Thuở nhỏ nàng và Phượng Thế Đạt là biểu huynh muội, khi còn bé thường cãi nhau, lúc này không khách khí trả lời: "Ta là người như thế nào, thân phận gì, không cần lão Tam như ngươi tới dạy bảo! Hừ, trước mặt tẩu tẩu, hô to gọi nhỏ, ngươi xem coi còn có quy củ?"
"Ta phi!" Phượng Thế Đạt nói lại: "Một mình ngươi làm tẩu tẩu, lôi kéo đệ muội nói xấu tiểu cô tử sau lưng, lại có quy củ? Ngươi còn không thấy ngại mà nói ta? Ta mới không thèm nói ngươi!" Rồi phỉ nhổ mấy cái, "Hiện tại bên ngoài đều truyền ra, nói đều là do mẫu thân của ngươi gây tai họa, cả ngày thổi gió bên tai Vương phi nương nương, thổi lời gian ác, khiến trên dưới Vương phủ không được yên bình! Ném hết mặt mũi khắp cả Kinh Thành đều biết."
"Ngươi, ngươi..." Mục Nhu Gia tức giận đến phát run, "Ngươi nói bậy!"
"Ta nói bậy?" Gương mặt béo của Phượng Thế Đạt hung hăng, hừ nói: "Mùng hai về nhà mẹ đẻ, tự ngươi đi hỏi mẫu thân ngươi đi!" Sau đó uy hiếp nói: "Ngươi nhớ kỹ! Nếu ngươi dám để cho tỷ tỷ của ngươi khi dễ Tiểu Loan, ta kêu ca ca của ta đánh ngươi!"
Khiến Mục Nhu Gia tức giận đến nói không ra lời.
Phượng Thế Đạt kéo thê tử trở về phòng, hung dữ nói: "Đừng để ta lại nghe thấy ngươi nói xấu Tiểu Loan! Ta là người đọc sách vô dụng, hừ, nhưng vẫn có thể viết phong hưu thư!"
Phượng Tam nãi nãi cảm giác mình thật sự là oan uổng, vốn không có nói gì, chẳng qua khuyên giải an ủi tẩu tẩu mà thôi, vì sao trượng phu tức giận quá như vậy? Thậm chí còn đến nỗi dọa bỏ mình!
Tính tình trượng phu thật hung bạo, không dám cãi lại, đành phải oan ức tủi thân đáp: "Dạ, ta nhớ kỹ rồi."
"Ta nói thật với ngươi." Phượng Thế Đạt "hừ" một tiếng, "Lúc trước ta vốn không muốn cưới ngươi, nghe nói ngươi cùng họ Đỗ kia quan hệ không rõ ràng, chính là Tiểu Loan luôn khuyên can, bảo ta không thể dễ dàng nghe lời đồn đãi bên ngoài, để mẫu thân đi thăm dò rõ ràng, mới đồng ý mối hôn sự này."
Sắc mặt Phượng Tam nãi nãi trắng nhợt, run rẩy nói: "Ngươi..., ngươi không được nghe người khác nói bậy."
"Dù sao ta chỉ muốn nói cho ngươi biết." Phượng Thế Đạt chẳng muốn giải thích nhiều, trực tiếp đánh nhịp, "Thứ nhất, không cho nói xấu Tiểu Loan. Thứ hai, sau này chớ cùng Nhị tẩu nói nhỏ. Thứ ba, nếu không nghe lời, ta sẽ bỏ ngươi!" Vẻ mặt hắn tức giận, bộ dáng buồn bực, căm giận phất tay áo đi ra ngoài.
Trong nháy mắt Phượng Tam nãi nãi yếu ớt ngồi xuống ghế dựa, sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu cũng không có khí lực nhúc nhích.
Không! Mình không có cấu kết với biểu ca!
Rốt cuộc Trượng phu đã nghe lời đồn đãi ở nơi nào? Còn có, còn có, vì sao tiểu cô tử phải ở giữa khuyên can? Nàng là một tiểu thư chưa xuất giá, lại không cùng chi, nhúng tay vào hôn sự của đường huynh làm gì? Cuối cùng ở bên trong có chuyện gì xảy ra, nghĩ tới nghĩ lui đau hết cả đầu, vẫn không thể nghĩ rõ.
******
Chân thị thì càng hài lòng với con rễ, thật tốt, quả thực là kiểu mẫu thập toàn thập mỹ.
