Con Dâu Hoàng Gia

Chương 48: Sinh con



Phượng Loan vùi ở bên trong Noãn Hương Ổ, đóng cửa, đánh bài cùng Bảo Châu và Đại Mạo.

Vương Phi nương nương sinh con, chạy tới giúp vui khẳng định không đúng chỉ thêm phiền phức, nhưng ngủ sớm cũng không được, vậy có vẻ rất không quan tâm rồi. Cho nên chỉ có thể chịu đựng theo, nhịn đến lúc tin tức tốt của Vương Phi nương nương được đưa tới, lại đi chúc mừng, mới xem như quy củ cơ thiếp nên có, tạm thời chờ xem thôi.

"Ha ha, lại thắng." Phượng Loan là nhà cái, vận may tối hôm nay đặc biệt tốt, cả đêm, thắng ít, thắng lớn, đều thắng, thế nhưng không hề thua lần nào.

Đại Mạo ở bên cạnh cười nói: "Vận may của Trắc phi tốt thật."

Bảo Châu cũng cười, "Đúng vậy, thắng hết bạc của chúng ta rồi."

"Được rồi, không chơi nữa." Phượng Loan đẩy bài ra, lười biếng dựa vào trên gối mềm thêu hoa thuỷ cúc, buồn cười nói: "Các ngươi xem ta là đứa ngốc sao? Không biết các ngươi đang dỗ cho ta vui à?" Nhìn thoáng qua hướng Uy Nhuy Đường bên kia, "Vương Phi có thể sinh hạ trưởng tử là chuyện tốt, chúng ta phải thấy vui mừng theo, nhớ rõ chưa?"

Đám người Bảo Châu vội đáp: "Nhớ kỹ, nhớ kỹ."

Sinh đi, sinh đi.

Phượng Loan cười khẽ, chờ Vương Phi nương nương sinh đứa nhỏ, mặc kệ nam hay nữ, tâm tư đều sẽ đặt hết lên người đứa nhỏ, cũng có thể bớt nhòm ngó tới mình hơn. Nếu thai này thật là nhi tử, trưởng tử, vậy..., là mệnh nàng tốt, nếu là nữ nhi thì cũng là cái số của nàng, ---- không biết nhân quả kiếp trước bản thân mình khó sinh thế nào, còn phải từ từ điều tra mới được.

Thời gian trôi qua.

Theo lý thuyết, trước đó Đoan Vương phi đã sanh hai nữ nhi, có kinh nghiệm.

Thai thứ ba thì hẳn là quen việc dễ làm, rất nhanh sẽ sinh ra. Nào có biết vị thiếu gia hay tiểu thư trong bụng nàng ta, tính tình đặc biệt khó chịu, cứ bướng bỉnh ở trong bụng Vương Phi nương nương, nửa ngày cũng không chịu ra. Không nói người ở Uy Nhuy Đường lòng như lửa đốt thế nào, chỉ là bên trong Noãn Hương Ổ, Phượng Loan chờ đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

"Giờ gì rồi?" Nàng hỏi.

Bảo Châu trả lời: "Giờ tý canh ba." (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)

"Sao lâu vậy?" Kiếp trước Phượng Loan đã trải qua việc sinh con, từng có kinh nghiệm, cảm thấy rõ ràng, từ tối đến bây giờ mà còn chưa sinh ra, thời gian có vẻ hơi dài.

Chẳng lẽ, lần này Đoan Vương phi sinh con gặp nguy hiểm? Không thể nào.

Kiếp trước nàng ta vẫn sống rất tốt, cho đến mười năm sau, mình vào phủ, cũng không thấy có bệnh tật gì. Bất quá sau khi mình trọng sinh, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Tỷ như Đoan Vương phi nên đẻ non, kiếp trước không có giữ được đứa bé, nhưng bởi vì bản thân mình thay nàng ta cản tai vạ, lại có thể vẫn bình an mang thai cho đến bây giờ.

Như vậy, tự bản thân Đoan Vương phi cũng bị thay đổi?

Trong lòng Phượng Loan thấy hơi nóng nảy, tùy ý nhìn chung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên mặt Bảo Châu, ánh mắt nha đầu chết tiệt kia lóe sáng, mang theo vài phần hào quang óng ánh kỳ dị.

