Con Dâu Hoàng Gia

Chương 70: Nhân tâm kế



Hôm nay là mùng hai, theo lệ cũ nữ nhi đều phải về thăm nhà.

Mục phu nhân vì có nữ nhi đã xuất giá, cho nên không cần trở lại Phượng gia, mà đang ở Mục gia, chờ ba nữ nhi cùng trở về. Đáng tiếc nhị nữ nhi và tiểu nữ nhi đều đến rồi, đại nữ nhi lại không tới. Người của phủ Đoan Vương đưa tới hạ lễ, sau đó thay chủ mẫu tạ lỗi, "Hôm qua Túc Vương phi té xỉu trong cung, Vương phi giúp đỡ chiếu cố bận rộn, nên có hơi mệt, không được nghỉ ngơi tốt cả đêm, sáng sớm còn đau đầu, cho nên hôm nay không tới được."

Trong lòng Mục phu nhân rất thất vọng.

Bà biết rõ, nữ nhi là đang giận mình.

Kỳ thật Đoan Vương phi không giận nhiều như vậy, lại càng không thích giận dỗi. Đầu năm nay nàng không trở về nhà mẹ đẻ, chẳng qua là tỏ thái độ với Tiêu Đạc, cho thấy bản thân mình nghe lời hắn, ý rằng sau này sẽ phân rõ ranh giới với mẫu thân.

Mục Nhu Gia thấy mẫu thân thất vọng, vội vàng an ủi: "Mẫu thân, nếu thân thể đại tỷ không khoẻ, qua hôm nay, chúng ta đến Vương phủ thăm đại tỷ là được rồi."

Nàng ta nghĩ quá ngây thơ, Mục phu nhân lại cao hứng không nổi.

Trượng phu nói, "Trừ bỏ ngày lễ ngày tết, trừ bỏ sinh thần chúc thọ, không có chuyện gì không cho phép đi đến phủ Đoan Vương quấy rối!" Còn nhắc lại lời của cha chồng, "Không nói cái khác, chẳng lẽ bà muốn ta bỏ đi tước vị Phụ Quốc Công? Bà có còn muốn làm Phụ Quốc phu nhân hay không? Nếu không muốn làm, bà liền có thể thoải mái đi mà ầm ĩ!"

Mục phu nhân bây giờ là trái cà héo, cây đậu đũa bị phơi nắng ỉu xìu.

Ca ca ở Phượng gia không hướng về mình, Nghi Tần nương nương trong cung không ủng hộ mình, cha chồng tạo áp lực, trượng phu đe dọa, nhóm người chị em dâu và mẹ chồng lại càng vui vẻ chế giễu, chỉ mong sao mình bị té ngã!

Thậm chí..., ngay cả đại nữ nhi cũng ghét bỏ mình rồi.

Mục phu nhân càng nghĩ càng bực tức, càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được đỏ mắt lên, oán giận nói: "Ta đây đã tạo ra nghiệt gì? Đau khổ cay đắng vì các ngươi, ra tiền ra sức, đến cuối cùng trong ngoài đều không phải người!"

Mục Nhu Gia nghe ra khác thường, nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân, người nói..., chuyện xảy ra gần đây ở phủ Đoan Vương là người..." Nhớ tới lời nói của Phượng Thế Đạt, rất muốn không tin, lại không thể không tin, "Mẫu thân!" Nàng nóng nảy, "Sao người có thể tạo thêm phiền phức cho đại tỷ như vậy chứ?"

"Ta tạo thêm phiền phức?!" Mục phu nhân cất cao giọng.

Tâm tình Mục Nhu Gia phức tạp, oán giận nói: "Vốn con còn nghĩ, bệnh của đại tỷ không tốt, cho nên mới bị Mục ma ma che mắt. Con thật không nghĩ tới, mẫu thân..." Không nhịn được dậm chân, "Mục ma ma là nô tài thì cũng thôi đi, mẫu thân còn nhúng tay vào trong đó, không phải gây khó khăn cho Mục gia và phủ Đoan Vương sao? Khó trách Đoan Vương tức giận như vậy."

