Con Dâu Hoàng Gia

Chương 52: Tâm bệnh của Vương Phi



Tiểu Quận Vương ọc sữa đến nỗi cần Tiêu Đạc đi qua, vậy khẳng định không nhẹ.

"Lục Lang." Phượng Loan biến sắc, sốt ruột nói: "Chàng hãy đi trước, ta sửa soạn xong lập tức qua Uy Nhuy Đường ngay."

Tiêu Đạc trầm mặt, "Ừm." Thoáng thấy phiền chán, không phải vì chuyện tốt bị người ta cắt ngang, mà là khó chịu khi chính thê và trưởng tử đều không khỏe, làm như thế nào mới ngừng lại đây? Vương Phi còn chưa dưỡng tốt, nhi tử lại xảy ra vấn đề, thật sự không thể khiến người ta bớt lo!

Phượng Loan không suy nghĩ nữa, kêu người tiến vào, nhanh chóng lau khô người và mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

Đến Uy Nhuy Đường, bên trong đã bận rộn không ngừng.

Phượng Loan ngay cả chỗ đứng cũng không có, nhìn bọn hạ nhân không ngừng đi tới đi lui. Tiến vào trong, Đoan Vương phi ngồi trên ghế với sắc mặt lo lắng, Tiêu Đạc ngồi bên cạnh, trong sảnh, bà vú ôm tiểu Quận Vương đảo đi đảo lại liên tục, chung quanh còn có vài nha hoàn, trên tay cầm khăn này nọ.

Ánh mắt Đoan Vương phi chăm chú nhìn nhi tử, ngay cả trượng phu cũng chưa nhìn, chứ nói chi đến nhóm người Phượng Loan, chỉ liên tiếp hỏi bà vú, "Khỏe chưa?" Nghe nhi tử rầm rì khóc, không khỏi đau lòng, "Hắn khóc vì khó chịu sao? Hay đói bụng? Sao vẫn chưa nín vậy chứ."

Lúc trước nuôi hai nữ nhi, tinh thần không cảm thấy buồn rầu lo lắng như vậy.

Sắc mặt bà vú khó xử, một mặt dỗ dành, một mặt nói: "Tiểu Quận Vương ọc sữa nhất định là khó chịu, huống chi, mới vừa rồi còn từ trong mũi chày ra, bị nghẹt nên càng khó chịu. Lúc này chỉ sợ bụng có hơi đói, Vương Phi nương nương đừng nóng vội, nô tỳ dỗ trước, chờ tiểu Quận Vương thở lại bình thường, chậm rãi, rồi cho ăn lại từ từ.

Tiêu Đạc thấy Phượng Loan đứng ở giữa cửa, căn bản Vương Phi không nhìn thấy nàng, nàng có vẻ do dự không dám nói chen vào, bộ dáng đáng thương. Vì thế đi tới, nói: "Bên này đang rối loạn, nàng về trước nghỉ ngơi cho sớm đi thôi."

Phượng Loan nhỏ giọng hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

Tiêu Đạc gật gật đầu, "Ừ không sao, đứa bé còn nhỏ tuổi khó tránh khỏi sẽ ọc sữa, trở lại bình thường là tốt rồi."

"Vậy là được." Phượng Loan nhẹ giọng nói: "Ta còn nhỏ tuổi, không biết cách nuôi đứa bé, đứng ở chỗ này chỉ thêm vướng bận, ta đi về trước thôi." Cúi chào, "Sáng mai lại đến."

Tiêu Đạc vỗ vai nàng, "Đi đi."

Vừa rồi Đoan Vương phi nghiêng đầu nên không thấy trượng phu, giờ nhìn sang, mới phát hiện biểu muội đã đến. Cũng không biết hai người nói nhỏ cái gì, trong một lúc lâu, vốn đang sốt ruột vì nhi tử ọc sữa, không khỏi càng thấy bực bội, ---- trong lời nói có bao nhiêu ngọt ngào mà nói không hết? Hai người nói ở Noãn Hương Ổ còn không đủ sao, giờ đến Uy Nhuy Đường nói tiếp?

Lại nghĩ tới bản thân mình vẫn mang bệnh, trượng phu vừa rời Uy Nhuy Đường, đã đến tìm biểu muội đầu tiên, lại càng không thoải mái.

Nàng cố nén bất mãn, gọi: "Tiểu Loan đến rồi à."

