"Sư phụ, không có ai bên ngoài". Lão tứ cẩn thận kiểm tra quanh xe, mới quay về báo cáo tình hình.
Mắt lão già nhìn về phía quái vật cạnh bên lão tứ, quái vật gật đầu, lão mới buông cảnh giác, yên tâm chọn "tài liệu" thích hợp. Tài liệu mà lão già vừa lòng nhất vẫn là đứa bé lần trước, tư chất tiềm lực rất tốt, nếu luyện thành tiểu quỷ thì sẽ giúp thực lực của lão tăng vọt, tiếc là sắp thành lại bại, không chỉ vì luyện chế thất bại mà chịu phản phệ, còn bị tiểu quỷ kia cắn một cái, kéo rớt một miếng thịt, hại lão thương nặng nguyên khí, đến nay vẫn chưa khôi phục lại được.
Vốn lão rất soi mói, nhưng sau khi bị thương, lão cần rất nhiều "tài liệu" để chữa thương, lúc đầu phải mười ngày nửa tháng lão mới đến chỗ Ngũ Diễm Hồng chọn tài liệu, bây giờ thì gần như mỗi tuần phải đến một lần, mỗi lần ít nhất là chọn đi hai ba đứa bé, nhiều lúc, lão có thể lấy hết hàng trong tay Ngũ Diễm Hồng.
Lão ra giá rất hào phóng, Ngũ Diễm Hồng bán cho lão còn kiếm được nhiều tiền hơn lúc bán lên trên, vì để kiếm được nhiều tiền hơn, Ngũ Diễm Hồng không chỉ đào tạo hai người Tôn Đào chuyên mang hàng đến, mà còn mua hàng từ người trung gian, từ nhà dưới tin được, bán cho lão.
Lúc trước trong hầm nhà Ngũ Diễm Hồng nhiều nhất cũng chỉ nhốt hơn bảy đứa bé, bây giờ, số lượng luôn giữ ở mức trên mười.
Những đứa trẻ mà lão không cần sau khi chọn lựa, một phần thì bị mụ bán ra ngoài, phần khác thì cho ít tiền trả lại cho người bán lúc trước, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, tiền Ngũ Diễm Hồng kiếm được từ tay lão phải đến một hai triệu, có thể sánh bằng số tiền mụ làm mấy năm.
Lão già không hài lòng về số hàng lần này của Ngũ Diễm Hồng lắm, chỉ chọn ba đứa bé khoảng chừng ba tuổi, trả tiền xong, mang theo mấy đứa bé đã mê man, đám người lão biến mất trong bóng đêm tối đen.
Đến khi chiếc minibus cũ nát kia đi xa, A Hoàng mới cởi bỏ trói buộc đã dùng trên người Uông Chấn, Uông Chấn ngơ ngác nhìn nó giật giật cơ thể cứng đờ, mèo béo mệt đến nỗi giang rộng tứ chi ngã lên mặt tuyết.
Sớm biết mục tiêu cứng thế này, thì dù Đông tể có cho nó thêm một trăm con cá nướng nó cũng không đến, tuyệt đối không đến, đánh chết cũng không đến!
Tuy Uông Chấn không biết mới nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước khi hắn xuất ngũ đã chấp hành nhiệm vụ ở biên cảnh hàng năm, thường xuyên chạm mặt thần chết. Lúc nãy trong nháy mắt, hắn cảm giác được nguy hiểm trước nay chưa từng có, đúng lúc này, A Hoàng xuất hiện, một sức mạnh vô hình trói hắn không thể nhúc nhích, nhưng cảm giác nguy hiểm đáng sợ kia cũng biến mất rất nhanh.
Rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ lúc này là mèo của Lý Đông Sinh đã bảo vệ hắn?
Con mèo giảo hoạt như sắp thành tinh này, không phải thành tinh thật đấy chứ?
Trong đầu Uông Chấn hiện lên một suy nghĩ vớ vẩn.
Chờ đến lúc hắn mò mẫm quay về nhà Đỗ Đại Xuân, chuyện càng vớ vẩn hơn đã xảy ra.
A Hoàng thở phì phò dùng trảo béo đập mạnh di động của hắn, còn vừa đập vừa kêu meo meo với hắn.
"Mày muốn... gọi điện sao?". Trong lúc Uông Chấn đi lính đã gặp không ít chuyện kỳ lạ, độ tiếp thu hơn người bình thường nhiều.
A Hoàng gật gật đầu.
