Con Dâu Hoàng Gia

Chương 12: Đoạn Thủy Lưu



"Ca ca to gan quá rồi hả?" Phượng Loan cất cao âm điệu, véo lỗ tai đường ca không tha, tức giận nói: "Nhờ có muội luôn tin ca, che chở ca, mỗi lần ca ca bị đánh mắng, muội đều chạy tới xin tha cho ca. Chỉ nói tới lần trước, nếu không phải muội cầu xin trước mặt Đại Bá Phụ, chân của ca đã sớm gãy mất rồi."

"Đúng đúng đúng..., ôi, ôi!" Phượng Thế Đạt kêu gào, "Muội muội tốt, lỗ tai của ca sắp đứt a."

Phượng Loan oán hận mắng chửi: "Đứt, vừa vặn đem đi kho ăn."

"Lỗ tai của ca không ăn được đâu, muội muội tốt..." Phượng Thế Đạt vừa kêu gào vừa nói: "Tha cho ca đi! Cẩn thận kẻo đau tay muội, muội muốn đánh để ta cho muội đánh, nhưng nếu lỗ tai bị biến tướng, lộ ra ngoài sẽ khó coi lắm, muội đổi chỗ khác đi."

"Hừ!" Phượng Loan buông hắn ra, xoay mặt đi, tức giận ngồi trên tảng đá.

Phượng Thế Đạt đem những lời tốt đẹp nhất, cầu gia gia (ông nội), cáo nãi nãi (bà nội), không ngừng thở dài, "Ca đúng là đáng chết! Đầu óc hồ đồ không tỉnh táo..." Một mực trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Ca không dám nữa đâu."

Phượng Loan không thèm để ý tới hắn.

Phượng Thế Đạt gấp đến độ vò đầu bức tai, hối hận mình nhất thời hồ đồ, tại sao bị Thành vương mê hoặc, đần độn u mê ưng thuận yêu cày này chứ? Tiểu tử kia đúng là không phải thứ tốt, nói chỉ là chào hỏi, lại lôi kéo muội muội nói nhiều như vậy! Cảm thấy không khỏi nghiến răng tức giận, nhưng trước mắt không thể phân cao thấp với tên Tiêu Trạm, còn chưa dỗ tốt muội muội nữa đây.

"Tiểu Loan, muội hãy tha cho ca lần này." Hắn xoa lỗ tai đau nhức, miệng cười lấy lòng, "Muội cũng biết, trong đám huynh đệ ta là người không nên thân nhất, vốn cũng không phải người thông minh." Đột nhiên hắn vỗ mạnh tay, "Đúng rồi, nhất định là năm đó lão gia và phu nhân dùng hết tinh hoa sinh ra đại ca, nhị ca. Đến lúc sinh ra ta, chỉ còn lại một ít tàn canh thừa thủy (đồ dư thừa), cho nên sinh ta không tốt."

Phượng Loan nghe thấy thật buồn cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn sa sầm tức giận.

"A." Phượng Thế Đạt cố ý thở dài thật lâu, "Nói cho cùng, ta cũng chỉ là được đầu thai tốt."

Phượng Loan nghe hắn nói càng lúc càng quá, quay đầu nhìn hắn.

"Tiểu Loan, muội nói xem." Phượng Thế Đạt cười tủm tỉm, ghé tới trước mặt nàng, "Như ca vụng về này nọ, nếu đầu thai vào tiểu môn tiểu hộ sớm đã chết đói, lại cứ còn..." Hắn rung đùi đắc ý, "Không thể tưởng được, không thể tưởng được, chậc chậc, không biết đã tu luyện mấy đời phúc khí." Giọng điệu thật là khoa trương, vẻ mặt kích động, "Thế nhưng đầu thai trở thành ca ca của Tiểu Loan."

Phượng Loan 'phì' một tiếng, nở nụ cười.

"Cười rồi, cười rồi." Phượng Thế Đạt xoa mồ hôi trên trán, miệng kêu liên hồi "Muội muội tốt", cầu xin tha thứ: "Đừng tức giận nữa nha."

"Sớm nhỉ." Phượng Loan liếc hắn một cái, nói: "Bụng dạ muội hẹp hòi, lỗ mũi lại to, ít nhất cũng phải tức giận mười ngày nửa tháng, ca cứ chờ xem đi."

Phượng Thế Đạt nghe lời này của nàng làm sao không hiểu được? Đây coi là muội muội đã có ý bỏ qua.

Vội vàng hạ mình cuối thấp đáp: "Đâu có, đâu có. Tiểu Loan còn giận một ngày, ca ca sẽ tự phạt mình một ngày, cho dù một tháng, một năm, cả đời, đều không có vấn đề gì."

"Bậy bạ! Vậy không phải muội bị chọc tức đến bệnh sao?" Phượng Loan chẳng muốn vô cớ gây rối với hắn, ngược lại hỏi: "Tiêu Trạm đáp ứng giúp ca việc gì vậy?"

