Con Dâu Hoàng Gia

Chương 63: Xoay chuyển Càn Khôn (thượng)



Tối hôm nay, Phượng Loan cho người về báo sẽ không trở lại.

Tiêu Đạc không thấy được nàng, trước mắt đang phiền lòng nên cũng không có hứng thú đi tới chỗ cơ thiếp khác, liền ngủ lại tại thư phòng.

Ở Ngô Trúc U Cư tất cả an trí đều có đầy đủ, giường, chăn, nước ấm, mọi thứ thoả đáng. Trên danh nghĩa Kiêm Gia là đại nha hoàn trong thư phòng, nhưng trên thực tế, trừ bỏ không làm chuyện đó bên ngoài, cùng nha hoàn thông phòng không có bao nhiêu khác nhau. Cho dù thật nói ra, ho khan..., lần trước còn có một lần lấy miệng làm thay đây.

Tóm lại, Tiêu Đạc ngủ lại thư phòng và ngủ lại hậu viện đều gần giống nhau.

Nhưng tối nay hắn ngủ không được.

Chuyện ở hậu vện, mấy ngày hôm trước mình đã cảm thấy rất cổ quái, nhưng vì mình bận quá, vả lại hậu viện vốn là không phải mình quản, không tiện hỏi nhiều. Dù sao thời gian mười năm qua đi, lần nào Vương Phi cũng đều xử lý ổn thỏa, cho dù bị bệnh có chút nhiễu loạn, sau đó khẳng định cũng sẽ áp chế xuống.

Tuyệt đối không ngờ! Vương phi tự mình diễn nhân vật chính như vậy!

Trong lòng Tiêu Đạc trách móc, Vương phi đây không phải bệnh, là điên rồi!

Cho dù mắng đi mắng lại, chuyện trước mắt rốt cuộc phải kết thúc như thế nào đây? Chính thê dù sao cũng là chính thê, huống chi dưới gối nàng ta còn có con trai trưởng duy nhất, vả lại bên Mục gia, cùng với danh dự của mình cần suy nghĩ từ từ. Không có khả năng bỏ, phế đi nàng ta, ngược lại phải thay nàng ta chu toàn bảo toàn, giữ lại thể diện Đoan Vương phi.

"Bốp!" Tiêu Đạc hung hăng nện một quyền trên mép giường, chấn động làm giường lớn rung lên.

Mục thị chắc đã biết điểm ấy, cho nên mới không kiêng nể gì dám làm như vậy? Thế nhưng ỷ vào thân phận Vương phi, cầm con trai trưởng làm bước cờ chưa xuất ra, khiến bản thân mình đuổi Kiều Kiều ra khỏi vương phủ!

Mười năm phu thê, nàng ta lại ngầm tính kế mình như vậy.

Lòng Tiêu Đạc lạnh lẽo.

Hồi tưởng lại, suốt mười năm chính mình tôn trọng đối đãi với nàng ta cũng không cần nói. Đó là Kiều Kiều vào phủ, mình cũng không có làm qua loại chuyện sủng thiếp diệt thê, chưa từng có một lần vì Kiều Kiều mà không cho Vương phi mặt mũi! Hơn nữa, bản thân mình vẫn đè ép cơ thiếp không cho sinh con vợ kế, thời gian mười năm đợi nàng sinh dục con trai trưởng, bản thân mình đã chịu không ít áp lực bên mẫu phi, chẳng lẽ nàng ta không biết? Lòng người sâu thẳm, tình ý của chính mình chẳng lẽ nàng không hề có chút cảm kích?

Vị trí Vương phi là của nàng, sự tôn trọng của chính thê là của nàng, trưởng tử cũng là của nàng, ---- chỉ cần nàng ta làm một Vương phi tốt, tương lai toàn bộ phủ Đoan Vương, không phải đều là của nàng sao? Còn có cái gì không biết đủ?!

Nói cách khác, coi như mình nạp Kiều Kiều, mượn quyền thế của Phượng gia, đó cũng là vì suy nghĩ cho phủ Đoan Vương, vương phủ phong quang, lợi ích không phải đều là của Đoan Vương kế nhiệm à? Làm Vương phi, làm thân mẫu của Đoan Vương tương lai, chẳng lẽ nàng ta không được thơm lây? Không vẻ vang theo?

