Con Dâu Diêm Gia

Chương 43: Say rượu



Bạch Cốt Nhan nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, hắn ung dung đi đến ngồi đối diện Hồng Hạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi chung canh, hắn nói giọng khá nghiêm túc nhưng khi nghe thấy Hồng Hạnh lại thẹn đỏ cả người

_ Có vẻ hợp khẩu vị của em nhỉ! Để lần sau tôi kêu nhà bếp làm thêm mấy chung, để em dùng đủ không phải …

Hắn cố tình bỏ lửng mấy từ cuối, chỉ có Hồng Hạnh mới hiểu hắn đang định nói gì, cô bây giờ thật sự không biết làm sao để trả lời hắn, liền lãng sang chuyện khác

_ À phải rồi hôm qua là ai giúp tôi lên giường ngủ ấy nhỉ..? Do tửu lượng không tốt nên nằm gục trên bàn thật xấu hổ …xấu hổ

_ Là em tự mò lên giường, có ai đụng được vào em đâu mà giúp…

Bạch Cốt Nhan nói giọng tỉnh bơ, khiến Hồng Hạnh không đoán được là hắn nói thật hay đùa, thật sự trong lúc say rượu cô có làm gì cô cũng không thể nào nhớ nổi

( Trong hồi ức của Bạch Cốt Nhan)

Hắn đang ngắm cảnh bên ngoài vườn hoa,thì trông thấy mấy người tỳ nữ lúc nãy theo hắn vào trong phòng, vội vã đi ra,mặt ai này tỏ vẻ khó hiểu, hắn vô tình nghe loáng thoáng họ nói chuyện với nhau,

_ Cô nương ấy kì lạ thật, được hầu hạ lại không chịu, cứ nhất định tự làm một mình cơ

_ Không biết cô ấy có nói lại với Bạch tiên sinh không nữa

_ Chắc không đâu,cô ấy đã hứa là không nói mà

_Cô tin cô nương ấy à?

_ Tôi không biết, nhưng nhìn cô ấy không có vẻ là người hay sinh sự

Nói đến đó thì họ cũng vừa lướt qua Bạch Cốt Nhan, hắn ta chợt mỉm cười thích thú, cô gái này đúng là thú vị, hắn thầm nghĩ rồi bước ra quay trở phòng, hắn đã chuẩn bị tinh thần để nghe cô phàn nàn hay mắng chửi gì đấy,bởi vì hắn biết cô vốn không ưa hắn, nhất là ấn tượng đầu tiên lại xấu đến như vậy, muốn cô nghĩ tốt về hắn cũng hơi khó, hắn đứng phân vân ở cửa một lúc, đang suy nghĩ là nên cười hay làm mặt lạnh đi vô gặp cô, hay vừa bước vào thì liền giải thích chuyện ban nãy, đắn đo một lúc hắn cũng quyết định đẩy cửa bước vô, trên môi đã nở một nụ cười ” khả ái ” hết mức, hắn vừa định mở miệng chào cô thì vội rụt lại, hai tay vẫn còn chưa buông cánh cửa, hắn tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Hồng Hạnh đã lăn đùng dưới sàn, mắt nhắm nghiền mà miệng thì lại cười không ngớt, hắn tiến lại định sẽ bế cô lên giường để dễ ngủ, ai ngờ khi vừa chạm vào người cô…

_ Tránh ra tên xấu xa này…ai cho ngươi đụng vào người ta…

Hồng Hạnh khua tay múa chân cố không để Bạch Cốt Nhan chạm vào người mình, nhưng không biết cô có biết hắn đang thật sự muốn bế cô lên không, hay trong lúc say xỉn cô bị mê sảng, cứ nói năng lung tung như vậy. Bất giác Bạch Cốt Nhan thở dài, hắn ngửi thấy mùi rượu trên miệng cô, hắn thầm trách là do bản thân bất cẩn,để rượu ở trên bàn mà quên dặn cô, đó là rượu Bạch huyết gia truyền của nhà hắn, phải nấu tận bảy bảy bốn mươi chín ngày mới xong,sau đó còn phải cất tận trong hang động sâu nhất của núi Linh Sơn, đến đủ ba năm thì mới được đem ra dùng, vì thế rượu này rất cay và nồng,đặc biệt là đô cao, người bình thường uống còn không chịu được quá ba ly,huống chi cô chỉ là con gái, uống một ly thì cũng đã đủ bất tỉnh nhân sự rồi, bây giờ còn say đến mức ăn nói lung tung

