Con Của Anh Nằm Trong Tay Tôi

Chương 14



Mễ Nam ỷ vào Tưởng Hướng Nghi bây giờ đang ở trường, không thể giáo huấn được mình mới dám làm càn như thế, thậm chí còn đối với camera bày ra hai tư thế chọc người.

Tưởng Hướng Nghi trực tiếp chuyển video trò chuyện thành giọng nói, âm trầm nói: "Em chờ đó cho tôi."

"Đợi chờ lâu lắm rồi", cậu làm nũng: "Em rất nhớ anh, anh đến cùng lúc nào trở về nhà?"

Tưởng Hướng Nghi đi năm ngày rồi, bởi vì tình huống có chút phức tạp, khả năng chờ đợi muốn vượt qua một tuần. Mễ Nam cũng muốn hỏi nội dung nghiên cứu của bọn hắn, hết lần này tới lần khác miệng của hắn rất mau, rẽ ngang rẽ dọc, không chịu trả lời chính diện.

Mễ Nam đành phải lại khô cằn đợi thêm vài ngày, rảnh rỗi sắp mốc meo rồi, gọi Lang Cảnh đến nhà. Cậu ý định đem máy giám sát tháo rời một lần nữa lại cải trang thêm một lần, nhưng vừa mở ngăn kéo ra, phát hiện bên cạnh cái nút điều khiển vốn có lại có thêm một bộ điều khiển từ xa.

Cậu mở trừng hai mắt, cùng với Lang Cảnh kiểm tra nhà mình một lượt, tại mỗi nơi đều gõ gõ, nhìn có cái gì khác thường ở nơi đó hay không. Lúc trước không chú ý, hiện tại cẩn thận kiểm tra mới phát hiện ———— không biết từ lúc nào, nhà cậu đã bị trang bị lên đầy đủ trọn vẹn hệ thống công kích phòng ngự hoàn mỹ.

Đây là một bộ thiết bị kiểu mới, thuộc vào thị trường hàng hiếm, có hình thức tự động cũng có thể network, tính ẩn nấp đứng đầu ngành sản xuất.

(Network:  Là phần mềm của ARC/INFO thực hiện mã hóa địa lý/đánh địa chỉ, phân phối cung, routing, và tìm đường dẫn trên các mạng dạng đường.)

Lang Cảnh nhìn chằm chằm bộ điều khiển từ xa trong tay cậu: "Là Alpha của cậu trang bị hay sao?"

"Chỉ có thể là anh ấy rồi." Mễ Nam trả lời.

Liên tưởng tới trước kia Tưởng Hướng Nghi có đủ loại hành vi, Mễ Nam cũng không thấy được kỳ quái. Cậu chỉ đánh giá nơi giấu các loại cơ quan, trầm tư một hồi, đem chúng cùng Lang Cảnh lên máy tính liên kết mạng.

Trên máy tính thoáng cái liền hiện ra, thiết bị này theo cửa nhà cậu là điểm bắt đầu, trải rộng đến mỗi một căn phòng, cửa sổ thậm chí là thảm. Người Tưởng gia cùng Mễ gia với ba vị bảo tiêu,  tư liệu ngoại hình đã recoding, một khi khởi động, hệ thống sẽ công kích tất cả kẻ xông vào trừ những thứ nằm ngoài sở hữu của nó. 

Lang Cảnh nhìn màn hình, thoáng trầm tư: "Hắn cho rằng lần trước đe dọa qua tôi, thì lần sau tôi liền sẽ không tới tìm cậu rồi hả!"

Điểm ấy Mễ Nam có chút chột dạ, nịnh nọt đối với gã cười cười, nói sang chuyện khác, thúc gã đem bản thân cũng recoding vào. Ngón tay Lang Cảnh nhanh chóng động, truyền lấy đồ cùng tư liệu, đột nhiên bất tri bất giác nói: "Tôi còn càng muốn đến."

Mễ Nam cười đến lăn trên giường hai cái, dựng thẳng ngón cái ủng hộ gã.

Lang Cảnh nhìn cậu: "Các người như vậy không sao sao? Muốn hay không tra qua một chút thân phận của hắn?"

"Không cần không cần", Mễ Nam khoát khoát tay, cười nói: "Vấn đề này mà nói, tôi đại khái trước mắt còn biết rõ bất tiện... Chờ anh ấy trở về, tôi đích thân hỏi."

