lắc hộp thuốc lá về phía Phương Duy: “Hút một điếu không?”

Phương Duy lắc đầu, nói: “Tôi không hút thuốc.”

“Không biết chơi mạt chược, cũng không biết hút thuốc.” Tưởng Tiệp bỗng dưng cười: “Chu Duệ Quân cậu còn có người bạn ngây thơ như vậy à.”

Chu Duệ Quân không đáp lại lời cô, nghiêng đầu nói với Phương Duy: “Đi ra tủ lạnh bên ngoài sảnh lớn lấy giúp tôi chai nước.”

Đám người nhao nhao kêu lên: “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn.”

Phương Duy gật đầu, đứng lên đi ra ngoài. Tưởng Tiệp ở đằng sau nói: “Ngăn đông có kem ly, cậu có thể ăn, miễn phí đấy.”

Phương Duy cầm bốn bình nước, nghĩ một chút rồi lại lấy thêm một ly kem. Khi quay về đẩy cửa ra thì lại trông thấy Tưởng Tiệp đang đốt thuốc cho Chu Duệ Quân. Toàn bộ thân thể của cô đều nghiêng về phía trước, nhìn từ góc nhìn của Phương Duy thì như thể đang dựa vào nhau, vô cùng thân mật.

Cậu ngừng chân lại, đứng ngây ra ở cửa ra vào. Chị Vương ngoắc ngoắc, nói: “Sao không đi vào?”

Hai người kia đã đốt thuốc xong, tách ra. Phương Duy mới giống một cái bàn xoay rỉ sét chậm rãi chuyển động, đi tới.

“Ôi biết chọn thế, chọn cái mắc.” Tưởng Tiệp nhìn Haagen Dazs (kem) trong tay cậu: “Đây là của tôi mua cho em gái.”

Phương Duy vừa mới ngồi xuống chuẩn bị bóc kem ly, nghe xong câu này lại không chắc chắn cô có ý gì, rúm người lại.

Chu Duệ Quân rít một ngụm khói, giơ tay ra vỗ vỗ đầu Phương Duy, nói: “Ăn đi, đừng quan tâm cô ấy.”

Phương Duy cảm thấy hôm nay nhịp tim mình sắp quá tải rồi, đỉnh đầu cứ như đang bốc khói, nóng đến mức cậu ăn cả một miếng kem ly lớn mà vẫn không hạ nhiệt.

Đánh xong vài vòng mạt chược thì chờ máy xáo bài. Vài người nhân cơ hội đi toilet, Tưởng Tiệp đi ra ngoài xem tình hình làm ăn. Chu Duệ Quân thì vẫn ngồi đó không nhúc nhích, mở miệng hỏi: “Xem thế nào rồi? Học được chưa?”

Phương Duy cười nói: “Làm sao nhanh như thế được.”

“Lát nữa cậu đánh, tự đánh học rất nhanh. Tôi xem bài giúp cậu.” Chu Duệ Quân phủi phủi bụi.

Phương Duy không tiện từ chối, bèn nói: “Được.”

Mọi người vẫn chưa về. Hai người bọn họ im lặng một lát, Chu Duệ Quân lại hỏi: “Ngon không?”

Phương Duy đang bất giác dùng muỗng khuấy kem, ly kem đã biến thành một mớ nước đặc sệt.

“Ăn ngon lắm, thử chút không?” Cậu đáp lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng cậu và Chu Duệ Quân ăn cơm lúc trước, điếu thuốc xài chung mà hắn dùng để dạy cậu hút thuốc. Mặt không khỏi nóng lên, đỏ ửng.

Chu Duệ Quân vẫy vẫy tay: “Thôi, ngọt quá.”

Phương Duy đang định phản bác nhưng những người còn lại đã lục tục trở lại, ván bài lại bắt đầu.

Phương Duy đổi chỗ với Chu Duệ Quân. Tưởng Tiệp nói: “Sao thế? Học được rồi à?”

“Tôi xem bài cho cậu ấy.” Chu Duệ Quân nói.