Phượng Loan tiến lên cúi chào, "Vừa mới tới được một lúc, thấy mọi người đều đang bận rộn nên ta tính đi đây." Tiến tới nhìn tiểu Quận Vương, "Không sao là tốt rồi, ta không giúp được gì, đứng đây chỉ thêm phiền, nên trở về thôi."

Đoan Vương phi mỉm cười nói: "Vất vả ngươi đi một chuyến."

Phượng Loan không phải thật sự ngây thơ, có thể phát hiện ý cười của nàng ta là hoàn toàn miễn cưỡng.

Hiểu được, lúc này mình tới đã gây ra hiềm nghi. Nhưng vừa rồi Tiêu Đạc ở Noãn Hương Ổ, tin tức tiểu Quận Vương gặp chuyện cũng đưa đến Noãn Hương Ổ, sao mình có thể giả vờ như không biết chứ? Chuyện này..., tới hay không đều không phải.

Thôi, thôi, rời đi nhanh thôi.

******

Bởi vì tiểu Quận Vương ọc sữa, ngày hôm sau, Mục phu nhân lại đến.

Tiến tới nhìn cháu ngoại trước, lúc này rất nhu thuận. Sau đó nhìn về phía Đoan Vương phi, đến gần nhìn kỹ hai mắt, đau lòng nói: "Ôi, con bị sao vậy? Vẫn đang còn trong tháng, đây là lúc cần tịnh dưỡng, đáng lý phải mập hơn chứ sao gầy đi như vậy? Nhất định là hạ nhân không hầu hạ tốt rồi!"

"Vậy sao?" Đoan Vương phi lấy tay sờ mặt mình, mỉm cười nói: "Vẫn tốt mà."

Có chỗ nào tốt? Mục phu nhân thấy nóng ruột, nữ nhi giống như đóa hoa trên cành bị ngắt xuống, mất đi chất dinh dưỡng, mới có nửa tháng, nhưng lại gầy đi rất nhiều! Cho dù không nên nói cũng phải nói, chỉ sợ bà quá đa nghi, buộc lòng hỏi vòng vo: "Nghe nói hôm qua tiểu Quận Vương ọc sữa nhiều lắm?"

"Ừm, đến nỗi bị sặc." Đoan Vương phi gật đầu, lúc này nhớ lại, vẫn cảm thấy hết hồn, "Lúc trước nuôi Hiền nhi và Huệ nhi, các nàng cũng có ọc sữa, chẳng qua không khiến người ta lo lắng như vậy, trong miệng, trong mũi đâu đâu cũng có sữa, bị nghẹt đến thở không nổi."

Nàng vuốt ngực, nghĩ lại mà sợ hãi, "Con bị hắn dọa mất cả hồn."

Mục phu nhân nghe xong, mặt nhăn mi cau lại: "Sau này tiểu Quận Vương bú sữa xong, kêu bà vú bế hắn đứng thắng một lúc đã, dù sao nhiều bà vú như vậy, thay phiên ôm cả đêm cũng được mà." Đứa bé ọc sữa không thể uống thuốc, ngoại trừ tỉ mỉ chăm sóc, thì không còn cách nào, lại hỏi nữ nhi, "Hôm qua Vương Gia có ở đây không?"

Đoan Vương phi nhíu mày, khựng lại, "Có."

"Làm sao? Mục phu nhân nhìn nữ nhi muốn nói lại thôi, hình như có ẩn tình, "Vương Phi nương nương của ta, trước mặt mẹ ruột còn không thể nói ra sao? Cứ nói đi."

Rất nhiều năm sau, Đoan Vương phi vẫn hối hận về miệng mồm nhanh nhẩu của mình hôm nay.

Nhưng giờ phút này, nàng đang mang bệnh nên tâm tình cũng rất buồn rầu, hơn nữa cảm xúc sau hậu sản không ổn định, áp lực lớn, rất cần có một người thân để nói ra phiền não. Hơi chút do dự, nhưng rốt cục vẫn nói: "Hôm qua Vương Gia đến đây, là từ Noãn Hương Ổ của Tiểu Loan đi tới."

Mục phu nhân nghe vậy vẻ mặt biến đổi, trở nên tức giận.

