Con Dâu Hoàng Gia

Chương 22: Rơi vào nhà nào



Bởi vì Phượng Thái Phu nhân vô ý ăn nhầm một viên bánh trôi, hôn mê hơn nửa tháng, cuối cùng cũng qua đời.

Nhị Lão Gia Phượng Trạch giữ trước linh đường mẹ đẻ khóc đến đứt từng khúc ruột gan, bản thân ông ta cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, khóc vài lần, thì té xỉu tại linh đường, bọn hạ nhân lật đật chạy nhanh tới đỡ dậy, mời đại phu bắt mạch, tạo thành một mớ hỗn độn.

Đại lão gia Phượng Uyên xin phép nghỉ, mặc đồ tang, ngày đêm canh giữ trước linh đường của kế mẫu, vẻ mặt buồn bã bi thường gần chết.

Mỗi khách nhân đến tế bái Thái Phu nhân, ông đều tiến lên kéo người khóc lóc kể lể, "Thân thể gia mẫu luôn vô cùng khỏe mạnh, thật giận bọn hạ nhân đã không hầu hạ tốt, khiến gia mẫu ăn bậy bạ này nọ, hại bà..." Nước mắt chảy ròng ròng nghẹn ngào, "Vốn là vội vàng làm hai việc vui xung hỉ, ai ngờ..., ai ngờ trời không thương xót, khiến gia mẫu buông tay ra đi."

Ông khóc đến không thành tiếng.

Những khách nhân nghĩ chức vị của ông ta làm rất tốt, kế mẫu đột nhiên chết đi, nếu dâng lên tấu chương xin cần giữ đại tang ba năm, Hoàng Đế không phê "Đoạt tình"*, sẽ phải đối mặt với phiền toái đại tang ba năm. Tất cả đều tự giác sáng tỏ, cùng khuyên nhủ: "Quốc Công gia nén bi thương, nén bi thương."

*Tục lệ Trung Quốc cổ đại, quan viên có tang cha mẹ cần phải bỏ chức quan về nhà chịu tang, gọi là 'Đại tang'. Mãn tang sẽ đi bổ sung lại chức quan. Triều đình cho đại thần phần lương theo tang chế, gọi ra nhậm chức, đã từng hoặc được mệnh lệnh này không cần thôi chức, không được mặc công phục nghị luận, chỉ mặc quần áo trắng làm việc, không dự tiệc tùng, yến hội thì phải có lý do, để phó quan Tế Tự đại diện.

Ngay hôm Phượng Thái Phu nhân qua đời, đầu bếp nữ làm món điểm tâm ngọt của nhà bếp nhỏ trong phòng chính liền thắt cổ tự tử. Nha hoàn bên người Thái Phu nhân khóc than bản thân mình sơ sót, muốn đền mạng cho Thái Phu nhân, nên đem đầu đập vào trước quan tài Thái Phu nhân! Về phần bọn nha hoàn chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt của Thái Phu nhân, bởi vì không chăm sóc tốt cho chủ nhân, cũng bị đưa đi tới thôn trang Phượng gia.

Cả phòng trở nên tiêu điều, trống không.

Phượng Loan làm cháu gái, mặc một thân đồ tang tuyết trắng quỳ gối tẫn hiếu trước linh đường, trong lòng hỗn loạn chập choạng. Sự tình..., giống như vượt qua dự tính của mình, trở nên, trở nên..., không khống chế được.

Suy đoán lúc trước lại hiện lên trong lòng nàng!

Vốn tổ mẫu đột nhiên ăn bánh trôi bị nghẹn, đã rất kỳ quái, cố tình hai chị dâu vừa cưới vào cửa, thời gian tổ mẫu qua đời lại vội vàng vừa đúng lúc.

Tất cả những việc này rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay do người làm?

Nếu như là người làm...., Phượng Loan nhịn không được cảm thấy lạnh run.

Lúc trước mình đoán có thể là Đại Bá Phụ xuống tay, khiến tổ mẫu 'hôn mê', còn miễn cưỡng chấp nhận sự việc, chỉ cần chờ nhóm chị dâu cưới vào cửa, tổ mẫu sẽ chậm rãi dưỡng lại cho tốt là được.

Tuy rằng hơi quá mức, nhưng..., vẫn có thể xem là một loại thủ đoạn hữu hiệu.

---- hiện tại tổ mẫu đã chết!

Nếu nói đây cũng do người làm, vậy cũng, vậy..., quá kinh khủng rồi!

Không phải là mình không tin Đại Bá Phụ, càng không phải là mình đa tâm, nhưng thời gian tổ mẫu hôn mê và chết đi thật trùng hợp.

Phải biết rằng, tổ mẫu qua đời, Đại Bá Phụ có thể quang minh chính đại có đại tang ba năm! Hơn nữa bất kể là nhóm triều thần, hay Hoàng Đế, cũng sẽ không có lòng nghi ngờ Đại Bá Phụ động tay động chân, toàn bộ thuận lợi thành chương.

Dù sao hiện tại người ngoài nhìn thấy, Phượng gia đúng là hoa tươi rực rỡ, thời điểm nấu dầu lửa cháy bừng bừng, Anh Thân Vương lại lập tức phải 'khải hoàn trở về', ai sẽ nghĩ bản thân muốn mình có đại tang? Nhóm đối thủ của Phượng gia khẳng định vụng trộm cười nhạo Đại Bá Phụ 'xui xẻo', cho là vận khí ông không tốt.

Phượng Loan cầm khăn thấm lau hai mắt, không ngừng rơi nước mắt, làm con hiền cháu ngoan, không dám ngẩng đầu nhìn linh cữu màu đen của tổ mẫu, sợ nhìn nhiều, bản thân liền không nhịn được rùng mình liên tục!

Bảo Châu quỳ gối bên cạnh nàng hầu hạ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người không thoải mái sao?"