"Hả?" Phượng Thế Đạt mở to hai mắt, "Hắn nói với muội? Hay tự muội đoán được?" Thấy ánh mắt trong suốt và sắc bén của đường muội, hắn xấu hổ cười, "Thật sự là không giấu được muội cái gì." Trong lòng hổ thẹn, cuối đầu nói, "Tiêu Trạm nói giúp ta giáo huấn Phạm lão ngũ cho hả giận."

"Ca ca đem chuyện nhà ra nói với hắn?!" Phượng Loan lạnh lùng hỏi.

"Không có, không có." Phượng Thế Đạt xua tay liên tục, "Ca cũng không phải thật sự là tên ngốc, làm sao có thể cái gì cũng nói cho người ngoài nghe? Chỉ nói là Phạm lão ngũ đắc tội với ta, vì là thân thích nên không tiện ra tay, vì vậy..."

"Vì vậy hắn đáp ứng giúp ca hả giận." Phượng Loan cười lạnh, "Muội biết mà, nếu trong tay Tiêu Trạm không có nhược điểm của ca ca, thì làm sao có thể bán đứng muội." Nhìn ca ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Thật sự là không bớt việc! Tìm đại người nào mà không thể giúp ca được chứ? Sao cứ phải cố tình trêu chọc vào Tiêu Trạm làm gì?"

Phượng Thế Đạt vội nói: "Không phải ca đi xin hắn, là mấy hôm trước cùng ngồi uống rượu, ta chỉ nói vài câu, chính hắn bảo nhất định phải giúp ta việc này." Càng nói đầu cuối càng thấp, "Sau đó... hắn nói lần trước ở trong phủ thấy muội một lần, không biêt có phải duyên phận hay không, muốn cưới muội làm Thành vương phi, nếu có thể gặp mặt tự mình hỏi một tiếng thì tốt rồi."

"Ca đúng là đầu gỗ chuyên bị người ta trêu đùa!" Phượng Loan mắng một câu, hừ lạnh nói: "Chắc chắn Tiêu Trạm còn nói nhiều lời hay khen muội, đúng không? Hắn còn tỏ ra hâm mộ, Tam ca ca có một muội muội tốt, hâm mộ ngày thường ca và ta đối với nhau rất tốt, còn hơn anh em ruột, đúng không? Sau đó cho ca ăn thuốc mê, chỉ cần ca mở miệng, mặc kệ việc gì, khẳng định ta đều sẽ trăm lần nguyện ý."

" Ta..." Sắc mặt Phượng Thế Đạt đỏ bừng, lúc này nghĩ lại, không phải mình đúng thật đã uống thuốc mê nên mắc phải quỷ kế của Tiêu Trạm sao? Nhưng lại cảm thấy ủy khuất, "Cũng không hoàn toàn là như vậy."

Phượng Loan tức giận nói: "Còn có thể thế nào?"

Phượng Thế Đạt thần sắc ủ rũ, gục đầu, "Lần trước muội muội nói, sẽ giúp ca trừng trị Phạm lão ngũ, ta nghĩ, muội muội rốt cuộc là cô nương khuê các, không tốt nhúng tay vào chuyện bên ngoài. Lỡ như chịu thiệt thòi thì làm sao bây giờ? Không bằng để Tiêu Trạm giúp ta giải quyết phiền toái, muội sẽ được bớt việc."

Hắn nhỏ giọng thầm thì, "Vả lại..., ca cảm thấy làm Thành vương phi coi như cũng tốt, Tiêu Trạm làm người không kém. Không phải các tiểu cô nương đều yêu thích phong lưu tuấn tú à."

"Đồ cức thối!" Phượng Loan tức giận đến đứng lên, kiếp trước làm thiếp chắc là không biết mắng chửi người, nhưng lúc ở trong cung làm cung nữ đã học được vài lời thô tục, xoay mặt nhìn ca ca hung hăng trách mắng: "Không bằng ca nói ta xuân tâm nhộn nhạo (nảy sinh tình cảm nam nữ) còn tốt hơn đó! Tiêu Trạm là người bằng vàng? là bạc cả thiên hạ? Trên đời này không có nam nhân nào so với hắn tuấn tú hơn? Muội còn hiếm thấy đó."

"Không không, ca không có ý đó." Phượng Thế Đạt thầm hận mình ăn nói vụng về, giơ tay đánh mặt mình, "Ngươi là tên không đầu óc! Không miệng mồm! Ngay cả nói một câu cũng nói không xong."

"Được rồi!" Phượng Loan đập rớt tay hắn, "Đánh có dấu tay, khiến một đám người hỏi han trêu chọc rất phiên phức."

Phượng Thế Đạt trưng ra bộ mặt than khóc thảm thiết, "Muội muội không tức giận nữa rồi hả?"

Phượng Loan vỗ ngực mình, lớn tiếng nói: "Sắp bị ca ca làm tức chết rồi."

"Tiểu Loan..."

Phượng Thế Đạt còn muốn xin lỗi, lại thấy nha hoàn mặc váy đỏ ở ngoài cửa, chính là Bảo Châu, nàng chạy nhanh tới, "Tiểu thư, vừa rồi Thiến Hương nói, phía trước đại sảnh đang cãi nhau, người mau quay trở lại."

