Con Dâu Hoàng Gia

Chương 6: Suy nghĩ



'Bệnh' của Phượng Loan cũng không xem là chuyện lớn gì.

Nhưng ai bảo nàng chính là thiên kim tiểu thư của phủ Phượng Quốc Công, thời gian bị bệnh còn đúng lúc như vậy, thêm vào có người cố ý khuyếch đại, cho nên chỉ trong vòng mấy ngày đã huyên náo khắp kinh thành, tất cả gia đình nhà quan nào cũng đều nghe nói đến.

Việc trở nên ầm ĩ, tất nhiên là các bằng hữu thân thích đều đến để thể hiện sự quan tâm.

Thân phận tôn quý trong hoàng thất có phủ Anh Thân Vương, phủ Tương thân vương, phủ Ly Ấp Trưởng Công Chúa, thân phận tiểu bối thì có phủ Đoan thân vương --- đương nhiên không phải Tiêu Đạc, mà là đại biểu tỷ Đoan Vương phi của Phượng Loan. Sau đó là các thế gia, phủ Phụ Quốc Công Phạm gia, phủ Lí quốc công Mục gia, Quả Nghị Hầu của Phùng gia, Bình Nam Hầu của Cung gia...vân vân...

Còn có trong cung, Nghi Tần nương nương sai người đưa mấy hộp đan dược, nhà mẹ đẻ Chân thị đưa qua nhân sâm.

Phượng Loan nhìn một đống lớn lễ vật thu được, cơ bản đều là dược liệu, thuốc viên, ngược lại tựa như chính mình thật sự bị bệnh rất nặng vậy, nàng không khỏi buồn cười, "Không bệnh cũng bị bọn họ nguyền rủa cho bệnh."

"Phi phi phi!" Khương ma ma vội vàng trách cứ, "Tiểu thư, không cho nói lời đùa giởn như vậy."

Trong lòng thở dài, Đại lão gia cứ phải nói tiểu thư bị bệnh, kêu người cưỡng ép đưa về, nhưng chính mình thấy tinh thần tiểu thư rất tốt, con người cũng khoan khoái nhẹ nhàng, căn bản là không có bệnh, thật không biết tiểu thư làm sao lại đắc tội với Đại lão gia nữa.

"Cái bình này thật đặc biệt." Đại Mạo cầm lên một chiếc bình ngọc tinh xảo.

"Là ai đưa đến?" Khương ma ma một mặt nói, một mặt nhìn vào danh sách, "Hóa ra là Đoan Vương phủ." Mở bình ngọc ra ngửi một chút, "A, hình như là Bát Bảo hoàn thượng hạng giúp bổ huyết."

"Để ta xem." Sắc mặt Phượng Loan bình tĩnh không lay động, đưa tay ra, "Phẩm chất đúng là không tệ." Tuy nói như vậy, nhưng tay lại 'không cẩn thật' để trượt đi, chỉ nghe 'Choang' một tiếng giòn tan, chiếc bình liền rớt xuống bể nát! Những viên thuốc nhỏ màu đen bóng loáng rơi ra khắp phòng.

Đoan Vương phi nương nương tặng thuốc, mình uống không trôi.

Trong lòng trước sau đều nhớ tới, thời khắc mình sắp chết, ánh mắt Đoan Vương phi như trút được gánh nặng, --- coi như năm đó không có tự mình ra tay, không đổ thêm dầu vào lửa, nhưng khẳng định nàng cũng vui mừng khi thấy âm mưu thành công.

"Ối." Khương ma ma sợ hết hồn, "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích." Cuống quít căn dặn người hầu, "Mau mau thu dọn, phải quét cẩn thận hai lần, đừng làm cho tiểu thư dẫm trúng chân."

"Vâng." Mí mắt Đại Mạo giật giật, lập tức mang đám tiểu nha hoàn nhanh chóng quét dọn.

Vừa rồi Khương ma ma đang nhìn thứ khác, không chú ý, nhưng chính mình không cẩn thận thấy được, --- rõ ràng tiểu thư chính là cố ý sẩy tay, làm rơi vỡ bình thuốc! Chuyện này là vì sao? Đâu nghe nói tiểu thư và Đoan Vương phi xảy ra việc gì? Chẳng lẽ khoảng thời gian này bị đám đại phu nhàm chán quấy nhiễu, nên trong người có chút kỳ quái? Xem ra nha hoàn hầu cận ước chừng phải cẩn thận một chút rồi.

