Tưởng Hướng Nghi làm sao có thể lại để cho cậu phá thai, trừng mắt cậu cả buổi nói không ra lời, cuối cùng lại để cho cậu thành thành thật thật nằm, chính mình đóng sập cửa đi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, hắn khôi phục sắc mặt bình tĩnh, mang theo một bát cháo quay lại. Mễ Nam đói bụng đã lâu, cái bụng thành thực kêu ra tiếng, hai con mắt vô tội chớp chớp.
Tưởng Hướng Nghi nói: "Ngồi lui ra đây một chút, tôi đút em ăn."
Mễ Nam cũng không lúc ăn gây cản trở, rất thức thời mà ngồi tới, há miệng, để cho hắn từng muỗng từng muỗng đút cậu ăn.
Trước kia khi cậu sinh bệnh, Tưởng Hướng Nghi cũng thường xuyên chiếu cố cậu như thế này, còn có thể tỉ mỉ thổi thổi để tránh bị bỏng. Chỉ là về sau lúc Tưởng Hướng Nghi vào cấp 3 đột nhiên chuyển trường, đại học cũng đi sang thành phố khác, theo thế về sau liền cùng hắn bất hòa, bọn họ tầm đó không còn có ở chung như vậy được nữa. (Chương 5 có nhắc đến, hai người cùng ngủ chung giường)
Mễ Nam yên lặng nắm chặt tay, lông mi thật dài phủ ở mắt —— mới vừa rồi là giả bộ đấy, hiện tại mới là thật uất ức.
Một chén cháo đút đến một nửa, Tưởng Hướng Nghi mở miệng: "Cùng tôi trở về."
Cậu nhỏ giọng nói: "Trước anh không phải đều không muốn gặp tôi sao?"
"Vậy anh trả lời tôi một vấn đề." Mễ Nam đột nhiên sáp đến, hai mắt chớp cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm hắn:"Cái người tên Viên Tân kia, cùng anh có quan hệ như thế nào?"
Tưởng Hướng Nghi tay khựng lại giữa không trung, tránh đi ánh mắt của cậu. Mễ Nam trên người trộn lẫn chút mùi vị chanh nhàn nhạt, cái mùi này truyền vào xoang mũi hắn, khiến thần trí hắn có điểm hoảng.
Hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi: "Cậu ấy là cộng sự trường học phân cho tôi, mùi trên người cùng em rất giống. Ngày đó cậu ta phát tình, tôi đưa cậu ấy về ký túc xá để uống thuốc ức chế, bản thân mới trở về."
Mễ Nam nghiêng đầu: "Anh thích hắn có phải hay không?"
Tưởng Hướng Nghi nhắm lại hai mắt, nguyên bản lời muốn nói đến miệng lại bị nuốt trở lại, dừng hai giây, khẩu khí của hắn trở nên hung dữ: "Chỉ mập mờ qua một thời gian ngắn mà thôi."
Mễ Nam nhập viện một ngày, rốt cục hạ sốt. Tưởng Hướng Nghi kỳ thật hi vọng cậu ở thêm một ngày thuận tiện làm kiểm tra toàn thân, nhưng cậu sống chết nháo muốn ra viện, không có cách nào buộc lòng phải để cho cậu làm thủ tục xuất viện, trở về ở nơi này cậu thuê một gian phòng.
Cậu rời nhà đã vượt quá thời gian dự định, cha mẹ gọi điện đến hỏi thăm. Cậu đem Tưởng Hướng Nghi đẩy ra khỏi phòng, nằm trên giường khẩu khí rất nhẹ nhàng nói với cha mẹ, Tưởng ca ca đến giúp mình rồi, cậu muốn ở bên ngoài chơi nhiều một thời gian ngắn.
Tưởng Hướng khoảng thời gian trước khi về nhà, trừ bỏ một lần bị cha buộc đưa đồ đạc ra ngoài, không được bước vào của Mễ gia. Hai đứa nhỏ này bất hòa đã nhiều năm, hiện tại đột nhiên lại hòa hảo trở lại, cha mẹ đương nhiên nhả ra, muốn hai người chơi đến vui vẻ một chút.
Cúp điện thoại, Mễ Nam đem điện thoại ném một bên ở giường, chính mình ngồi dậy, ôm đầu gối nghĩ: Trên người Vương Bát Đản nhất định có cái gì đó không đúng.
Nếu như đã minh bạch thân thể mình không thích hợp rồi, cậu vẫn là rất tiếc mạng đấy, trước với Tưởng Hướng Nghi nói "phá thai" tự nhiên là trong tình thế đón ý nói hùa, là lời nói dối. Nhân cơ hội đối phương nghe nói liền phản ứng như thế, cậu có thể nhìn ra Tưởng Hướng Nghi vẫn là đau lòng cậu, đối với cậu lãnh đạm cũng chỉ là cố chấp giả vờ mà thôi.
Hơn nữa, lời nói của Tưởng Hướng Nghi, cậu cảm thấy tất cả có nhiều chỗ không đúng lắm. "Trường học phân phối hợp tác", cái này hình dung rất kì quái, bây giờ Tưởng Hướng Nghi đang học chính là thạc sĩ, bình thường muốn nói, không phải là thầy sắp xếp bạn học cùng hắn hợp tác sao?
Mễ Nam từ trên giường lớn bò qua, nhặt lên điện thoại, cực kỳ nhanh ấn vài cái, gửi tin nhắn cho Lang Cảnh, muốn Lang Cảnh đưa cho cậu ít đồ.
Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghĩ thầm Tưởng Hướng Nghi tuyệt đối lừa gạt cậu.
Đã không cách nào phá thai, vậy không bằng thuận theo tự nhiên. Dưới loại tình huống này, Tưởng Hướng Nghi tuyệt đối không dám rời khỏi cậu, đây là cơ hội tốt, cậu muốn từng chút từng chút một, đem đồ vật đối phương lén giấu đi đều móc hết ra.
Sau đó... Mễ Nam cắn cắn ngón tay, nghĩ: Nếu như Tưởng Hướng Nghi thực sự thích người khác, kia bọn họ liền nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ). Nếu như hắn thích chính là mình, kia...
Dừng hai giây, Mễ Nam lộ ra một nụ cười cao hứng: Cái kia càng không thể đơn giản buông tha hắn rồi.