Phương Duy nhanh chóng ăn kem xong rồi sờ vào bài. Cậu đã từng đi sòng bạc chơi xúc xắc, cò quay, baccarat và cũng được xem như là một người lợi hại trong đó. Chỉ là đây là lần đầu tiên cậu đánh mạt chược nên chơi như đang bị lọt vào trong sương mù.

Chu Duệ Quân duỗi tay ra gác trên chỗ dựa ở lưng ghế của Phương Duy, thoạt trông như đang vòng qua vai cậu. Phương Duy không nhìn thấy nhưng cảm nhận được. Cậu chần chừ đánh bài, vừa lơ đãng thì đã mắc lỗi ngay.

“Đụng vào rồi.” Tưởng Tiệp hưng phấn kêu lên.

Chu Duệ Quân chỉ: “Nhầm rồi, đổi cái này.”

“Ai.” Tưởng Tiệp không chịu: “Còn như vậy nữa, đánh rồi không được đổi, chú ý nguyên tắc đánh bài chút đi.”

“Tay mơ mà, thả chút.” Chu Duệ Quân nói.

“Có cậu ở bên cạnh làm cố vấn mà còn có thể tính là tay mơ à?” Tưởng Tiệp đá một chân lên. Ở dưới mặt bàn có mấy cái chân, cô nhìn không thấy nên đá vào chân Phương Duy.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tưởng Tiệp vội vàng xin lỗi.

“Không sao đâu.” Phương Duy cười lắc đầu.

Chu Duệ Quân và Tưởng Tiệp tiếp tục cãi cọ ầm ĩ, lần đầu tiên Phương Duy thấy dáng vẻ này Chu Duệ Quân, hơi giống như đang chơi xấu.

Chắc chắn bọn họ rất thân. Là bạn bè rất tốt hoặc là quan hệ thân mật gì đó.

Chu Duệ Quân duỗi tay cầm quân bài lỗi về. Tưởng Tiệp ngay lập tức rút thuốc từ trong miệng hắn ra, ấn vào gạt tàn thuốc cho tắt, miệng nói: “Chơi xấu với tôi thì hôm nay đừng hòng hút thuốc của tôi.”

Phương Duy cảm thấy buồn bã. Khi nãy cậu không nói với Chu Duệ Quân, ly kem đó không hề ngọt chút nào, hương xoài thuần khiết, chua đến tận đáy lòng.

Phương Duy không ngốc. Tuy là tân thủ nhưng đánh không quá tệ, lại có cao thủ chỉ cho nên thắng được mấy ván. Chị Vương uống nước để nhuận giọng, thừa dịp đang trảo bài xem di động một lát rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi, mở miệng ra đã mang theo mùi thuốc súng, nói: “Chu Duệ Quân cậu giỏi thật. Chúng tôi còn đang nghĩ hôm nay bắt được một cậu người mới non nớt, kết quả khuỷu tay cậu lại cong ra ngoài*, đi giúp người ta.”

*ý nói không giúp người trong nhà mà giúp người ngoài.

Câu này nặng mùi bài ngoại, Phương Duy nhìn cô một cái. Chị Vương sơn móng tay đỏ tươi đã phai gần một nửa, lốm đốm loang lổ.

Chu Duệ Quân chỉ vào một quân bài bảo Phương Duy ra, đáp: “Tiền thua của cậu ta tính cho tôi, đương nhiên tôi phải ra chút sức.”

“Nói thua tính tiền cậu hồi nào thế? Cửu Sách.” Tưởng Tiệp ra quân.

“Mới nói.” Chu Duệ Quân trả lời.

Chị Vương cười lạnh một tiếng, ném mạt chược thật mạnh.

Tưởng Tiệp hiểu ra, hỏi: “Hôm nay chồng chị lại không về à?”

“Quan tâm nó sống hay chết làm gì, bị một con đi3m lẳng lơ quyến rũ rồi.” Chị Vương phẫn nộ nói.

Phương Duy hiểu ra người ta không giận mình mà chỉ trút lên đầu mình thôi.