Ôi, có lẽ tiểu thư cũng là một người nhẫn tâm.

Vốn là nàng đối xử với Bảo Châu tốt như thế, kết quả Bảo Châu nói sai một câu đã bị phu nhân phạt vã miệng không nói, còn bắt nhốt vào phòng chứa củi. Mấy ngày nay phu nhân vì lo lắng cho bệnh của tiểu thư, chưa kịp phát giận, chờ phục hồi tinh thần lại, nếu như tiểu thư không nói xin giùm Bảo Châu, sợ là nàng sẽ bị bán đi thôi.

Đại Mạo không khỏi có chút cảm giác môi hở răng lạnh, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, làm việc càng cẩn thận hơn.

Nàng cúi đầu giúp đỡ đám tiểu nha hoàn dọn dẹp, nhìn mảnh ngọc vỡ trơn bóng óng ánh, còn có một viên thuốc, tâm trạng không khỏi thấy tiếc, phần nhân tình này của Đoan Vương phi xem như là tặng không rồi.

******

Đoan Vương phi đặt ly trà sứ trắng thượng hạng trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi: "Phượng gia biểu muội bệnh nặng thật rồi hả?"

Ma ma trở về từ Phượng gia bẩm báo: "Không nhìn thấy Phượng nhị tiểu thư." Sợ chủ nhân trách cứ làm việc bất thành, lại nói: "Có điều nô tỳ thấy sắc mặt nha hoàn, ma ma bên cạnh Phượng nhị tiểu thư vẫn còn tốt, hẳn là không quá đáng lo."

Nếu chủ nhân thật sự bệnh nặng, bọn hạ nhân không thể không có vẻ mặt khóc tang.

"Vậy thì tốt." Đoan Vương phi khẽ vuốt cằm, phất tay nói: "Đi thôi."

Khi mình còn là khuê nữ ở Mục gia, biểu muội Phượng Loan vẫn là một bé gái, đến lúc nàng lớn hơn thì mình gả tới Đoan Vương phủ từ lâu, cho nên không thể nói có tình cảm tỷ muội. Trái lại muội muội Nhu Gia và nàng tuổi xấp xỉ nhau, tính nết lại hợp, có người nói hai người như là Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu*, hòa hợp như tỷ muội ruột thịt vậy.

*Tiêu, Mạnh tức là Tiêu Tán và Mạnh Lương trong “Dương gia tướng”, cả 2 đều là tướng quân, bọn họ sống chết có nhau, như hình với bóng. Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu chính là hình dung hai người như hình với bóng, giao tình sâu đậm. Sau này câu này được dùng để nói tình bạn tốt, chỉ tình cảm sâu nặng, thường xuyên ở chung 1 chỗ.

Hôm kia trong tiệc mừng thọ Thái tử phi, Phượng Loan không có tới, Nhu Gia nghe tin nàng bị bệnh, lúc đó sốt ruột liền muốn đi thăm hỏi. Mà bên Phạm gia còn có tang sự, người trong nhà đều phải đi đến Phạm gia, mẫu thân không yên lòng để một mình nàng ra ngoài, khuyên can đủ đường bảo chờ vài ngày trôi qua, lúc nãy vẫn còn khuyên nhủ.

Đoan Vương phi khẽ mỉm cười.

Hồi đó khi mình chưa xuất giá cũng có vài người tỷ muội thân thiết, nhưng sau đó từng người được gả đi, từng người sinh con dưỡng cái, đâu còn thời gian nhớ tới những chuyện tỷ muội ngày xưa? Cho dù hai bên có lui tới, bất quá là vì nhà chồng của mỗi bên, cũng chỉ là hình thức xã giao bề ngoài thôi.

"Hôm nay tâm tình không tệ?" Từ bên ngoài đi vào, Tiêu Đặc cười hỏi.

"Vương Gia đã về." Đoan Vương phi chậm rãi đứng dậy nghênh đón, quay sang hướng Mục ma ma hỏi: "Sao không kêu người báo với ta một tiếng? Vừa rồi ta hơi xuất thần, nên không biết Vương Gia đến."

Mục ma ma hé miệng cười cười, không lên tiếng.

"Là ta không cho gọi." Tiêu Đạc đuổi hết người ra ngoài, dìu nàng ngồi xuống, "Ngươi bây giờ đã là phụ nữ có mang, cao quý vô cùng, không cần để ý đến những lễ nghi kia." Chính mình năm nay đã hai mươi bốn, nhưng vẫn không có con trai, nếu như thai này của vương phi sinh đích tử, như vậy có thể giải quyết một cái tâm bệnh cho mình rồi.