Bản thân mình cho tới bây giờ vẫn không thích cháu gái kia ở Phượng gia, đầu tiên là nàng cự tuyệt làm con dâu mình, sau đó chạy tới tranh giành trượng phu với nữ nhi của mình, thật sự nghĩ tới đã muốn nôn! Không khỏi mắng chửi, "Đúng là đê tiện! Lúc trước làm mợ cả đứng đắn không chịu, lại cứ phải làm thiếp, còn không biết xấu hổ tới tranh giành nam nhân với biểu tỷ của mình!"

"Bỏ đi mẫu thân." Đoan Vương phi chỉ là phiền lòng, chứ chưa có bộ dáng căm phẫn, ngược lại khuyên giải, "Biểu muội cũng là tình thế bất đắc dĩ, có ý chỉ tứ phong, chuyện này đừng nên nhắc lại nữa." Sau đó thở dài, "Không biết tại sao, gần đây con nhìn cái gì cũng thấy phiền lòng, hôm qua thấy nàng và Vương Gia nói thêm vài câu, liền không thoải mái."

"Vì nó là đồ đê tiện!" Mục phu nhân càng giận dữ, "Vương Phi nương nương và Vương Gia cùng một chỗ, còn là vì lo lắng cho tiểu Quận Vương, liên quan gì tới nàng ta? Đồ hồ ly tinh, ở trong phòng mình dụ dỗ Vương Gia không nói, còn không thấy ngại chạy đến khoe khoang trước mặt chủ mẫu, phi! Chân thị lại nuôi dạy ra cái thứ này!"

"Thôi, không nói nữa." Đoan Vương phi biết xưa nay mẫu thân và mợ bất hòa, oán khí tích trữ đã mấy chục năm nay, nên muốn tiếp tục mắng chửi không dứt, liền nói tránh đi: "Bệnh dưới thân của con vài ngày nay đã bớt rồi, khẩu vị so với trước cũng tốt hơn, có lẽ sẽ từ từ khỏe lên thôi."

"Người nha, tính tình quá mức độ lượng." Mục phu nhân luôn chuyên quyền quen rồi, nóng giận, con gái ruột cũng không ngắt lời được, hừ lạnh nói: "Vương Phi nương nương, người nên để ý cái con hồ ly tinh Phượng gia kia một tí đi! Nàng cũng không giống như Tương thị và Miêu thị, nếu người..."

"Như thế nào?" Đoan Vương phi thấy mẫu thân hoàn toàn biến sắc, kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt Mục phu nhân lóe sáng, sau một lúc lâu do dự, vẫn sợ nữ nhi không đủ cẩn thận sẽ bị thiệt thòi. Bà ghé sát tới, vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Vương Phi nương nương, trăm ngàn lần người cần nhớ kỹ, thân phận Phượng gia đặc biệt, không phải ta muốn rủa Vương Phi nương nương, chỉ lo vạn nhất..."

"Vạn nhất cái gì?"

"Sao người còn không rõ à?" Mục phu nhân nóng nảy, không kiêng dè nữa, "Nếu vạn nhất người có chuyện bất trắc, giữa hai Trắc phi Vương Gia nhất định sẽ đưa một người lên phù chính, ngươi suy nghĩ xem, đến lúc đó sẽ là ai? Đến lúc ấy, cái đứa Phượng gia kia sẽ là kế mẫu của bọn nhỏ rồi!"

"Boong ----!" Giống tiếng chuông chùa mãnh liệt vang tới, khiến Đoan Vương phi chấn động, sau một lúc lâu vẫn không nói ra lời.

Mẫu thân nói không phải là không có đạo lý.

Vạn nhất, bản thân mình bị bệnh kéo dài đến vài năm cũng không khỏe lại, rồi ngoài ý muốn..., tình huống trở nên giống như mẫu thân nói, quả thực rất đáng sợ! Bản thân mình vất vả quản lý phủ Đoan Vương mười năm, vì trượng phu sinh con dưỡng cái, thay hắn trông nom cơ thiếp, kết quả để lại vinh hiệu Vương Phi cho biểu muội, trượng phu cho biểu muội, đứa nhỏ của mình cũng cho biểu muội, cuối cùng tất cả đều là may đồ cưới cho người khác rồi.

Nghĩ đến đây, Đoan Vương phi chỉ cảm thấy ở ngực nghẹn khí đến đau buốt.

Không, tuyệt đối không thể!

******

Bởi vì tiểu Quận Vương ọc sữa dữ dội, Đoan Vương phi cũng bị bệnh, Tiêu Đạc vô cùng phiền não nên lại xin nghỉ một ngày.