"Sao lại thế này?" Phượng Loan phủi váy, liếc mắt trừng đường ca, để hắn ở lại, miễn cho người trong nhà thấy lổ tai bị đỏ lại hỏi này nọ, sau đó đi tới, "Xảy ra chuyện gì?"

Bảo Châu nhỏ giọng nói: "Mục phu nhân đã tới, trò chuyện vài câu, sau cố ý nói đến việc vì Mục tam gia muốn thú tam tiểu thư nhà chúng ta. Cung di nương không muốn, nói tam tiểu thư tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ sợ chăm sóc không tốt đứa nhỏ của Mục tam gia, việc hôn sự này thật sự trèo cao không lên."

Quả nhiên, Cung di nương và Trinh Nương sẽ không đáp ứng.

Phượng Loan có chút bận tâm, "Có phải đại cô mẫu đang tức giận hay không?"

"Cũng không có!" Bảo Châu thấp giọng nói: "Tiểu thư người cũng biết, đại cô phu nhân tính tình hiếu thắng, lại trọng mặt mũi, làm sao chịu được bị một di nương cự tuyệt thẳng mặt? Lúc ấy liền giận dữ, quăng một câu, 'Quy cũ thật tốt! Chủ mẫu nói chuyện di nương cũng dám xen mồm.', mắng Cung di nương không nói, còn kéo luôn nhị phu nhân vào, sau đó bỏ đi."

Phượng Loan nghe xong nhíu mi, cười lạnh nói: "Nàng nói quy củ mà không thấy hổ thẹn! Bản thân vội tới thỉnh an tổ mẫu, một lời không hợp liền nhấc chân chạy lấy người, vậy là có quy tắc rồi?" Tuy rằng tổ mẫu đối với mình lạnh nhạt, rốt cuộc cũng là trưởng bối, đại cô mẫu là vãn bối, dù sao cũng phải cho vài phần mặt mũi mới đúng, huống hồ mẫu thân đâu có lỗi gì, sao lại bị kéo vào trách móc? Đại cô mẫu làm như thế, thật sự quá tùy tiện, bất quá ỷ vào nàng có quyền thế thôi.

Nàng là phu nhân của Thế tử Lí quốc công Mục gia, đại nữ nhi là Đoan Vương phi, nhị nữ nhi làm Nghiễm Xương Hầu phu nhân, bào muội Thị Nghi tần nương nương, chỉ sợ khắp kinh thành để ý cũng không có mấy nhà.

Phỏng chừng chính là chướng mắt chính mình.

Dù sao tổ mẫu là kế thất, phụ thân là con của kế thất, người nhị phòng liên quan tới cũng thấp hơn một tầng. Cho nên, đầu tiên là mình không muốn gả cho Mục Tứ gia con vợ cả, tiếp theo Trinh Nương không muốn gả cho Mục tam gia con thứ xuất, đại cô mẫu bị mất mặt hai lần, liền không nhịn được.

Nàng tức giận thì ngay cả kế mẫu và tẩu tẩu (chị dâu) cũng không thèm quan tâm.

Phượng Loan nghĩ đến đây, càng không muốn gả đi Mục gia.

Mẹ chồng tương lai kiêu ngạo như thế, lại còn không thích mình, vậy mình sao phải tự đi tìm khổ? Ngay cả tổ mẫu, Đại bá mẫu và mẫu thân mà nàng còn chướng mắt, mình là tiểu bối, gả đi làm con dâu, chẳng phải là một ngày bị khiển trách nhiều lần, ngày ngày chịu đựng ăn cơm với rau cải thôi sao?

"Tiểu thư đi nhanh một chút." Bảo Châu nhỏ giọng nói: "Nghe nói Thái phu nhân tức giận ghê lắm, đại phu nhân và đại nãi nãi khuyên vài câu, đều bị giận chó đánh mèo. Nhị phu nhân không nói gì, còn lại Cung di nương và tam tiểu thư, tứ gia, muốn chạy mà không dám. Lúc này cả phòng ai cũng rất căng thẳng."

Phượng Loan gật gật đầu, nâng váy bước nhanh hơn.

Vừa vào cửa chợt nghe tổ mẫu run rẩy nói: "Đây là làm sao? Là làm sao?! Hôm nay vốn muốn đi ra giải sầu, toàn gia cùng nhau vui vẻ, nàng vừa đến, lại cứ phải nói đến việc kết thân của Mục gia và Phượng gia, có được hay không..., hai nhà nói chuyện bình thường là được, nhưng lại nhăn nhó trước mặt mọi người cho ai xem? Ta, ta ta..." Giọng nói tắc nghẹn, "Ta còn là mẫu thân của nàng đây."

---- cũng không phải mẹ ruột.

Trong lòng Phượng Loan lẩm bẩm một câu, vừa vào cửa, trưng ra khuôn mặt tươi cười nói: "Làm sao vậy?" Nhìn về phía Cung di nương và Trinh Nương vài lần, "Tổ mẫu đã có tuổi, nhiều người quá sẽ không thông khí, tam muội, tứ đệ, các ngươi cùng di nương về trước đi."