Tiêu Đạc là vì tỷ tỷ cùng Mục gia mới tức giận, cho nên mới cố ý đối tốt với Tiểu Loan để tỷ tỷ khó chịu? Tiểu Loan mới vào phủ không bao lâu, sao so được với tình cảm phu thê mười năm giữa tỷ tỷ và Đoan Vương?

Nghĩ như thế, cơn giận trong lòng an định không ít.

Người nha, đều mong muốn suy nghĩ đến phương diện tốt, ngóng trông mọi thứ theo phương hướng có lợi của mình mà phát triển.

"Đại tỷ của con bị bệnh, ta sao có thể mặc kệ nó chứ?" Trong lòng Mục phu nhân căm giận bất bình, lại nói: "Đoan Vương tức giận? Lòng của Đoan Vương đã sớm bị hồ ly tinh câu mất rồi, có thèm quản chết sống của thê tử? Nói tới thì, còn không phải đều do Đoan Vương bất công, nếu hắn thật suy nghĩ vì thê tử và tiểu Quận Vương, vì sao không thể để cho thiếp thất ở bên ngoài ngốc vài năm? Đến khi tiểu Quận Vương trưởng thành, đón hồ ly tinh kia của Phượng gia trở về, cũng không làm chậm trễ hắn."

"Xì", Quảng Xương Hầu phu nhân bên cạnh cười ra tiếng.

Mục phu nhân quay đầu nhìn về phía nhị nữ nhi, "Ngươi cười cái gì?"

"Con cười mẫu thân đang nói chuyện tức cười." Trong số ba tỷ muội, Quảng Xương Hầu phu nhân là mờ nhạt nhất, không đoan trang đại khí bằng tỷ tỷ, không xinh đẹp đáng yêu bằng muội muội, gả đi cũng thường thường. Hầu phu nhân nghe rất có dáng vẻ, nhưng Quảng Xương Hầu là con cháu huynh đệ khai quốc, huyết thống xa, hơn nữa không có bản lĩnh cả văn lẫn vỏ, chẳng qua chỉ là một hư danh thôi.

Trên thực tế, còn không vẻ vang bằng Mục Nhu Gia Nhị nãi nãi phủ Phượng Quốc Công.

Từ nhỏ nàng ta không có sự sủng ái của cha mẹ, mẫu thân cũng bình thường, cho nên tuy cùng tỷ tỷ muội muội là chung một mẹ, nhưng không thân thiết, quan hệ với mẫu thân cũng xa cách.

Lúc này cười đến xinh đẹp lộng lẫy, hổn hển nói: "Mẫu thân thật đúng là nghĩ việc quá sức tốt đẹp."

Mục phu nhân buồn bực hỏi: "Ta làm sao lại nghĩ việc quá sức tốt đẹp?"

Quảng Xương Hầu phu nhân cười nói: "Mẫu thân nghĩ xem, giả sử Nhu Gia đi làm Trắc phi cho Túc Vương Điện hạ, người có thể bởi vì Túc Vương phi sinh ra con trai trưởng, khiến Nhu Gia ở bên ngoài khó chịu vài năm không hồi phủ? Tiểu Loan biểu muội cũng không phải choáng đầu, làm sao có thể cam tâm tình nguyện ở bên ngoài? Đoan Vương cũng không phải hòa thượng, làm sao có thể bỏ giai nhân tuyệt sắc để đó không dùng?" Cầm khăn, tỉ mỉ lau khóe miệng một chút, "Mẫu thân nói đi, đây không phải là chuyện rất tức cười sao?"

"Ngươi, ngươi ngươi..." Mục phu nhân bị nhị nữ nhi hỏi đến không nói được, lại tức giận, đập tay lên bàn khiến ly trà bật lên lách cách, "Rốt cuộc ngươi là họ Mục, hay họ Phượng? Tóm lại ngươi muốn hướng về người nào?!"

"Thật sao?" Quảng Xương Hầu phu nhân cười lạnh, "Ba năm đầu lúc ta không có con nối dòng, chẳng qua mẫu thân chỉ đưa qua ít chút thuốc, sao không thấy suy nghĩ cho ta?" Nàng giống như chất vấn: "Đến cùng thì ta có phải nữ nhi của mẫu thân hay không?"