Sáng sớm chúng cơ thiếp tới đây thỉnh an, Phượng Loan trang điểm đơn giản, màu sắc y phục trên người cũng có vẻ thanh lịch, ---- nàng vốn có ý nhượng bộ, miễn cho Vương Phi chướng mắt.

Nhưng Đoan Vương phi đang bệnh, hôm qua còn bị mẫu thân gieo một tâm bệnh lớn, nhìn cái gì cũng nghi thần nghi quỷ, thấy nàng trang điểm như vậy, ngược lại cho rằng là nàng cố ý giả bộ ra vẻ ủy khuất. Liền không vui, vẻ mặt chào hỏi cũng lạnh nhạt hơn, "Ừm, đứng lên đi."

Nguyên bản vậy thì cũng thôi, Phượng Loan sẽ không vội vàng đến giận dỗi với một sản phụ, càng sẽ không biết rõ Vương phi khó chịu, còn ở trước mặt Vương Gia tới vui, như vậy cũng quá ngu xuẩn rồi.

Hơn nữa, không phải mình muốn sắm vai nghe lời biết săn sóc sao.

Phượng Loan là giả vờ ngây thơ, nhưng Tương Trắc Phi là thật sự ngây thơ, vất vả lắm mới bắt lấy cơ hội, phát giác Vương Phi và Phượng Loan có hiềm khích, làm gì có chuyện sẽ không bới móc? Vò khăn, hé miệng cười, "Mấy ngày hôm trước Phượng Trắc phi không phải mới may y phục mới sao, màu hồng thạch lựu, nghe nói tốn rất nhiều công phu may vá đấy." Nàng ta hỏi: "Tại sao lại không mặc?"

Phượng Loan nhíu mày, phiền chán nói: "Qúa nhiều y phục, mặc không hết."

Tương Trắc Phi cắn không tha, cố ý hỏi: "Làm sao? Ta thấy Phượng Trắc phi sầu não uất ức, có tâm sự gì à? Ồ..." Vẻ mặt nàng ta giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Có lẽ vì tiểu Quận Vương ọc sữa, thân mình Vương Phi nương nương không khỏe, cho nên trong lòng Phượng Trắc phi lo lắng đi."

Tiêu Đạc khiển trách: "Mới sáng sớm, sao ngươi đã nói nhiều vậy rồi?!"

Trên mặt Tương Trắc Phi hơi không nén được giận, cắn môi, "Thiếp thân, thiếp thân cũng là lo lắng thay Vương Phi nương nương và tiểu Quận Vương."

Đoan Vương phi vối chỉ có ba phần khó chịu, bị Tương Trắc Phi nói một hồi, lại nhìn trượng phu che chở biểu muội, không khỏi thiếu kiên nhẫn mà càng thêm nghi ngờ. Hơn nữa tinh thần không tốt, nhân tiện nói: "Được rồi, tiểu Quận Vương nên bú sữa, ta cũng mệt rồi, các ngươi đi về trước đi."

Phượng Loan vội nói: "Vâng, đại biểu tỷ hãy nghỉ ngơi."

Các vị cơ thiếp đều cúi chào, đi ra.

Tiêu Đạc không phải người ngu, nhìn ở trong mắt, tự nhiên biết được chính thê và cơ thiếp mơ hồ có ẩn tình.

Vương Phi thoạt nhìn tính tình dịu dàng ôn hòa, kì thực rất hiếu thắng. Đại khái lúc trước đối với nàng ta, cơ thiếp cũng không tạo thành sự uy hiếp, cho nên còn có thể chứa được, mà nay xuất thân của Kiều Kiều không thua nàng, tuổi lại trẻ, tướng mạo xinh đẹp, còn mang bệnh ngờ vực vô căn cứ, cho nên liền có hơi thiếu kiên nhẫn.

Khẳng định Kiều Kiều chủ động lui một bước, đương nhiên được.

Ngược lại, xem ra với sự độ lượng của chủ mẫu thì Vương Phi có vẻ hơi kém, bất quá nghĩ đến nàng ta đang bị bệnh nên trong lòng không ổn định, còn lo lắng cho đứa nhỏ, nên không tiện nhiều lời.

Hắn dằn lòng, ban ngày trôi qua cùng chính thê và nhi tử.

Đến tối, tất nhiên phải đi tìm Phượng Loan rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.