Nàng có ý tốt, muốn đám người Cung di nương tránh đi.

Nào biết Phượng Thái phu nhân thật sự đang tức giận, mà không có ai để phát tác, trong đầu nín nhịn đến phát hỏa, lập tức bắt lấy cháu gái giáo huấn, "Mới bị người ta nói không có quy củ, lại tới phiên ngươi! Cung di nương chỉ là một nô tài nho nhỏ, lúc nào thì thành người kiêu ngạo rồi? Mẫu thân ngươi vẫn chưa đi, nàng đi trước là sao? Càng ngày càng không có quy củ."

Nói đến sắc mặt Cung di nương tím tái, nghĩ tiểu thư cũng là vì mình mới bị mắng, có lòng muốn lên tiếng xin tha thứ, lại sợ trêu đến Thái phu nhân không vui, muốn nói lại thôi, cuối cùng nín đến vành mắt nóng lên, nhưng cũng không dám để nước mắt chảy ra.

Phượng Trinh Nương nhỏ tiếng nói, "Nhị tỷ tỷ..." Ánh mắt xin lỗi, nhưng cũng giống vậy, không dám nói nhiều.

Phượng Loan không nghĩ tới tổ mẫu lấy mình ra phát hỏa, cảm thấy không tức giận nhiều, ngược lại là kinh ngạc và buồn cười, đúng là quả hồng mềm dễ bị nắn bóp, ---- tổ mẫu không gây khó dễ đại cô mẫu được, liền phát hỏa với mình, lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú rồi.

Nàng không nói gì nữa, Chân thị ở bên cạnh nhẹ giọng chậm rãi nói, "Cung di nương lui ra." Ngay lúc Cung di nương vẫn còn thất thần, không khỏi nhẹ giọng châm biếm, "Sao nào? Bây giờ chủ mẫu nói chuyện cũng không nghe thấy? Lỗ tai không còn dùng được nữa, thì kêu người đem đốt khô cho rồi? Còn muốn bị mắng bao nhiêu lần không quy củ đây, còn muốn Tiểu Loan thay ngươi gánh bao nhiêu cơn giận? Cút nhanh ra ngoài cho ta."

Cung di nương khó xử nhìn chung quanh, một là Thái phu nhân, một là nhị phu nhân, cân nhắc lại, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lệnh chủ mẫu. Dù sao lệnh của chủ mẫu vẫn không dám cãi, cho dù Thái phu nhân trách tội, mình nói một chút, lão gia hẳn là sẽ thông cảm. Huống hồ nhị phu nhân và Thái phu nhân đấu nhau, chính mình là gì chứ? Dám ở lại đây.

Còn có việc cấp bách hơn, chính là hôn sự của nữ nhi Trinh Nương.

Cho nên hướng tới trước cúi đầu, "Nô tỳ cáo lui." Kéo ống tay áo hai đứa nhỏ, mẹ con bọn họ lặng lẽ lùi ra ngoài.

Phượng Thái phu nhân sớm tức giận đến phát run.

Không quản được con gái, ngay cả từng đứa con dâu cũng không quản được luôn.

Chân thị cũng không để bà có cơ hội răn dạy mình, tiến lên kéo Phượng Loan, "Đi thôi, đứng ở chỗ này nhìn mắt mũi người khác, rốt cuộc sao lại thế này? Hôm nay không phải đi ra giải sầu, là đi ra chịu tức giận, cũng tốt, tiết kiệm bữa cơm chiều."

Đương nhiên Phượng Loan cũng chẳng muốn bị tổ mẫu oán trách, đi theo mẫu thân ra ngoài.

Phượng Thái phu nhân vô cùng giận dữ, run giọng nói: "Phản, phản! Toàn bộ các ngươi tất cả đều phản rồi." Có lòng muốn răn dạy Chân thị vài câu, lại không dạy nổi, sợ gặp phải phiền toái. Cảm thấy tức nghẹn trong lòng, lại thấy mất hết mặt mũi, quay đầu nhìn đại phu nhân và Phượng đại nãi nãi, không kiên nhẫn phất tay, "Đi đi, các ngươi cũng đều đi đi."

Đại phu nhân cũng không có phần khí lực như Chân thị, dám cùng mẹ chồng đối nghịch ngay mặt, Phượng đại nãi nãi càng lại không dám.

Cũng may Ngũ Gia Phượng Thế Xương thông minh, mắt thấy mẫu thân và chị dâu bị khinh bỉ, không dám nói lời nào, bèn nhanh nhẩu như con khỉ nhỏ tiến tới chui vào lòng tổ mẫu, la lên: "Tổ mẫu, tổ mẫu! Người tức giận thì đánh cháu đi."