Trên mặt Đoan Vương phi không che giấu được ý cười, "Đa tạ Vương Gia quan tâm châm sóc."

Tiêu Đạc cảm thấy phu thê nói chuyện có chút khách sáo, nên tìm câu chuyện hỏi: "Vừa nãy lúc vào cửa, thấy ngươi lén lút cười một mình, có cái gì vui sao?"

Đoan Vương phi làm sao có thể nói tới sự khôn khéo của những người kia? Nói rồi chẳng phải ra vẻ mình khôn khéo lạnh nhạt? Cho nên kiếm đại một chuyện vui mỉm cười nói: "Thiếp sai người đi một chuyến tới Phượng Quốc Công phủ, nghe nói biểu muội đã đỡ bệnh, thấy yên tâm nên vui mừng thôi."

Chỉ vì biểu muội khỏe lại mà hiện ra vẻ mặt vui vẻ như vậy? Trong lòng Tiêu Đạc hiểu rõ, đây là vương phi của mình không nói lời thật, tuy nhiên không tiện vạch trần nàng, "Ừ, vậy thì tốt."

Nói đến hắn lại nhớ tới lời đồn đại bên ngoài vừa qua.

Phượng Loan bệnh đến thật đúng lúc, ngay cả chính mình cũng không khỏi có chút nghi ngờ, hẳn nàng không phải mượn cơ hội giả bệnh để tránh khỏi việc tuyển Thành vương phi. Có điều chiếu theo tình huống lúc trước xem ra Phượng gia... rất đồng ý mối hôn nhân này, nếu không Phượng gia lão nhị sẽ không cố tình để đường muội xuất hiện.

Như vậy sự việc bây giờ, là nội bộ Phượng gia xuất hiện ý kiến bất đồng? Hay Phượng Loan thật sự bị bệnh?

Thôi, suy nghĩ nhiều vô ích.

Mình hi vọng nàng thật không đồng ý, đỡ phải vô cớ cho tên tiểu tử Tiêu Trạm kia được lợi.

Trong lòng bỗng chốc có chút tiếc hận, nữ nhân tuyệt sắc như vậy, lại là tiểu thư con vợ cả của Phượng Quốc Công phủ, nếu là con gái tiểu môn tiểu hộ tầm thường, đúng là có thể nạp vào vương phủ làm thị thiếp. [anh thật tham lam....]

Lúc rảnh rỗi cũng có thể xem là một việc vui để tiêu khiển.

Nếu đã muốn ủy thác ở Phượng Quốc Công phủ, không câu nệ dáng dấp nhiều tuổi, có được mắt ngọc mày ngài, tóc đen như mây, đúng là lãng phí một cách vô ích

"Vương Gia?" Đoan Vương phi thấy trượng phu đột nhiên thất thần, không khỏi lo lắng, "Bên ngoài có việc gì sao?" Gần nhất bởi vì chọn Thành vương phi, xuất hiện đủ loại tin đồn, thêm vào Phạm đại tướng quân Phụ Quốc Công phủ chết đi, đúng là một trận hỗn loạn, trong kinh thành đâu đâu cũng có cuồn cuộn sóng ngầm, lúc này thật không được yên ổn.

"Không có chuyện gì." Tiêu Đạc thu hồi tâm tư ngẫu nhiên bay xa, đứng dậy, "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đến thư phòng."

******

Đối với Tiêu Đạc mà nói, bất quá Phượng Loan chính là thứ tốt muốn cầu mà không thể cầu, có chút tiếc hận, trong những lúc nhàn rỗi cảm thấy đáng tiếc mà thôi. Nhưng đối với Tiêu Trạm giờ khắc này, dung mạo của Phượng Loan thật sự cử trọng nhược khinh* quan trọng, đối với bệnh của nàng hắn càng trằn trọc suy nghĩ nhiều hơn.

*ý nói không thành vấn đề

Trong đầu...sớm đã xẹt qua trăm nghìn loại suy đoán.

Tuy rằng lo lắng giống như lời đồn đại bên ngoài, là người nhà họ Phượng không muốn, là nữ nhi Phượng gia không muốn làm Thành vương phi, đặc biệt còn có áp lực từ Thái hậu và Đức phi. Nhưng... muốn hắn cứ như vậy dễ dàng buông tha lại không cam lòng, ít nhất vẫn phải cố gắng đến lúc cuối cùng.

