Chân thị cũng trông mong nữ nhi trở về, nhưng nha hoàn bày một bàn gì đó, ---- không phải đồ ăn, mà là một bàn trang sức trâm cài, trên giường mỹ nhân bên cạnh còn có các loại xiêm y mới, chất vải đang được lưu hàng, bày ra la liệt, nhiều màu rực rỡ chất thành đống, khiến người hoa mắt.
Bà vui vẻ nói: "Con không ở nhà, ta nghĩ tự trang điểm cũng không có hứng."
Vốn là Phượng Loan còn hơi buồn bực, nghe xong lời này, không khỏi "xì" cười, "Con là để cho mẫu thân lấy luyện tập hay sao? Kỳ thật không cần chờ con trở về, làm một hình nộm, tạm thời dùng để trang điểm cũng tốt."
Chân thị hừ nói: "Nếu như hình nộm có thể tự đi được, ta còn chờ con?"
Phượng Loan càng thấy vui vẻ, hết sạch ưu phiền.
Đúng vậy, nàng thấy rõ, sau khi nghĩ thông suốt, tính tình mẫu thân càng đáng yêu và dễ hoà hợp, vô cùng ân cần khả ái. Đừng nhìn bộ dáng của bà không nói gì, nhưng trong lòng, coi mình là quan trọng nhất, bảo bối quý nhất.
Ở kiếp trước, là mình tuổi nhỏ không hiểu.
Vì thế vui vẻ ngồi xuống, hai mẹ con, tán gẫu về xiêm y trang sức cách ăn mặc cho tới trưa. Phượng Loan còn tự mình làm hình nộm di chuyển, tùy theo Chân thị thu xếp. Búi tóc bàn ngọc vọng tiên, trang điểm kiểu Phi Hà, năm nay đang lưu hành trâm cài chuỗi hạt thạch anh, khuyên tai dây bạc nhẹ nhàng, treo một viên trân châu tròn trịa.
Áo tím váy trắng, khoác áo gấm lưu tô, từng bước đi giống như sen nở.
"Bộ này con rất thích." Phượng Loan làm nũng, "Mẫu thân kêu người làm một bộ giống vậy, áo màu thiên thủy bích, váy màu xanh nhạt kiểu dáng lưu tiên, sau đó chúng ta cùng nhau mặc, tựa như tỷ muội vậy."
"Ta có thể nhìn như tỷ tỷ của con sao?" Chân thị cười mỉm, "Con đã lập gia đình, nói bậy so với ta còn không chú ý hơn."
Phượng Loan cười khanh khách nói: "Con thì thấy khá lắm."
Đến buổi trưa, Chân thị xem trọng dưỡng sinh và bảo dưỡng, chỉ ăn một bữa tiệc tiếp đón rất thanh đạm. Đương nhiên không phải vài món ăn chay tuỳ tiện, mà là kỹ lưỡng chú trọng, đủ loại kén chọn, một nồi nước canh phải nấu cả một buổi sáng, đồ ăn không tốn nhiều tiền, người ta sẽ không lấy ra chiêu đãi nữ nhi.
Sau đó lại là trà tiêu cơm, còn phải theo lệ đi bộ trăm bước ở trong đình viện sau khi ăn xong.
Vứt lại nha hoàn phía sau, lúc này Chân thị mới nghiêm mặt hỏi: "Ta thấy con mang theo không ít rương hòm, đây là định ở vài ngày sao? Không cần vội trở về?"
Phượng Loan nhẹ cười, "Chỉ sợ có người ở Vương phủ không muốn con trở về."
"Là ý gì?" Chân thị khó hiểu.
Phượng Loan kéo một cành hoa mai vàng, đóa hoa vàng nhạt, nhụy hoa mềm mại, đặt ở ngay mũi ngửi, một mùi hương thơm lan tỏa khắp người. Nàng buông cành hoa nhỏ ra, quay lại nói: "Đừng nóng vội, từ từ mẫu thân sẽ biết."
Buổi trưa, tin tức bên phủ Đoan Vương truyền tới.
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ, trả lời: "Nói là..., nói là bát tự của Phượng Trắc phi không hợp với tiểu Quận Vương, cần né tránh ba đến năm năm, Đoan Vương phi đang do dự bất định."