Phượng Thái phu nhân làm sao có thể xuống tay đánh cháu mình? Con gái, cháu gái và con dâu đều không nghe lời, chỉ còn lại có con dâu lớn và cháu trai coi như kính cẩn nghe theo, đành phải mượn bậc thang này mở một lối thoát thôi, "Vẫn là Tiểu Ngũ của chúng ta biết nghe lời, đúng là một đứa trẻ tốt." Sắc mặt nàng dịu lại, quay sang đại phu nhân, mẹ chồng nàng dâu nói chuyện: "Chỉ có các ngươi là tốt, không giống đám người hỗn láo trong mắt không biết kính trọng bề trên kia!"

Đại phu nhân cười nhạt nói: "Hầu hạ mẫu thân vốn là chuyện phải làm."

Phượng Thái phu nhân trả lời một câu, "Các ngươi cực khổ rồi."Bởi vì không thể làm gì với con gái, cháu gái và con dâu, cơn giận này mình chỉ có thể nuốt xuống, không có tâm tình giải sầu, bất mãn nói: "Quên đi, chúng ta về sớm một chút."

Nữ quyến Phượng gia chỉ ở Thanh Hư Quan ngây người một hai canh giờ, hoa đỗ quyên phía sau, hoa thạch lựu cũng không kịp xem, liền phải xuống núi hồi phủ, nhóm nha hoàn ma ma vẫn chưa hết hứng thú, nhưng không có một ai dám hé răng.

Một lòng hân hoan vui mừng ra ngoài vui chơi du ngoạn, cuối cùng tan rã trong không vui.

******

Trở về phủ, Cung di nương lập tức tới nhận tội với Chân thị.

Cặp mắt nàng đỏ ửng, lau nước mắt, "Nguyên là nô tỳ không phải, đi quá giới hạn, việc hôn sự của tam tiểu thư phải do nhị phu nhân làm chủ, nô tỳ làm sao có tư cách nói chuyện? Còn liên lụy khiến phu nhân tức giận, lỗi càng lớn."

Cảm thấy thật chua sót.

Không phải là mình không hiểu quy củ, lúc ấy Mục phu nhân mở miệng thì nói, "Trinh Nương tuổi không nhỏ, nên lập gia đình, lão Tam nhà chúng ta vừa vặn không có người chiếu cố, Trinh Nương gả qua, liền có người hết lòng yêu thương."

Thế nhưng một chút ý tứ muốn thương lượng cũng không có, trực tiếp liền định ra.

Có chỗ nào giống đang cầu thân? Quả thực giống như đang thay mặt con vợ kế mua một di nương, đã mở miệng, Trinh Nương phải ngoan ngoãn đi qua.

Mình nhìn phu nhân, hy vọng nàng cản lại, nhưng nàng chỉ lo xem móng tay, đối với đại sự cả đời Trinh Nương không hề để ý, coi như không có nghe thấy.

Bất đắc dĩ, mình mới vượt qua thân phận nói vài câu.

Di nương càng nghĩ càng thấy ủy khuất, thấy mình bồi tội mà chủ mẫu vẫn làm như không nghe thấy, thật sự không biết làm sao, chỉ phải kiên trì nói: "Hôm nay còn phải cám ơn nhị tiểu thư, có ý tốt nói giúp còn phải chịu một trận oán giận, vẫn là tội của nô tỳ."

Chân thị 'xì' cười khẽ một tiếng.

Cung di nương không rõ nàng cười cái gì, thật là quẫn bách, càng khiến cả người tay chân không biết làm sao.

"Trở về đi." Chân thị lười biếng nói: "Nếu ngươi trông cậy vào ta thay Trinh Nương nói chuyện, thì đừng suy nghĩ nữa, có nghĩ đến sang năm cũng không được gì đâu. Còn đây là lỗi của ngươi, đó cũng là ngươi sai, thì lại làm sao? Ngươi có thể thay ta đòi lại mặt mũi, hay thay ta nói chuyện? Tuyệt đối đừng làm giầy cho ta, may túi hương, ta không thiếu đâu, đồ thêu thùa của đám người bên trên còn đang xếp hàng, chờ ta dùng của các nàng kìa."

Mặt Cung di nương đỏ lên, cắn môi đến sắp chảy máu.

Đáy lòng vì những lời nói vô tình của chủ mẫu khiến trái tim lạnh ngắt, vì ủy khuất cho con gái, nàng quỳ xuống nói: "Phu nhân..., tam tiểu thư dầu gì cũng là con gái của người. Mục tam gia trước kia từng có vợ cả, tam tiểu thư gả cho hắn chính là kế thất, điều này cũng thôi đi, những điều khác cũng là chuyện nhỏ. Nhưng Mục tam gia còn có một con trai, chính là trưởng nam, tam tiểu thư gả đi phải làm mẹ kế, nuôi dưỡng tốt thì không phải công lao, nuôi không tốt đó là sai lầm." Càng nghĩ càng thương tâm, "Cho dù tam tiểu thư sinh đứa nhỏ, cũng phải xếp sau ca ca con vợ cả..."

