Con Của Quỷ

Chương 5: Con của quỷ



Tiền bối vứt tàn thuốc trong tay nói: "Không hiểu? Không hiểu là đúng thôi! Cậu mà hiểu thì cậu đã làm đội trưởng đội hình sự rồi, còn đứng ngây đó làm gì, mau lại đây sắp xếp tài liệu đi, thời hạn mà cấp trên cho chỉ còn ba ngày, vụ án này, tôi thấy rất lạ đấy..."

Vụ thảm án diệt môn một nhà sáu người này, đúng như lão Lý đầu nói lúc trước, không dễ tra, chính xác hơn là, không thể tra được.

Di thể một nhà Lý An Lương sau khi được khám nghiệm tử thi xong, không phát hiện bất cứ vết thương trong ngoài, trúng độc, bị nhiễm virus gì gì đó, báo cáo của pháp y viết người nhà này chết vì tim bỗng ngừng đập. Báo cáo như vậy nếu trực tiếp công bố ra bên ngoài thì trăm phần trăm dân chúng sẽ không tin, mà ngay cả pháp y tham gia việc nghiệm thi cũng không thể tin được kết quả kiểm tra của mình.

Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, ly kỳ như vậy, có kiểu chết khó hiểu như vậy?

Các pháp y càng muốn tin rằng nhà Lý An Lương ăn nhầm một loại độc nào đó không có trong sách.

Cảnh sát điều tra ở thôn Lý gia cũng không phát hiện bất cứ dấu vết nào của việc giết người, tự sát, bệnh lây truyền vân vân.

Trong quá trình điều tra, cảnh sát cũng hiểu rõ về truyền thuyết cá quỷ, vài người đào giếng đều chắc chắn nói bọn họ mò được hai con cá quỷ trong đáy giếng, cảnh sát cũng vào giếng điều tra lấy chứng cứ, nhưng cái giếng kia không nối với con sông nào, cũng không tồn tại ao cá hiếm thấy, lại càng không có dấu vết của cá sống ở đó, nó giống với những cái giếng bình thường khác, đáy giếng ngoại trừ nước và bùn ra thì không còn gì nữa.

Bọn họ còn mang nước giếng về xét nghiệm, ngoại trừ chất khoáng hơi cao so với nước giếng bình thường thì không hề phát hiện vật chất độc nào có thể gây hại cho cơ thể người.

Vương Quân đã từng giải quyết rất nhiều vụ án khó nhưng lại có cảm giác thất bại khi không biết làm ở đâu đối với vụ án diệt môn ly kỳ này. Anh đã làm cảnh sát hình sự mười năm, cũng gặp được một vài vụ án huyền diệu khó giải thích, những vụ án này đều trở thành vụ án khó giải quyết. Những vụ án này có một điểm giống nhau – sức người không làm gì được.

Vương Quân từng là một người rất tin tưởng thuyết vô thần, nhưng gặp những chuyện này nhiều lần, thì không nói rõ được.

Cho nên, khi cảnh sát điều tra kể truyền thuyết cá quỷ như một câu chuyện cho anh nghe, anh đã tìm một số đường đặc biệt tìm hiểu tin tức cá quỷ, đáng tiếc truyền thuyết cá quỷ chỉ lưu truyền ở cùng thôn Lý gia, anh lật hết tài liệu về Đồng Thành, tài liệu địa phương, còn hỏi một ít giáo sư chuyên gia đều không tìm được đôi câu về cá quỷ.

Làm cảnh sát đã nhiều năm, Vương Quân liền luyện được một loại trực giác kỳ lạ, lần đầu tiên anh đến nhà Lý An Quý hỏi vài câu như thường lệ, thì lại có chút không thoải mái, đứa bé Đông Tể nhà Lý An Quý, cũng là con trai Lý Đông Sinh của họ, bé con đó khiến anh cảm thấy quái quái.