Đúng thật là Đoan Vương phi đang do dự, làm sao bây giờ? Cứ theo vỡ diễn, đuổi Phượng Loan ra khỏi nhà thì cực kỳ phiền toái, nhưng cũng không thể tự mình phá gỡ bục đài của mình, nói rằng đạo sĩ hồ ngôn loạn ngữ.
---- thông đồng với đạo sĩ, chính thê vu khống cho cơ thiếp, cái tội danh này mà rơi xuống đúng là không nhỏ.
Cho nên, Đoan Vương phi đau đầu cho tới trưa.
Mà bên trong Noãn Hương Ổ, Chân thị vừa nghe xong tiểu nha hoàn nói liền giận tím mặt, "Thúi lắm!" Bà ném trâm ngọc trên tay vỡ thành mấy khúc, "Đê tiện! Sao họ không tìm thầy tướng số, nói muốn Tiểu Loan trốn tránh cả đời luôn đi? Chẳng phải là bớt lo hơn không?! Ta nói hèn gì, lúc trước vị kia ở Mục gia sao cứ chạy tới phủ Đoan Vương, thì ra là sắp xếp một trò diễn vụng về như thế!"
Chân má má vội vàng đuổi bọn nha hoàn đi xuống, còn dặn dò nếu ai nói lỡ miệng, đều đem lột da cả đám.
Chân thị tức giận xong, lại quay đầu mắng nữ nhi, "Con cứ hiền lành như vậy? Biết có người mưu hại mình, không cho bọn họ một cái tát, còn thành thành thật thật chạy trở về! Đây không phải là con làm tổ cho người khác sao? Lần này được rồi, cũng không cần tìm lý do để xua đuổi con rồi."
"Mẫu thân đừng nóng vội." Phượng Loan bước tới kéo bà, hai mẹ con đến bên trong phòng ngủ nói chuyện riêng.
Lông mày Chân thị dựng đứng, "Con mau trở về cho ta!"
"Con không quay về."
"Sợ cái gì?" Đời này Chân thị là người không biết sợ ai, lập tức nổi giận, "Ta với con cùng trở về, muốn đánh muốn giết muốn mắng, con đứng bên cạnh, đừng lên tiếng, đều có mẫu thân ra mặt thay con." Bà cười lạnh, "Không tiếc lăng trì cả người, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa! Bọn họ đúng là không biết xấu hổ, ta đây cũng không cần cho bọn họ mặt mũi, trực tiếp xé rách, tất cả mọi người ầm ĩ một trận đừng nghĩ được tốt!"
Trong lòng Phượng Loan nóng lên, nhìn xem, mẫu thân chính là như vậy, thời điểm thay mình ra mặt chưa bao giờ lùi bước! Cho nên dù bà có vô lý đi nữa, nhìn thế tục bằng nửa con mắt, đều là mẫu thân thương yêu mình nhất.
Ở trên đời này, có cái gì thật sự thực lòng trân quý hơn nữa đâu? Không có.
Phượng Loan nắm tay của mẫu thân, đặt nhè nhẹ ở trên bụng mình, "Mẫu thân, người đừng vội." Con mắt của nàng sáng như nước, lúc lóe sáng tựa như hào quang óng ánh của thủy tinh, "Lần này là vừa lúc con muốn ở lại vài ngày, đến khi có tin tức."
Chân thị ngẩn ra.
Sau đó cúi đầu nhìn vùng bụng bằng phẳng của nữ nhi, ánh mắt lấp loé, "Con nói là...?"
"Ừm." Phượng Loan gật gật đầu, "Đợi thử xem, đã trễ hai ngày rồi." Khóe miệng hơi vểnh, "Nếu như là thật, con rất nguyện ý ba, năm năm cũng không trở về."
"Được đó!" Chân thị lập tức vui vẻ, vỗ tay cười nói: "Nguyệt sự của con nhất định chuẩn." Hơi kiêu ngạo, "Từ lần đầu có nguyệt sự tới giờ, ta đều cho con điều dưỡng tỉ mỉ, không thể chịu lạnh, không thể bị cảm, nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì, chưa từng xảy ra chút sai lầm nào."
Phượng Loan vừa cảm động lại chua xót, mỉm cười nói: "Con biết, mẫu thân là người tốt nhất trên đời này." Sau đó có chút ngượng ngùng, "Khi đó con còn nhỏ, không hiểu chuyện, trong lòng vẫn cho rằng mẫu thân thật là đáng ghét, ba ngày hai bữa cứ bắt con uống canh thuốc."