"Được rồi, được rồi." Chân thị không có kiên nhẫn nghe này nọ, ngắt lời nói: "Nói cái gì mà con gái của ta, nàng do ta sinh? Do ta nuôi? Chỉ nói bình thường mỗi ngày, có tới thỉnh an dập đầu với ta hay bưng trà đổ nước, tròn hiếu đạo không? Lúc này là lúc mới cần đến ta, lại trở thành con gái của ta rồi?" Phì cười, "Người mẹ này là ta cũng quá tiện nghi đi."

Cung di nương kinh ngạc nhìn chủ mẫu, nàng nói đúng.

Nhưng là..., vài năm trước mình bảo Trinh Nương lại đây thỉnh an ân cần thăm hỏi, là nàng không muốn, ngại phiền, không cho Trinh Nương tới lui trước gót chân nàng, cũng không phải là mình không muốn!

Lòng nàng như đao cắt, nhưng cũng không dám cùng chủ mẫu gắt gao phân tích, chỉ một mặt ủy khuất, "Xin phu nhân thương hại." Thật sự không còn cách nào, vừa khóc vừa dập đầu xuống đất 'bộp bộp bộp'.

'Loảng xoảng!' Chân thị cầm ly trà đập xuống đất, ánh mắt chán ghét, "Người tới, đem Cung di nương đưa đi! Rồi cho người lau dọn chỗ dơ bẩn này." Nói xong đứng dậy rời đi.

Cung di nương đụng đến cả trán sưng đỏ, ánh mắt tuyệt vọng, bị bọn nha hoàn kéo ra ngoài.

******

Cung di nương vô cùng chật vật trở về Tình Tuyết Đường, trước tiên đi tìm hai đứa con, nhìn thấy Trinh Nương, nước mắt không cầm được rơi xuống, "Tam tiểu thư, làm sao bây giờ? Phu nhân là một người nhẫn tâm, đã mặc kệ chuyện này rồi."

Tính tình Phượng Trinh Nương xem như trầm ổn, rốt cuộc chỉ mới mười ba tuổi, còn nhỏ, chuyện xảy ra hôm nay đã sớm khiến cho trong lòng rối loạn vô cùng. Dù vậy vẫn kiên cường đè nén cảm xúc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cố gắng mỉm cười, "Tính tình mẫu thân luôn là lười biếng, hơn nữa hôm nay lại bị chọc tức, có thể còn đang trong cơn nóng giận"

Trong lòng Cung di nương tựa như rõ ràng, chủ mẫu chắc chắn sẽ không giúp nói chuyện, nhưng nếu nói ra lời này, chẳng phải khiến nữ nhi càng thêm sợ hãi? Đành phải lau lệ, miễn cưỡng cười, "Con nói đúng, là di nương gấp quá nên hồ đồ, không nên trong lúc phu nhân đang nổi nóng mà đi cầu xin, hẳn nên chờ mấy ngày nữa."

"Dạ, đúng vậy." Phượng Trinh Nương đối với lời này của mình cũng thực miễn cưỡng.

Tính tình mẹ cả thế nào, mặc dù không quen, đại khái vẫn biết rõ ràng, mẹ ruột trở nên chật vật như vậy trở về, thì bên kia nhất định đã từ chối. Bất quá mình chỉ đang an ủi nàng thôi, nàng cũng là muốn trấn an mình. Dù chuyện này có nôn nóng cũng vô dụng, nhưng thật sự đau lòng cho mẹ ruột, "Trán bị đụng sưng lên rồi, đợi tí lấy trứng gà xoa vào đi."

Cung di nương lắc đầu, "Không gì đáng ngại."

Phượng Thế Kiệt tuổi còn rất nhỏ, mới tám tuổi, có hơi ngây ngô, "Đệ thấy tính tình Nhị tỷ tỷ rất dịu dàng, bằng không tỷ đi tìm Nhị tỷ tỷ trò chuyện, nếu không thì..." Hắn ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin, "Còn có phụ thân mà."

"Con đi ra ngoài trước chơi đi." Cung di nương dỗ con trai ra ngoài, yên tĩnh vắng lặng, hướng con gái nói: "Mặc dù nói chuyện với Nhị tiểu thư một chút cũng tốt, nhưng dẫu sao cũng là cô nương chưa xuất giá, loại sự tình này không làm chủ được, mà nói với nàng cũng không thích hợp, lỡ như phu nhân biết càng thêm để ý, ngược lại không hay."

"Con gái hiểu được." Phượng Trinh Nương gật gật đầu, "Con sẽ không đi quấy rầy Nhị tỷ tỷ."

Đột nhiên nhớ tới hôm nay ra ngoài, cùng ngồi chung xe ngựa với tỷ tỷ, nàng đột nhiên vô cớ bật cười, không phải là..., đã sớm biết việc hôn sự này? Cảm thấy không chừng chỉ là nghi ngờ vô căn cứ.

Thật không nên tùy tiện nói lung tung, bởi vậy hỏi: "Kỳ thật so với con gả cho Mục tam gia làm kế thất, Nhị tỷ tỷ gả cho Mục Tứ gia làm vợ cả không phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ đại cô mẫu chướng mắt Nhị tỷ tỷ? Hay là..., Nhị tỷ tỷ không muốn gả?"