Rõ ràng chỉ là một nhóc nhỏ gầy trơ xương, nhưng lúc ngơ ngác nhìn thẳng anh thì anh lại nổi da gà toàn thân, suýt nữa không nhịn được đã rút súng ra.

Mấy năm trước, anh ở tỉnh thành bắt được một sát thủ liên hoàn tâm lý vặn vẹo, thuộc hạ dưới tay người nọ có sáu bảy người là những tên giết người có tiếng, bản thân gã cũng khai ra mười mấy người, còn cụ thể gã đã giết bao nhiêu người đoán chừng gã cũng không nhớ rõ. Một phần tử phản xã hội nguy hiểm như vậy nhưng khi truy bắt, giằng co với gã, cũng không khiến anh bị dọa đến như vậy.

Đúng, là kinh hãi, hoảng sợ, một đứa bé cổ quái ngay cả nói cũng không nói được lại khiến anh sợ hãi từ sâu trong lòng.

Tất nhiên, dù hoang đường thế nào, thì một đứa bé ba bốn tuổi không ra khỏi cửa, có thể là thiếu hụt trí tuệ, cũng không thể nào thần không biết quỷ không hay giết cả nhà Lý An Lương được, không có động cơ gây án, cũng không có thời gian gây án, càng không có điều kiện gây án.

Nhưng Vương Quân cũng không biết rốt cục là có chuyện gì, chỉ là anh cảm thấy có thể tìm được gì đó trên người đứa bé này, nhưng anh đến nhà Lý An Quý hai lần đều không tìm được gì, ngược lại về nhà còn mơ thấy ác một vài lần, tinh thần kém đến độ suýt nữa xảy ra tai nạn xe trên đường.

Lãnh đạo cấp trên đều cho rằng anh bị áp lực quá lớn, giao trách nhiệm cho anh về nhà nghỉ ngơi, để những người khác nhận vụ án diệt môn ở thôn Lý gia này.

Không lâu sau đó, vụ án diệt môn ở thôn Lý gia có kết luận một nhà Lý An Lương ăn nhầm đồ có độc nên tử vong, di thể cả nhà Lý An Lương được chính phủ bỏ tiền ra hỏa táng, đưa về thôn Lý gia an táng.

Chuyện đến đây coi như đã kết thúc, nhưng Vương Quân luôn thấy trong lòng không yên, chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đầy tử khí của Đông Tể, anh liền không rét mà run.

Vương Quân lặng lẽ chú ý tất cả mọi động tĩnh ở thôn Lý gia, nhưng thôn nhỏ hẻo lánh hoang vu này sau vụ một nhà Lý An Lương chết rất nhanh đã bình thường trở lại, không có bất cứ chuyện gì nữa.

Một tháng sau, Vương Quân lại nhận một vụ án hình sự vô cùng độc ác, anh không thể không tập trung hết tinh thần vào việc điều tra phá án, dần dần quên chuyện ở thôn Lý gia.

Thôn Lý gia đúng thật là không có vụ án nào xảy ra nữa, nhưng cũng không thật sự bình thường trở lại.

Một nhà Lý An Lương chết rất kỳ quái, người trong thôn cũng không tin mấy cái lý do mà cảnh sát đưa ra, tất cả đều tin cả nhà Lý An Lương bị cá quỷ hại chết, lúc nói chuyện phiếm đều không nhịn được rì rầm về chuyện này.

Vụ án ngay cả cảnh sát đều bó tay không có cách giải quyết thì mấy người thôn quê có thể thảo luận cho ra được kết quả gì? Truyền thuyết cá quỷ lưu truyền trong thôn từ xưa đến nay khiến vụ thảm án này có màu sắc quỷ quái, lúc mọi người xì xào về chuyện này luôn thấy liên quan đến quỷ thần. Phàm là chuyện có chút dính dáng đến quỷ thần luôn bị mọi người nói trên miệng.

Từ xưa, quỷ thần đã khó lường.