Anh Hướng Nghi đã gạt cậu giúp cậu lắp đặt vật này, chứng minh có một ít khả năng tìm ẩn nguy hiểm —— nhưng mức độ nguy hiểm này cũng không lớn hoặc là không xác định. Nếu như quả thực là cấp tốc uy hiếp, hắn không có khả năng hiện tại còn gạt mình.

Tối hôm qua bọn họ thông qua điện thoại, Tưởng Hướng Nghi ba ngày sau sẽ trở về. Mễ Nam một bên hướng những chỗ hẻo lánh trong phòng giấu đồ vật lúc trước mình chuẩn bị, máy phát pheromone đều trộm phóng tới đèn trần ở chụp đèn bên trong; một bên nghĩ: chỉ còn ba ngày, cậu cảnh giác một chút liền ổn, mặt khác chờ anh Hướng Nghi trở về rồi xử lý cũng không muộn.

Mễ Nam nói đúng không khẩn trương, nhưng trong lòng không khỏi có chút tò mò cùng nôn nóng. Cậu đem hai bộ điều khiển từ xa đều giấu ở trên người, để có tình huống gì có thể lập tức là gió êm sóng lặng, cái gì cũng không phát sinh. Tưởng Hướng Nghi chuẩn bị đại khái chỉ là một loại nhọc lòng dự phòng quá độ.

Trước buổi tối một ngày Tưởng Hướng Nghi trở về, Mễ Nam thật vui vẻ cùng hắn nấu điện thoại một giờ, đến cuối cùng đều muốn ca hát cho hắn nghe xong, hắn không biết nên khóc hay nên  cười nói: "Ngày mai khoảng năm giờ chiều thì tôi về đến nhà. Em đi ngủ sớm một chút, bây giờ mà nói hết lời, sau khi trở về liền không có gì để nói."

Mễ Nam kỳ thật rất muốn đi nhà ga đón hắn, nhưng cha mẹ hận không thể đem cậu biến thành đại tiểu thư cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, chỉ sợ tiểu tổ tông này không cẩn thận ở bên ngoài gặp chuyện, có một chút thương tổn người hai nhà đều sẽ đau lòng chết. Cậu đành phải ngoan ngoãn ở trong nhà chờ, cầm điện thoại nhìn thời gian.

Còn kém 3 giờ, 2 giờ, 1 giờ... Kết quả vượt qua thời gian nửa giờ, cậu ở trong nhà mỗi nơi hẻo lánh đi tới đi lui, cửa sổ nhìn về nơi xa, sân thượng cũng nhìn về nơi xa, Tưởng Hướng Nghi còn không có xuất hiện. Cậu trở lại trong phòng, rầu rĩ ngồi trên giường, đối với điện thoại trông mòn con mắt, gọi điện thoại cũng không có người tiếp.

Lúc này đột nhiên có người gõ cửa thủy tinh. Mễ Nam nghe được tiếng động ngoài ý muốn mãnh liệt quay đầu, hoảng sợ nhìn đăm đăm cửa sổ, một thanh niên đang leo trèo ở bên ngoài, lo lắng đầy mặt.

Mễ Nam lập tức nắm chặt bộ điều khiển từ xa, cẩn thận theo dõi người thanh niên lạ mặt: "Ngươi là ai?"

Thanh niên hô: "Tôi là bằng hữu của Hướng Nghi, nhanh mở cửa sổ, hắn gặp phải nguy hiểm!"

Mễ Nam tỉnh táo nói: "Ta không tin, ngươi xuất ra thứ chứng minh... Không cho phép tiến vào phòng của ta, bằng không ngươi lập tức sẽ chết."

Thanh niên gian nan lấy điện thoại cầm tay ra dán lên mặt kính cửa sổ, trên màn hình là một tấm ảnh Tưởng Hướng Nghi đang bị những người khác vây công. Mễ Nam trừng lớn mắt, bộ quần áo kia xác thực là hôm qua Tưởng Hướng Nghi mặc đấy.

Thanh niên mấp máy môi nói: "Hắn gặp phải nguy hiểm, phía trên chỉ thị tôi mang cậu ly khai đến nơi an toàn, trên đường nói kỹ càng tình huống cho cậu. Nhanh lên, bằng không không còn kịp rồi!"

Mễ Nam nhưng có chút do dự, ép hỏi y: "Anh rốt cuộc là ai?"

Thanh niên thoáng cương một chút, thở dài nói: "Cậu biết rõ tôi đấy... Tôi tên Viên Tân, là cộng sự trước đây với Hướng Nghi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.