Chỉ cần nàng ta còn sống một ngày, đúng là cho tới bây giờ mình không nghĩ tới sẽ phế đi nàng ta, bồi dưỡng Kiều Kiều.

Tiêu Đạc cảm thấy trong lòng lạnh buốt, thật giống như dụng tâm gắng sức che chở cho một tảng đá, che mười năm khẳng định phải nóng lên, vững chắc rồi, bất luận thời điểm gì đều sẽ không xảy ra sóng gió. Kết quả chỉ chớp mắt, nàng ta lập tức biến thành tảng băng gồ ghề, hung hăng đập vào mình! Vừa lạnh vừa đau, máu tươi giàn giụa dưới đất.

Ngu xuẩn! Trong lòng Tiêu Đạc oán hận mắng bản thân mình một câu, ngươi đã nhìn lầm rồi!

Kiêm Gia lặng yên không tiếng động bưng trà hoa cúc vào, cũng không nói lời nào, nhẹ chân nhẹ tay rót một ly, đặt trên ghế nhỏ ở đầu giường, để Vương Gia tiện tay lấy được.

Tiêu Đạc mở to mắt, bưng trà uống vài ngụm cho giảm nhiệt.

Kiêm Gia lại mang một chậu than đến, nhưng không dám để gần, sợ xông vào người.

Tiêu Đạc nhìn động tác của nàng ta, ôn nhu thoả đáng, quy củ, ---- ngay cả một nha hoàn cũng biết vị trí của mình, Vương phi làm sao lại không rõ?? Có phải mười năm này, mình quá tốt với nàng ta, làm cho nàng ta ngầm sinh lòng kiêu ngạo, vừa có bất mãn liền bắt đầu làm xằng làm bậy, đem Vương phủ khuấy đến chướng khí mù mịt!

Hừ, không phải thân phận Kiều Kiều cao một chút thôi sao? Trẻ tuổi, bộ dạng xinh xắn chút thôi sao?

Người ta vào cửa cũng không làm gì nàng ta, thành thành thật thật ở lại vị trí Trắc phi, đừng nói việc khác, tốt xấu gì cũng đã cứu nàng ta một mạng. Lần đó nếu không phải Kiều Kiều liều mình cứu giúp, bản thân Vương phi từ trên bậc thang ngã xuống, động thai là việc nhỏ, một thi hai mệnh cũng không phải là không có khả năng!

Lại sau đó, Vương phi mang bệnh nhìn người không vừa mắt, Kiều Kiều chủ động nhường nhịn, chẳng những không có cùng với nàng đọ khí, còn âm thầm bắt được bà tử ở phòng bếp nhỏ. Ngẫm lại xem, nếu vẫn để bà tử kia ở phòng bếp nhỏ, không chừng xảy ra chuyện quái quỷ gì, bị tổn hại không phải là mẹ con Vương phi các nàng sao?

Nghĩ tình Kiều Kiều nhiều lần cứu giúp nàng, ban ân cho nàng, rồi bị đuổi ra vương phủ ư?

Tiêu Đạc nhịn không được cười lạnh một tiếng, rét lạnh đau thương.

Kiêm Gia im lặng không nói lui ra ngoài.

"Chậc chậc." Tiêu Đạc thấp giọng tự nói, "Theo tính tình của ngươi như vậy, nếu là Tiểu Loan mang thai bị ngã, ngươi chắc sẽ vui như mở cờ? Nếu phòng bếp nhỏ của Tiểu Loan có kẻ xấu, khẳng định ngươi lại càng không kìm được vui mừng rồi." Giơ tay hất ngã ly trà hoa cúc, bên dưới sự tinh khiết, không chừng là che dấu sự dơ bẩn nhất, "Bổn vương nhìn lầm ngươi rồi."

Ngươi không chỉ có ỷ vào thân phận chính thê cùng con trai trưởng, muốn bức đi cơ thiếp, còn không để ý đến thể diện của trượng phu và Vương phủ, nếu như thế..., sau này liền không cần nói đến tình cảm phu thê nữa.