Chu Duệ Quân vỗ vỗ mu bàn tay cậu, nhắc cậu tập trung. Phương Duy vội thẳng lưng như một học sinh ngoan ngoãn bị bắt quả tang, tai đỏ bừng, nghiêm túc đánh bài.

Đánh tới lúc chạng vạng, Lão Dương gõ cửa tiến vào, nói xe đã cải tiến xong.

Phương Duy “ừm” một tiếng, nhường nửa bộ bài đang đánh dở cho Chu Duệ Quân, còn mình thì đi cùng ra ngoài xem.

Đến khi cậu trở về thì đúng lúc vừa xong một ván. Tưởng Tiệp hỏi: “Sao? Có hài lòng không?”

“Hài lòng lắm, cảm ơn.” Phương Duy cười nói.

“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Tiệp đẩy mạt chược: “Hôm nay đánh tới đây thôi, tôi đã gọi đồ ăn Tầm Vị Phường rồi, tối nay ở lại ăn cơm.”

Phương Duy đứng ở bên cạnh. Tưởng Tiệp lại nhìn về phía cậu, nói: “Cậu cũng ở lại ăn chung đi.”

“Không cần.” Phương Duy nói, cậu hoàn toàn không thân với những người ở đây, bạn chơi bài trong chốc lát mà thôi, sao mà không biết xấu hổ ở lại ăn chực được.

Cậu chỉ tỏ ra mặt dày ở trước mặt Chu Duệ Quân.

“Được, vậy bây giờ cậu đi à?”

“Ừm, tôi trả tiền xong rồi đi.” Phương Duy liếc Chu Duệ Quân.

“Được, đi đường cẩn thận. Lần sau rảnh thì lại cùng nhau đánh bài.” Tưởng Tiệp khách sáo nói.

“Ừm, chào nhé.”

“Chu Duệ Quân, cậu không đứng dậy tiễn bạn cậu chút à?” Phương Duy sắp đi, Tưởng Tiệp kêu lên với người đàn ông đang ngồi trên ghế hút thuốc.

Chu Duệ Quân vẫn luôn không nói gì chậm rãi đứng dậy, duỗi tay ra dập thuốc, nói: “Tôi đưa cậu ra ngoài.”

Trong lòng Phương Duy nửa chua xót nửa vui sướng, trộn lẫn vào nhau nên khó phân biệt được cái nào chiếm nhiều hơn, chỉ nhẹ giọng nói: “Ừm.”

Chu Duệ Quân đưa cậu ra cửa. Bầu trời mùa hè vào lúc chạng vạng thật đẹp, những đám mây đỏ lững lờ ở chân trời, đỏ và trong suốt.

“Cải tiến rất đẹp.” Phương Duy chỉ vào xe cho hắn xem: “Khi nào rảnh tôi mời cậu ăn cơm để cảm ơn.”

Tuy nói vậy nhưng Phương Duy đã ngầm hiểu, Chu Duệ Quân đại khái sẽ chỉ từ chối có lệ.

“Được, ngày kia tôi có rảnh.” Nhưng lại được câu trả lời như thế.

“Hả?” Phương Duy lập tức ngẩng đầu, không tin nổi mở to hai mắt: “Ngày mai à?”

“Sao thế? Cậu không rảnh hả?”

Phương Duy vội lắc đầu, trả lời theo bản năng: “Rảnh.”

“Vậy ngày mai nhé, địa điểm thì cậu chọn.” Chu Duệ Quân duỗi tay ra trước mặt cậu vẫy vẫy: “Đi đường cẩn thận.”

Phương Duy tạm biệt hắn, đi được vài bước rồi lại quay đầu lại, giọng điệu nghi ngờ: “Cậu vừa mới nói ngày kia rảnh đúng không?”

Hình như Chu Duệ Quân cười một cái. Cách hơi xa, lại còn ngược sáng nên Phương Duy thật sự không thấy rõ, chỉ cảm giác trong giọng hắn có ý cười: “Đúng, ngày kia.”

Bước chân của Phương Duy lập tức trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, dù lời khẳng định ngày kia này cũng chỉ là một lời khách sáo có lệ mà thôi nhưng vào giờ phút này lòng cậu vẫn rất vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.