"Không có việc gì." Phượng Loan cắn răng, tốt xấu gì cũng phải chống được đến buổi tối khách khứa bái tế rời đi, sau đó dựa vào bọn nha hoàn nâng đỡ, mềm nhũn trở về Tinh Bão Nguyệt các, cả người lập tức tan rã. Làn da của nàng vốn trắng nõn như ngọc, lúc này lại trở nên trắng như sứ trắng, trên mặt gần như không hề có một chút huyết sắc.

Khương ma ma nghĩ là nàng mệt nhọc, phân phó nha hoàn đi lấy nước ấm, để chủ tử ngâm chân. Đến lúc xắn ống quần lên thì thấy được, chỗ đầu gối có hơi đỏ, không khỏi đau lòng nói: "Xem ra buộc một lớp đệm không đủ, có lẽ để thêm một lớp nữa, chỉ là hiện giờ trời nóng nực, quá dày lại sợ hâm..."

"Ta mệt rồi." Phượng Loan bảo người lau khô chân, tháo giày, cũng chưa thay quần áo ra liền nằm lên giường.

Bảo Châu nhẹ giọng hô: "Tiểu thư, người còn chưa rửa mặt."

Phượng Loan đưa tay ném cái gối đầu tới, ngay cả một chữ "Cút" cũng không có khí lực nói.

Nàng nằm mà đầu óc không tỉnh táo, suy nghĩ rất nhiều..., nghĩ đến tổ mẫu hôn mê ngoài ý muốn, nghĩ đến cái chết của tổ mẫu, thậm chí nghĩ tới hôn sự của Trinh Nương, bỗng nhiên trong lòng thấy kinh hãi! Chẳng lẽ Trinh Nương gả đi phủ Túc Vương làm thiếp, cũng là do Đại Bá Phụ an bài? Không đúng không đúng! Nếu Đại Bá Phụ tin tưởng giấc mộng của mình, vậy thì tạm thời ông phải kiêng kị cùng Hoàng thất kết thân, miễn cho chọc Hoàng Đế không vui, ông ta sẽ không an bài như vậy.

Nhưng..., Túc Vương rơi đài còn nhiều năm nữa, trước dùng Trinh Nương kéo quan hệ, tựa hồ cũng có thể làm.

Trong đầu Phượng Loan rối loạn lung tung, không thể xác định.

Trong mơ mơ màng màng, thấy Túc Vương mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm của tân lang (chú rể), mỉm cười đi tới bên giường, "Xem ra ngươi cũng có mấy phần sắc đẹp, không sai, không sai. Bổn vương chịu lỗ cho Phượng gia năm ngàn lượng bạc, đổi lấy ngươi, không tính bị thua thiệt."

Phượng Loan đang kinh hãi không thôi, bóng dáng cao lớn nhoáng lên một cái, lại thành Tiêu Đạc.

Hắn lập tức ngồi xuống mép giường, đưa tay nói: "Lại đây." Khóe miệng hơi vểnh lên, bộ dáng tự tin nhất định muốn lấy được, "Trinh Nương làm thiếp cho hoàng huynh ta, ngươi thì làm thiếp cho ta."

"Ngươi tránh ra!" Phượng Loan liều mạng lắc đầu, cảnh vật trong giấc mộng trở nên xoay tròn, rất nhanh hoàn toàn sụp đổ! Nàng từ trong hỗn loạn nửa mê nửa tỉnh thức dậy, cả người đều là mồ hôi lạnh, duỗi tay lần mò, ngực vẫn còn đập 'bùm bùm' kinh hoàng không thôi.

Hoàn hảo, hoàn hảo, chỉ là một giấc mộng.

Nàng tự an ủi mình, tiếp theo một cái chớp mắt..., lại giật mình.

Thông gia, Nhị ca cưới Mục Nhu Gia, Tam ca cưới Vương Thị, Trinh Nương cũng bị đưa đi làm thiếp Túc Vương, như vậy bản thân mình có thể hay không..., giống như trong mộng, bị Đại Bá Phụ đưa cho người kế nghiệp đời sau của Hoàng Đế?

Dù sao muốn cho Phượng gia thuận lợi rời khỏi quan trường, còn muốn bảo trì địa vị Phượng gia trong tương lai không bị dao động, chỉ dựa vào thông gia với Mục gia và Vương gia còn chưa đủ? Túc Vương là đi không đến nơi đến chốn, mà Tiêu Đạc..., hắn mới là át chủ bài che giấu sâu nhất, có thể bảo đảm tương lai phú quý cho Phượng gia vài thập niên!

Đại Bá Phụ ông ta, sẽ không tin tưởng giấc mộng của mình mà đi đánh cược một lần chứ?

Trong lòng Phượng Loan bỗng nhiên căng thẳng, như bị người dùng sợi tơ thít chặt trái tim, treo ở giữa không trung! Nàng chậm rãi ngồi dậy, mười ngón tay đưa sâu vào trong tóc, bóp da đầu, phân tích này suy ra có vài phần khả năng.

----hình như có điểm mâu thuẫn.

Phượng gia và Mục gia, Vương gia kết thân, nói còn nghe được, Hoàng Đế không tiện ra mặt ngăn trở, nhưng nếu là mình và Trinh Nương đều gả cho hoàng tử, chỉ sợ Hoàng Đế sẽ không được vui lắm? Ít nhất trước lúc xử trí Anh Thân Vương, Hoàng Đế sẽ không thích Phượng gia lại tăng thêm thế lực, miễn cho Anh Thân Vương xuống ngựa, Phượng gia sẽ nhảy ra giúp đỡ hắn cầu xin giải vây.

Đại Bá Phụ là người thông minh, ông ta sẽ không đối nghịch cùng Hoàng Đế chứ?

Nhưng..., ở chỗ sâu trong đáy lòng mình, luôn có một loại lo lắng và bất an khó tả.