Trừ bỏ, không có cưới hỏi nữ nhi làm chính thê đàng hoàng.
Nhưng người sao, phải biết vừa đủ. Nếu sự việc đã như thế, vậy thì giữ vững tinh thần mới tốt, chỉ cần nữ nhi ở bên người Đoan Vương đạt được nhiều hơn so với đáp trả, thì là con rễ tốt rồi.
Sau khi tàn tiệc, Chân thị ở lại phòng nữ nhi tỉ mỉ nói: "Tuy nói con làm Trắc phi bị ủy khuất, nhưng Vương Gia đã tận lực đối tốt với con. Không từ mà biệt, chính là chuyện con ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, đổi thành người khác, không hẳn có thể đáp ứng."
Bà nhẹ giọng thở dài, "Tương lai thật khó nói, ít nhất..., hiện tại hắn đối với con thật sự rất tốt."
Phượng Loan nhìn trăng sáng và ánh sao ngoài cửa sổ, hé miệng không nói.
Không sai, kiếp này Tiêu Đạc đối với mình đích xác rất tốt.
Nếu kiếp trước cũng như vậy, vẫn luôn tốt như vậy, thế thì mình còn có cái gì có thể nói chứ? Đáng tiếc không phải vậy.
Hơn nữa, Tiêu Đạc đối với mình tốt, trừ bỏ thích vẻ ngoài xinh đẹp tươi mới. Càng là vì đứa bé trong bụng và phủ Phụng Quốc Công, những thứ này là vầng sáng kiếp này của mình, là thứ hắn xem trọng nhất, ---- mà không phải bởi vì người tên Phượng Loan, khiến cho Đoan Vương Điện hạ tận tâm tận lực như vậy.
Hai cái này thoạt nhìn cùng là một, kỳ thật cực kỳ khác nhau.
Mình không thể sa vào biểu hiện giả dối ngọt ngào của hắn, chỉ có thể diễn trò, muốn luôn luôn duy trì sự thanh tỉnh, mới có thể lý trí ứng đối với tất cả sóng gió trong tương lai. Tiêu Đạc..., Đoan Vương, Hoàng đế tương lai, mình muốn tóm chặt lấy lòng của hắn, chỉ dựa vào những thứ hiện tại còn chưa đủ, vẫn còn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa!
Không gấp gáp, từ từ vạch ra kế hoạch từng chút từng chút một là tốt nhất.
Phượng Loan trút bỏ sự ngây thơ xinh đẹp ngọt ngào trước mặt Tiêu Đạc, trút bỏ sự ung dung bình tĩnh trước mặt người khác, sau khi đưa mẫu thân về phòng, tự mình suy nghĩ rất nhiều, thời gian dần trôi qua an ổn tiến vào giấc mộng.
******
Ánh sáng lay động, bên trong Uy Nhuy Đường vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Đoan Vương phi không chỉ không thể ngủ yên, còn khó có thể ngồi yên, nàng đứng dậy, đến tìm Đoan Vương Điện hạ đang nằm trong phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Vương Gia, người thật sự không có ý định đón Tiểu Loan trở về sao?"
Biểu muội đi biệt viện đã đủ để mình khó chịu rồi, huống chi ở nhà mẹ đẻ? Nếu nàng thất sủng thì dễ nói, ít nhất bản thân mình chỉ thua mặt mũi, bên trong lại thắng. Nhưng trượng phu cứ ba ngày hai bữa đến đó, thậm chí đêm ba mươi còn đi hai chuyến, đâu phải thất sủng, rõ ràng là thịnh sủng!
Hơn nữa trong mắt người ngoài, có lẽ chính thê của hắn dung không được cơ thiếp, Vương Gia mới có thể an trí như vậy!
"Ngươi làm sao?" Ánh mắt Tiêu Đạc sáng quắc nhìn về phía nàng, một tràng lời chất vấn: "Là bản thân ngươi muốn an trí Tiểu Loan ở bên ngoài, nàng đi biệt viện Hương Châu, hay về ở Phượng gia, có gì khác biệt? Ngươi đã không nhìn thấy nàng, hiện nay lỗ tai đều được thanh tịnh, còn muốn như thế nào nữa? Ồ..., ngươi nói đuổi ra ngoài thì đuổi ra ngoài, ngươi nghĩ đón trở về, người ta phải ngoan ngoãn trở về à."