Uông Chấn mở khóa trên di động, đưa di động cho A Hoàng, A Hoàng muốn gọi cho Đông Sinh, tiếc là nó học đếm sớm, phép cộng trừ vượt quá hai chữ số là nó đã không rõ rồi, mười một số di động đã làm khó nó rồi. A Hoàng mở danh bạ trên di động của Uông Chấn, lướt lướt một lúc, trảo béo chỉ vào chữ "Boss" trên đó, meo một tiếng, dùng đôi mắt như đang hỏi ý kiến nhìn Uông Chấn.
Uông Chấn thế mà liền hiểu ngay ý nó, "Đây là số của boss Trịnh Quân Diệu của tao".
A Hoàng rất thuần thục bấm điện thoại, rất nhanh, Trịnh Quân Diệu đã nghe máy, A Hoàng kêu meo meo với anh, Trịnh Quân Diệu dễ dàng đoán được ý nó, "Mày muốn tìm Đông Sinh?".
"Meo".
"Mày chờ một lúc đã, để tao xem Đông Sinh đã ngủ chưa". Trịnh Quân Diệu đang ngồi trong phòng làm việc xử lý một vài việc ở bên kia, anh đi ra ngoài, lại bất ngờ thấy Đông Sinh đang ngồi trên sô pha, chưa ngủ.
"Là A Hoàng gọi sao?".
Trịnh Quân Diệu gật đầu, đưa di động cho cậu, Đông Sinh vừa mới nói một chữ "Alo", đầu kia đã vang lên tiếng meo meo đầy phẫn nộ của A Hoàng: "Đông tể, lần này ông đây bị cậu hố thảm rồi, cậu có biết tiểu quỷ kia hung tàn thế nào không, suýt nữa ông đã bị nó phát hiện, việc này ông không quản nữa, ngày mai, không, bây giờ ông phải về luôn đây!".
Đông Sinh chậm rãi nói: "Hôm nay tôi quét dọn nhà vệ sinh giúp dì Lư, cậu đoán coi tôi đã phát hiện ra cái gì?".
Mèo béo chột dạ khẩn trương: "Ông không biết cậu nói gì hết, dù sao ông đây cũng kệ, dù có nhiều cá nướng hơn nữa thì ông cũng kệ".
"Vậy cậu bảo Uông Chấn đưa cậu về đi, nhưng di động mà tôi tìm được ngày hôm nay, cậu về sẽ không thấy nó nữa đâu".
"Đừng mà...".
"Vậy cậu phải tiếp tục ở bên cạnh Uông Chấn, bảo vệ anh ta đi, chuyện di động, xem biểu hiện của cậu rồi nói sau".
A Hoàng vẫn luôn lo lắng di động sẽ bị Đông Sinh tịch thu, bây giờ vừa nghe chuyện có thể chuyển cơ được, nó liền thay đổi thái độ, chuẩn bị cò kè mặc cả với Đông Sinh.
Đông Sinh quả nhiên hiểu rất rõ tính của mèo béo, không đợi nó mở miệng, cậu lại hỏi: "Cậu nói chuyện tiểu quỷ là sao, nói rõ cho tôi nghe".
"Tiểu quỷ kia rất lợi hại, nhìn còn hung tàn hơn đứa giả danh cổ mạn đồng kia, lão già kia chắc chắn còn nuôi tiểu quỷ khác, tui và Uông Chấn chắc chắn không làm gì chúng được, chuyện này tốt nhất cậu nên nhanh chóng đến xem đi. Cậu đoán không sai, lão già kia luyện chế tiểu quỷ thất bại đã phải chịu phản phệ, nhưng lúc nãy tui nhìn thoáng qua từ xa, lão không bị thương nặng như chúng ta nghĩ. Hơn nữa hôm nay lão lại mua ba đứa bé, tui đoán hẳn là lão đang dùng những đứa bé đó để chữa thương, nếu cậu không mau lại đây, thì những đứa bé kia chết chắc rồi".
Theo suy đoán của Đông Sinh, thì lão già kia luyện tiểu quỷ thất bại chắc chắn sẽ bị phản phệ, nếu lão còn nuôi tiểu quỷ khác, thì những tiểu quỷ đó chắc chắn sẽ nhân cơ hội phản phệ lại lão, rất có khả năng, thực lực của lão đã suy yếu rất nhiều.
Bình thường A Hoàng rất nhát gan sợ chết, nhưng thực lực cũng không tệ, dù sao nó cũng đã tu luyện trên trăm năm, Lý Cửu còn dạy pháp quyết tu luyện cho nó, đối phó với đám bình bình sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là bình thường A Hoàng lại ham chơi, tu luyện không chuyên tâm, vừa gặp kẻ nào hơi lợi hại chút là lại sợ chết, bản lĩnh trốn chạy thoát thân còn mạnh hơn bản lĩnh khác của nó nhiều.