Phượng Loan lăn qua lộn lại nhiều lần, thật sự không ngủ được, dứt khoát xuống giường, kiên trì kêu bọn nha hoàn đốt đèn đi ra ngoài, đi Hải Đường Xuân viện, chỉ nói mình có chuyện cấp bách.

Chân thị đã chuẩn bị nằm xuống giường, thấy nữ nhi tiến vào, không vui hỏi: "Ngươi quỳ một ngày vẫn không mệt sao? Lúc này còn tới đây làm cái gì?" Nàng kêu nha hoàn lót vài cái gối đầu, lười biếng hỏi, "Chuyện cấp bách gì? Nói đi."

Phượng Loan đuổi tất cả bọn hạ nhân ra, trầm giọng nói: "Mẫu thân, con từng có một giấc mơ kỳ quái..." Nàng tận lực ổn định cảm xúc, đem toàn bộ nguyên nhân sự việc trải qua nói một lần, sợ sót chi tiết gì, lại miêu tả bù đắp vài lần, sau đó hỏi: "Mẫu thân, người nghe rõ chưa?"

“Chuyện này." Cảm xúc Chân thị không dao động quá lớn, xê dịch thân mình, giơ tay vuốt sợi tóc bên tai, "Kỳ thật ngày đó ở mật thất dưới đất, đại bá của ngươi đã nói rồi." Cũng không nói lúc ấy còn có người khác tham gia, chỉ nói: "Cho nên ta đã sớm biết."

Phượng Loan giật mình, "Đại Bá Phụ đã nói với người?"

Thật sự là kỳ quái, đại sự có liên quan đến vận mệnh và tương lai Phượng gia, cơ bản phụ nhân bên trong không có sức lực gì, nên mình mới đi tìm Đại Bá Phụ xin giúp đỡ vạch kế hoạch, ---- ông ta nói với mẫu thân có ích lợi gì? Chẳng lẽ lúc hai người 'hẹn hò', không có chuyện gì nói, cho nên lấy việc này ra nói chuyện phiếm?

Nhưng không có rãnh rỗi tỉ mỉ cân nhắc, chỉ có thể bỏ lại mặc kệ, ngược lại chần chờ nói: "Mẫu thân, ta cuối cùng vẫn lo lắng..., thời gian tổ mẫu qua đời thật trùng hợp."

Chân thị không chút để ý nghe xong, thản nhiên nói: "Ngươi lo việc này làm cái gì?"

Phượng Loan cảm thấy nóng nảy.

Nhưng trong lòng hiểu rõ, mẫu thân không để ý tới sống chết của tổ mẫu, tổ mẫu chết bình thường cũng tốt, chết oan chết uổng cũng thế, mẫu thân căn bản sẽ không để ở trong lòng Mặc dù mình đối với tổ mẫu không có cảm tình cũng không có nhiều khổ sở, càng nhiều là..., lo lắng cho bản thân mình thôi.

"Mẫu thân..." Trong bụng Phượng Loan đắn đo nói, tận lực uyển chuyển một ít, "Con lo lắng, nếu tổ mẫu qua đời có thể làm cho Đại Bá Phụ rời khỏi quan trường, cùng Mục gia, Vương gia kết thân có thể bảo đảm củng cố địa vị Phượng gia, như vậy..., con thì sao? Con và Trinh Nương có thể hay không cũng dùng cho việc kết thân? Mẫu thân người cũng biết, giống Phượng gia loại gia đình như vậy, đem nữ nhi kết thông gia cho tới bây giờ đều là chuyện bình thường."

Ánh mắt Chân thị đột nhiên sáng ngời, "Ngươi nói là..." Nàng là một người thông minh, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của con gái, nhưng chợt lắc đầu, "Không, sẽ không." Nàng nhíu mi nói: "Ngươi không giống, sao có thể so sánh với Trinh Nương cái loại do thiếp thất nuôi dưỡng này? Chớ suy nghĩ lung tung."

"Lỡ như thì sao?" Phượng Loan lo lắng hỏi.

"Lỡ như cái gì? Lỡ này lỡ nọ ta đều sẽ không đáp ứng!" Chân thị tức giận, cười lạnh nói: "Ta mới là mẫu thân ruột thịt của ngươi! Hôn sự của ngươi, tự nhiên do ta quyết định, người vớ vẩn khác dính líu vào làm gì? Ta điên rồi mới đem nữ nhi thành hàng hóa bán đi nhà khác."

Lời của mẫu thân, khiến cho Phượng Loan thoáng yên tâm.

Chân thị thấy sắc mặt con gái hơi trắng bệch, sợ là không biết có bao nhiêu suy nghĩ lung tung, lo nàng tự mình dọa mình đến phát bệnh, lại nói: "Hiện tại tổ mẫu ngươi vừa mới mất, ngươi là cháu gái, vì tổ mẫu thủ một năm hiếu kỳ, không có chuyện tổ mẫu vừa mới chết liền lập gia đình."

Phượng Loan gật đầu, "Cũng đúng."

Xem ra là bản thân mình gần đây căng thẳng quá mức, nghi thần nghi quỷ, thần hồn nát thần tính rồi. Đúng vậy nha, đầu tiên là mẫu thân vẫn khoẻ mạnh, hôn sự đương nhiên là do nàng định đoạt, chỉ cần mẫu thân không hé miệng, người khác..., Đại Bá Phụ cũng không có đạo lý vượt trên mẫu thân, nhúng tay vào hôn sự của cháu gái. Tiếp theo, đang trong thời kỳ giữ hiếu cho tổ mẫu, thì sẽ không có người tới cửa cầu thân.

Chân thị lại nói: "Ôi..., kỳ thật ta đã muốn chọn ra vài nhà, nhưng tạm thời sẽ không định xuống, trong một năm trở lại cho ngươi định ra là được."