Sắc mặt Đoan Vương phi đại biến, mười năm..., trượng phu chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình.
Trong lòng đã rõ, hắn là nhịn xuống cơn giận vì chuyện của mẫu thân, nhẫn nhịn quá lâu, hiện tại muốn phát ra với mình. Nhưng có lời không thể không nói, nhắm mắt nói: "Dù sao Tiểu Loan vẫn là cơ thiếp của Vương phủ, ở biệt viện kiêng dè cũng được, ở tại nhà mẹ đẻ thì làm sao được? Để người ngoài nhìn vào, rõ ràng nghĩ nàng ở Vương phủ bị tức giận mới về nhà mẹ đẻ."
Tiêu Đạc hỏi: "Cho nên? Ngươi muốn ta đem nàng chuyển đến biệt viện Hương Châu?"
Đương nhiên Đoan Vương phi không thể nói như vậy, chuyện cho tới bây giờ, xem như nàng đã thấy rõ trượng phu coi trọng biểu muội bao nhiêu, chỉ có thể im hơi lặng tiếng nhịn xuống cơn tức lui một bước, "Lúc trước là ta nghĩ sai, không suy nghĩ cẩn thận. Nếu Vương Gia đã mời đạo sĩ pháp lực cao cường, bài trừ xui xẻo của Vương phủ, như vậy, hãy để cho biểu muội trở về Noãn Hương Ổ đi."
Nếu Phượng Loan không mang thai, Tiêu Đạc vì mình và danh tiếng của Vương phủ sẽ nhượng bộ.
Nhưng mà ̣Kiều Kiều có thai, Vương phi nhìn như không chấp nhận được nàng ---- chẳng may gây ra Kiều Kiều đẻ non, có lẽ Vương phi cũng tham gia trong âm mưu này, đây cũng không phải là điều mình mong muốn.
Bản thân mình cần một Vương phủ yên bình hoà nhã, chứ không phải gà bay chó sủa.
Đoan Vương phi thấy trượng phu vẫn trầm mặc không nói, nhịn xuống cơn tức, ôn nhu nói, "Vương Gia, ngươi cứ giận ta như vậy? Một câu cũng không chịu nghe sao."
Tiêu Đạc hiện nay, vẫn chưa có được sự vô tình của mười năm sau, thấy thê tử đáng thương tội nghiệp, giọng điệu hơi hòa hoãn, "Ta cũng có ép buộc ngươi cái gì đâu? Nên cho ngươi, vẫn đều cho ngươi rồi."
Đoan Vương phi thấy không có hiệu quả, cắn chặt răng, "Kỳ thật..., chuyện đạo sĩ ta vốn là không biết."
Tiêu Đạc nheo mắt lại, "Ngươi không biết?"
Trong lòng Đoan Vương phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trên mặt tỏ vẻ thống khổ cùng ủy khuất, giải thích nói: "Trước đó ta vẫn luôn bệnh, chuyện trong phủ đều do Mục ma ma xử lý, ta chỉ nghe báo cáo lại, không có đại sự thì cũng không để ý. Mà ta tuyệt đối không ngờ rằng, Mục ma ma lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy sau lưng ta, ồn ào khiến cho dư luận xôn xao."
Tiêu Đạc thản nhiên nói: "Mục ma ma đã bị xử phạt, không cần nói nữa."
Đoan Vương phi thấy hắn bất vi sở động, cho là hắn không tin, "Vương Gia nghĩ ta phủi bỏ trách nhiệm? Xảy ra chuyện thì đổ lên đầu nô tài?" Cắn chặt răng, "Ta biết có nói Vương gia cũng không tin, một nô tài, làm sao dám làm chủ? Nhưng chuyện không hoàn toàn là do Mục ma ma, bà ta nói..., đều là ý của mẫu thân."
"Ý của Mục phu nhân?" Ánh mắt Tiêu Đạc sáng quắc, lần này cuối cùng cũng nhìn thẳng thê tử, "Ngươi nói, như vậy hết thảy đều là lỗi của Mục phu nhân, là bà ta sai sử Mục ma ma, mà ngươi hoàn toàn không biết hay sao? Đúng không?"
Đoan Vương phi đã không còn đường lui, nghẹn ngào nói: "Đúng."
Lòng Tiêu Đạc trầm xuống.