Cảm thấy cần suy xét, nhất thời hiểu được nàng ta đang chờ đợi cái gì.

"Bảo Châu!" Phượng Loan kêu to, trách mắng: "Nhanh chóng thu hồi sắc mặt của ngươi!"

"A?" Lúc này Bảo Châu mới phát giác bản thân mình nhất thời sơ xuất, đem hi vọng để hết lên mặt, nàng lộ ra xấu hổ, "Trắc phi, nô tỳ..., nô tỳ có làm gì đâu a."

Phượng Loan giận đến tái mặt, "Đừng cho là ta không biết ngươi đang ở đây tưởng cái gì!"

Bảo Châu cúi thấp đầu, không dám hé răng.

"Ngu xuẩn!" Phượng Loan mắng, "Qua một bên quỳ cho ta, quỳ đến khi hiểu ra mới được đứng dậy."

Bảo Châu không dám cãi lại, cắn môi, cúi đầu quỳ gối nhận sai trong góc tường.

Phượng Loan trừng mắt liếc nhìn nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nghĩ lại, sau này nếu bị truyền ra, "Người ở Noãn Hương Ổ nghe nói Vương Phi sinh con gặp nguy hiểm, mặt mày lộ vẻ vui mừng", vậy còn gì nữa?! Đến lúc đó, cho dù mình có trong sạch, cũng bị người ta tô cho đen.

Hơn nữa, khó nói Đoan Vương phi có thể sinh được hay không, nếu không được, sau này lời đồn đãi truyền ra, khẳng định Mục phu nhân sẽ liều mạng với mình! Mục gia cũng sẽ xem mình là cừu địch.

Mục gia và Phượng gia, khó mà nói ai so với ai lợi hại hơn.

Nhưng phụ thân của Đoan Vương phi là Thế tử Lí Quốc Công, tương lai chắc chắn là Lí Quốc Công, phụ thân của mình là cái thá gì? Mà bản thân mình và phụ thân còn có vấn đề? Nếu thật sự truyền ra mình hại Đoan Vương phi, nghĩ lại, dựa vào tình cảnh trước mắt của mình, nhất định sẽ bị thiệt thòi.

Còn có nếu Đoan Vương phi gặp chuyện không may, bên Tiêu Đạc, sẽ hoài nghi và kiêng dè mình.

Hắn vẫn tôn trọng Đoan Vương phi nhiều năm? Vì sao sủng ái mình? Nói cho cùng, không phải là coi trọng thế gia sau lưng mình và biểu tỷ sao? Ở trong lòng hắn, tuyệt đối sẽ không hi vọng Đoan Vương phi chết, sau đó nâng mình lên. Hắn hy vọng nhất là Đoan Vương phi sống thật tốt, sinh con trai trưởng, bản thân mình thì nhu thuận nghe lời, cách vài năm lại sinh nhi tử hoặc nữ nhi, sau đó Đoan Vương phi và mình ở chung hòa thuận, nhường nhịn nhau, tỷ muội một nhà thân thiết.

Nếu như vậy, Mục gia và Phượng gia đều sẽ là trợ lực lớn ủng hộ hắn.

Mình cũng sẽ không bị vài lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cho rằng dung mạo khuynh quốc khuynh thành, làm cho nam nhân động tâm, thậm chí ngay cả Đoan Vương lạnh lùng cũng bị mình mê hoặc.

Chỉ có tên ngốc mới nghĩ như vậy.

Phượng Loan đang suy nghĩ miên man, thì bên ngoài có động tĩnh.

Một tiểu nha hoàn chạy nhanh vào: "Vương Phi nương nương bên kia không có chuyện gì, nghe nói đau một hồi, lúc này lại không đau nữa. Kêu bà đỡ xem, thì nói có lẽ chờ thêm một, hai canh giờ, thậm chí lâu hơn, trước mắt người ở Uy Nhuy Đường đều đang chờ đợi."

"Biết rồi." Phượng Loan kêu người thưởng cho tiểu nha hoàn hai thỏi bạc vụn, dù sao mình nhiều tiền, không có việc gì thì ban thưởng chút ít, dỗ bọn hạ nhân vui vẻ, khiến các nàng nhanh chóng báo tin tức của Noãn Hương Ổ.