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Phượng Loan vuốt cằm, lau một đầu mồ hôi vì lo sợ mà toát ra.

Chân thị buồn cười nói: "Ngươi xem ngươi, thật sự là tự mình dọa mình."

Phượng Loan thẹn thùng cười, "Con... lo lắng thôi."

"Được rồi, ngươi đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa." Chân thị ngáp một cái, tay xoa xoa trán, hướng nữ nhi nói: "Về sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai sớm còn ra ngoài quỳ đấy."

******

Ngày mùa hè nắng chói chang, ve sầu trên cây không ngừng kêu to.

Đoan Vương phi nhẹ phất quạt lụa tròn trong tay, lắc đầu thở dài, "Ai, Thái Phu nhân vẫn không thể nào chịu đựng được."

Theo vai vế bên trên, Phượng Thái Phu nhân xem như bà ngoại của nàng. Ước chừng hiện nay nàng làm Vương Phi nương nương, thân phận tôn quý, hơn nữa lại mang thai, cho nên cũng chưa qua Phượng gia làm lễ tế, nên phái người tặng này nọ.

Nhưng thật ra Tiêu Đạc lại qua đó một lần.

Cho dù Phượng Thái Phu nhân không phải bà ngoại của thê tử, không còn là Phụng Quốc Công phu nhân cũng không quan trọng, quan trọng chính là quan hệ mượn sức của Phượng gia. Trong số các hoàng tử, mặc dù Thái Tử Điện hạ không có tự thân tới, nhưng để Túc Vương đại biểu hắn bày tỏ chia buồn, bản thân mình đương nhiên muốn đích thân đi một chuyến.

Thời điểm đi tới còn đụng phải Tiêu Trạm một thân trường bào giang thủy bạch.

Sau khi vị tiểu đệ đệ này thành thân, có vẻ trầm ổn rất nhiều, tinh thần phấn chấn, phong thần tuấn dật, chỗ hắn vừa đứng thật ra được không ít người chú ý. Ha ha..., đáng tiếc Phượng gia Nhị tiểu thư không nhìn thấy, bằng không nói không chừng, tâm hồn thiếu nữ cũng bị dao động mấy lần.

Trong lòng Tiêu Đạc cười lạnh, Tiêu Trạm cũng đã cưới Tần thị, còn chưa biết thế nào là đủ sao? Trong lúc ở Phượng gia tế bái, làm cái gì mà thỉnh thoảng lại nhìn về phía sân sau? Thật sự là được voi đòi tiên, chẳng lẽ Phượng Nhị tiểu thư còn có thể làm thiếp cho hắn? Ý đồ cũng quá lớn rồi. [skinny cat: Ôi, anh nghĩ mà không thấy xấu hổ sao...haizz]

"Vương Gia?" Đoan Vương phi đợi sau một lúc lâu, không thấy trượng phu trả lời, chỉ thấy sắc mặt hắn biến đổi không chừng, nghi ngờ hỏi: "Hôm nay tới Phượng gia có xảy ra chuyện gì à? Hay...trên triều có việc?"

"Không có việc gì." Tiêu Đạc gạt ly trà trong tay, uống một hớp.

Trong mắt Đoan Vương phi hào quang lóe ra, ngờ vực vô căn cứ lúc trước lại hiện lên trong lòng, Vương Gia hắn... thái độ đối với Phượng gia có hơi cổ quái. Mỗi lần đi qua Phượng gia trở về, vẻ mặt đều trở nên âm tình bất định, nhưng không giống như là tức giận, mỗi lần còn hết sức vui vẻ tới đó.

Cái này thật sự rất kỳ lạ.

Tay Tiêu Đạc tiếp tục gảy ly trà, ánh mắt chuyển động bồng bềnh, hiển nhiên có tâm sự.

Đoan Vương phi vừa nghĩ đến hỏi: "Hôm nay Vương Gia tới Phượng gia, có thấy Phượng gia Nhị biểu đệ không?" Nàng rất tự nhiên tỏ ra quan tâm, "Cũng không biết hắn đối đãi với Nhu Gia được không?"

Tiêu Đạc ngước mắt, "Có gặp mặt nói vài câu." Lại nói: "Tinh thần Phượng gia lão Nhị nhìn hoàn hảo, còn...hắn đối với tiểu di (em vợ) được không thì ta không thể nào biết."

"Xem ta này, nghĩ thật ngốc." Đoan Vương phi hé miệng cười, "Vương Gia ở bên phòng ngoài, mặc dù gặp Phượng gia Nhị biểu đệ cũng là nói chính sự, làm sao nói đến chuyện nhà sau?" Thở dài, "Chẳng qua là ta lo lắng, Nhu Gia gả tới nhà cậu, gả cho biểu ca của mình, tự nhiên là vô vàn tốt đẹp. Hơn nữa, Nhu Gia và Phượng gia nhị biểu muội thân thiết, có Tiểu Cô Tử làm chỗ dựa, ở Phượng gia không biết trải qua sung sướng bao nhiêu."

Tiêu Đạc nghe xong, đột nhiên hỏi: "Nói như vậy, Phượng gia Nhị tiểu thư tính tình hoàn toàn ương ngạnh?"

Đoan Vương phi cảm thấy lòng trầm xuống mãnh liệt, ---- cho tới bây giờ trượng phu cũng không quan tâm chuyện của sân sau, lại bởi vì mình thuận miệng nói, liền hỏi tới Phượng gia biểu muội! Nàng hơi hơi mỉm cười, "Cũng không hẳn vậy." Bất luận xuất phát từ lo lắng gì, cũng không có đạo lý nói bậy biểu muội nhà mình, "Biểu muội này của ta vốn so với người khác sống tốt hơn, lại là cốt nhục duy nhất của Nhị cữu mẫu (mợ hai), tự nhiên là chiều chuộng hơn so với người khác, trưởng bối trong nhà cậu đều yêu thương nàng nhiều hơn vài phần."

