Con Dâu Diêm Gia

Chương 45: Thời cơ (2)



Hồng Hạnh ngoài miệng thì nói là sẽ nhanh chóng tắm cho xong,để mụ Lôi hoàn thành nhiệm vụ được giao, nhưng cả buổi trời cô còn chưa buồn cởi lớp xiêm y nào ra ngoài, cứ thản nhiên ngồi ở đó nghịch nước, nghịch chán chê rồi,cô lại đổi ý muốn tắm thật, nên khi vừa cởi được một lớp áo thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Hoa phu nhân đang mặt hầm hầm nghiễm nhiên đứng chắn ngang lối đi, mụ Lôi thì đang cuối khom người ở ngay phía sau bà ta..

_ Nghe nói Hồng Hạnh tiểu thư rất ” hiểu chuyện ” hứa sẽ giúp bọn ta nhanh chóng hoàn thành công việc được giao, nay cô có lẽ cũng đã tắm xong rồi, người đâu mau lục xét căn phòng này cho ta

Quá bất ngờ trước tình huống đang xảy ra,Hồng Hạnh chỉ kịp nhặt lớp áo ngoài vừa cởi ra,mặc lại vô người, sau đó đứng yên nhìn bọn tay sai của Hoa phu nhân làm như muốn đảo lộn căn phòng lên, cho đến khi có tên đi đến bẩm báo lại với bà ta là tìm không thấy, thì ánh mắt của bà ta lại chuyển đến chiếc giường trước mặt,trên đó chăn nệm đã thu xếp hết sức gọn gàng, bà ta liền quay sang ra hiệu cho mụ Lôi đến chỗ chiếc giường, chuẩn bị lục soát.

Hồng Hạnh chợt nhớ ra Thất Thất vẫn còn nằm trong đấy,nên trước khi mụ Lôi đi đến, cô đã nhanh chân hơn tiến lại gần chiếc giường, đứng chắn ngang mặt mụ Lôi, hai tay giang ngang,làm động tác ngăn không cho bà ta lại gần

_ Hồng Hạnh tiểu thư..cô làm như vậy là có ý gì

Hoa phu nhân quan sát thái độ của Hồng Hạnh thì cảm thấy trên giường chắc chắn có mờ ám, nên khi thấy cô ra sức ngăn cản mụ Lôi,bà ta càng khẳng định thứ bà ta đang tìm chắc chắn ở trên đó

_ Các người sao dám tự ý làm rối tung căn phòng của Bạch Cốt tiên sinh lên như vậy,các người không sợ khi ông ấy biết,sẽ trách tội các người sao …!

Hồng Hạnh hết cách đành phải mượn uy danh của Bạch Cốt Nhan ra để uy hiếp bọn người Hoa phu nhân, chỉ mong bọn họ sẽ khiếp sợ mà ngưng tìm kiếm nữa. Ai ngờ chẳng những bà ta không tỏ ra e ngại mà còn tỏ thái độ khinh thường, bà ta “hứ” một tiếng, nụ cười nửa miệng hé rành rạnh trên môi, sau đó dùng giọng điệu giễu cợt bà ta đẩy mạnh Hồng Hạnh ra một bên rồi đi đến bên chiếc giường, không do dự giật phăng tấm chăn lên trên, ánh mắt trông đợi nhìn xuống dưới

_ Không có gì hết,tại sao lại như vậy? Rõ ràng ta ngửi được mùi của Thất Thất ở gần đây mà…

Bà ta sửng sốt khi không thấy gì ở trên giường, sau đó chiếu ánh mắt nghi hoặc nhìn Hồng Hạnh

_ Nhất định là cô đã giấu nó,nói mau cô đang giấu Thất Thất ở đâu..

Bà ta vừa nói vừa đưa bàn tay lên bóp chặt cổ Hồng Hạnh, mỗi từ bà ta tuông ra bà ta lại dùng sức siết mạnh cổ của cô, khiến Hồng Hạnh bị ngạt đến không nói ra hơi…ánh mắt Hoa phu nhân lúc này hiện rõ sự giận dữ và cay độc, bà ta đang muốn chỉ một cái bóp chết Hồng Hạnh, nhưng mụ Lôi ở kế bên đã kịp thời lên tiếng ngăn cản, mụ ta nói giọng rụt rè

_ Xin chủ nhân bớt giận, cô ta còn giá trị với Mộng Ma vương, nếu bây giờ chủ nhân làm hại cô ta, e là ….