"Ngược lại bây giờ con rất hiểu chuyện." Chân thị cảm khái, kêu nàng nhanh ngồi xuống, "Đừng đứng, ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện." Trong lòng tính toán, "Nếu như con thật sự có thai, ở nhà nuôi, đương nhiên so với nuôi ở Vương Phủ tốt gấp ngàn lần! Không phải ta khoe khoang, nhiều thái y còn không chu đáo bằng ta."
Phượng Loan nhìn mẫu thân kiêu ngạo có vẻ hơi trẻ con, nở nụ cười, "Dạ, bản lĩnh của Chân thái y rất cao minh."
Chân thị càng không ngừng cười, "Con như vậy rất tốt, so với trước đây mặt mày suốt ngày cứ xị xuống khá hơn nhiều." Lại cẩn thận dặn dò, "Lúc có thai, lại càng không thể tức giận, mọi việc nhớ phải thả lỏng hơn chút."
"Vẫn còn chưa xác định mà." Phượng Loan nói.
Chân thị sờ sờ bụng của nữ nhi, nói chắc chắn: "Nhất định là có."
******
Đoan Vương phi do dự mãi, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn chỉ có thể chiếu theo kịch bản diễn tiếp tới thôi.
Nếu không mình phải nói thế nào với trượng phu? Nói rằng kỳ thật mình không biết, đây hết thảy đều là mẫu thân âm thầm tính toán, trượng phu sẽ tin sao? Cho dù tìn, về sau mẫu thân phải làm người thế nào? Vả lại mẹ con một thể, cho dù là lỗi của mẫu thân, mình cũng thoát không khỏi liên quan tới.
Đến lúc đó danh dự và uy tín của mình đều bị hủy hết, trượng phu tức giận, nói không chừng nhi tử cũng không để cho mình nuôi.
Đó mới là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Hết cách rồi, chỉ có thể cắn răng kiên trì tiến lên, kiên trì nói đó là kết quả mà đạo sĩ tính ra! Biểu muội Phượng gia cũng như những bọn hạ nhân cầm tinh con thỏ giống nhau, đều va chạm tiểu Quận Vương! Coi như mẫu thân có đầu óc, không chỉ nhắm vào một mình biểu muội, mà là gom chung một đám, đục nước béo cò, xem tướng bao giờ cũng tốt hơn một chút.
Đoan Vương phi đã hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Chờ đến tối Tiêu Đạc vừa về đến, nghe được hai chuyện lớn.
Một là Phượng gia Nhị phu nhân không khoẻ, cho đón nữ nhi trở về, hai là trong nhà làm pháp sự, thần thần thao thao trong đó không cần nói đến, làm đến cuối cùng, lại có thể tính ra nữ nhân cầm tinh con thỏ va chạm nhi tử! Đuổi một đám hạ nhân không nói, ngay cả Kiều Kiều ở Noãn Hương Ổ, cũng bị sóng gió này đập trúng.
Tiêu Đạc lại không phải người ngu, trước đó trong phủ luôn ầm ĩ hắn không hỏi nhiều, là không tiện nhúng tay vào việc hậu viện. Nhưng bây giờ sự tình từ đầu tới đuôi lại muốn trở nên như vậy, chỉ trong chớp mắt, hắn đã hiểu rõ trong đó có ẩn giấu không ít nước đục.
Vương phi điên rồi sao? Gần sang năm mới, muốn cả Vương phủ náo nhiệt không yên tĩnh!
Để cho mình trở thành câu chuyện cười giữa đám huynh đệ!
Sắc mặt Tiêu Đạc âm trầm đi vào Uy Nhuy Đường, cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: "Nghe nói Tiểu Loan va chạm nhi tử, Vương Phi có ý muốn xử trí nàng như thế nào?"
---- Vương Phi có ý muốn xử trí nàng như thế nào.
Đoan Vương phi nghe được trong lòng trầm xuống, câu này, đủ để chứng minh trượng phu hoàn toàn không tin lời nói của đạo sĩ..., mà là cho rằng mình đang hãm hại biểu muội. Trong lòng nặng nề vô cùng, không khỏi có vài phần chua xót, biểu muội vào phủ chưa tới nửa năm, đã nắm được lòng của trượng phu.