Cung di nương lắc đầu, "Ta cũng không rõ."

Phượng Trinh Nương thấy hơi chán nản hỏi: "Di nương, con phải làm sao đây? người nói xem đại cô mẫu tức giận, không thèm vụ hôn sự này nữa, hay cho dù thế nào cũng phải bắt con gả đi?" Dù sao nàng sinh ra ở Tình Tuyết Đường, trưởng thành ở Tình Tuyết Đường, mặc dù trí tuệ thông minh, nhưng kiến thức và thủ đoạn có hạn, "Bằng không chúng ta đi tìm phụ thân cầu tình."

"Không đến cuối cùng, đừng đi tìm phụ thân con." Cung di nương lau nước mắt, thở dài: "Trước tiên không biết ý của phụ thân con thế nào, có đau lòng cho đứa con gái này không, cho dù thật đau lòng, nhưng là một di nương, làm sao có thể đi xúi giục lão gia và phu nhân tranh cãi? Tội danh này không phải nhỏ, ta chịu khổ cũng không sao, chỉ sợ người khác nói con bị di nương nuôi đến hư hỏng rồi."

Nàng nhịn không được nước mắt lại rơi như mưa, "Con của ta..., là di nương liên lụy con."

Phượng Trinh Nương khổ sở trong lòng, "Không trách di nương." Rốt cuộc vẫn là ủy khuất, hai mẹ con cùng khóc một trận, sau đó rửa mặt sửa soạn lại, ngồi xuống đối diện nhau. Yên tĩnh một hồi lâu, nàng mới nói: "Không bằng đi cầu tổ mẫu, bất kể nói thế nào, con vẫn là cháu gái của người, di nương vẫn là đường chất nữ (cháu nội) của tổ mẫu."

"Đúng vậy." Ánh mắt Cung di nương sáng lên, trong lòng sinh ra một chút chờ đợi và hi vọng, đồng thời tỉnh táo lại, "Tính tình Thái phu nhân cũng là vội vàng xao động, hôm nay bị chọc tức, còn chưa nguôi giận đâu, hai ngày nữa chúng ta hãy đi." Đột nhiên nhớ lại bởi vì mình Thái phu nhân mới tức giận, bị cô nãi nãi làm nhục, chỉ sợ thấy mình lại giận thêm, cho nên nói: "Để ta đi dập đầu với Thái phu nhân, làm nàng bớt giận, vài ngày nữa con hãy tự qua tìm nàng cầu xin cho thật tốt."

******

Ba ngày đầu Cung di nương đi qua thượng phòng (nhà trên) dập đầu, sau Phượng Trinh Nương lại đi tìm tổ mẫu cầu tình, mấy tin tức này, Phượng Loan nghe được từ miệng bọn nha hoàn, chỉ nói đã biết.

Ai, thật không nghĩ tới náo loạn như vậy.

Ngày đó Cung di nương lại đây bồi tội với mẫu thân, mẫu thân lo mình mềm lòng mà đi cầu xin, đuổi mình vào trong, nhưng lời nói bên ngoài đều nghe được rành mạch. Cho nên đối với mẫu thân nói vài câu, "Việc hôn sự của tam muội muội quả thật không tốt lắm, không chỉ tái giá, còn phải thay người khác nuôi con, thật sự không phải là mối duyên tốt, ủy khuất cho nàng rồi."

Không ngờ mẫu thân liền giận dữ, giáo huấn: "Ngươi là do phu nhân chính thất sinh ra, Trinh Nương là do thiếp thất sinh, chẳng lẽ nàng chịu không nổi ủy khuất, còn muốn đổi ngươi đi chịu hay sao? Các nàng thích tự mình ồn ào, ngươi đừng có xía vào."

Chính mình lại nói: "Mẫu thân hiểu lầm rồi. Ý của con là, con không lấy chồng, Tam muội muội cũng không gả, đều tự tìm một mối nhân duyên tốt, chẳng phải đẹp cả đôi đường?"

Mẫu thân cười lạnh, "Có phải đầu ngươi bị đụng hỏng hay ngập nước rồi? Trinh Nương tốt hay không, cuộc sống có đắc ý hay không, có liên quan gì tới ngươi? Bình thường, người ta có đem tới trước mặt ngươi chút lợi ích gì không? Dựa vào cái gì đi làm người tốt vô ích?" Thậm chí oán hận mắng một câu, "Ta thế mà sinh ra một đứa con ngu ngốc!"

Thái độ mẫu thân thật sự quá gay gắt, mình tốt nhất không nên khuyên nữa.

Bất quá cũng khó trách nàng tức giận.

Nếu là ở kiếp trước, lúc ấy mình chính là tiểu thư con vợ cả của phủ Quốc Công, được nuông chiều từ bé, mình sẽ không quản chuyện của Trinh Nương, vì sau này trải qua nhiều thảm kịch, ở trong cung chịu không ít khổ sở, ít nhiều cũng học biết được suy tính cho người khác.

Có thể giúp Trinh Nương một phen, liền giúp thôi.

Hơn nữa, thân thế của chính mình còn chưa được rõ ràng.