Mụ Lôi không dám nói tiếp vế sau, vì mun ta sợ nếu nói thêm không khác gì đang châm dầu vào lửa, Hoa phu nhân có khi lại nóng giận hơn mà ra tay nặng hơn với Hồng Hạnh, còn một điều khiến mụ ta không thể nói tiếp vì mụ ta cũng không biết được Mộng Ma vương sẽ đối xử với Hoa phu nhân như thế nào, ông ta ngoài mặt thì tỏ ra rất chiều chuộng bà ta, nhưng nếu bà ta có phạm sai lầm gì thì ông ta vẫn thẳng tay trừng phạt, cho nên điều đó khiến cho Hoa phu nhân tuy là nhân tình của ông ta nhân vẫn phải kiên nể ông ta rất nhiều. Bà ta không dễ gì dám qua mặt ông ta mà làm những điều nghịch ý.

Hoa phu nhân hình như cũng có chung ý nghĩ với Mụ Lôi, cho nên khi nghe mụ ta nói xong, bà ta liền nới lỏng tay ra khỏi vùng cổ của Hồng Hạnh, sau đó mặc dù tay vẫn còn nằm trên cổ Hồng Hạnh bà ta lại dùng sức đẩy mạnh cô té ngã ra phía sau, Hồng Hạnh lúc nãy nhém nữa đã chết ngộp trong tay Hoa phu nhân, bây giờ lại được thả ra, theo quán tính cô ôm lấy cổ họng ho sặc sụa, mũi thì hít thở thật sâu để lấy lại phần không khí đã bị bà ta chặn lại khi ra sức bóp cổ mình, Hồng Hạnh còn chưa lấy lại được tinh thần,thì Hoa phu nhân đã đi đến trước mặt cô, bà ta hơi khom người cho bằng với chiều cao của cô đang tựa vào thanh giường, đôi mắt vừa giễu cợt vừa thách thức Hồng Hạnh, bà ta nói giọng như đang nghiến răng ken két

_ May mắn cho cô lần này, nhưng lần sau ta không biết cô có được may mắn lần nữa không, nhớ đó,lần sau ta gặp cô,chắc chắn không phải trong căn phòng đẹp đẽ như vậy đâu…ha ha ha

Bà ta bật cười lớn sau đó thì bước đi ra khỏi phòng, mấy tên tay sai của bà ta cùng với mụ Lôi cũng lần lượt theo sau, trước khi đi mụ Lôi còn chiếu cho cô tia nhìn đe doạ, Hồng Hạnh thấy bọn họ đã đi hết,liền đi đến đóng chặt cửa, còn tiện tay chốt luôn chốt cửa, cô quay trở lại giường, lật tung chăn, và cả đệm giường tìm xem Thất Thất còn ở đây không, nhưng giống như Hoa phu nhân cô cũng không tìm được gì, cô liền ngồi ” phịch ” xuống giường, tay còn xoa xoa lên cổ lúc này đã hiện rõ dấu tay đỏ lòm in lên đó, do khi nãy Hoa phu nhân ra tay quá mạnh. Hoa phu nhân đúng là độc ác, lần nào gặp bà ta,cô đều phải mang thương tích trên người, bà ta còn doạ cô lần sau sẽ không “may mắn ” như vậy, đúng thật là “may mắn” lần nào cũng chỉ có một vết bầm trên người thôi, nhưng lần sau chắc chắn sẽ không phải chỉ có một vết bầm mà là toàn thân rướm máu, người đầy rẫy những vết roi, người không ra người ma không ra ma, sự độc ác và tàn nhẫn của Hoa phu nhân cô đã không còn lạ gì nữa.

Cứ lo nghĩ miên man, Hồng Hạnh không phát hiện ra Thất Thất đã đứng ở bên cạnh cô từ lúc nào, hắn đang tròn mắt nhìn cô, hắn đang thắc mắc cô đang nghĩ tới điều gì mà ngồi thẩn thờ ra như vậy, hắn liền dùng bàn tay quơ lên quơ xuống trước mặt cô,

_ Này…này….cô còn đó không? làm gì mà ngồi thừ ra thế..?