Chuyện liên quan đến mạng người, Đông Sinh cũng không dám gửi gắm hy vọng lên mèo béo, cậu suy xét một lúc, rồi nói: "Cậu và Uông Chấn mau tìm ra hang ổ của lão, ngày mai tôi sẽ đến tìm hai người".
Rốt cục cũng kéo được Đông Sinh đến, A Hoàng lập tức vui mừng, "Đông tể, Đông tể, cậu nhớ mang đồ ngon đến bồi bổ cho tui, hôm nay tui vì cứu Uông Chấn mà mất nhiều pháp lực lắm, mệt đến nỗi gầy đi rồi nè, không tin cậu đến mà xem, meo ngao ngao!".
Đông Sinh trước sau như một rất tàn nhẫn cho mèo béo hai chữ: "Nằm mơ".
Chờ đến khi A Hoàng "meo" xong, Uông Chấn mới cầm di động di, hắn đáng tin hơn A Hoàng nhiều, hắn báo khát quát tình hình cho Đông Sinh và Trịnh Quân Diệu, "... Tôi đã gắn thiết bị định vị vệ tinh mini trên xe của chúng, chắc có thể truy ra được vị trí".
"Tốt lắm, nếu có thể thì anh hãy nghĩ cách xác định vị trí cụ thể, nếu không được thì thôi, đừng đánh rắn động cỏ". Chuyện của Vu Hải Yến cậu đã bị người ta chơi xỏ, cậu không muốn lần này cũng không bắt được gì.
"Vâng".
Cúp máy, Trịnh Quân Diệu nhíu mày hỏi: "Cậu muốn đích thân đến đó?".
Đông Sinh gật đầu.
"Liệu có gặp nguy hiểm không?".
Đông Sinh chỉ mới đấu với quỷ, chưa từng đấu với người, không chắc chắn thực lực của mình lắm, nhưng mà, "Chắc có thể tự bảo vệ mình". Chút tự tin đó Đông Sinh vẫn có.
"Vậy đi, sáng mai tôi đi với cậu". Trịnh Quân Diệu cau mày nói.
"Không phải anh nói ngày mai có một cuộc họp rất quan trọng sao?". Thực ra Đông Sinh muốn nói "Anh đi làm chi" hơn.
"Cuộc họp có thể dời thời gian, nhưng một mình cậu đi tôi sẽ lo". Không đợi Đông Sinh từ chối, Trịnh Quân Diệu đã nói: "Cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi sẽ sắp xếp đặt vé đi tỉnh H sớm nhất vào sáng ngày mai".
"Tôi đi một mình được". Đông Sinh nhìn anh chằm chằm.
"Để tôi đi cùng, tiền vé đi về, ăn nghỉ tôi bao hết". Có tiền thì tùy hứng thôi.
Đông tể có ví gầy teo:...
Sáng sớm hôm sau, Đông Sinh gọi cho Dư Đồng bảo cậu ta xin nghỉ bệnh hai ngày giùm, sau đó, liền lên tàu cao tốc lúc mới sáu giờ sáng với Trịnh Quân Diệu.
Tối qua Đông Sinh ngủ muộn hơn bình thường, vì kịp giờ tàu mà dậy sớm hơn bình thường, lúc trên xe cậu ngủ gà ngủ gật, lên tàu ngồi vào chỗ, chỉ một lúc đã mơ mơ màng màng. Cho dù trong tàu rất ấm áp, nhưng Trịnh Quân Diệu vẫn sợ Đông Sinh bị lạnh, sờ sờ bàn tay lộ ra ngoài của Đông Sinh, quả nhiên là lạnh như khối băng, Trịnh Quân Diệu liền cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người Đông Sinh.
Không biết có phải là ảo giác không, mà sau khi đắp áo lên người Đông Sinh, thì Trịnh Quân Diệu cảm thấy đôi mày đang nhăn của cậu dần giãn ra, tay hình như cũng ấm lên một chút, nhưng vẫn lạnh hơn tay anh nhiều.
Đúng là không để người ta yên tâm chút nào.
Sắp đến nơi, Đông Sinh tỉnh lại, không chỉ bất ngờ ngủ một giấc thật ngon, mà tay cũng được người ta nắm trong lòng bàn tay ấm áp, mở mắt, Đông Sinh không bất ngờ khi thấy sườn mặt của Trịnh Quân Diệu đang nhắm mắt.
