Con Dâu Hoàng Gia

Chương 15: Bí mật không thể nói!



---- dừng ở đây thôi.

Lòng Phượng Loan như bị nung nấu trong chảo dầu, nóng rực, đau đớn, cơ hồ muốn cất tiếng gọi ra! Nàng không muốn nghe tiếp nữa, sợ nghe nhiều hơn một câu, sẽ nghe được mẫu thân và Đại Bá Phụ nói ra lời âu yếm khó nghe. Không không không, nàng chua sót tự giễu, có lẽ mình không thể kêu Đại Bá Phụ nữa...mà phải kêu phụ thân rồi.

Đại Bá Phụ là phụ thân của mình.

Ý niệm này chớp mắt xẹt qua trong đầu, nàng rốt cuộc cũng không chịu được, nhịn không nổi, 'oa' một tiếng, không thể kiềm chế nôn ra! Trong bụng nàng giống như dời sông lấp biển, liên tục nôn, liên tục nôn, căn bản ngừng không được.

"Người nào?!" Phượng Uyên hét lên, sau đó mơ hồ nói một câu, "Ngươi ở lại, đừng nhúc nhích." Ngay sau đó là tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, ông vọt tới, cả kinh nói: "Tiểu Loan?! Ngươi...tại sao ngươi ở đây?" Chậm rãi thu hồi lại kiếm, hào quang trong mắt nghi ngờ bất định.

Chân thị bên trong nghe được câu này, đã đi tới.

Phượng Loan quỳ trên mặt đất, nôn liên tục không dừng, cả người run rẩy, vừa sặc lại ho, căn bản không có ngừng lại trả lời, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

Cặp mắt xinh đẹp của Chân thị lưu chuyển, kinh ngạc nói: "Ngươi đây là mắc bệnh gì?" Nàng tiến lên một bước, rốt cuộc vẫn không có tới đỡ nữ nhi dậy, mà chỉ đưa cho một cái khăn, "Lau miệng đi, đứng lên lại đây ngồi xuống."

"Ta không cần vật bẩn thỉu của bà!" Vốn Phượng Loan muốn quay người đi ra, nhưng trước mắt không đi được, hơn nữa mẫu thân vẫn như cũ, một bộ dáng không muốn thân cận, giống như châm thêm dầu vào lửa, "Từ nhỏ đến lớn..." Nàng ngước mặt, nước mắt rơi như mưa, nhìn chằm chằm vào mẫu thân, "Cho tới bây giờ bà cũng không có ôm ta, chưa từng có! Sợ là cho dù ngay lúc này ta có chết trước mặt bà, bà cũng sẽ không động tay!"

Chân thị vốn đang cúi người đưa khăn, bị nữ nhi nói như vậy, ngược lại chậm rãi đứng thẳng người, "Ai..." Nàng sâu kín thở dài, "Ngươi như vậy là vì muốn được ôm một cái? Hài tử ngốc." Nhìn nữ nhi nước mắt rơi đầy mặt, và sự thống hận cùng ủy khuất trong mắt nàng, chung quy vẫn nên giải thích một câu, "Vì ta...chán ghét chính mình."

"Đương nhiên bà chán ghét chính mình!" Phượng Loan giơ tay áo lên chùi nước mắt, hai chân run rầy, chống đầu gối ép mình đứng lên, chỉ vào mẫu thân, "Bà không tuân thủ nữ tắc! Thực cò lỗi với phụ thân, không..." Lắc đầu liên tục, khóc nói: "Ta không biết, thì ra phụ thân còn không phải là phụ thân."

"..?" Đôi mắt phượng sáng trong của Chân thị trừng lớn, tràn ngập kinh ngạc.

Phượng Uyên lại quát: "Tiểu Loan! Ngươi nói hươu nói vượn gì đó?!"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Phượng Loan khóc đến không thành tiếng, oán hận nói: "Các người một là đại bá, một là đệ tức (em dâu), cô nam quả nữ ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ là ta nói xấu các người?" Tức giận đến ngực phập phồng lên xuống, "Trong ngày thường bày ra gương mặt chính nhân quân tử, ông...muốn ta gọi là Đại Bá Phụ, hay phải kêu phụ thân?!"