Trong mắt ngươi chỉ có ích lợi, bổn vương cũng có thể!

******

Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Đạc cho người đi Binh bộ xin nghỉ, sau đó tới Phượng phủ.

Phượng Loan biết sáng sớm hôm nay hắn khẳng định sẽ tới, cho nên đặc biệt trang điểm. Đương nhiên không phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mà là tận lực thanh nhã, áo màu hồng cánh sen, váy xanh nhạt, bên ngoài khoát cẩm y màu lục thêu hoa văn khổng tước trên mây. Chải búi tóc phi vân tà, cắm cây trâm trân châu vàng ròng và trang sức trâm hoa, cuối cùng, phối với khuyên tai đá tùng thạch màu xanh xinh đẹp.

Cả người không chỉ có thanh nhã tự nhiên, còn có vài điểm sáng, như vậy mới phù hợp bộ dạng về nhà mẹ đẻ chứ.

Bằng không ăn mặc hoa lệ long trọng cho ai xem? Quá vui mừng, có vẻ như không muốn ở Vương phủ? Quá hao gầy cũng không thích hợp, làm sao..., ngươi ở Vương phủ bị ủy khuất? Toàn bộ tự nhiên mới tốt.

Trong tự nhiên, lại muốn cho nam nhân nhìn đến điểm sáng xinh đẹp của mình.

Tiêu Đạc vừa vào Hải Đường Xuân Ổ, thấy Kiều Kiều, đó là cảm giác hai mắt tỏa sáng.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, bản thân mình vừa vào cửa, Kiều Kiều sẽ bổ nhào qua khóc lóc kể lể ủy khuất, cũng muốn dỗ dành trấn an nàng, lần này tựa hồ không cần.

"Lục Lang đến rồi." Phượng Loan tận lực dùng xưng hô thế này, không phải làm nũng, mà là bày tỏ bản thân mình trước sau như một, không có bởi vì chuyện Vương phủ mà tức giận, cười mỉm nói: "Mau tới đây ngồi đi."

Trong lòng Tiêu Đạc hơi khó chịu, cảm xúc có chút khẩn trương, lập tức thả lỏng xuống.

"Ta biết Lục Lang nhất định sẽ tới mà." Một đôi mắt sáng của Phượng Loan giống như được rửa qua nước, con ngươi đen nhánh, tựa như đá quý màu đen lấp lánh tỏa sáng, giọng nói mềm mại, "Xem ta rót trà ngon cho chàng."

Ngụ ý, chỉ cần ngươi đến, ta liền vui vẻ.

Tiêu Đạc dù có tức giận đến đâu, cũng phải bị phần tình cảm dịu dàng này xoa dịu, huống chi, hắn còn mang theo cảm xúc áy náy mà đến, vậy thì càng không cần phải nói.

Hắn nâng ly, uống một ngụm trà xanh nhạt, quả nhiên mùi vị thơm ngát xông vào mũi, dư vị vẫn tồn đọng.

"Trà ngon!" Nhịn không được cười khen.

"Đương nhiên là trà ngon rồi." Suy cho cùng Phượng Loan xuất thân là đại tiểu thư của phủ đệ công hầu, đun nước pha trà, loại chuyện phong nhã này, nàng tự tay làm càng tao nhã, mười ngón thon dài, động tác mây bay nước chảy, "Đây chính là trà tốt lúc trước mẫu thân mới có được, không dùng đãi khách, ta đã xin rất lâu mới cho đấy, chẳng thế thì chàng cũng không có lộc hưởng đâu."

Tiêu Đạc ngẩn ra, Chân thị đúng là có nhiều đồ tốt.

Bất quá trong lòng hắn có nhiều phiền muộn, ý nghĩ này trong chớp mắt liền biến mất.

Tiếp đó uống thêm mấy ngụm trà, rồi để xuống hỏi: "Nghe nói mẫu thân nàng không khỏe? Ta có cho người mang theo dược liệu."

