Con Dâu Diêm Gia

Chương 1: Lấy chồng



Con Cả thôn Thiên Thạch mấy hôm nay cứ bàn tán xôn xao về chuyện cậu Hai nhà họ Diêm sẽ lấy vợ để xung hỉ,còn chuyện sẽ lấy ai thì mọi người trong thôn lại không biết,thông thường chuyện mấy người nhà giàu lấy vợ gả chồng cũng không có gì là lạ,chỉ là cậu Hai Diêm là người bệnh sắp chết rồi,mấy năm nay cậu bị bệnh rất nặng,nằm liệt 1 chỗ,cái gì cũng phải có người chăm sóc,nghe mấy ông thầy lang trong thôn bảo,cậu không sống thêm được 1 tháng nữa đâu,ấy vậy mà đùng 1 cái nhà họ Diêm lại đòi cưới vợ cho cậu,với người thập tử nhất sinh như vậy,cho dù giàu cách mấy cũng chẳng có cô gái nào đồng ý lấy cả,lỡ lấy về cậu chết rồi,hoá ra lại phải ở goá à,mà tiếng tăm bên nhà họ Diêm lại quá lớn,nghe người ta đồn khéo cậu Hai chết,bên đó lại bắt cô dâu chết theo cho tròn trinh tiết,vậy chả phải lấy cậu là chọn cho mình con đường chết hay sao,ai đời lại ngu đâm đầu vô chỗ chết chứ.

Thế mà giờ bên nhà họ Diêm đưa thông báo, mời cả thôn 2 ngày nữa đến dự đám cưới,họ vốn giàu không cần quà cáp gì cả,chủ yếu là cần mọi người đến làm chứng,chúc mừng cho giống 1 đám cưới thông thường, vậy thôi.Còn dân trong thôn thì cũng tò mò,muốn biết con gái nhà ai xấu số bị gả vào nhà đấy,cho nên cũng lấy làm hồ hởi lắm,ai ai cũng định bụng, nhất định ngày hôm đó sẽ đến dự đám tiệc nhà họ Diêm,xem như đi coi kịch vậy.

Hồng Hạnh rót cho ba cô,ông bảy Què ly trà,cô sắp “được gả” đi,nên theo phong tục,trước ngày đón dâu,cô dâu sẽ bái lạy cha mẹ ruột,nghe căn dặn những việc cần làm khi về nhà chồng.Mẹ Hồng Hạnh mất khi vừa sinh cô ra,cho nên căn nhà chỉ còn 2 cha con hủ hỉ.Đêm nay cô biết cha sẽ không ngủ được vì lo cho con gái,cho nên thấy cha mặt buồn,Hồng Hạnh tìm chuyện vui để bắt đầu

_Mai người ta qua rướt dâu,ba mặc bộ áo dài con mới nhờ dì Tư may cho ba nha,lâu lắm mới thấy ba mặc áo dài,chắc vẫn phong độ ha ba…?

_Ba hông hiểu,sao con lại chịu lấy cậu Hai bên đó,ba đâu có cần tiền,ba con mình rau cháo cũng qua bữa mà,giờ con qua đó làm dâu,may rủi ra sao,hông biết có còn được về đây thăm ba hông nữa

Ông Bảy Què buông tiếng thở dài,Hồng Hạnh mỉm cười,nhẹ nhàng lại gần ông,vịn tay lên bờ vai chai sạn vì nắng gió của ông,vừa xoa bóp vừa nói

_Ba yên tâm đi,con gái ba thông minh lắm,sẽ tìm cách về thăm ba thường xuyên thôi, ba thấy đó trước giờ có ai làm khó được con đâu,con mà đi ra đường ai thấy đều né ra xa mà..

Không phải chỉ vì an ủi ba,mà Hồng Hạnh nói vậy,thật sự ở thôn này ai ai cũng sợ lại gần cô,họ nói cô là con ma xui xẻo,cô mà tiếp xúc với ai,nhẹ thì bị tai nạn,nặng thì chết luôn,cho nên mẹ cô vừa sinh cô ra là mất mạng.

Ông Bảy hồi trước không có bị què,lúc cô được 1 tháng tuổi, giữa đêm bị sốt,phải tìm thầy lang chữa bệnh,nhà lại không có ai,ông Bảy đành bồng cô,đêm hôm lặng lội ra tận đầu làng gõ cửa,sau khi thầy xem qua,bốc thuốc đưa cho ông Bảy,hai cha con trở về, trên đường tự nhiên trời đột ngột mưa to,gió thổi rất mạnh,cây cối đổ rạp khắp nơi,ông Bảy vừa bồng cô,vừa có gắng chạy thật nhanh để tránh mưa,gần tới nhà tự nhiên sét đánh 1 cái thật mạnh,sáng cả 1 góc,ông Bảy cũng té xuống không biết gì nữa.