Sắc mặt Phượng Uyên u ám giống như trời muốn mưa.

"Ai, xem ra là không dối gạt được." Đột nhiên Chân thị bắt lấy cánh tay ông, trên tay dùng sức, ý bảo không cần nói chuyện, sau đó xoay qua nữ nhi thở dài: "Ngươi đã phát hiện, ta cũng không cần che giấu nữa."

Ánh mắt Phượng Uyên sáng ngời như điện, nhìn Chân thị, không rõ tại sao nàng lại nói như vậy? Muốn giải thích vài câu với cháu gái, nhưng có một loại sức lực chỉ như tiểu miêu (mèo con), lại nặng tựa ngàn cân, khiến ông không thể động đậy, cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Chân thị lại nói: "Bất quá ngươi đừng nghĩ loạn, tuy ta thiếu đức hạnh, nhưng ngươi luôn là nữ nhi của cha ngươi." Nàng cười ngân nga, "Ngươi cũng biết, trong mắt phụ thân ngươi chỉ có Cung di nương, chưa bao giờ quan tâm đến mẹ con chúng ta, vì sao ta còn phải lưu luyến ông ta?" Lời nói phù hợp và chân thật như nhau, "Không bằng vỗ một cái để giải tán, tất cả đều qua đi."

Phượng Loan vẫn không ngừng nghẹn ngào, ánh mắt mập mờ bất định, không biết có nên tin tưởng lời của mẫu thân, còn chưa xác thực. Theo như lời bà nói, bởi vì cha sủng ái Cung di nương và thứ đệ muội, cho nên mới ly tâm, sau đó cùng Đại Bá Phụ qua lại mới tốt hơn.

Cũng đúng, lấy sắc đẹp có một không hai của mẫu thân, trước kia khẳng định cùng phụ thân có một đoạn thời gian ân ái.

Đến khi vì Cung di nương và phụ thân hòa hợp mới xảy ra lạnh nhạc vô tình.

Nhưng nếu trượng phu ái thiếp diệt thê, không phải là nên chèn ép thiếp thất, sử dụng thủ đoạn, lung lạc đem tâm của trượng phu trở về hay sao? Nào có đạo lý vừa cùng người tranh cãi, liền tìm người tư thông? Ngược lại vừa rồi Đại Bá Phụ phản ứng kịch liệt, xem ra..., ông thật sự không phải là phụ thân của mình?

Nghĩ như vậy, cuối cùng trong lòng cũng thấy dễ chịu một chút.

Chân thị thấy nữ nhi ngơ ngác cân nhắc hồi lâu, ôn nhu nói: "Ngươi đi về trước đi." sâu trong đáy mắt hiện lên sự lo lắng mờ nhạt, sợ người sắp tới nhìn thấy, thì khó mà nói được. Dứt khoát tiến lên vài bước, ra vẻ muốn đỡ lấy nàng, "Nếu không..., ta đưa ngươi về?"

"Không cần!" Phượng Loan liên tiếp lui về phía sau, lúc này đổi lại là nàng không muốn đụng vào mẫu thân, "Chính ta tự đi." Ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, ---- mẫu thân quả là một mỹ nhân xinh đẹp như ngọc, bá phụ là một trang nam tử tài hoa lỗi lạc, hai người đứng chung một chỗ, thật sự giống như một đôi bích nhân (một cặp hoàn hảo).

Gian phu dâm phụ! Nàng cực kỳ phẫn nộ, xoay người rời đi mang theo vô hạn oán hận.

Thân ảnh cô gái mảnh khảnh, nghiêng ngả lảo đảo, tiến vào cửa đạo u tối, tiếng bước chân 'cộp cộp cộp', thanh thúy mà dồn dập, thể hiện sự phẫn nộ và không muốn dừng lại một giây phút nào của chủ nhân, cho đến khi từ từ biến mất.