Tiêu Đạc cười cười, "Thì ra là thế." Cũng không bình luận về Phượng Loan nhiều hơn.

Đoan Vương phi không tiện tiếp tục gợi chuyện, miễn cho nói quá nhiều, khiến trượng phu nghi ngờ, cho nên sờ sờ bụng, "Mấy ngày nay đứa nhỏ thành thật rất nhiều, không có đạp phá giống như trước."

"Vậy sao?" Tiêu Đạc vuốt cằm, "Vậy là tốt rồi, ngươi cũng ít bị chịu tội."

Đoan Vương phi thấy ánh mắt hắn vẫn hời hợt như cũ, cũng không giống như bình thường, đối với nói tới trưởng tử tương lai, cảm thấy không khỏi càng trầm thấp. Nói cách khác..., Phượng gia biểu muội thực sự là nhân tố có thể quấy nhiễu suy nghĩ của trượng phu, thế cho nên khiến hắn phân tâm, ở trước mặt mình lộ ra vẻ thất thần.

Ngoài cửa một nha hoàn đi đến, "Khởi bẩm Vương Gia, bên ngoài có gã sai vặt lại đây báo cáo."

Đoan Vương phi thu hồi cảm xúc lung tung, vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nói: "Vương Gia đi thong thả, công việc bề bộn."

"Ngươi nghỉ ngơi đi." Tiêu Đạc gật đầu đi ra ngoài, thấy gã sai vặt, biết là tâm phúc Thạch Ứng Sùng có chuyện quan trọng tìm mình, lúc này liền đi đến thư phòng ở Ngô Trúc U Cư.

Tên như ý nghĩa, Ngô Trúc U Cư trồng một mảnh Bích Trúc xanh um tươi tốt. Bình thường ít có người lui tới, bọn nha hoàn cũng đứng ở rất xa bên ngoài, không được chủ tử phân phó, tuyệt đối không dám tới gần thư phòng trọng địa, cho nên hoàn toàn vắng vẻ.

"Vương Gia." Thạch Ứng Sùng đứng ở cửa đợi đã lâu, đi theo chủ tử vào trong, sau đó đóng cửa, đi thẳng đến nội thất rồi mới nói: "Ngũ Thành sở binh mã bên kia đưa tới tin tức, nói là bên ngoài đồn đãi, trong quan tài Phượng Thái Phu nhân có vô số trân bảo, cái gì mà Tị Thủy Châu, ngọc Cửu Trọng Linh Lung, thứ nào cũng vô giá." Hắn dừng một chút, "Nói là theo tin tức báo, có người động tâm tư, chuẩn bị thừa dịp tại thời điểm người nhà họ Phượng đưa linh cữu ra khỏi thành..."

Lời còn chưa nói hết, ý tứ cũng không cần nói đã biết.

Tiêu Đạc nhướng mày, "Còn có người bỉ ổi như thế?"

"Dạ." Thạch Ứng Sùng cũng cười, lại nói: "Xem như Triệu Chấn Bình tinh mắt, không uổng công chúng ta đút bọn họ nhiều năm như vậy, vội vàng tặng tin tức này lại đây. Chốc nữa Vương Gia có thể đi Phượng gia chào hỏi, miễn cho quan tài của Phượng Thái Phu nhân bị tiểu mao tặc gây tai họa."

Có người muốn ăn cắp linh cữu của Phượng Thái Phu nhân, tự mình Đoan Vương đi qua đưa tin tức, tránh khỏi tai họa bất ngờ, người của Phượng gia tự nhiên sẽ vô cùng cảm kích, phần nhân tình này tất nhiên không nhỏ.

Nhưng Tiêu Đạc không có lập tức đồng ý, mà là một hồi trầm tư.

Thạch Ứng Sùng không hiểu, "Như thế nào..., Vương Gia cảm thấy không ổn?" Hắn nghĩ, không thấy có gì không ổn, dù sao nhân tình không làm rõ ngay, quá thời hạn sẽ trở thành phế thải.

Một lát sau, trong con ngươi đen sẫm của Tiêu Đạc lóe ra hào quang, "Đền đáp, chỉ là nói mấy câu thì quá nhẹ rồi."

"Chuyện này..." Bề ngoài Thạch Ứng Sùng là nam nhân cao lớn thô kệch, nhưng nội tâm cũng rất tỉ mỉ, thoáng nghĩ lại, thì rất nhanh đã hiểu được, thấp giọng cười nói: "Thuộc hạ đã hiểu." Hắn nhếch miệng cười, "Nếu cần đền đáp sẽ thành kiêu ngạo, chỉ là sao có thể nói vài câu nhắc nhở không thôi được? Không bằng..., chúng ta đem đám mao tặc gây chuyện bắt lại, bảo vệ linh cữu của Phượng Thái Phu nhân, phần nhân tình này mới xem như là làm đủ."

Tiêu Đạc hài lòng cười cười, phất tay nói: "Đi chuẩn bị đi."

******

Ba ngày nghi thức lễ tế xuống dưới, người của Phượng gia đều tiều tụy hẳn.

Nhưng vẫn chưa hết, qua khỏi đầu thất, linh cữu Thái Phu nhân sẽ xuất thành đi an táng, may mà ngày tốt để hạ táng tương đối gần, bằng không giữa mùa hè mà phải giữ lâu thì đúng là phiền toái. Phượng gia chẳng sợ thiếu khối băng này nọ, rốt cuộc vẫn là cả một cơ thể con người, để lâu, mùi khẳng định không dễ ngửi.

Bởi vậy ngày tốt để hạ táng chọn sớm, từ trên xuống dưới Phượng gia đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phượng Loan thì càng lo lắng đề phòng.

Chuyện tình xảy ra liên tiếp thực quỷ dị, Anh Thân Vương vừa xuất chinh, tổ mẫu ăn bánh trôi nghẹt thở, sau đó vừa cưới hai vị chị dâu vào cửa, tổ mẫu liền qua đời.