Thì ra tính tình Vương phi của mình là loại này, không cứu được nhũ mẫu cũng thôi đi, khi cần thiết, ngay cả mẫu thân cũng có thể lấy ra làm người chịu tội thay! Nếu nàng đang nói dối, hiển nhiên thấy rõ được tính tình lạnh bạc! Mặc dù nàng nói là sự thật, thực sự không biết chuyện, cứ như vậy bị mẫu thân cùng nhũ mẫu làm rối lên.
Vậy cũng nói rõ là nàng ngu ngốc! Tính tình lơ đễnh!
Sau khi sự việc xảy ra đẩy nhũ mẫu và mẫu thân ra, cũng là lạnh bạc như thế.
Bản thân Tiêu Đạc cũng là người lạnh lùng, ngược lại không cảm thấy được Vương phi làm như vậy xấu xa cỡ nào, mà là lần đầu, thấy rõ bên dưới sự dịu dàng đại lượng của thê tử, là sự vô tình lạnh lùng được che dấu! Nguyên lai Vương phi là người như vậy, trong lòng đã có tính toán, vậy sau này mình nên đề phòng một chút, phải đối đãi với nàng thật tốt.
Nhi tử cũng phải mời sư phó dạy bảo cho tốt, không thể để nàng làm sai lệch.
Đoan Vương phi cảm giác mình nói khô nước miếng, tất cả con bài chưa lật đều đã lật ra, dù sao cũng nên kéo về được trượng phu chứ? Nàng im lặng không nói rót một ly trà, dừng lại một lát, mới lại hỏi: "Vương Gia xem ngày kia được không? Mấy ngày nay chúng ta cần vào cung, chỉ sợ không rãnh, sau đó đến mùng năm, mùng sáu, ta sẽ phái người đi đón Tiểu Loan trở về."
Tiêu Đạc lắc đầu, "Không cần."
Là ý gì?! Sắc mặt Đoan Vương phi lập tức trắng bệch, chẳng lẽ mình nói lâu như vậy, vừa lôi lại tình cũ, vừa khóc lóc sướt mướt, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng đem ra. Cứ như vậy, vẫn không đổi về được sự tha thứ của trượng phu? Hắn cứ để biểu muội ở lại Phượng gia, tiếp tục đánh vào mặt mình? Hắn..., cứ hận như vậy?
Còn mười năm tình cảm phu thê đâu? Không thèm để ý chút nào.
"Chuyện của Tiểu Loan, ngươi mặc kệ đi." Tiêu Đạc lập tức ra kết luận, vỗ bàn, sau đó nói: "Quan trọng nhất trước mắt là ngươi cứ lo dưỡng tốt thân thể, chiếu cố tốt nhi tử, còn chuyện khác, đừng nghĩ đến cho hao tổn tinh thần."
Đoan Vương phi không cam lòng, lại càng thương tâm, "Vương Gia, ngay cả một chút thể diện ngươi cũng không giữ cho ta sao?"
Vốn là Tiêu Đạc đã nhịn xuống sự tức giận, bỗng chốc xông thẳng lên.
Hắn cười lạnh, "Thể diện? Tình cảm? Lúc ngươi và mẫu thân ngươi nháo ầm ĩ, có từng nghĩ tới tình cảm phu thê của chúng ta? Có từng nghĩ tới thể diện của bổn vương? Còn có lần trước Tiểu Loan vì cứu ngươi, thắt lưng cũng bị gãy." Hắn chất vấn: "Ngươi không nói với mẫu thân ngươi sao? Bà ta cũng không hiểu được cái này gọi là tình cảm à?"
"Không, không phải." Sắc mặt Đoan Vương phi vừa đỏ vừa trắng, hết trắng rồi đỏ, cảm giác khí sắp không thở kịp.
Kiên nhẫn của Tiêu Đạc đã bị nàng ta mài hết.
Vốn còn muốn cho mọi người giữ lại mặt mũi, chính thê là người gây sự, cũng lười xen vào nữa.
Hắn lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, chỉ cần ngươi không gây chuyện nữa, bổn vương sẽ bảo đảm vị trí Đoan Vương phi của ngươi một ngày, cũng bảo đảm vị trí Thế tử của nhi tử." Lời nói xoay chuyển, "Nhưng, có một số việc không có lần sau nữa rồi."
Ý là, sau này không cần nói đến tình cảm, chỉ nói danh phận.