Phượng Uyên đi lên phía cửa đạo được che dấu cẩn thận, xoay người nói: "Niệm Khanh, làm sao ngươi có thể giải thích như vậy với Tiểu Loan? Ngươi nói như vậy, nhất định nàng sẽ tin là thật."

Khóe miệng Chân thị hơi vểnh lên, hỏi ngược lại: "Bằng không muốn giải thích như thế nào cho nàng nghe? Ngươi và ta, cô nam quả nữ ở chỗ này, thật không thể nói rõ ràng, muốn nói rõ, là phải liên quan tời người khác, như thế để làm gì?" Đáy mắt hiện lên vẻ ảm đạm, "Còn nữa, nếu nói ra sự thật..., trong lòng Tiểu Loan càng thêm khó chịu, thậm chí sẽ còn luẩn quẩn trong lòng."

Chân mày Phượng Uyên cau lại, muốn nói lại thôi, cuối cùng không có cách nào phản bác.

Chân Thị ngồi xuống ghế, thương cảm nói: "Tuy nói ta là người lạnh nhạt vô tình, nhưng tốt xấu gì cũng là mang thai mười tháng, đã sinh dưỡng nàng, nếu nàng có chuyện gì bất trắc..." Giống như châu ngọc vỡ nát, thanh âm không nói ra được, nắm chặt cổ tay, "Ta sẽ không thể lừa mình dối người mà sống tiếp."

"Niệm Khanh!" Phượng Uyên nhíu mày khiển trách, "Ngươi đừng suy nghĩ lung tung."

"Được rồi, ngươi không cần lo lắng." Chân thị khẽ nói, không chút để ý mỉm cười, "Lúc này Tiểu Loan đang nổi nóng, trước mắt là lúc cấp bách, ta chỉ có thể nghĩ cách dỗ nàng trở về, chờ qua rồi, ta sẽ giải thích với nàng. Còn nàng có tin hay không, ta cũng không biết." Nàng ngẩng đầu, "Ta thì không thèm để ý, chỉ là ủy khuất cho ngươi phải mang tiếng xấu."

Sắc mặt Phượng Uyên hơi không được tự nhiên, "Thôi, không sao."

"Trinh tiết?!" Chân thị đột nhiên cười châm chọc, "Cái loại nam nhân khốn khiếp kia, cũng xứng để ta vì hắn bảo vệ trinh tiết? Bất quá ta là vì Tiểu Loan, mới không có đập nồi dìm thuyền thôi."

"Ngươi nha, thật là càng nói càng hoang đường." Phượng Uyên có lòng muốn trách mắng vài câu, nhưng không đành, ngược lại khó có được cảm thấy thương hại, lấy khăn tay đưa tới, "Lau đi, đừng để khó coi."

Nói xong, mới kinh ngạc phát hiện làm như vậy thật không thích hợp, nhất thời không khỏi cứng đờ.

"Đưa đây." Chân thị thoải mái cầm lấy khăn tay, của nàng đã bị nữ nhi ném xuống đất, nhẹ nhàng đưa khăn lụa trắng của đại bá lên thấm khóe mắt đầy lệ, không chút để ý nói: "Hư danh cũng đã gánh chịu, dùng mỗi cái khăn tay thì tính là gì?" Đột nhiên che mặt khẽ cười, "Nói thật, ngươi và tên phụ thân khốn khiếp kia của Tiểu Loan so sánh với nhau, chẳng phải mạnh gấp trăm lần, ngàn lần? Cha của nàng còn không bằng là ngươi."

Sắc mặt Phượng Uyên vô cùng quẫn bách.

Ông đã đến tuổi bốn mươi, từ nhỏ tính tình lạnh nhạt, trong ngày thường vẫn luôn là người sát phạt quyết đoán, giờ phút này thậm chí cảm thấy không biết làm sao. Gương mặt giai nhân tuyệt thế trước mắt, vui cười tức giận trách mắng, đều là tùy tâm chân chất, lời nói luôn khiến người ta miên man bất định, hơn nữa lúc nãy bị nàng nhẹ nhàng nắm chặt, xúc cảm nơi cánh tay vẫn còn quanh quẩn.