Nếu không, tiểu nha hoàn hôm nay ở đâu mà chạy đến nhanh vậy?

"Đa tạ Phượng Trắc phi thưởng." Tiểu nha hoàn mừng rỡ nói: "Phượng Trắc phi hãy nghĩ ngơi, nô tỳ trở về, chỉ cần có tin tức liền chạy nhanh lại đây, sẽ không bỏ lỡ." Nàng ta cúi người hành lễ, nhẹ bước cáo lui đi ra ngoài.

Vậy là lại không có động tĩnh nữa? Phượng Loan nhíu mi, bất quá chuyện sinh con thật đúng là khó mà nói.

Mau thì một, hai canh giờ.

Chậm, nghe nói dày vò đến mấy ngày cũng có.

Khương ma ma đi tới xin chỉ thị: "Một khi đã như vậy, Trắc phi có muốn đi ngủ trước không? Chỉ cởi áo ngoài ra, chờ sau đó vạn nhất có tin tức tốt, rất nhanh lại ăn mặc tốt đẹp vào."

"Được." Phượng Loan chỉ kêu người tháo trang sức khuyên tai, vòng đeo và trâm cài xuống, không gỡ búi tóc, chờ sau đó đứng lên tùy tiện sửa sang, dù sao ban đêm không có người nhìn kỹ, ---- huống chi, đến lúc đó tất cả mọi người chỉ lo xem Tiểu Quận Vương hoặc là Tiểu Quận Chúa.

Nàng khép áo nằm xuống, lăn qua lộn lại cũng ngủ không được.

Bên tai còn có thể nghe được giọt nước nhỏ xuống...

Bởi vì nỗi lòng phiền chán, nhịn không được mở mắt ra, ngồi suy nghĩ một lát, nàng dụi dụi con mắt, phát hiện ngoài việc mình đang nằm ở trên giường gỗ, rộng lớn, trống không, hoa văn ở trên là theo quy chế trong hoàng cung, hiểu được mình là đang nằm mơ, nhưng ngước mắt nhìn lại, hình ảnh trước mặt lại chân thật như vậy.

Bà đỡ dùng sức hô to, "Quý nhân, quý nhân! Người lại dùng sức, đầu đã ló ra rồi!"

Phượng Loan theo bản năng cúi đầu nhìn, thấy bụng mình lớn, nhô cao, cảm thấy rất nông nóng sốt ruột, muốn nhìn xem đứa nhỏ là nam hay nữ, rốt cuộc có bộ dáng thế nào? Nhưng cả người như bị giam cầm, bất kể giãy dụa như thế nào, cũng không thể động đậy chút nào, người chung quanh đã loạn lên hết.

Đám cung nhân bận bịu ra vào, một chậu nước ấm được đem đến, một chậu máu loãng được mang đi.

Sau tấm bình phong, truyền đến giọng nói run rẩy của Thái y, lời nói này đã quanh quẩn trong đầu trăm lần, ngàn lần, "Hoàng Thượng, tình hình của quý nhân sợ là không tốt, giữ người lớn? Hay là thai nhi?"

Bên ngoài cửa, vẫn như trước vang lên giọng nam nhân tựa như chuông ngân ngọc hội, "Thai nhi..."

Sau đó âm thanh mơ hồ như nhỏ đi, nghe không chân thực.

Phượng Loan cảm thấy càng thêm sốt ruột, nàng hô to, "Tiêu Đạc! Ngươi nói cái gì đó?" Đột nhiên, không biết sức lực từ đâu tới, thân mình đột nhiên nhẹ đi, từ trên giường giãy dụa leo xuống, "Tiêu Đạc ngươi đừng đi..."

Vừa leo xuống, Mục Hoàng Hậu liền che ở phía trước, lạnh lùng nói: "Phượng quý nhân, chạy loạn đi đâu? Nhanh trở về nằm sinh con đi."