Cho nên ở trong vương phủ cân nhắc vài ngày mới định ra chủ ý.

Xế chiều hôm đó, Phạm đại nãi nãi của Phụ Quốc Công nhận được một lễ vật, vẫn còn sống. Lai lịch quý nhân tặng lễ không nhỏ, mà thân phận đối phương có chút vi diệu, đặc biệt vào thời cơ trước mắt, càng là khiến dụng ý của phần lễ vật này khó bề phân biệt, làm người ta không thể không âm thầm suy nghĩ.

Phạm gia Đại nãi nãi Phượng Vinh Nương không dám thất lễ, mang theo lễ vật, tự mình trở về Phượng phủ một chuyến.

"Công chúa Ngọc Chân đưa cho ngươi?" Đại phu nhân kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy." Phượng Vinh Nương vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo Ba Tư tuyết trắng đáng yêu, vật nhỏ có một mắt màu lam, một mắt màu lục, giống như hai viên bảo thạch quý giá đã được tẩy rửa, thật là khiến người yêu thích không thôi. Nhưng đồ vật tuy tốt, lại phỏng tay, "Mẫu thân người nói thử xem, đây có phải ý của Thành vương điện hạ?"

Công chúa Ngọc Chân và Thành vương Tiêu Trạm là tỷ đệ ruột.

Đại phu nhân cau mày nói: "Đương nhiên." Dụng ý rõ ràng như thế, chẳng lẽ còn có khả năng khác sao? Con gái hỏi vậy chẳng qua không muốn tham dự vào phiền phức này thôi.

"Vậy làm sao bây giờ?" Phượng Vinh Nương giễu cợt, "Thành vương Điện hạ đi một vòng lớn như vậy, chỉ vì muốn đưa một con mèo cho Nhị muội thôi sao? Là muốn nàng ta nuôi nó mỗi ngày, nhìn, rồi mong nhớ hắn mỗi ngày đi? Vẫn là muốn nói cho nàng biết, tự mình muốn cưới nàng làm vương phi thì có? Vả lại...con đây còn làm người chuyển giao, hay là cứ giao qua?" Giọng nói của nàng bất mãn, "Thật biết điều, con trở thành người chạy việc cho người khác rồi."

Trong lòng Đại phu nhân so với con gái càng thêm buồn bực, vốn Chân thị đã không dễ đối phó, nếu có đứa con gái là vương phi, vậy còn không đem mắt gắn trên đầu hay sao? Cũng may liên quan đến việc tranh đoạt Thành vương phi, trượng phu và mình cùng chung suy nghĩ, cho nên nói một cách hùng hồn: "Đừng đưa qua, phụ thân ngươi không thích chúng ta cùng Thành vương dính líu quan hệ."

Là bởi vì không muốn tham dự vào việc tranh đoạt? Phượng Vinh Nương nhất thời nghĩ không rõ then chốt trong đó, hỏi: "Vì sao?"

"Làm sao ta biết?" Đại phu nhân không cần trượng phu giải thích với mình, chỉ cần tiếp nhận chỉ thị là được, "Dù sao phụ thân ngươi luôn có đạo lý của hắn, sẽ không sai."

---Như thế sao.

Phượng Vinh Nương gật đầu, đối với quyết đoán của phụ thân, nàng không có một chút nghi vấn nào.

Đại phu nhân quyết định rất nhanh, "Nếu đã mang con mèo đến đây, vậy thì người ở Phạm gia đều đã biết, thôi thì cứ để nuôi ở chỗ ta." Không có nhiều tâm tư quan tâm đến chuyện cháu gái, tiện đà hỏi con gái, "Bây giờ đại lão gia Phạm gia không còn, Lão Thái Gia và Lão thái thái nói thế nào?"

Phượng Vinh Nương biết mẫu thân muốn hỏi cái gì, thở dài nói: "Còn chưa có quyết định." Giọng nói nàng có chút oán giận, "Trước mắt vừa mới qua khỏi cúng tuần, ai dám vội vã nhắc tới chuyện tước vị? Cứ cho như là Lão Thái Gia và Lão thái thái đồng ý, cũng phải chờ bên đại phòng Đại bá mẫu nói ra, chứ nếu chúng ta nói trước, lại như bắt nạt quả phụ người ta."

Đại phu nhân lơ đễnh lột quả quýt mật, vỏ quả màu xanh, mỗi lần bóc ra đều xông lên mùi hương gay mũi của vỏ quýt, hun đến nàng khẽ cau mày, "Phạm đại phu nhân cũng không phải sợ hãi, mấu chốt là..." Đưa quả quýt cho con gái, chỉ về hướng bên Đông cung, "Chỉ sợ Thái tử phi vì chỗ dựa của mẫu thân nàng thôi."