Nhưng bây giờ không phải lúc ghen tị ăn dấm chua.
Đoan Vương phi ho khan một cái, "Ta nghĩ rằng." Trên mặt chỉ tỏ ra vẻ lo lắng, "Mấy chuyện thần phật, luôn là thà tin có còn hơn không, huống hồ hiện nay trên dưới Vương phủ cũng đã biết, trong lòng mọi người khẳng định cũng kiêng kị. Cho nên..." Nhìn mắt trượng phu như lưỡi dao, cắn chặt răng, mới có thể nói tiếp, "Cho nên, hãy để cho Tiểu Loan tránh đi một chút."
"Ồ?" Trên mặt Tiêu Đạc tràn đầy khí lạnh hỏi: "Né tránh thế nào?"
Đoan Vương phi nói ra kế sách ứng đối của mình, "Theo ý của ta, tạm thời để biểu muội ở tại Hương Châu biệt viện, đó vốn là chỗ tránh nóng tốt, vẫn luôn có người trong phủ dọn dẹp, rất sạch sẽ. Tuy nhiên sẽ ủy khuất cho biểu muội, nhưng khi Vương Gia rãnh rỗi cũng có thể đi qua thăm nàng, vẫn có thể xem là kế sách lưỡng toàn."
"Vương phi suy tính cực kỳ chu đáo." Tiêu Đạc cười cười, nhìn chính thê của mình, "Cứ như vậy, tựa như bổn vương nuôi ngoại thất." Tương lai sinh ra nhi tử, cũng sẽ bị người ta âm thầm chế giễu là con của ngoại thất, so với con vợ kế còn khó nghe hơn, như vậy thì không thể uy hiếp trưởng tử nữa rồi.
Đoan Vương phi nghe vậy ngẩn ra.
Nghe hai chữ "ngoại thất", liền hiểu ra trong lòng trượng phu đang nghi ngờ cái gì. Nhưng bản thân mình thật không nghĩ tới điểm ấy, lúc ấy chỉ nghĩ, muốn đem vở kịch diễn cho xong thôi, không bị vạch trần, tốt xấu gì cũng an trí cho biểu muội thích đáng. Dù sao nàng ta ở tại biệt viện, trượng phu cũng có thể đi qua, nhi tử cũng có thể sinh ra, không tính là bị thua thiệt.
Trái lại không nghĩ tới "ngoại thất".
Xem sắc mặt của trượng phu, giống như mình một mực gây sức ép, muốn đem biểu muội từ Trắc phi biếm làm ngoại thất vậy, đúng là oan uổng mà không có cách giải thích, chỉ có thể nhịn xuống.
Tiêu Đạc phất tay áo đi ra ngoài, chưa nói đáp ứng, cũng không nói không đồng ý.
Hắn đi tới thư phòng Ngô Trúc U Cư.
Kiêm Gia vừa nghe Vương Gia đến, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Gần đây trong phủ xảy ra nhiều việc cổ quái, Vương Gia phiền lòng, nhất định sẽ trốn tới thư phòng muốn tìm thanh tịnh. Trước mắt quả nhiên đã đến, không uổng công bản thân mình sớm chuẩn bị một bình trà ngon, còn có điểm tâm tinh xảo.
Nàng ta không dám lộ ra vẻ mặt vui mừng, mà thần sắc bình thường nghênh đón, ôn nhu nói: "Vương Gia đã đến."
Cái gì Tiêu Đạc cũng không nói, lập tức đến trên ghế chuyên dùng của mình nằm xuống, nhắm hai mắt lại. Kiêm Gia đi tới xoa mày cho hắn, thấy hắn không phản đối, mày thì gắt gao nhíu lại, trên tay liền tăng thêm vài phần sức. Vẫn yên lặng đứng ở bên cạnh xoa, không hỏi, không nói nhiều, coi như là một người giả chỉ biết xoa mày.
Hương Châu biệt viện? Ngoại thất?
Tiêu Đạc nhắm mắt lại suy nghĩ, rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể đem trận sóng gió này hóa giải để thương tổn ít nhất? Chính thê và mỹ thiếp, Mục gia cùng Phượng gia, trong lúc này bản thân mình nhất định phải tìm được một điểm thăng bằng.