Bạch Cốt Nhan khẽ lắt đầu, rồi lại đi đến gần Hồng Hạnh, hắn vẫn chưa bỏ cuộc vẫn còn giữ ý định bế cô lên giường, nhưng khi vừa chạm vào người cô thì cô lại vùng vẫy, trong lúc quá khích còn tặng cho hắn một cú vào bụng đau điếng, hắn bị Hồng Hạnh đạp trúng bụng, té ngã ra sau, có phần hơi tức giận, hắn lại đi đến,quyết tâm phải bế cô được lên giường, nhưng thật sự cô không giống như những người con gái khác, khi họ say rượu thì thân hình họ sẽ mềm nhũn ra, làm như không còn sức lực để mặc ai muốn làm gì cũng được, nhưng còn Hồng Hạnh khi say rượu lại hoàn toàn ngược lại, cô tự tạo ra cho mình một sự phòng vệ rất cao, khiến ai đến gần đều bị cô phản kháng rất quyết liệt, Bạch Cốt Nhan thân là một trang nam tử, từ trước tới giờ luôn tự hào là một người có sức khỏe không thua bất kì ai, không ngờ trong lúc này,đối diện với một nữ nhi đang say rượu, hắn đành bó tay chịu thua,đành ngồi qua một bên,chống tay lên cằm nhìn chăm chăm vào Hồng Hạnh

Ngồi nhìn cô chán chê, hắn lại định đi đến đỡ cô dậy, ai ngờ chưa kịp chạm vào người cô,thì cô đã ngồi bật dậy, mơ mơ màng màng bò lại cạnh giường trước con mắt đang mở to hết cỡ nhìn cô, nhưng chưa kịp leo lên giường thì cô lại ngồi gục lên trên đó. Bạch Cốt Nhan đi lại ngồi bên cạnh cô khẽ thở dài

” Trên đời này điều ngu ngốc nhất là để cho đàn bà say rượu “

Tự cảm thán cho câu nói vô cùng có lý của mình, sau đó hắn thổi hơi một cái,cả người Hồng Hạnh lơ lửng lên cao,sau đó nhẹ nhàng đáp xuống giường, hắn còn chu đáo kéo chăn lên giúp cô, rồi lại lắc đầu từ từ bước ra khỏi phòng, trước khi đi hắn còn tiện tay lấy bình rượu theo, vừa đi vừa chép miệng

_ Không nên để sai lầm lặp lại, không nên ….không nên

….

_ Này…này….ngươi đang suy nghĩ gì mà đờ đẫn ra vậy

_ Ờ..

Bạch Cốt Nhan bị Hồng Hạnh làm cho giật mình, tâm trí mới chịu quay về thực tại, hắn nhìn cô với ánh mắt hết sức kì quái, Hồng Hạnh cảm thấy hơi chột dạ, không biết trong lúc say cô có làm gì không phải không, nhưng thông thường cho dù có cũng không ai đi trách người say, người say là vô tội,chỉ có uống nhiều quá làm họ mất đi lí trí mới là có tội thôi,huống chi cô cũng chỉ mới uống có một chung, như vậy lại càng vô tội hơn nữa, tự nghĩ Hồng Hạnh lại càng thấy mình thật có lý, cô tự gật gù, miệng thầm lẩm bẩm

_ Là vô tội, vô tội thôi

Bạch Cốt Nhan thấy cô đang thì thầm,thì đưa đôi mắt khó hiểu nhìn cô, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang đề tài khác

_ Em thay quần áo đi, chúng ta có việc phải đi

_ Đi đâu?

Hồng Hạnh ngạc nhiên hỏi

_ Đi gặp Mộng Ma vương, chúng ta là khách, ông ta là chủ,theo lễ phải đi qua chào hỏi một tiếng

Vừa nghe Bạch Cốt Nhan nhắc đến ba từ Mộng Ma vương, không hiểu sao Hồng Hạnh lại cảm thấy sợ hãi, chắc có lẽ cô bị ám ảnh bởi chuyện của Thất Thất nói,ông ta muốn dùng máu của cô để luyện ta thuật, huống hồ bên cạnh ông ta còn có Hoa phu nhân, bà ta ba lần bốn lượt muốn bắt lấy cô, bởi vì bà ta cũng đang ôm giấc mộng cải lão hoàn đồng, có được cô bà ta lại dễ dàng có được thành công hơn.

Thấy Hồng Hạnh có vẻ ngây người ra,Bạch Cốt Nhan liền hiểu vấn đề, hắn ta lên tiếng trấn an cô

_ Không sao bây giờ em là người của ta,họ sẽ không dám làm gì em đâu…

Hồng Hạnh không để ý đến chỗ ” là người của ta ” mà Bạch Cốt Nhan nói, cô chỉ chú tâm đến vế sau

” Họ sẽ không dám làm gì em “

Thì mới cảm thấy bớt lo, bởi vì lần trước cô có để ý đến thái độ của Hoa phu nhân đối với Bạch Cốt Nhan, bà ta có vẻ e sợ hắn, vì vậy cô đoán hắn là người có thân phận không đơn giản, hoặc chí ít hắn cũng có mối quan hệ mật thiết với Mộng Ma vương,cho nên trước mặt hắn bà ta mới không dám làm càng