Chục cái miệng xôn xao cũng không cho ra được kết luận vụ án Lý gia diệt môn, ngược lại khiến lòng người trong thôn hoảng sợ. Vừa lúc ở ngay lúc này lại có vài người đang rất tốt bỗng bị ốm nặng, đảo mắt đã lây bệnh cho hơn phân nửa người trong thôn đều bị ốm. Vốn lúc bình thường mọi người cũng chỉ uống chút thuốc dân gian, nếu không được thì đến phòng khám ở trấn trên khám thử, tiêm hai mũi, nghỉ vài ngày thì được rồi, nhưng lần này vì chuyện nhà Lý An Lương mà tất cả đều nghi thần nghi quỷ, cũng không biết là vì tâm sự trong lòng, hay là nguyên nhân gì khác, mà rất nhiều người uống thuốc đều không khỏi.

Thấy vậy có người luống cuống, uống thuốc không khỏi, vậy thì đi gặp "Bồ Tát".

"Bồ Tát" là xưng hô của người vùng thôn Lý gia đối với bà đồng thầy cúng, bọn họ không giống như thầy tướng số, đúng ra mà nói, thì là một chi truyền thừa từ phù thủy thời cổ xưa. Theo thời gian không ngừng đổi thay, "các Bồ Tát" không chỉ sử dụng thần thuật chữa bệnh cho người, mà còn xem tên bói cho người ta, bói toán cát hung, giỏi hơn nữa thì có thể mời thần nối liền âm dương nữa.

Không nói những khả năng kia của "các Bồ Tát" là thần thông hay là mánh khóe lừa người, trong nước vì tình hình lịch sử đặc biệt mà cái nghề "Bồ Tát" này đã xuống dốc, truyền thừa gần như đứt hẳn. Bây giờ còn ai tin uống nước bùa, nước hương tro là có thể chữa bệnh? Cho dù nơi hẻo lánh như thôn Lý gia thì khi bị bệnh, điều đầu tiên làm vẫn là khám bác sĩ, uống thuốc tiêm thuốc, nên làm gì thì làm.

Làm đủ mọi chuyện như vậy nhưng bệnh vẫn không tốt hơn, lại đúng lúc mọi người nghi thần nghi quỷ, rốt cục có người không chịu được đến thôn Miễn Hoa gặp "Bồ Tát".

Vị "Nữ Bồ Tát" của thôn Miễn Hoa này có chút tiếng tăm ở thôn xóm xung quanh, trẻ con nhà ai bị kinh đêm, cụ già nhà ai bị bệnh nặng, nhà ai có chuyện lạ xảy ra, nhà ai muốn kết hôn xem bát tự vân vân, đều tìm đến bà.

Ở trong mắt người ngoài, vị "Nữ Bồ Tát" này rất có bản lĩnh, người đi tìm bà đều nói bà rất linh nghiệm.

Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay là vị "Nữ Bồ Tát" này thực sự có bản lĩnh, những người đến gặp bà chữa bệnh sau khi về chưa đến hai ngày đã khỏi hẳn.

Lần này, thôn Lý gia liền nổ tung, mọi người đều thấy bọn họ không bị cảm gì cả, mà đây là bị nhiễm xui, thậm chí còn cho là âm hồn một nhà Lý An Lương quấy phá. Cả đám người đều nhất trí, quyết định mời nữ Bồ Tát đến trong thôn xem thử.

Khác với những kẻ giả danh "Bồ Tát" lừa bịp, vị nữ Bồ Tát Triệu Xuân Quyên ở thôn Miễn Hoa này quả thực biết chút truyền thừa sâu xa từ nhà mình, nhưng là truyền đến đời bà ngoại bà thì gần như đứt hẳn, mẹ của bà cũng chỉ là một thôn phụ bình thường mà thôi, vừa không có thiên phú thành "Bồ Tát", cũng không có hứng thú. Lại thêm lúc đó cả nước từ trên xuống dưới đều hô khẩu hiệu phá tứ cũ, bài trừ tư tưởng phong kiến mê tín, bà ngoại của bà cộng thêm cả nhà bà đều chịu không ít tội, sao còn dám làm "Bồ Tát" cơ chứ. Nhưng bà ngoại Triệu Xuân Quyên thấy bà thật sự có thiên phú, liền lén lút dạy cho bà một chút.