Dù tâm ông có cứng rắn như đá, cũng không ngăn được trong nháy mắt trái tim dao động.

Nếu lúc trước, ta có thể sinh sau vài năm, hoặc là ngươi lại sinh sớm vài năm thì sẽ như thế nào? Nhưng..., cuối cùng những lời này vẫn không thể hỏi ra miệng.

Trong lòng Phượng Uyên than nhẹ, không nói.

Ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở chiếc cốc mỹ nhân đối diện bên trên, một đóa bạch liên ngọc bích được cắm bên trong, thân hoa xanh biếc, sen trắng như tuyết, nhụy hoa vàng nhạt mềm mại, mặt trên còn mấy hạt nước long lanh. Nhưng cho dù vô cùng thanh lệ, sau khi bị người lỡ tay bẽ đi khỏi mặt nước, lại còn có thể tiếp tục tươi đẹp bao lâu? Bỏ lỡ, tại lúc hương thơm rực rỡ đã bị bỏ lỡ.

---- trong lòng nổi lên sự thương tiếc khó có thể diễn tả bằng lời.

"Ôi chao!" Bên kia Chân thị thở nhẹ một tiếng, chẳng biết lúc nào, nàng đã lấy ra một cái gương nhỏ, tự mình nhìn gương sửa sang lại dung mạo xinh đẹp, oán niệm nói: "Đều do Tiểu Loan, làm hại trang điểm trên mặt ta đều bị hỏng."

Phượng Uyên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn hồi lâu, ngớ ra vì không thể nào nhìn thấy trang điểm có chỗ nào bị hỏng.

Ông cảm thấy buồn cười, "Ta nhìn không ra có gì không ổn."

"Nếu để Đại lão gia nhìn ra, ta còn có thể gặp người sao?" Giọng điệu Chân thị oán trách, mang theo vẻ hồn nhiên yêu kiều mềm mại của thiếu nữ, nhìn rồi lại nhìn, vẻ mặt trước sau không hài lòng, "Bây giờ làm sao mới tốt đây?" Suy nghĩ một chút, ở ngoài miệng dính ít son môi, hướng khóe mắt tinh tế tan ra, cười yếu ớt nói: "Được, cứ coi như là vẽ một đóa hoa mai thôi."

Dung mạo nàng dịu dàng, người còn yêu kiều hơn hoa, quả đúng là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa.

Phượng Uyên vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn tiếp nữa.

Thậm chí hối hận, vừa rồi tại sao không đi theo ra ngoài? Mà lại cùng nàng ở một chỗ.

Cũng may không lâu sau, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, giải vây cho ông, vội vàng đứng lên, "Ngươi chuẩn bị xong chưa? Hẳn là bọn họ đến rồi."

******

Trong Lục Y đình, không biết Bảo Châu đã đi vòng vo mấy ngàn lần rồi, sắp phát điên lên.

Tiểu thư không nên bướng bỉnh mà chui hang nhỏ, mình lại không khuyên nổi nàng, đã đi hơn nữa ngày mà vẫn chưa trở lại, rốt cuộc là có bị đụng vào đâu không? hay bị phu nhân phát hiện? Trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám tùy tiện đi qua thăm dò.

Thiến Hương vẻ mặt hoảng sợ, "Bảo Châu tỷ tỷ, cứ chờ đợi như vậy không được! Nếu xảy ra sự cố, chúng ta lại không ở bên cạnh tiểu thư, chính là...chính là sẽ chết thảm hại hơn."

Nhớ tới lời đồn đãi mấy ngày trước trong phủ, nhị phu nhân Chân thị mắng Cung di nương, "Bán ngươi đi, vừa vặn cho bọn nha hoàn mua hai cân hạt dưa ăn." Nhìn xem, ngay cả Cung di nương ở trong mắt phu nhân chỉ đáng giá hai cân hạt dưa, bản thân đám hạ nhân, ở trong mắt phu nhân chỉ sợ ngay cả cái dĩa cũng không bằng.