Phượng Vinh Nương sa sầm sắc mặt, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ thật muốn nhận một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa làm con nuôi, làm cho người từ trên xuống dưới trong phủ, khom lưng cúi đầu gọi Thế tử gia? Tương lai lại gọi Quốc Công gia?" Nàng căm giận bất bình, quả quýt trong tay bị bóp đến chảy nước mà vẫn không phát hiện, "Thái tử phi sao không nghĩ lại, hiện nay...cách một bước kia ước chừng còn đến mấy chục năm, không thể dựa vào những người này chu toàn thay Thái Tử Gia sao? Cũng không thể muốn người ta tận lực lại không nhận được kết quả tốt chứ."

Trong giọng nói mơ hồ có mấy phần oán hận.

Đại phu nhân cũng gật đầu thở dài, đưa khăn cho con gái, "Lau tay đi." Lại lo lắng nói: "Ngươi nói không sai, chỉ sợ Thái tử phi nhất thời hồ đồ, không hiểu rõ."

Phượng Vinh Nương không khỏi cảm thấy buồn bực.

Đại phu nhân khuyên nàng, "Đừng nóng vội, cha ngươi sẽ không bỏ mặc." Thảo luận một hồi chuyện tước vị của Phạm gia, lại nói về chuyện riêng của mình một lúc, mới nói đến Phượng Loan, "Ngươi đi qua bên Nhị nha đầu, cho thấy có qua rồi hãy về phủ."

Phượng Vinh Nương gật đầu, trong nhà đang lúc bận bịu tang sự, mình lại chạy về nhà mẹ đẻ, vốn là nói trở về thăm hỏi đường muội, đương nhiên phải đi qua an ủi một chuyến. Nàng đứng dậy xoa tay, "Vậy con đi đây." Rồi lại hỏi một câu, "Mẫu thân, người nói thật đi, Nhị muội bị bệnh thật sao?"

Đại phu nhân 'xì' một tiếng, mỉm cười nói, "Là cha ngươi làm cho nàng 'bệnh', ngươi nhìn qua liền biết rồi." Bởi vì có liên quan đến đại sự triều đình, Phượng Uyên không thể nói tỉ mỉ cho thê tử, nên nàng tự tìm hiểu một phen.

Phượng Ninh Vương gật đầu cười, "Tốt lắm, trong lòng con có chút hiểu rõ rồi."

******

Phượng Ninh Vương lớn hơn Phượng Loan sáu tuổi, lúc ở nhà tuy rằng thường xuyên nhìn thấy đường muội, thế nhưng không thế nào chơi cùng nhau, sau đó nàng xuất giá, bất quá thỉnh thoảng trong yến tiệc sinh thần ngẫu nhiên gặp mặt vài lần mà thôi. Trong ấn tượng, từ nhỏ đường muội đã rất xinh đẹp, nhưng cũng là một tiểu nha đầu tùy hứng yếu ớt, thêm vào việc mẫu thân chán ghét người Nhị phòng, vì lẽ đó cũng không thích nàng lắm.

Vào đến nơi, để nha hoàng làm lễ chào, nàng cười hỏi: "Tiểu Loan, mấy ngày nay khỏe chút nào chưa?"

"Tốt lắm rồi." Bên này Phượng Loan sớm có người báo tin cho nàng, nói đại cô nãi nãi hồi phủ, biết đường tỷ và Đại bá mẫu trò chuyện xong sẽ qua đây, nên đã thay đổi một thân trang phục nhợt nhạt, "Đại tỷ, Phạm gia khẳng định vừa bận bịu vừa mệt, thế mà còn tới thăm muội, đúng là vất vả cho đại tỷ rồi."

Phượng Vinh Nương cười nói: "Chúng ta là tỷ muội, nói cái gì vất vả hay không!"

Hai người toàn nói những lời khách sáo, ngươi tới ta đi vài câu, sau đó cũng không còn đề tài gì để nói nữa.

Phượng Vinh Nương tính toán thời gian mình ngồi đây còn chưa đủ lâu, muốn kiếm chút chuyện nói, trong lòng hơi động, nhớ tới những lời đồn đại bên ngoài. Cho nên đuổi hết bọn nha hoàn ra, lén lút hỏi: "Tiểu Loan, nói thật đi, muội thật sự không muốn làm Thành vương phi sao?"

