Chu Tuyền bước ra bệnh viện, trong tay siết chặt một tờ giấy kết quả kiểm tra, như là mới bị người vớt ra hố băng vậy, trên mặt không có chút máu nào. Cô như người mất hồn đi đến chỗ thùng rác, đứng khoảng chừng một hai phút, rồi xé tờ giấy đó thành từng mảnh ném vào trong thùng rác, không thèm quay đầu lại đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi vào trong. Cuối cùng, Chu Tuyền không thể kìm nén được cảm xúc nằm úp trên tay lái, nước mắt tuôn rơi.
Di động trong túi reo lên đã lâu, Chu Tuyền mới miễn cưỡng xoa xoa nước mắt, lấy di động ra nhận cuộc gọi, đầu bên kia là một giọng nam đầy lo lắng: "A Tuyền, sao lâu vậy mới nghe máy? Em không sao chứ? Kết quả kiểm tra đã lấy được chưa?".
"Em có thai rồi, nhưng em không muốn đứa con này". Nói xong, nước mắt Chu Tuyền lại lăn dài.
Đầu bên kia im lặng một lúc, "A Tuyền, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta về nhà bàn bạc đã được không?".
"Có gì mà bàn bạc? Chúng ta đã nói rồi, trước khi tìm được Hoan Hoan sẽ không có con nữa, anh quên rồi sao? Bây giờ mỗi ngày chỉ cần nhắm mắt lại là em sẽ nghĩ Hoan Hoan đang ở đâu, rốt cuộc nó sống thế nào, có bị bệnh hay không, có bị lạnh bị đói không... Bây giờ em không có cách nào để chấp nhận một đứa con khác". Chu Tuyền cầm di động gào khóc.
"A Tuyền, em bình tĩnh lại đã, em như vầy không nên lái xe, anh sẽ bảo tài xế đến đón em về nhà. Em tin anh đi, dù em quyết định thế nào anh đều nghe theo em, nhưng em chờ anh về đã, dù là chuyện gì thì chúng ta cũng đối mặt cùng nhau, có được không?". Trong giọng nói của người đàn ông mang theo bất đắc dĩ, mỏi mệt và vô cùng đau lòng.
"Ừ".
Cúp máy, Chu Tuyền ngơ ngác mở album trong di động, bên trong đều là ảnh chụp của một đứa bé, lúc mới sinh, lúc đầy tháng, lúc trăm ngày, lúc một tuổi... Đứa bé bụ bẫm, mắt vừa sáng vừa tròn, trong trẻo đáng yêu, như là một thiên sứ nhỏ.
Ngoại trừ ảnh chụp, trong di động của Chu Tuyền còn có một số video, cô mở đại một cái, đứa bé vừa tròn một tuổi, cánh tay tròn lẳn như ngó sen, lắc lắc lắc đi về phía trước y chang một bé chim cánh cụt, vừa đi vừa gọi mẹ mẹ. Rất nhanh, đứa bé kia đã được một người phụ nữ trông rất hạnh phúc bế lên, khuôn mặt bụ bẫm của bé cọ cọ lên khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp của người mẹ, vừa gọi vừa hôn mẹ mình, ba bé ăn dấm vươn tay chọc chọc, bé con xoay xoay trong lòng mẹ, trên gương mặt non nớt nở rộ nụ cười "không răng" hồn nhiên.
Tiếng cười vui hạnh phúc vang lên, nước mắt rơi tách tách dừng trên màn hình, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của bé con, dần trở nên nhạt nhòa đi.
"Mẹ".
Trong lúc ngẩn ngơ, Chu Tuyền như nghe được một giọng nói xa lạ lại quen thuộc đang gọi mình, "Hoan Hoan!".
Chu Tuyền ném di động sang bên, mở cửa nhảy xuống xe, điên cuồng tìm khắp nơi, nhưng, bãi đỗ xe rộng lớn của bệnh viện không có bóng con trai cô, chạy quanh bãi đỗ xe cả một vòng, cuối cùng Chu Tuyền mỏi mệt quỳ sụp xuống đất.
"Cô không sao chứ?".
Trên đầu vang lên một giọng nói lạnh lẽo, Chu Tuyền lau nước mắt trên mặt, cố gắng ngẩng đầu lên, "Tôi không sao, cứ kệ tôi".
"Đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm, ngồi lâu không tốt cho sức khỏe". Đông Sinh vươn tay ra.
Bắt lấy bàn tay lạnh như băng của Đông Sinh, Chu Tuyền đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười lễ phép: "Cảm ơn cậu".
Từ khi con cô mất tích đến giờ đã hơn ba năm, ba năm qua, Chu Tuyền chưa từng ngủ yên giấc lần nào, còn chưa đến ba mươi nhưng cô tái nhợt gầy yếu, trong ánh mắt có chút điên dại, như là già đi rất nhiều tuổi, so với người phụ nữ xinh đẹp hạnh phúc trong ảnh, trong video tựa như hai người khác nhau.