Hiện tại ngay cả ngày hoàng đạo cũng chọn nhanh như vậy, khiến cho bản thân mình kinh sợ!

Phượng Loan mặc đồ tang tuyết trắng ngồi trong xe ngựa, tinh thần khẩn trương, không ngừng an ủi mình, hết thảy đều là ngoài ý muốn, chuyện tổ mẫu chỉ là thời gian vừa vặn.

Vả lại mặc dù có kỳ quái, cũng chưa chắc sẽ lan đến gần mình.

Đầu tiên tổ mẫu qua đời, mình làm cháu gái phải giữ đạo hiếu một năm, trong thời gian này sẽ không có người cầu hôn, tiếp theo mẫu thân đáp ứng mình rồi, nàng đứng về phía mình, người khác không thể đối với hôn sự của mình khoa tay múa chân, ... Không thể!

Ước chừng như là một loại dự cảm xấu nào đó, sáng sớm hôm nay rời giường, mí mắt phải không ngừng nhảy, nàng nhấn nửa ngày đều vô dụng, mơ hồ..., luôn cảm thấy giống như sắp phát sinh chuyện không tốt ngoài ý muốn.

Phi phi phi! Phượng Loan phỉ nhổ mấy cái, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi!

Mục Nhu Gia ở bên ngoài xe ngựa hô: "Tiểu Loan." Tay nàng xốc rèm lên, một mặt đánh giá, một mặt nói thầm, "Lập tức liền ra khỏi cửa rồi, sao ngươi còn ở đây ngủ? Có phải hay không gần đây ngủ không được ngon giấc?" Biểu tình như trong lòng có sự cảm thông, nói nhỏ: "Kỳ thật..., ta cũng ngủ không ngon."

Phượng Loan nỗ lực ứng phó nàng, "Ừ, ngươi cũng trở về trong xe ngựa nghỉ một chút đi."

"Ngươi không cho ta ngồi cùng?" Mục Nhu Gia bị kích động chạy tới muốn cùng nàng ngồi chung, không nghĩ tới thản nhiên bị cự tuyệt, nàng nghẹn đến mặt đỏ tai hồng, "Ngươi, ngươi..., ngươi thực đáng giận."

Đại phu nhân mặc đồ tang đi tới, ngoắc nói: "Nhu Gia, mau trở lại xe ngựa của mình."

Mục Nhu Gia cắn môi, ở nhà nàng luôn tùy hứng, về sau xuất giá đã bới đi nhiều, trước mặt mẹ chồng chỉ có thể rất ấm ức đáp: "Vâng." Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Loan liếc một cái, quay người bỏ đi.

Đại phu nhân cũng xoay người rời đi.

Phượng Loan thấy hơi kỳ quái, Đại phu nhân là mẹ chồng tự mình lại đây kêu Nhu Gia, có phải hay không quá mức trịnh trọng? Sai nha hoàn lại đây không được sao? Chẳng lẽ sợ nha hoàn lại kêu, Nhu Gia không chịu đi? Cho dù Nhu Gia cùng mình ngồi chung một chiếc xe ngựa, cũng không có gì ghê gớm.

Sau đó lắc lắc đầu, thôi, thôi, gần đây mình thật sự là quá nghi thần nghi quỷ rôi.

"Đến giờ!"

Theo một tiếng kêu to, nhạc tang vang lên, đội ngũ đưa tang của Phượng gia bắt đầu chậm rãi đi trước, toàn bộ đội ngũ như một hàng dài màu trắng chậm rãi di chuyển. Tiếng vó ngựa, tiếng nhạc tang, pha thêm tiếng khóc âm ỷ, tràn ngập trong không khí, chung quanh bông tuyết bay lả tả, không khí bi thương trầm trọng.

Cơ hồ nàng đối với tổ mẫu gần như là không có cảm tình, chưa nói tới thương tâm, nhưng tâm tình cũng nặng nề.

Tổ mẫu chết oan uổng! Suy đoán này luôn luôn tồn tại quanh quẩn không ngớt trong đầu, khiến cho gần đây nàng chưa hề được ngủ ngon, ban ngày cũng không có tinh thần gì, như người mất hồn. Hơn nữa xe ngựa còn hơi xóc nảy, lắc lư, liền bất tri bất giác dựa vào gối mềm mơ màng, bị vây trong loại trạng thái giống như nữa tỉnh nửa mê.

Không biết xe ngựa đi bao lâu, trong mơ mơ màng màng, đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai!

"Người nào làm càn?"

"Cũng dám tới tìm phiền toái với phủ Phụng Quốc Công, không muốn sống nữa..." Có tiếng người nói bị cắt đứt, bên ngoài vang lên âm thanh 'lách cách leng keng', dĩ nhiên là tiếng động binh khí giao tiếp! Tiếp theo một cái chớp mắt, lại có tiếng kêu sợ hãi vang lên, tiếng ngựa hí, giống như toàn bộ đội ngũ trở nên lộn xộn.

Phượng Loan tỉnh lại từ giữa tiếng hỗn độn, còn chưa hoàn hồn, chợt nghe bà tử ngoài xe kinh hoảng nói: "Tiểu thư, tiểu thư, tuyệt đối đừng đi ra! Bên ngoài rối loạn, giống như..." Bà lắp bắp, tựa như đã đến phía trước tìm hiểu vài lần, "Hình như có kẻ xấu muốn cướp này nọ, hay cướp người..., ôi, nhưng sao lại như thế được!"

Cái gì kẻ xấu?! Phượng Loan vội vã vén màn tiêu sa mỏng trên nón lên, xốc rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy đội ngũ đưa tang vốn chỉnh tề có thứ tự, đã sắp rối loạn.