Cũng rất đẹp.
"Cậu tỉnh rồi". Bỗng, Trịnh Quân Diệu mở mắt.
"Ừ". Đông Sinh gật đầu, có hơi xấu hổ dời mắt đi, vẻ mặt nhìn thế nào cũng thấy giống vẻ chột dạ như lúc bị ông nội phát hiện làm "chuyện xấu" khi còn bé.
Trịnh Quân Diệu nhìn vành tai hơi đỏ của Đông Sinh, khẽ dùng sức nắm bàn tay hơi lạnh vẫn ngoan ngoãn ở trong tay anh, ý cười trong mắt sắp tràn ra rồi.
Đi ra tàu cao tốc, Andre và mấy lính đánh thuê khác đã chờ ở ngoài, tối qua họ nhận được lệnh của Trịnh Quân Diệu, đã lái xe đến tỉnh H xuyên đêm. Bọn họ đến sáu người, lái ba chiếc xe, nhìn qua là SUV bình thường, nhưng thực ra đều đã được cải tạo, trên xe giấu không ít "thứ tốt".
Andre đi đầu, vài người bước xuống xe, đứng ở ven đường, đều là người da trắng và da đen dáng người cao lớn dũng mãnh, nhìn khí thế kia, tư thế kia, không chỉ người qua đường bình thường đều nhìn họ, mà cảnh sát tuần tra cũng đề phòng nhìn họ chằm chằm.
"Đi thôi, mau lên xe". Trịnh Quân Diêu vẫy tay, anh cũng không muốn chọc phiền phức.
"Vâng". Lên xe, Andre rất ân cần nói: "Đông Sinh đại sư chưa ăn sáng đúng không? Tôi đã lên mạng tra rồi, cách đây không xa có một nhà hàng làm bữa sáng good lắm, có muốn qua ăn chút không ạ?".
Nhìn thấy vẻ nịnh nọt này của Andre, Trịnh Quân Diệu thấy nghèn nghẹn, "Đi nhà hàng ăn gì trước đã. Anh đã liên lạc với Uông Chấn chưa?".
"Đã liên lạc rồi, anh ta đã đưa địa chỉ cho tôi, lái xe từ đây chắc khoảng hai ba tiếng. Anh ta nói là đã tìm được chỗ, đợi chúng ta đến gặp anh ta rồi mới quyết định".
"Ừ".
Andre lái xe đến nhà hàng tốt nhất ở tỉnh H, mọi người đi vào ăn sáng, Đông Sinh mới vừa chọn cái bánh ngọt nhìn cũng khá ngon, thì di động lại vang lên, dù là dãy số lạ nhưng Đông Sinh vẫn nghe, đầu kia là một giọng nữ lo lắng: "Tôi là cô giáo ở cô nhi viện thủ đô, Nha Nha bị bệnh, không chịu uống thuốc ăn cơm, cậu có thể đến thăm bé được không?".
Từ khi Đông Sinh đi khỏi, cảm xúc của Nha Nha vẫn luôn là lạ, bé bị bệnh tự kỷ rất nặng, từ khi bé vào cô nhi viện đến giờ đã được ba tháng, Đông Sinh là người duy nhất mà bé chủ động phản ứng lại. Hiện giờ Nha Nha bị bệnh rất nặng, cứ khóc mãi, không chịu uống thuốc, cô giáo ở đó không có cách nào mới gọi điện xin Đông Sinh giúp.
Nha Nha đưa cho Đông Sinh một bức tranh, Đông Sinh có ấn tượng không tệ về đứa bé kia, "Hiện giờ tôi không ở thủ đô, thế này đi, tôi sẽ nhờ người đến thăm bé. Chờ khi nào tôi về sẽ đến đó".
"Vâng". Cô giáo hơi thất vọng, nhưng cũng không có cách nào.
Cúp máy, Đông Sinh lại gọi cho Thẩm Tịnh, nói sơ qua tình hình của Nha Nha cho cô, "... Nếu hôm nay chị rảnh thì đi thăm Nha Nha giúp tôi, nó rất thích vẽ, chị vẽ với nó chắc nó sẽ vui lắm".
"Được, đúng lúc đơn vị của chị không có chuyện gì, lát nữa chị sẽ nói với cấp trên một tiếng rồi đi đến đó". Thẩm Tịnh dịu dàng nói.
Nghe được cuộc nói chuyện giữa Đông Sinh và Thẩm Tịnh, Trịnh Quân Diệu và tiểu quỷ đều không vui chút nào.