"Được người nhờ, không cần cảm ơn". Con ngươi của Đông Sinh nhìn có vẻ lớn hơn, đen hơn bình thường một chút, cậu nhìn vào mắt Chu Tuyền nói: "Đứa trẻ vô tội, đừng làm chuyện khiến mình hối hận. Nếu đã có duyên, thì dù mất đi cũng sẽ quay về bên cạnh cô, còn nếu vô duyên, thì đừng cưỡng cầu". Nói xong, Đông Sinh dùng quỷ khế khống chế tiểu quỷ đã bùng nổ cảm xúc bên cạnh, xoay người rời đi.
Một người xa lạ chưa từng gặp, lại đột nhiên nói ra lời nói như thật như giả kia, Chu Tuyền nghe mà sửng sốt. Giọng nói thanh lãnh của Đông Sinh cứ quanh quẩn bên tai cô, chờ đến khi cô hồi thần, thì bãi đỗ xe nào còn bóng Đông Sinh nữa?
Mà lúc này, tài xế được chồng Chu Tuyền phái đến đón cô đã đến, Chu Tuyền hốt hoảng lên xe, về đến nhà cô càng thấy chuyện này là lạ, cô liền vội gọi cho chồng mình đang đi công tác ở vùng khác, "Có phải anh nói chuyện em có thai... cho người nào không?".
"Không có, sau khi nói chuyện với em xong anh luôn họp mà. Sao vậy? Bây giờ em đã về nhà chưa?".
"Em về rồi, vừa rồi em gặp một người ở bãi đỗ xe...". Chu Tuyền kể lại mọi chuyện cho chồng, "Đằng Phi, lúc nãy em thực sự đã nghe được giọng của Hoan Hoan, anh nói xem liệu người kia có biết Hoan Hoan đang ở đâu không? Anh nói xem lúc nãy có phải Hoan Hoan đang ở cùng cậu ta không?".
Hà Đằng Phi bóp bóp ấn đường nhưng nhức, dịu dàng an ủi: "A Tuyền, đó là ảo giác của em thôi".
Từ khi con trai mất tích, Chu Tuyền vẫn luôn chìm sâu trong đau khổ, ba năm qua, chỉ cần nghe có manh mối ở đâu là cô sẽ liều lĩnh chạy đến tìm, chạy đến rất nhiều nơi trên khắp cả nước. Bị người lừa tiền chỉ là chuyện nhỏ, rất nhiều lần cô còn suýt nữa gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, dưới sự tra tấn giữa hy vọng và thất vọng, cùng với kích thích từ bên ngoài, thần kinh của Chu Tuyền dần không bình thường. Hà Đằng Phi đã đưa cô đi khám rất nhiều bác sĩ tâm lí trong ngoài nước, đi đến các khóa trị liệu tâm lí, tư vấn tâm lí với cô, kết quả tình hình không chỉ không chuyển biến tốt đẹp, mà ngày càng nghiêm trọng hơn.
Ba tháng trước, Chu Tuyền liên tục mơ thấy Hoan Hoan kêu cứu mạng với cô suốt mấy đêm liền, lúc đó Chu Tuyền như sắp điên lên. Cho nên, bây giờ khi nghe Chu Tuyền nói nghe được giọng con trai, phản ứng đầu tiên của Hà Đằng Phi là bệnh của Chu Tuyền lại nặng thêm rồi.
"Không phải, không phải là ảo giác của em, dù giọng của Hoan Hoan là em nghe lầm, thì lời mà người kia nói chắc chắc không phải là em tự tưởng tượng ra. Camera, đúng rồi, nếu anh không tin thì em sẽ bảo bệnh viện cho em xem camera dưới bãi đỗ xe. Tìm được người đó, cậu ta chắc chắn biết Hoan Hoan ở đâu". Như người rớt xuống nước khó khăn lắm mới đụng đến tấm gỗ, giọng nói của Chu Tuyền có một sự phấn khởi khó có thể hình dung.
"A Tuyền, em bình tĩnh lại đã, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh còn bận chút việc ở đây, xong việc anh sẽ về ngay, trong ngày hôm nay anh chắc chắn sẽ quay về đi đến bệnh viện với em". Hà Đằng Phi sợ Chu Tuyền lại bị lừa lần nữa, mất tiền chỉ là chuyện nhỏ, sợ là sợ Chu Tuyền lại gặp phải kẻ có ý đồ xấu như lần trước.
"Được, vậy anh nhớ về nhanh nhé".
Cúp máy, Chu Tuyền cắn cắn móng tay, ánh mắt khi thì trống rỗng, khi thì lóe lên, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Anh buông ra, anh buông ra, em muốn quay lại tìm mẹ em". Tiểu quỷ bị Đông Sinh xách đi, nó đạp chân liều mạng giãy dụa, kêu la ầm ĩ, oán khí quay cuồng quanh thân.