Càng nghĩ càng không khỏi sợ hãi, vài người gần như cầu xin, "Nếu không...ta đi hỏi các tỷ tỷ bên Hải Đường Xuân viện một chút? Giả sử bên trong có việc, các nàng không thể không biết, còn nếu vô sự, chúng ta cũng yên tâm hơn."

"Cùng nhau đi!" Bảo Châu hung hăng cắn răng, "Đã lâu như vậy rồi, còn lo tâm tư gì nữa?"

Nàng vừa muốn nhấc chân, chợt nghe tiểu nha hoàn Lê Hương vui mừng nói: "Mau nhìn, mau nhìn!" Giọng nói mừng rỡ, "Bên kia có người đi tới, hình như là nhị tiểu thư!" Thế nhưng không đợi Bảo Châu phân phó, liền vọt lên chạy tới.

Làm sao Bảo Châu còn nhớ mà trách mắng tiểu nha hoàn? Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cuống quít tiến đến.

Sắc mặt Phượng Loan hơi trắng, ánh mắt hiện ra dấu vết đã khóc, phấn bôi trên mặt cũng nhòa đi, nàng lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, mới vừa rồi ta bướng bỉnh, trốn sau cửa sổ nghe lén, bị mẫu thân phát giác nên giáo huấn một trận." Thấy bọn nha hoàn đều có vẻ mặt hoảng sợ, cười cười, "Gần đây mẫu thân đang phiền lòng, không rảnh gây phiền phức cho các ngươi, đi, chúng ta trở về thôi."

Đám người Bảo Châu nhất thời giống như được cứu thoát trở về, thu hồn, một tràng tiếng nói: "Trở về, trở về."

Phượng Loan cực kỳ mệt mỏi.

Trở về Tinh Bão Nguyệt các, cái gì cũng không nói, mặc nguyên y phục trực tiếp nằm xuống.

Bích Lạc muốn tiến lên khuyên nàng thay ra quần áo, bị Bảo Châu xua tay dừng lại, chỉ lấy chăn gấm thêu hoa mỏng đắp lên, sau đó hai người ra ngoài nói chuyện. Bảo Châu nhỏ giọng nói: "Tiểu thư bướng bỉnh chui hang nhỏ, phu nhân phát hiện, mới bị mắng khóc, lúc này vẫn là đừng đi tìm xui xẻo."

Vẻ mặt Bích Lạc kinh ngạc, thở dài, "Vậy thôi."

Đại Mạo từ bên ngoài cuống cuồng đi vào hỏi: "Sao tiểu thư trở về liền ngủ rồi?"

Bảo Châu nhìn nàng một cái, xoay mặt đi ra ngoài.

Bích Lạc nhìn thấy rõ ràng, đây là Bảo Châu không ưa Đại Mạo, không muốn nhắc nhở nàng. Bởi vì nghĩ mình tuy là đại nha hoàn thân cận nhất với tiểu thư, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ được thả ra ngoài, không thể so với Bảo Châu và Đại Mạo tương lai phải làm nha hoàn hồi môn, tương lai còn kém rất xa hai người bọn họ, không chừng sẽ có cơ hội cầu người.

Không bằng thuận nước đầy thuyền, luôn là không sai.

Cho nên khoát tay áo với Đại Mạo, chỉ chỉ bên trong, cũng lặng yên không tiếng động đi ra.

Ở bên trong Phượng Loan không ngủ được, đầu óc hỗn loạn.

Không lâu sau, nhìn thấy mẫu thân Chân thị từ bên ngoài tiến vào. Nàng vẫn mặc bộ y phục khi nãy, đuôi váy phượng màu tím thêu hoa cẩm quỳ kim tuyến, màu tím quả thật quyến rũ, màu vàng phú quý xa hoa, làm nổi bật cả người nàng chiếu sáng rực rỡ.

Chân thị dịu dàng cười nói: "Con của ta, giận thật à?"

Phượng Loan không để ý tới nàng.