Phượng Loan quan sát đường tỷ, không biết chắc rằng nàng chỉ là thuận miệng hỏi, hay còn có thâm ý gì khác, nên chỉ tỏ vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi, "Cái gì vương phi hay không vương phi, muội không hiểu." Một bộ dáng buồn bực nói, "Những lời đồn vô sĩ bên ngoài, muội cũng đã nghe thấy, những người kia thật sự quá ghê tởm."

Phượng Vinh Nương giả bộ không hiểu chuyện, không còn hứng thú nói tiếp, chỉ gật đầu theo nói: "Đúng vậy, đều là một đám người hồ đồ không biết điều, toàn nói lung tung."

"Đáng ghét, quá ghê tởm." Phượng Loan lặp đi lặp lại những câu này.

"Đúng vậy" Phượng Vinh Nương oán trách vài câu theo đường muội, thực sự không còn lời nào để nói, sau cố tìm ít việc vui hòa hoãn, cho nên cười nói: "Muội muội tốt, bây giờ ngươi cũng lớn rồi, chắc đã có người trong lòng rồi chứ?"

"Đại tỷ!" Phượng Loan đánh nhẹ lên bàn, "Đây là lời tỷ tỷ nên nói sao? Tỷ mà nói tiếp muội sẽ giận đấy."

"Được rồi, được rồi." Phượng Vinh Nương vỗ tay đường muội cười nói, "Chỉ đùa với ngươi thôi, đừng coi là thật." Nàng cảm thấy cuộc trò chuyện quả nhiên vô vị, cũng lười chọc ghẹo muội muội, nhân tiện đứng lên, "Những ngày qua trong phủ bận bịu, đông người tới lui, ta không thể đi quá lâu, nên về trước đây."

Phượng Loan tỏ vẻ xấu hổ kêu: "Bích Lạc, tiễn đại tỷ ra ngoài."

Chờ người đi rồi, sắc mặt nhất thời buông lỏng.

Người trong lòng? Kiếp trước, mãi đến tận lúc Phượng gia bị tịch biên, mình chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, hoàn cảnh trong nhà lại đơn thuần, đối với tình yêu nam nữ hoàn toàn trống rỗng. Sau đó vào cung làm cung nữ hơn tám năm, nhìn thấy 'nam nhân' đều là thái giám, càng không thể nảy sinh tình cảm, sau đó thì... không thể không làm thị thiếp của Tiêu Đạc.

---- xưa nay đều không biết cái gì gọi là người trong lòng.

"Đại Mạo." Phượng Loan phân phó: "Ngươi sai người đi nghe ngóng bên đại phòng xem thử có thể biết được đại tỷ và Đại bá mẫu đã nói gì hay không? Hoặc là, có mang tới thứ đặc biệt gì đó."

Với quan hệ của mình và đường tỷ, mới không tin, ngay tại lúc nàng đang bận lo về tước vị của Phạm gia, còn có thể vội vã đến thăm mình.

"Chuyện này..." Nét mặt Đại Mạo khó xử, chần chờ nói: "Đại cô nãi nãi hồi phủ, nhất định bắt mọi người lui xuống hết, một mình nói chuyện với Đại phu nhân, đi nghe ngóng có vẻ không tốt lắm?"

Phượng Loan nhíu mày, không để ý đến nàng, lại kêu Thiến Hương vào dặn dò, "... Ngươi đi tìm người hỏi thăm một chút."

Thiến Hương "Dạ" một tiếng, nhanh chóng đi ra.

Sắc mặt Đại Mạo khó coi, "Tiểu thư, không phải em lười biếng không muốn đi..."

"Đi xem xem buổi tối nhà bếp nhỏ nấu món gì." Phượng Loan không rảnh an ủi nàng, tùy tiện đuổi đi.

Trong lòng không khỏi thở dài, nếu bàn về người có quan hệ giao tiếp linh hoạt, biết giải quyết công việc, bên cạnh mình có nhất đẳng nha hoàn Bảo Châu, ngay cả Thiến Hương cũng rất lanh lợi.

Kiếp trước, Bảo Châu thật sự rất đáng giận, nhưng nàng làm người lanh lợi, chính mình dùng rất thuận tay, không cần thiết vội vã phủ định toàn bộ, mà trước lưu nàng lại, tương lai xem tình huống rồi tiếp tục tính.
Phượng Loan xoa chân mày, xem ra...phải tìm thời cơ gặp mẫu thân cầu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.