"Đứa nhỏ của ta đã sớm mất rồi!" Phượng Loan thê thảm kêu to, lấy trâm vàng xuống hung hăng đâm tới hướng nàng ta, mọi người mạnh mẽ đi tới ngăn trở bản thân mình đâm tới, "Các ngươi đều tránh ra cho ta, tránh ra!" Nàng liều mạng chạy ra bên ngoài, hô to: "Tiêu Đạc, Tiêu Đạc! Ngươi nhìn ta nói cho rõ ràng!"

Ngoài cửa, bóng dáng màu vàng óng của một người cao lớn đứng đó.

"Lục Lang." Phượng Loan xông lên giữ chặt hắn, lệ rơi đầy mặt, "Lục Lang..., lúc trước ngươi nói đều là giả sao? Đều là gạt ta sao? Ngươi nói cho ta biết...? Nàng thất thanh khóc lớn, "Ngươi không chỉ muốn giữ thai nhi, còn có ta, còn có ta..."

Tiêu Đạc lẳng lặng nhìn nàng, không lên tiếng.

Phượng Loan liều mạng kêu gào chất vấn hắn, liều mạng lay động hắn, bóng dáng màu vàng óng lúc ẩn lúc hiện, dần dần trở nên mơ hồ, từ từ tiêu tán, cảnh trong mơ va chạm kịch liệt rồi hoàn toàn sụp đổ xuống!

"Trắc phi! Trắc phi..." Khương ma ma kinh hoảng, lay nàng dậy, "Người làm sao vậy? Có phải thấy ác mộng nên bị dọa hay không? Nhanh tỉnh lại đi."

Phượng Loan mờ mịt mở hai mắt ra, hoảng hốt.

Nàng giơ tay, đụng đến một giọt nước mắt ẩm ướt bi thương nơi khóe mắt của mình.

"Trắc phi." Bên ngoài vang lên tiếng của tiểu nha hoàn trước đó, nhưng có vẻ không quá vui mừng, cách bức rèm che, giọng nói căng thẳng: "Vương Phi nương nương vừa mới bình an sinh ra tiểu Quận Vương."

Người của Noãn Hương Ổ liếc mắt nhìn nhau, cũng chưa nói chuyện.

"Tiểu Quận Vương..." Phượng Loan nhẹ giọng thì thào, đời này biểu tỷ thực có phúc, được con trai, được toại nguyện, đứa nhỏ kiếp trước của mình cũng sẽ không bao giờ trở lại.

Tiểu nha hoàn nghe giọng nói nàng không đúng, khẩn trương hơn, cúi người, "Nô tỳ cáo lui trước."

Khương ma ma sai người lấy nước, rửa mặt cho Phượng Loan, phân phó thoa ít phấn son, miễn cho giống như nhìn thấy đã khóc qua, làm cho người khác nói bậy bạ. Sau đó cúi đầu nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vương Phi nương nương bình an sinh ra tiểu Quận Vương, là phúc khí của cả toàn Vương phủ, Trắc phi nhớ rõ phải cao hứng chút."

"Đúng vậy, là chuyện vui lớn." Phượng Loan nhẹ nhàng gật đầu, "Ma ma yên tâm, ta biết nên làm sao." Nàng xuống giường, tự mình tỉ mỉ trang điểm, đáng yêu tươi đẹp. Nhìn vào gương nở nụ cười, cuối cùng đối với mình tươi cười hài lòng, mới đứng dậy, "Đi, đi chúc mừng Vương Gia và đại biểu tỷ."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cùng mọi người nói một chút, văn này là máu chó ngọt sủng, nữ chúa ngược ở kiếp trước, kiếp này chắc chắn sẽ không ngược ~

Vì muốn tình tiết phong phú, sẽ có một ít phiền toái nhỏ linh tinh, nhưng là sẽ không để cho người xem buồn bực, ý nghĩa chính vẫn là "Thích", cho nên xin yên tâm ~ thương các ngươi ~

PS: Về phần thái độ của Tiêu Đạc ở kiếp trước và kiếp này, kiếp trước nữ chúa là nô tỳ cung nữ, lại cùng Tiêu Đạc gây ra gièm pha ~ kiếp này nữ chúa vẫn là thiên kim Phụng Quốc Công Phủ, phía sau có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lên làm Trắc phi, cho nên khởi điểm không giống nhau ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.