"Ngươi đúng là bị mỡ heo làm tâm trí mê muội!" Mục phu nhân giơ tay cho một cái tát, đánh vào trên cánh tay của nữ nhi, "Ba năm ngươi không con nối dòng, tỷ tỷ ngươi mười năm không có sinh con, có thể giống nhau sao? Hơn nữa, nàng là Đoan Vương phi..."

"Đúng nha." Quảng Xương Hầu phu nhân châm biếm ngắt lời, "Nàng là Đoan Vương phi, là Vương phi nương nương được thú nhận trên hương án, ta tính là gì? Một Hầu phu nhân không có địa vị, còn là người sa cơ thất thế! Chỉ tiếc, ta không có một mẫu thân tốt, năm đó không tìm cho một mối hôn sự tốt!" Phẩy tay áo một cái, cứ như vậy đi ra ngoài.

"Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!" Mục phu nhân chỉ ra ngoài cửa, tức giận nói: "Làm sao ta lại sinh ra ngươi một tên nghiệp chướng như vậy?!"

Quảng Xương Hầu ở ngoài cửa cười lạnh, ném lại một câu, "Vậy lúc trước người nên bóp chết ta đi!"

Mục phu nhân bị nữ nhi làm tức giận đến toàn thân phát run, thiếu chút nữa bị tức chết rồi.

"Mẫu thân, người bớt giận." Mục Nhu Gia bưng nước trà qua, khuyên nhủ: "Tính tình của Nhị tỷ luôn quái gở, thích tranh cãi với người, thích châm chọc, người đừng vì tỷ ấy mà tức giận."

"Loảng xoảng!" Mục phu nhân giơ tay ném ly trà bể nát, nước trà bắn tung tóe lên y phục.

******

Tiêu Đạc vội vàng bận rộn, việc trên triều đình, công khanh Hào Môn, quan viên cấp dưới, bận đến mùng sáu mới xong, nhưng cũng không phải thật sự xong, chỉ là có chút thời gian thở dốc mà thôi.

Chẳng qua dù sao cũng có thời gian thở dốc, lúc này, đương nhiên muốn đi Vọng Tinh Bão Nguyệt Các rồi.

"Mấy ngày nay nàng cảm thấy thế nào?" Tiêu Đạc quan tâm hỏi.

"Rất tốt." Phượng Loan là nói thật, không biết tại làm sao, kiếp trước lúc mang thai đứa bé vẫn luôn không khỏe, cũng không muốn ăn, mà có ăn cũng ăn không vô, kiếp này trái lại không có cảm giác gì. Trừ miệng thèm ăn, còn thích ăn chua, buổi sáng có hơi nóng ruột, cái khác cơ bản đều bình thường không có gì khác biệt.

Trong lòng nàng khẽ động, chẳng lẽ lúc trước bên người có thứ không sạch sẽ?

"Không phải nói rất tốt sao còn thất thần?" Tiêu Đạc cười cười, trêu ghẹo nàng, "Người ta nói sinh con sẽ ngốc ba năm, nàng còn chưa sinh, lại trở nên ngốc rồi."

"Chàng mới ngốc đó." Phượng Loan đấm hắn, sau đó nhớ tới việc đứng đắn, "Đúng rồi, ta muốn xin Vương Gia giúp một chuyện."

"Giúp?" Tiêu Đạc nhíu mày, "Nàng cứ nói, chứ có cái gì giúp hay không chứ." Nữ nhân của mình có việc, bản thân mình ra mặt đó là nghĩa vụ, không cần phải nói giúp đỡ như vậy.

Phượng Loan vân vê khăn thêu, nũng nịu nhát gan nói, "Vậy chàng đáp ứng trước với ta, không được tức giận."

Tiêu Đạc kinh ngạc nói: "Ta vì sao phải tức giận? Nói đi."

"Ta muốn chàng giúp ta chăm sóc Đa Đa."

Tiêu Đạc lập tức "tức giận".