"Vương Gia." Lần này Đoan Vương phi thực sự thương tâm, khóc ròng nói: "Vương Gia, chỉ vì ta sai lầm một lần, suốt đời ngươi cũng không chịu tha thứ cho ta sao?" Nước mắt của nàng nhỏ xuống, nức nở nói: "Tình cảm phu thê mười năm, ngươi nên..., ngươi liền không cho ta một cơ hội duy nhất để sửa đổi sao?"
Mười năm khổ tâm vun đắp tình cảm phu thê, hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trong lòng Tiêu Đạc phẫn nộ còn nhiều hơn Vương phi!
Một khi lớp kiếng đã bị vỡ, sẽ không bao giờ phục hồi như cũ.
Lúc trước hai người thành thân, cũng còn rất trẻ tuổi.
So với một tiểu thư, Đoan Vương phi càng thành thục ổn trọng, nhưng Tiêu Đạc vẫn là một tiểu tử ngây ngô, tình cảm có chút mơ hồ, đối với sự thoả đáng của chính thê rất hài lòng. Đặc biệt sau khi phân phủ, nàng tự mình trông nom đâu vào đấy, xử lý Vương phủ gọn gàng ngăn nắp, chỉ cảm thấy, cái gọi là hiền thê chính là như vậy.
Mặc dù Đoan Vương phi không phải tuyệt sắc, nhưng cũng thượng thừa, có một loại ý vị dịu dàng hào phóng.
Tiêu Đạc ít nhiều cũng có thích nàng.
Chỉ là cái loại thích này, rất đơn giản, cực kỳ ngây ngô, nàng rất tốt là một thê tử tốt, đáng được thích. Đoan Vương Điện hạ ngây ngô cũng từng ảo tưởng đến việc kiêm điệp* tình thâm, tuy nói ở chung cùng Vương phi, cảm tình nhàn nhạt giống như nước ấm, nhưng hắn cho rằng nên là như vậy, cảm tình của mình và Vương phi thật là tốt.
* một loài chim chắp liền cánh vào với nhau mới bay được.
Rồi sau đó, từ từ lớn lên, cảm tình của Đoan Vương Điện hạ cũng từ từ không còn thuần túy.
Hắn không còn nghĩ đến kiêm điệp tình thâm, liền chỉ cần phu thê tôn trọng nhau. Mà hắn cũng cố gắng làm như vậy, vì giữ gìn tình cảm phu thê, giữ gìn thể diện của chính thê, cứ thế đè nặng cơ thiếp mười năm không cho sinh con.
Vì con nối dòng, Tưởng Cung Tần đã từng cho hắn không ít áp lực.
Đặc biệt là, mắt thấy các ca ca một người tiếp một người có thêm nhi tử, dưới gối hắn lại trống không, trong lòng làm sao có thể không nôn nóng chút nào chứ? Nhưng hắn cảm thấy nam nhân phải có dáng vẻ của nam nhân, chưa từng khiến chính thê thấy áp lực, ngược lại còn an ủi nàng, làm cho nàng yên tâm bớt suy nghĩ mà sinh dưỡng cho tốt.
Để tay lên ngực tự hỏi, tự nhận mình cũng coi như là một trượng phu tốt.
Chỉ có như vậy, bản thân mình cố gắng vun đắp tình cảm phu thê mười năm, chính mình vì Vương phi thừa nhận áp lực mười năm, nàng ta yên tâm thoải mái hưởng thụ, sau đó lại hung hăng tặng mình một bạt tai!
Nói cái gì mà không biết chuyện này nọ? Nếu nàng chưa từng oán giận Tiểu Loan với mẫu thân, Mục phu nhân làm sao lại điên cuồng như vậy? Nếu nàng một lòng bảo hộ chính mình, giữ gìn phủ Đoan Vương, thì đã không khiến tình hình không xong như thế!
Ha ha, sau khi chân tâm bị giẫm đạp.
Chẳng lẽ còn chắp tay đưa lên? Cho người khác thêm một lần cơ hội để thương tổn mình? Cái gọi là cơ hội, một lần cũng đã đủ rồi, thời gian mười năm cũng quá nhiều rồi.
Tiêu Đạc lành lạnh nói: "Thê tử, ta đã cho ngươi cơ hội rồi."
---- cho ngươi địa vị chính thê là cơ hội cuối cùng.