Sau khi ” tự thay xiêm y ” Hồng Hạnh đi theo Bạch Cốt Nhan đến điện của Mộng Ma vương, ông ta đang ngồi trên ghế da báo, uy nghiêm chễm chệ như một vị vua, bên cạnh là Hoa phu nhân, đang nửa nằm nửa ngồi trên đùi ông ta, khi thấy Hồng Hạnh và Bạch Cốt Nhan đi từ xa, Mộng Ma vương liền hắng giọng một cái, Hoa phu nhân liền ngồi dậy, chuyển sang tư thế ngồi tựa vào người ông ta,tay gác hờ lên vai, ánh mắt lẳng lơ nhìn Bạch Cốt Nhan

Hồng Hạnh để ý tới ánh mắt hắn ta nhìn Hoa phu nhân, một kiểu nhìn vừa chán ghét vừa kinh tởm, giống như hắn đã quen biết bà ta từ trước, nên khi nhìn thấy bà ta hắn đã tỏ rõ thái độ.Buông tiếng chào Mộng Ma vương xong thì đi ngay đến ghế ngồi, kể cả liếc Hoa phu nhân thêm một cái hắn cũng trở nên lười biếng.

Mộng Ma vương liếc xuống trông thấy Hồng Hạnh thì ánh mắt ông ta trở nên sáng rỡ, ông ta nở nụ cười giả lả chào Hồng Hạnh

_ Đây chắc là Hồng Hạnh tiểu thư, quả thật rất xinh đẹp,rất xinh đẹp

Hồng Hạnh nghe hai từ ” xinh đẹp ” thốt ra từ miệng ông ta thì không khỏi rùng mình, ai cũng biết Mộng Ma vương là một tên yêu quái háo sắc,không bao nhiêu mỹ nữ đã trải đêm xuân cùng hắn, với nhan sắc của cô,chẳng lẽ cô không biết được nó nằm ở mức độ nào, vậy mà ông ta buông lời khen lấy khen để, cái ông ta ca ngợi không phải là nhan sắc của Hồng Hạnh, mà ông ta đang nhìn thấu vào huyết quản của cô, nhìn thấy cả mạch máu và những dòng chảy đỏ tươi trong đó, ông ta kiềm lòng không nổi nên bất giác buông lời khen, nhưng vì không muốn để lộ sự thèm khát quá sỗ sàng nên ông ta đành chuyển sang khen nhan sắc của cô, dù là giả tạo nhưng cũng đủ làm Hoa phu nhân thấy khó chịu.Bà ta bắt ngờ chiếu tia nhìn sắt lẹm xuống Hồng Hạnh, cô vừa trông thấy liền nở nụ cười đáp lại bà ta, cô cũng muốn xem trước mặt Mộng Ma vương và Bạch Cốt Nhan Hoa phu nhân kia có thể làm được gì…

_ Không biết Hồng Hạnh tiểu thư ở tệ xá có quen không, có điều gì khiến cô không hài lòng hay không

Thấy Mộng Ma vương giở trò giả tạo, Hồng Hạnh cũng chiều theo ý ông ta, cô nhoẻn miệng cười ” thân thiện ” hết mức, vừa nói vừa liếc mắt sang Hoa phu nhân

_ Cám ơn Ma vương đã quan tâm, tôi ở đây cũng khá thoải mái, chỉ là nhiều khi sơ suất làm phật lòng Hoa phu nhân đây, cho nên không tránh khỏi sự va chạm

Hoa phu nhân bây giờ tức đến độ hận không thể bước xuống lột da xẻo thịt của Hồng Hạnh, nhưng vì đang diễn tuồng trước mặt Mộng Ma vương nên bà ta nén cơn giận, giả vờ cười khách khí với Hồng Hạnh

_ Hồng Hạnh tiểu thư quá lời rồi,tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

_ Đúng đúng,chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm,nào mời..mời Bạch tiên sinh và Hồng Hạnh tiểu thư cạn chung

Nói xong ông ta và Hoa phu nhân nâng ly rượu để sẵn từ trước lên, đưa về hướng Bạch Cốt Nhan và Hồng Hạnh làm tư thế mời rượu, ở dưới chỗ ngồi một tên hầu cũng vừa mang khay rượu lên,trên đó còn có hay ly đã được rót đầy rượu, Bạch Cốt Nhan đưa tay ra lấy một ly,sau đó đưa mắt nhìn Hồng Hạnh ra hiệu cho cô cũng lấy một ly, Hồng Hạnh có hơi chần chừ một lúc nhưng quay sang thấy Bạch Cốt Nhan đang thản nhiên đưa ly rượu lên miệng một hơi uống sạch, lại trong thấy ánh mắt thách thức của Hoa phu nhân, Hồng Hạnh liền bưng ly rượu lên, cho vào miệng, nuốt ” ực ” một cái nghe thật dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.