* Phá tứ cũ: là bài trừ tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ (vào năm 1966)

Lúc bà ngoại Triệu Xuân Quyên qua đời, bà chỉ mới mười một mười hai tuổi, bà lão chỉ dạy miệng cho bà, bà có thể nhớ được bao nhiêu? Sau lại vẫn không dám dùng mấy thứ này, mãi cho đến mười năm gần đây, chính sách lỏng hơn, huyền môn tro tàn lại cháy, nhà bà lại quá nghèo, vì để cho con trai có tiền cưới vợ, bà mới bất đắc dĩ dùng những thứ mà bà ngoại đã dạy bà, tránh ở nơi thâm sơn cùng cốc làm "Nữ Bồ Tát".

Thôn Miễn Hoa và thôn Lý gia cách nhau không xa, chuyện cá quỷ và nhà Lý An Lương bà đã nghe nói, truyền thuyết cá quỷ bà cũng từng nghe, hơn nữa vì học vấn trong nhà khá lâu đời nên bà biết nhiều hơn so với người ngoài. Loại tà vật âm hối này ngay cả bà ngoại bà khi nhắc đến cũng là vẻ mặt kinh hãi, không dám nhiều lời, bà với chút đạo hạnh này lại càng không dám xen vào.

Cho nên, lúc người thôn Lý gia đến cửa tìm bà, thực sự bà không muốn dây vào.

Nhưng thù lao của người thôn Lý gia đưa rất nhiều, trong thôn mấy chục hộ góp vào khoảng chừng ba nghìn tệ, hơn nữa mấy người thôn Lý gia đến tìm bà cũng không có âm hối khí, không giống như là có chuyện lớn. Quan trọng nhất là, cá quỷ sau khi ăn hồn người sẽ tìm chỗ trốn từ từ tiêu hóa, vài năm thậm chí vài chục năm cũng không hiện thân ở chỗ cũ. Sau một hồi do dự, bà vẫn đồng ý lời mời của người thôn Lý gia, đến xem chỗ bọn họ.

Bà còn muốn chuẩn bị một chút, nên hẹn ba ngày sau sẽ đến.

Bệnh cảm lây lan trong thôn, thân thể lão Lý đầu và Tôn bà tử không tốt, bất hạnh mà cùng trúng chiêu, mỗi ngày uống thuốc cũng không thấy tốt hơn, ho nặng khổ sở vô cùng.

Thân thể Đông Tể nhìn rất gầy yếu, nhưng lớn đến chừng này, ngoại trừ quỷ tiết hàng năm sẽ bất ngờ bị bệnh, thì những lúc còn lại đều là một bé con khỏe mạnh, dễ nuôi vô cùng.

* Quỷ tiết: là ngày có liên quan đến quỷ, ở Trung Quốc có rất nhiều quỷ tiết, gồm rằm tháng bảy tiết Trung Nguyên, tiết Thanh minh, mồng ba tháng ba, mồng một tháng mười.

Sau khi lão Lý đầu và Tôn bà tử bị bệnh, Đông Tể không ở cạnh cây hòe già mỗi ngày nữa, nhóc con đó một tấc cũng không rời như cái đuôi nhỏ canh giữ bên cạnh hai lão, chậm rãi rót nước cho họ, ngốc nghếch đưa thuốc cho họ, mỗi lần nhìn hai người uống hết bé mới yên lòng.

Hai lão tuy bị bệnh rất khó chịu, nhưng nhìn đôi mắt trông mong của con mình, trong lòng còn ngọt hơn cả ăn mật hòe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.