Hồng Hạnh bị Thất Thất quấy nhiễu liền thu lại hồn vía, cô đưa mắt ra nhìn hắn, ngay sau đó liền giật bắn người, xém chút nữa thì hồn vía lại bay đi mất, cô cố nhịn để không bật cười nhưng thật sự hình dáng trước mặt thật quá sức tưởng tượng của mình, cô nén được một chút nhưng ngay sau đó liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa cười cô vừa chỉ tay về phía Thất Thất, muốn nói gì đó nhưng cơn buồn cười thật quá mức chịu đựng, cô chỉ đành tiếp tục cười xối xả, mà không thể thốt được thành lời

_ Này …cô có cần cười dữ dội như vậy không? Chỉ là trong lúc cấp bách tôi chỉ tìm thấy được quần áo của cô nên mặc tạm thôi mà, đâu cần phản ứng mạnh như vậy chứ..

Thất Thất cụp mi mắt tỏ vẻ khó chịu, hắn quay lại đi đến chỗ bàn rồi ngồi

” phịch ” xuống, vì hắn đang mặc quần áo của cô nên khi hắn di chuyển, tà áo phía sau phấp phới uyển chuyển, nhìn rất buồn cười, Hồng Hạnh nhìn thấy bất chợt lấy tay bụm miệng lại, cô cố hết sức để nhịn cười, Thất Thất hôm nay quá đỗi đặc biệt một cách ” quái gở ”, khiến cho Hồng Hạnh thật sự không thể trở tay..

_ Lúc nãy ngươi trốn ở đâu? Sao cả ta và Hoa phu nhân đều không tìm thấy..

Sau khi đã lấy lại thế bình tĩnh, Hồng Hạnh liền cất tiếng hỏi Thất Thất

_ Tôi không chủ quan như cô, khi mụ Lôi đến tìm, tôi đã biết có lẽ bà ta đã đánh hơi thấy tôi, nên vội vàng tìm chỗ trốn, ở đây có chỗ nào vừa kín mà vừa có thể làm át đi mùi của tôi…

Thất Thất vừa nói,vừa đánh mắt sang chỗ bồn nước, Hồng Hạnh nhìn theo thì lặp tức hiểu ra vấn đề. Thì ra hắn trốn trong đó nên cả Mụ Lôi và Hoa phu nhân mới không thể ngửi thấy mùi của hắn ta, công nhận tên Thất Thất này quả thật rất thông minh, cho nên mấy lần hắn cứ không chịu được sự ngốc nghếch của cô, hết lần này đến lần khác trêu chọc sự “thông minh khác người” của cô, Nghĩ tới đó Hồng Hạnh bất giác gật gù cảm thán..

_ Nhưng ngươi cũng đâu có cần ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt ta…à nhưng sao bây giờ ngươi lại dễ dàng trở lại hình dáng con người vậy?

_ Ta vốn dĩ là con người mà …chỉ là ta bị Hoa phu nhân ếm bùa lên người nên mới phải xuất hiện trong hình hài một con rắn thôi, may mắn là Ngưu Lão đã tìm được cho ta loại hoa ” vong ưu ”, loại hoa này có thể hoá giải được tất cả các loại ma thuật, nên ta mới có thể dễ dàng khôi phục lại hình dáng con người, nhưng muốn thuận tiện trở vô hình ngục nên ta mới hoá rắn để đi tìm cô, bây giờ ta phải đi rồi, nhớ kỹ hai ngày sau gặp nhau tại quán rượu, cơ hội duy nhất để cô trở về dương gian, để tiếp tục cuộc sống của mình, nhớ kỹ nhé,giờ ta đi đây….

Vừa dứt lời Hồng Hạnh không thấy Thất Thất “đẹp trai ” đâu nữa,một lát sau dưới bộ quần áo nhàu nhĩ, một con rắn màu xanh dạ quang từ từ bò ra, nó quay người lại nhìn cô một cái rồi nhanh chóng bò đi, Hồng Hạnh thấy nó bò ra khỏi cửa sau đó thì không thấy đâu nữa, cô đi đến nhặt bộ quần áo lên, rồi gấp gọn gàng để trên giường, chợt nhớ ra từ lúc trở về phòng thì đã không thấy Bạch Cốt Nhan đâu, cảm thấy hơi trống vắng một chút, nhưng như vậy càng tốt, không có tên háo sắc như hắn bên cạnh,chả phải lại dễ chịu hơn sao, Hồng Hạnh nghĩ là vậy nên sau đó đi chốt cửa cẩn thận rồi,cởi xiêm y,đi thẳng đến bên bồn nước, từ từ bước xuống, thả mình ngăm trong đó, cảm giác thật thư thái, thanh tịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.