Bởi vì thân người chung quanh lay động không ngớt, nhìn không rõ lắm, chỉ biết phía trước có người đánh nhau, còn giống như rất hung hăng, là loại người nào ngông cuồng như thế? Dám náo loạn đội ngũ phủ Phụng Quốc Công đưa tang, chán sống sao? Mơ hồ, phía trước có tiếng nói đứt quãng truyền đến, "Chạy nhanh..., linh cữu Thái Phu nhân quan trọng hơn..."

Có người muốn động tới linh cữu của tổ mẫu? Phượng Loan cảm thấy kì quái.

Là ai có thù lớn với Phượng gia như vậy? Hay có cừu oán cùng tổ mẫu? Thật sự không nghĩ ra được, không biết sao, ngực bỗng nhiên 'bình bịch' nhảy loạn, luôn cảm thấy việc nhiễu loạn này kỳ lạ cổ quái.

Bà tử trên xe ngựa thăm dò tiến vào, vẻ mặt lo lắng, thế nhưng không đợi chủ tử phân phó, tay liền kéo rèm xuống, "Tiểu thư! Bên ngoài loạn cực kì, tiểu thư tuyệt đối đừng ló đầu ra ngoài, vạn nhất bị người nhìn thấy, tai họa bị ngộ thương, sao có thể sống tốt được?! Tạm thời khỏe mạnh tránh ở bên trong thôi."

Phượng Loan có chút không vui, nhưng không có cố ý vén rèm lên nhìn nữa, chỉ lo lắng hỏi: "Hộ viện đâu? Chung quanh xe ngựa chúng ta có người che chở hay không? Nếu không có, chạy nhanh gọi người lại đây..."

Lời còn chưa dứt, liền nghe phía ngoài người đánh xe kêu lên sợ hãi, "Cứu mạng!"

Bà tử vội vàng đi ra ngoài xem xét, tiếp theo không biết xảy ra chuyện gì, con ngựa đột nhiên hí lên chói tai, ngay lập tức, không hề có điềm báo trước xe ngựa liền vọt xông lên trước! Giữa tiếng vó ngựa, mơ hồ nghe được người đánh xe và bà tử phía sau xe kêu, "Người tới, người tới đây mau! Ngựa ở xe của Nhị tiểu thư bị giật mình..."

Phượng Loan ở trong xe ngựa bị lắc lư đến hoa mắt choáng đầu, trong hỗn loạn thật vất vả mới bắt lấy được thành cửa sổ, miễn cưỡng ổn định thân hình, mờ mịt vội vàng xốc rèm nhìn ra phía ngoài, không khỏi kinh ngạc đến ngây người!

Quả nhiên người đánh xe và bà tử đã không thấy đâu nữa.

Mà phía sau mông ngựa lại bị ghim một thanh cương đao, con ngựa chấn kinh liều mạng chạy loạn về phía trước, đội ngũ đưa tang kinh sợ đến mức phân tán mọi nơi! Chạy về phía trước một đoạn, cuối cùng thấy rõ sự hỗn loạn phía trước linh cữu, người của hai bên đang rối loạn lung tung, liều mạng đánh nhau, linh cữu Thái Phu nhân cũng bị ném hỏng.

Trời ơi! Đây rốt cuộc là tình trạng gì?

Cảnh vật bốn phía nhanh chóng xẹt qua, hỗn loạn không chịu nổi.

Trong lúc gấp gáp, hình như Phượng Loan nhìn thấy một bóng người quen thuộc, người nọ..., tựa hồ cũng gia nhập vào giữa tình hình đánh nhau rối loạn của hai bên, người nọ là..., là Tiêu Đạc!

Tại sao hắn lại ở đây?!

Phượng Loan cảm thấy vô cùng kinh hãi, cảm thấy nhất định bản thân nhìn lầm rồi. Bất chấp xe ngựa xóc nảy, lập tức xốc rèm xe nhìn ra ngoài, ---- trong đám bụi vàng đầy đất một nam nhân thân người cao lớn, đang giục ngựa chạy như bay tới, đúng vậy..., đúng là Tiêu Đạc! Hắn mặc trang phục thống lĩnh quân doanh, tay cầm lợi kiếm, chạy như bay giống như mũi tên nhanh chóng đột kích lại!

Mình..., mình không phải là đang nằm mơ chứ? Phượng Loan hoảng hốt.

Nhưng mà hoảng hốt chỉ trong chớp mắt, xuất phát từ bản năng, rất nhanh hiểu được mình không thể bị Tiêu Đạc đuổi theo! Tuy rằng không rõ ràng lắm vì sao hắn xuất hiện tại đây, nhưng hắn đang hướng bên này chạy tới, bản thân mình không thể cùng hắn có liên quan!

Phượng Loan hoang mang hoảng loạn leo ra xe ngựa, run rẩy, bắt lấy dây cương, ý đồ muốn khống chế con ngựa bị thương đang chạy như điên, nhanh chạy tránh đi người kia, nhưng nàng là một thiên kim tiểu thư yểu điệu, làm sao khống chế được? Xe ngựa run lên, cộng thêm vì khí lực dây cương, nhất thời mất đi thăng bằng!

"Á!" Nàng nghẹn ngào gào lên, thân thể không điều khiển được tự động hướng bên khác lăn đi.

Đời mình xong rồi!

Mấy chữ này mới vừa hiện lên trong đầu của nàng, trong nháy mắt, cảm giác thắt lưng mình bị người vững vàng bắt lấy, tiếp theo là đột nhiên thân mình nhẹ đi, giống như chim nhỏ, từ trên xe ngựa bay lên không trung!

Phượng Loan kinh hoảng quay đầu, chiếc nón rơi xuống, phát hiện mình rơi vào trong lòng một nam nhân.

Một tay Tiêu Đạc nắm dây cương, một tay vững vàng ôm nàng, ánh mắt hắn thâm thúy tối tăm lóe ra chấm sáng nhỏ, bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, không sao rồi."