Tiếp theo một cái chớp mắt, lại thấy Tiêu Đạc không biết vào khi nào, ánh mắt của hắn sâu thẳm thắm thiết, cùng trường bào màu đen thêu kim long trên người hợp lại càng tăng thêm dáng vẻ mạnh mẽ, hắn cũng cười, "Tiều khả ái, lại một mình ở đây giận dỗi."

Chân thị che mặt cười, "Tiểu Loan, người này giải thích thế nào đây?" Ngón tay nàng thon dài, chỉ vào Tiêu Đạc, "Ngươi và hắn cũng không phải có quan hệ không sạch sẽ sao? Tại sao ngươi làm được, ta lại không được? Nhìn xem, mẹ con chúng ta vốn là cùng một loại người."

"Đương nhiên không phải!" Phượng Loan từ trên giường giậm chân xuống, tức giận cãi lại: "Ngươi là tự nguyện, chính mình hành vi thiếu kiểm điểm, ta..., ta là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới phải theo hắn, làm sao có thể giống nhau?"

Đột nhiên Chân thị cười lạnh, "Vậy cũng không thấy ngươi đi chết?!"

Sắc mặt Tiêu Đạc cũng nặng nề, con ngươi đen như đêm tối, "Tiểu Loan, nàng không nghĩ ở bên ta? Không muốn?" Đột nhiên không hề báo trước, hắn bước tới bắt lấy nàng, "Chẳng lẽ chúng ta hoan hảo trước kia đều là giả tạo? Chúng ta nói qua những lời tình cảm dịu dàng, cũng là giả? Nàng nói đi..."

"Buông ra...!!" Phượng Loan ở trong mơ nghẹn ngào gào lên, tỉnh lại.

Cả người nàng ướt đẫm mồ hôi.

Đây là giấc mộng chết tiệt gì đây? Mẫu thân chưa từng gặp mặt Tiêu Đạc bao giờ, sao có thể cùng với hắn nói chuyện? Phượng Loan mềm nhũn ngã xuống giường, cảm thấy khát nước, run lập cập muốn rót ly trà uống, tay run lên, làm ly trà rơi xuống đất.

Phòng ngủ của nàng trải kín thảm gấm tối màu, ly trà không rơi vỡ, nhưng phát ra một tiếng 'cộp'.

Bảo Châu nghe tiếng động đi vào, vội vàng nhặt ly trà lên, hỏi: "Tiểu thư muốn uống trà? Cái này dơ rồi, để nô tỳ ra ngoài lấy chén mới mang* vào."

"Cút ra ngoài!" Phượng Loan giơ tay một cái nắp ấm trà bay qua.

Lúc này nàng không thể nghe đến từ "đoan"*.

*từ 'mang' và 'đoan' của đoan trang, đoang chính trong tiếng trung giống nhau. Nên khi Bảo Châu nói 'mang vào' khiến Phượng Loan nghe được liên tưởng đến 'đoan trang, đoan chính'.

Bảo Châu sợ tới mức mất hồn, cuống quít trốn chạy ra ngoài.

Phòng ngủ lập tức yên tĩnh trở lại, ngẫm lại xem, ngay cả Bảo Châu đắc ý nhất bên người tiểu thư cũng bị mắng, ai dám đi vào tìm xui xẻo nữa chứ? Lại nói tiếp Bích Lạc là nhất đẳng đại a hoàn, nên đi vào, nhưng nàng hy vọng được bình an thả ra ngoài, không muốn sinh thêm chuyện, nên luôn là người núp phía sau.

Một lúc lâu sau, Đại Mạo kiên trì lặng lẽ tiến vào.

Phượng Loan nhìn nàng, giọng nói lạnh nhạt: "Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa."

Trong lòng Đại Mạo mừng thầm, mình đánh cuộc một phen có thể coi là thành công rồi! Làm nô tỳ, sao có thể sợ bị chủ tử răn dạy, liền mặc kệ chủ tử tức giận chứ? Dù cho bị đánh hay bị mắng, cũng phải tiến lên, mới tỏ ra mình trung thành và tận tâm.

Nàng vội nói: "A! Nô tỳ đi ngay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.