"Nếu em muốn hại chết cô ấy thì bây giờ anh sẽ thả em về". Đông Sinh lạnh lùng nói.
"Em không làm hại mẹ em đâu, em chỉ nhìn mẹ từ xa cũng không được sao? Anh buông ra!". Tiểu quỷ biết nước mắt chẳng có ích gì với Đông Sinh, nó không khóc mà mở miệng gắng sức gào lên.
"Bây giờ cô ấy đang hãm sâu trong mệnh kiếp, oán khí trên người em, chỉ cần cô ấy dính chút thôi thì đừng nghĩ sẽ vượt qua được. Nếu cô ấy có thể vượt qua kiếp nạn này thì nửa đời sau sẽ được hưởng phú quý yên vui, sống hết thọ mệnh". Mệnh kiếp này của Chu Tuyền vì con mà có, cũng vì con mà kết thúc. Tiểu quỷ không phải là tướng đoản mệnh, nếu không phải có kẻ tà đạo quấy phá, nó sẽ không chết thảm lúc còn nhỏ, kiếp nạn của Chu Tuyền cũng sẽ không biến thành đại kiếp nạn sinh tử như bây giờ, nhưng, dù là khi còn sống hay sau khi chết, thì tiểu quỷ đều là mấu chốt phá giải mệnh kiếp của Chu Tuyền.
Nhưng tiểu quỷ còn quá nhỏ, dễ hành xử theo cảm tính, Chu Tuyền đang bị vây khốn trong thời kỳ rất đặc biệt, chỉ cần hơi chút sai lầm thì chờ đợi Chu Tuyền cũng chỉ có con đường chết.
Tiểu quỷ nghe nửa hiểu nửa không, nó chỉ hiểu một điều, là không thể đến gần mẹ nó.
Chấp niệm lớn nhất của tiểu quỷ là tìm được cha mẹ ruột, nó muốn biết rốt cuộc là mình bị cha mẹ bán đi, hay là bị bắt cóc; bọn họ có tìm nó, có nhớ nó không. Bây giờ thấy mẹ luôn tìm nó, thậm chí vì nó mà ngay cả đứa bé trong bụng cũng không cần, chút oán hận của tiểu quỷ với cha mẹ lúc này đã biến mất hết, nhưng nhìn thấy mẹ đau khổ vì nó như vậy, theo bản tính, tiểu quỷ không nhịn được muốn gần gũi mẹ mình, muốn an ủi mẹ mình, muốn ở bên cạnh mẹ mình...
Khó khăn lắm mới tìm được mẹ, lại không thể đi theo mẹ, tiểu quỷ vừa tủi thân lại đau lòng, vừa nãy khi nhìn thấy mẹ nó không khóc, bây giờ thì không nhịn được khóc hu hu.
Đông Sinh thở dài, vỗ vỗ lưng tiểu quỷ, "Đừng khóc, chỉ cần em ngoan, anh sẽ giúp em vào mộng của mẹ em, em suy nghĩ trước xem muốn nói gì với mẹ, nghĩ xong rồi thì nói cho anh biết".
Tiểu quỷ dùng bàn tay mập mạp lau nước mắt nấc lên, tủi thân gật đầu.
Trên đường về, tiểu quỷ vẫn luôn im lặng, lúc sắp đến khu căn hộ của Thẩm Tịnh, tiểu quỷ rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng: "Em, em muốn mẹ sinh đứa bé ra".
"Vậy em đã nghĩ xong sẽ nói gì với mẹ chưa?".
Tiểu quỷ nhăn nhăn mặt, lắc đầu.
"Em có thể hỏi Thẩm Tịnh, để chị ấy nêu ý kiến giúp cho". Đông Sinh nói.
Tiểu quỷ bĩu môi nhỏ giọng nói: "Ý gì vậy". Mẹ Thẩm Tịnh rất tốt với nó, mẹ cũng tốt với nó, để mẹ Thẩm Tịnh bày cách giúp thực sự được sao?
Tiểu quỷ một giây trước còn đang sầu, một giây sau vừa thấy Thẩm Tịnh liền tuôn hết chuyện hôm nay cho Thẩm Tịnh nghe, giữa lúc nói còn rớt mấy hạt nước mắt, làm Thẩm Tịnh đau lòng vô cùng.
Ngay lúc Thẩm Tịnh bày cách cho tiểu quỷ, thì mấy người Uông Chấn ngồi tàu thuận lợi đến tỉnh H. Hắn và vợ chồng Tôn Đào lên xe minibus, sau khi đến thị trấn thì chia mỗi người một ngả.
Chờ đến khi vợ chồng Tôn Đào đi xa, Uông Chấn lấy di động ra, mở một phần mềm, trên đó là hai điểm đỏ đang di chuyển rất nhanh, chính là vợ chồng Tôn Đào vừa rời đi.