Hôm sau người ta mang 2 cha con từ vũng sình gần bờ ruộng lên,ông Bảy bị 1 cái cây đè lên cái chân bên trái,gãy mất cái xương ống quyển, từ đó ông chỉ di chuyển được 1 bên chân,cho nên người ta gọi ông là Bảy Què luôn,còn cô không hiểu sao nằm dưới vũng sình cả đêm mà vẫn sống được,lúc tìm thấy cô, người ta thấy con bé mới hơn tháng đang ngủ ngon lành trong lòng ông Bảy,chiếc khăn quấn quanh mình cô vẫn khô ran,không dính 1 miếng sình nào cả,suy đi tính lại tự dưng họ bảo cô là con người cõi âm,cho nên được mấy hồn ma che chở,trong đêm thay phiên ru cô ngủ,còn tìm cách che chở cho cô,chuyện hoang đường như vậy mà họ cũng nghĩ ra được,nhiều khi nhớ lại Hồng Hạnh cũng lấy làm khâm phục trí tưởng tượng của dân trong thôn này lắm.Còn về phần mình thì mãi sau này cô mới biết được nguyên nhân vì sao đêm đó cô không chết,mà cũng chính vì thế cuộc sống của cô mới trở nên như bây giờ

Ông Bảy nghe con gái nói vậy cũng phần nào yên tâm,nói 1 hồi cảm thấy buồn ngủ,ông đứng lên thắp cho bà Bảy nén nhang,đại khái khấn cho Hồng Hạnh ngày mai xuất giá được thuận lợi,về bên kia làm dâu được yên ổn,không bị người ta ức hiếp,ông đâu biết rằng số phận của Hồng Hạnh vốn đã không giống người thường rồi, có nằm mơ ông cũng không thể tưởng tượng được những chuyện sắp tới cô sẽ gặp phải,vốn dĩ người thường không hiểu được, bởi vì nó liên kết với thế giới bên kia,thế giới tâm linh huyền bí và rùng rợn

Hồng Hạnh thấy ông Bảy đi vô rồi,đợi 1 lát khi ông đã sâu giấc,cô đi ra trước sân,thắp nén nhang,vái lạy bàn thờ cửu quyền ba cái, sau đó cây nhang đỏ lên rồi rất nhanh tàn hết,một lúc sau bên góc sân hiện ra một cái bóng màu trắng,từ từ di chuyển lại gần Hồng Hạnh, gương mặt “người” này lạnh tanh,2 mắt không có hồn,xung quanh còn phản phất màu xanh u ám

_Chị kêu em ra đây giờ này có gì hông?

Giọng nói “người” này khàn khàn,nghe rợn cả tóc gáy,vậy mà còn cố tình kéo âm từ từ,nếu người bình thường nghe thấy,chắc chắn biết được mình đang nói chuyện với ai rồi đó

_Còn nói chuyện với chị bằng cái giọng này là chị vô ngủ à nghen

Hồng Hạnh thản nhiên,còn buông lời nói lẫy

_Rồi rồi, vậy được chưa? Mà chị kêu em ra chi zậy

Giọng nói của ” người đó” lại trở nên bình thường,lại rất trong trẻo,đó là giọng của một cô gái mà Hồng Hạnh gọi là bé Sáu,bé Sáu chết được hơn 1 năm rồi,còn tại sao chết thì cô không biết,mà bé Sáu cũng không được phép nói, người cõi âm có luật lệ của người cõi âm,họ sẽ không được phép tiết lộ nguyên nhân cái chết của họ,nếu chết oan thì chỉ có thể làm oan hồ vất vưởng khắp nơi,đến khi nào được giải oan thì mới được xuống âm ti,trả hết nghiệp còn thiếu trên dương gian thì mới được đi đầu thai chuyển kiếp.Bé Sáu từng giúp Hồng Hạnh 1 lần tránh được kiếp nạn,nên Hồng Hạnh xem như nợ bé Sáu 1 mạng,hứa với bé Sáu sẽ tìm cách giải oan cho cô,lần đi lấy chồng này cốt cũng là điều tra về cái chết của bé Sáu.

_Mai chị qua đó rồi,em có đi với chị hông?

_Em có,mà sao zậy,chị sợ rồi hả?

Bé Sáu áp sát mặt vô Hồng Hạnh, như kiểu trêu chọc cô,Hồng Hạnh né qua 1 bên cố giấu vẻ lo lắng

_Chị hông sợ,mà chị lo,lo ba ở bên này hông ai chăm sóc

_Chị hối hận rồi hả?

Bé Sáu nói giọng như sợ Hồng Hạnh sẽ gật đầu

_Hông,chị hông hối hận,em đã từng cứu chị,chị trả ơn là điều hiển nhiên thôi,chị chỉ phiền em,sau này chịu khó chạy qua chạy lại giúp chị xem ba sống ra sao,rồi nói lại với chị,vậy thôi à

Bé Sáu “thở phào ” nhẹ nhõm

_Tưởng gì,ba cái đồ quỷ,chuyện nhỏ…Em còn sợ chị hối hận cơ,mợ Hai còn gì dặn dò nữa hông,để bé Sáu làm luôn

Nghe bé Sáu kêu mình mợ Hai tự nhiên Hồng Hanh rùng mình,phải rồi ngày mai là về bên đó làm dâu,không biết sẽ ra sao,định sẵn chuyến này đi sẽ không êm ái gì, nhưng nghĩ tới chuyện chung chạ với người khác giới, Hồng Hạnh không khỏi lo lắng

_Còn cậu Hai Diêm…

Bỏ lửng câu nói,Hồng Hạnh chợt thấy bé Sáu bay tới bay lui,lấy làm vui vẻ lắm,cô sợ làm nó mất hứng nên thôi,tới đâu hay tới đó vậy

_Trời khuya rồi,chị vô ngủ đây,mai người ta qua đón dâu sớm nữa

Nói rồi không đợi bé Sáu phản ứng,cô quay lại đi 1 nước vô nhà,sập cửa,để lại bé Sáu vẫn lơ lửng giữa sân,đến khi nghe tiếng tần hấn từ bàn cửu quyền thì mới hốt hoảng chạy 1 đoạn rồi biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.