Phượng Loan hé miệng cười, "Đa tạ Vương Gia." Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà chỉ nói: "Hôm qua nghe nói trong phủ làm lễ cúng bái, ta nghĩ chắc sẽ loạn lắm, mà ta không thể giúp được gì, cho nên liền đi ra."

Tiêu Đạc gật đầu, tuy Kiều Kiều khờ dại, cũng không ngốc, biết có nước đục liền lẫn ra xa.

Không thì nếu ngày hôm qua nàng ở trong phủ, đạo sĩ nói, người cầm tinh con thỏ đều phải tránh khỏi tiểu Quận Vương, lúc đó đám ma ma chạy tới Noãn Hương Ổ mời người, nàng có thể không đi sao? Trường hợp đó có bao nhiêu xấu hổ! Bất kể là nàng cùng Vương phi ồn ào lên, vẫn phải ảo não ủy khuất rời đi, cũng không bằng sáng sớm đã đi ra khỏi phủ thì tốt hơn.

"Nàng đừng tức giận." Hắn an ủi nàng, "Vương phi mang bệnh tinh thần không tốt, trong phủ hỗn loạn, khiến nàng chịu ủy khuất."

"Được rồi." Phượng Loan hẳn không giả dối đến nỗi nói ta không tức giận, mà chỉ nói: "Lục Lang, ta không muốn làm cho chàng phiền lòng." Không phải không tức giận, mà là nể mặt ngươi, ta rộng lượng không so đo, lại cười duyên, "Lại nói vừa lúc ta nghĩ muốn gặp mẫu thân, mẫu thân nghĩ tới ta, về nhà ở cũng rất vui vẻ."

Không có hỏi chuyện của Vương phủ, cúi đầu pha trà, chờ Tiêu Đạc nói ra quyết định của hắn.

Mặc dù bản thân mình có ý dưỡng vài ngày, thậm chí thật sự mang thai, liền lấy cớ ở tại Phượng gia dưỡng ba, năm năm, ---- Đại Bá Phụ cũng không dám đuổi mình đi, trong bụng đang mang thai đấy, không chừng hắn sẽ là hoàng tử kế nhiệm trong tương lai.

Nhưng thái độ của Tiêu Đạc rất trọng yếu, thứ nhất hi vọng hắn hướng về bản thân mình, thứ hai mình thấy rõ tình thế mới có thể mưu tính bước kế tiếp.

"Ta đã nghĩ qua." Tiêu Đạc trầm ngâm nói: "Nếu đạo sĩ nói trong vương phủ có va chạm, lại làm ầm ĩ khiến hạ nhân từ trên xuống dưới đều biết, vẫn phải kiêng kị vài ngày." Chẳng thế thì làm sao, không lẽ mình phải phá gỡ bệ đài của chính thê, làm cho tất cả người trong Kinh Thành chê cười sao? Cắn chặt răng, trầm giọng nói: "Bất quá, nàng không cần kiêng kị đến ba, năm năm. Trước tiên đạo sĩ kia pháp lực không đủ, cho nên mới không thể phá được xung khắc, ta đã cho người đi mời người có pháp lực càng cao cường, sau đó sẽ phá được kiêng kị trong phủ, ta liền tự mình đến đón nàng trở về."

Hắn ấm giọng vổ về nói: "Nàng nghỉ ở nhà mẹ đẻ vài ngày, ngoan ngoãn hả!"

Phượng Loan nghe vậy trong lòng muốn cười, đây là Đoan Vương Điện hạ bị kẹp ở giữa thê thiếp, bị bức đến không có biện pháp, đành đi mời đạo sĩ có pháp lực cao cường hơn đi ra. Nhưng không dám cười hắn, mặc kệ như thế nào, hắn đều vì mình suy nghĩ, không phải vậy đổi lại là cơ thiếp tầm thường khác, ---- đuổi, đây còn không phải là không đuổi.

Cho nên chỉ tỏ vẻ nhu thuận mềm mại, lại nghe lời, "Tốt, ta đều nghe Lục Lang."

Tiêu Đạc nhẹ nhàng thở ra, vướng víu trong lòng đều bị nàng ủi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.