Hơi thở ấm áp của hắn phun ở cổ Phượng Loan, ngứa một chút, tê tê, làm cho nàng vừa tức vừa vội, sắc mặt đỏ như ánh bình minh vừa ló rạng, tức giận nói: "Ngươi mau thả ta trở về!"

Cái gì không có việc gì? Mình ở trước mặt mọi người ôm chầm một người nam nhân, còn có thể không có chuyện gì sao?!

Phượng Loan liều mạng giãy dụa trong lòng hắn, chẳng sợ đã không kịp, trong lòng vẫn ôm một phần vạn hi vọng, trước mắt loạn như vậy, mau chóng rời đi sẽ không có người nhìn thấy.

Tiêu Đạc không để ý tới chút xíu sức lực này của nàng, nhếch miệng, "Chớ lộn xộn, ngã xuống nhưng là sẽ bị thương."

Bị thương cũng không cần ngươi lo! Ở trong lòng Phượng Loan phẫn nộ hô.

Dù sao nàng từng là thị thiếp của Tiêu Đạc, hiểu biết tính tình của hắn. Người này không đạt được mục đích không bỏ qua, hắn có lòng cố ý muốn bắt lấy mình, thì tuyệt đối sẽ không bởi vì mình nói mấy câu, mà dễ dàng thả người. Nhiều lời cũng vô ích, vậy hay là bớt đi những lời lẽ vô nghĩa.

Chính là nghĩ giẫy giụa muốn nhảy xuống, cố tình cánh tay trầm ổn hữu lực vòng rất chặt, căn bản là không động đậy được!

Tiêu Đạc mang theo nàng chậm rãi giục ngựa đi trước, nhẹ nhàng cười.

Phượng Loan nóng nảy, chỉ có thể sử dụng biện pháp thô lỗ, nguyên thủy nhất, nàng mở to cái miệng nhỏ nhắn, hướng tới cánh tay đang ngăn cản mình hung hăng cắn! Nàng là hạ quyết tâm, ngay cả khí lực ăn sạch cũng xuât ra, thậm chí có thể cảm nhận được xúc giác răng nanh cắm vào trong thịt, cùng vị máu tươi tanh tanh mặn mặn.

Chân mày Tiêu Đạc đột nhiên nhíu chặt, ánh mắt bất ngờ, "Ui..."

Bản thân mình muốn bán Phượng gia một cái nhân tình, không nghĩ tới xe ngựa Phượng Loan bị kinh sợ, đuổi kịp một lòng muốn làm 'anh hùng cứu mỹ nhân', đây là một sự việc ngoài ý muốn. Mà mỹ nhân yểu điệu trước mắt này há mồm liền muốn cắn mình, ngoài ý muốn chỉ là bên ngoài, không khỏi nhịn đau nhếch miệng nở nụ cười.

Tay hắn dùng sức ghìm lại dây cương, con ngựa hí lên, nghe lời dừng lại.

Phượng Loan nới lỏng miệng, từng hơi từng hơi thở dốc nhìn hắn.

Trong con ngươi trong suốt đen nhánh ngập nước, tràn ngập phẫn nộ và mê hoặc, giống như đang nói, chẳng lẽ ngươi không có cảm thấy đau chút nào? Vì sao còn không buông tay?!

Khóe môi Tiêu Đạc tươi cười sâu hơn, ánh mắt nặng nề, "Bổn vương lúc mười bốn tuổi, đi săn trong khu vực săn bắn, bởi vì giữa nhóm huynh đệ ta rút được thăm thứ nhất, phải đi đánh một mãnh hổ đầu trắng, kết quả bị mãnh hổ cắn bị thương." Giơ cổ tay lên nhìn, thấy một vòng dấu răng nho nhỏ thật đáng yêu, hắn nở nụ cười, "Một phát cắn này của ngươi, còn kém xe với phát cắn của mãnh hổ."

"Ngươi..." Phượng Loan tức ngực nghẹn khí, cảm giác mình sắp không thở nổi.

Tiêu Đạc ngắm nhìn nàng thật sâu.

Nữ nhân này để cho mình vướng bận thật lâu, cư nhiên dễ dàng ôm vào trong lòng thế này? Giờ khắc này đây, trên gương mặt xinh đẹp trong suốt của nàng tràn ngập kinh ngạc, phẫn nộ, bất ngờ, đáng yêu lại thú vị, đặc biệt cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, giữa răng môi còn có dính máu tươi đỏ sẫm, xinh đẹp mà mê người, giống như không một tiếng động mà muốn mê hoặc bản thân mình.

Không có dấu hiệu nào, đột nhiên hắn cúi đầu hôn xuống.

Phượng Loan còn chưa kịp phản ứng, thì cảm giác môi mình bị người mạnh mẽ chiếm cứ, có ẩm ướt, cái lưỡi gian xảo nhẹ nhàng lướt qua, liếm đi mùi máu tươi, lưu lại xúc giác ấm áp ươn ướt không tan.

Tiêu Đạc giống như là thu hoạch được con mồi tốt nhất, trong mắt mang theo tia sáng cảm thấy mỹ mãn, ánh sáng ngọc sáng ngời, nhếch miệng nhẹ nhàng cười, "Ừm... Mùi vị cũng thực không tồi."

Nhưng lại không biết là vừa lòng mùi vị máu tươi của hắn, hay Phượng Loan, hoặc là cả hai đều có.

Phượng Loan vô cùng phẫn nộ nhìn hắn, cả người đều cứng lại.

"Ngồi vững vàng." Áo choàng hoa văn hình rồng trên người Tiêu Đạc giống như màu đen chi vũ, theo gió tung bay mở ra, đem giai nhân trong lòng quấn chặt chẽ, giọng nói trầm thấp như đêm tối, "Nghe lời..., chúng ta trở về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.