"Chàng xem chàng, đã đáp ứng còn tức giận." Phượng Loan kéo tay áo của hắn làm nũng, "Mẫu thân nói, ta đây là lần đầu hoài thai, thân thể yếu ớt, sợ bị mèo con chó con cào trúng. Thật ra ném Đa Đa cho đám nha hoàn, ta lại lo lắng, tốt xấu gì cũng là lễ vật chàng tặng cho ta, kêu người chăm sóc cho tốt là được rồi."

Tiêu Đạc rõ ràng không thích bản thân mình tranh thủ tình cảm cùng Đa Đa, nhíu nhíu mày, "Bổn vương cũng không rảnh, giao cho ta, còn không phải cũng để bọn nha hoàn chăm sóc, có gì khác biệt?"

"Không giống nhau." Phượng Loan rúc vào trong lòng hắn, nho nhỏ nói thầm, "Kỳ thật, kỳ thật..., ta sợ mình trong thời gian dài không ở Vương phủ, chàng sẽ quên ta. Cho nên, muốn để chàng ôm Đa Đa đến thư phòng nuôi, nếu như vậy, mỗi ngày chàng nhìn thấy Đa Đa, sau đó mỗi ngày đều nhớ tới ta."

Tiêu Đạc "xuy" cười, "Hóa ra là một cái mưu ma chước quỷ như vậy." Ngẩng đầu, nhẹ nhàng đong đưa, "Nàng không lo Đa Đa chọc ta tức giận, ta buồn bực, bắt nó làm lẩu thịt cầy?"

Phượng Loan cười nói: "Sẽ không đâu, chàng đại nhân đại lượng, sao có thể so đo cùng một con chó chứ? Hơn nữa, Đa Đa rất biết điều, lại không gây chuyện, chàng chỉ cần xem nó là một vật biết đi đường thôi." Càng lúc càng dính sát, ôm cổ của hắn, hôn loạn khắp nơi trên mặt hắn, "Thấy Đa Đa, tốt xấu gì chàng cũng sẽ không quên ta."

---- đây chính là lời thật lòng.

Bởi vì kiếp trước mình oán hận hắn là không giả, nhưng kiếp này làm Trắc phi của hắn, mang thai con của hắn, đương nhiên muốn cố gắng dành một phần sủng ái. Nếu bị vắng vẻ hoặc bị quên đi, đến khi mình trở về phủ Đoan Vương sẽ gặp khó khăn, càng không cần phải nói điều tra chân tướng việc ở kiếp trước.

Tiêu Đạc hơi do dự, muốn vì mặt mũi của đứa bé mà đáp ứng, lại bị nàng hôn đến thoải mái, cho nên chỉ ra vẻ nghiêm mặt bộ dáng không tình nguyện. Trong lòng hắn âm thầm vui vẻ hưởng thụ, dễ chịu, dễ chịu, cũng không thể quá sảng khoái.

Cúi đầu xuống, phía dưới đã sắp dựng lên lều trại.

Hắn oán hận nói: "Được rồi, đừng chọc ta đến phát hỏa." Cách xa nàng một chút, cầm ly trà lên mạnh mẽ uống vài ngụm, vừa bực mình vừa buồn cười, "Được được được, ta cho người ôm Đa Đa qua."

Không thích là không thích, nhưng còn không đến mức nhàm chán đến thật sự gây khó dễ cho một con chó.

Dù sao có bọn nha hoàn trông nom, mình cứ mặc kệ, để Kiều Kiều an tâm dưỡng thai là tốt rồi, miễn cho cả ngày nàng cứ nghĩ ngợi lung tung, cho là mình sẽ quên nàng. Nghĩ đến đây, buồn cười nhìn nàng, "Bé ngốc, cứ thích suy nghĩ vớ vẩn, bổn vương làm sao có thể quên nàng?"

Phượng Loan vui tươi hớn hở nói: "Không phải là ta lo lắng sao."

Đương nhiên biết rõ, lúc này hắn không thể quên được mình. Dù sao trong bụng mình còn có mầm móng của hắn, cốt nhục của hắn, nhưng cái gọi là người đi trà lạnh, đương nhiên vẫn có, mỗi ngày nhắc nhở hắn nhớ tới mình thì càng tốt.

Tính toán càng sâu, tâm huyết và tinh lực bỏ ra càng nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.