Căn bản chưa chắc mình là người của Phượng gia, nói vậy chẳng phải ngay cả so với Trinh Nương cũng không bằng? Phượng Loan lắc đầu, muốn quên đi những ý nghĩ đáng ghét trong đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà nhớ tới.

Mặt trời mọc, mặt trời lặn, mặc kệ tâm tình người ta như thế nào, thời gian vẫn cứ thế trôi qua.

Thân thế bí ẩn của Phượng Loan tạm thời khó giải được, hôn sự của Phượng Trinh Nương cũng không nhanh như vậy đã định ra, mới chớp mắt, đã đến ngày hội Đoan Ngọ mùng 5 tháng 5, các nhà các phủ đều có cảnh tượng náo nhiệt.

Trong hoàng cung, đâu đâu cũng có màu cờ tung bay, lụa đỏ vòng cây, trang trí vui mừng mà phồn hoa.

Ở giữa cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa thịnh thế, tâm tình Hoàng đế phi thường tốt, không chỉ đối với các vị hậu phi vẻ mặt ôn hoà, còn triệu gọi các hoàng tử đến hỏi han từng người một. Hỏi đến ẩm thực sinh hoạt thường ngày của các hoàng tử, cuộc sống sau khi phân phủ, sau đó cảm thán, "Thời gian trôi qua thật nhanh, ngay cả lão Thất cũng trưởng thành rồi."

Tiêu Trạm thừa dịp nói: "Phụ hoàng, sao không ban thưởng cho nhi thần một mối lương duyên?"

Hoàng đế nghe xong cười to, đại khái là sợ hắn tùy tiện nói ra một cô nương, cũng không có tán thành, chỉ cười nói: "Đây là lão thất thấy các ca ca cưới được thê tử xinh đẹp, nên nóng lòng rồi."

Thái tử Tiêu Anh tựa hồ không có nhìn ra thánh ý, hướng đến huynh đệ cười hỏi: "Lão Thất, ngươi đã nhìn trúng cô nương nhà ai vậy?"

Tiêu Trạm trả lời: "Nghe mẫu phi nói, Tần gia có một vị Bát tiểu thư ôn nhu nhàn thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ta nghĩ đây chính là một việc tốt để thân càng thêm thân, cả gan hướng phụ hoàng xin một thánh chỉ."

Chớp mắt trong sân bỗng yên tĩnh lại, ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ chủ động xin cưới nữ nhi Tần thị.

Hoàng đế cười ha hả, "Không sai, quả thật là việc tốt để thân càng thêm thân." Phân phó thái giám, "Dời ghế lại đây, để lão Thất ngồi bên người trẫm trò chuyện."

Yến hội vừa kết thúc, trong cung liền có thánh chỉ rơi vào tay Tần gia, "Nay có Bát nữ Tần thị tính tinh hiền thục trầm tĩnh, kính cẩn hữu lễ, xứng là thê tử Hoàng thất, đặc biệt phong làm Thành vương phi."

---- trở thành một giai thoại (câu chuyện hay) trong đêm tiết Đoan Ngọ.

Giai thoại? Trong lòng Tiêu Đạc lóe lên một tiếng cười lạnh, một tiếng châm chọc.

Thế nhưng không có lưu ý, nhanh như vậy lão Thất bắt đầu trưởng thành rồi, có năng lực tự vùng lên, biết giấu tài, biết dệt hoa trên gấm, không chỉ có sảng khoái cưới nữ nhi Tần thị, còn trở thành một "giai thoại", khiến cho từ trên xuống dưới Tần gia tâm hoa nộ phóng (nở gan nở ruột).

Lần trước đi tới Phượng gia, không phải gặp qua Phượng Loan thanh lệ tuyệt luân sao? Thế mà hắn lại không động tâm?

Tuổi còn nhỏ, đã có thể kháng cự mê hoặc của quyền thế và sắc đẹp, nhất định có một tấm lòng kiên nghị, còn có trí tuệ hiểu rõ sự lựa chọn, sau này sẽ là một nhân vật khó đối phó đây.

Tiểu đệ này, chỉ cần có đủ thời gian nhất định trở thành đối thủ.

Tiêu Đạc nghĩ tới thái tử như mặt trời ban trưa (cực kì hưng thịnh), Túc Vương nội liễm, hiện nay lại thêm một Thành vương, chính mình bị kẹp giữa đám huynh đệ này, trước có sói, sau có hổ, con đường sau này thật sự là không dễ đi.

Tiêu Trạm bởi vì đang cân nhắc, không khỏi lại nghĩ đến quyền thế hiển hách của Phụng Quốc Công phủ, nghĩ đến Phượng nhị tiểu thư xinh đẹp, có ý vị, có gia thế, giống như một cảnh sắc thiên nhiên trân quý, vô cùng thanh nhã (thanh lịch tao nhã).

Thưởng thức cũng được, cất giữ cũng được.

Phượng Loan, Phượng Loan..., hắn nhẹ nhàng nhấm nháp tên này trong lòng.

---- thật đúng là đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.