Qua ngày mười lăm tháng giêng, qua tết Nguyên Tiêu, một năm mới chính thức bắt đầu.
Phượng Loan ở Vọng Tinh Bão Nguyệt Các cực kỳ vừa lòng, trừ bỏ bởi vì mang
thai có hơi nóng ruột, cái khác đều đắc ý, hiện nay chính là một lần nữa trở lại thời gian tốt đẹp nhất của một cô nương.
Chân thị mỗi
ngày đều qua đây, chăm sóc cho thai phụ, làm các loại điều dưỡng cho nữ
nhi. Bởi vì mang thai có rất nhiều thứ này đó cần phải kiêng kị, cho nên càng thêm tận tâm, giao cho nha hoàn bên người thì lo lắng, nên cần
phải tự thân tự lực làm mọi chuyện.
Phượng Loan sống lại một đời, thu hoạch lớn nhất đó là cải thiện quan hệ với mẫu thân.
Có một số việc đã nghĩ thông suốt liền tốt hơn.
Mà hiện nay, Chân thị đang tỉ mỉ dặn dò, “Có người nôn oẹ sẽ dễ bị phù
thủng, còn có người bị nổi ban đỏ.” Chỉ nữ nhi, “Trừ bỏ cái bụng của con có vẻ lớn, những cái khác nghìn vạn lần đều không cho có, tuyệt đối
không thể để bản thân mình biến thành bà già mặt vàng!”
Những mẫu thân khác dạy con gái, đại để đều là cầm kỳ thư họa, nữ công. Chân thị
đối với mấy cái này không quá để ý, chỉ yêu cầu nữ nhi học lướt qua, bà
thường nói, “Chưa từng nghe nói qua, người nam nhân nào vì nữ nhân làm
thêu thùa giỏi mà yêu cả đời hết, ngay cả là cầm kỳ thư họa, chỉ cần học đòi văn vẻ là đủ rồi.”
Bà dạy nữ nhi, là bảo dưỡng, cách ăn mặc, ý nghĩa của nữ nhân.
Đặc biệt làm như thế nào để bắt lấy lòng nam nhân,... và người.
Nếu nói Chân thị có vẻ nhìn thế tục bằng nửa con mắt, bà có tư thái tao
nhã, không chút để ý cười nói: “Nam nhân bắt nữ nhân chúng ta làm trò
vui, đặc biệt không biết, ta nhìn bọn họ cũng chỉ là một thứ đồ chơi.”
Tuỳ tiện tươi cười, tựa như trăm hoa nở rộ, xinh đẹp rung động lòng
người, “Không cho chút ngon ngọt, bọn họ làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời.”
Nếu là kiếp trước, Phượng Loan khẳng định sẽ chê bai lời nói của mẫu thân là cuồng vọng ngang ngạnh.
Kiếp này sao, nghe xong chỉ mỉm cười.
Cười xong, lại vẫn cảm thấy lời nói như vậy có chút đạo lý.
Lúc này hai mẹ con đang thảo luận việc bảo dưỡng, nha hoàn bên ngoài bẩm báo: “Nhị nãi nãi tới.”
Chân thị ngưng lời nói, sau đó hỏi nữ nhi, “Lần trước Nhu Gia đã nói gì với
con vậy?” Hơi có chút không vui, “Nếu nó mang Đoan Vương phi ra để
khuyên con, làm phiền con, con cứ mặc kệ nó, để ta kêu người đuổi ra
ngoài.”
“Không cần đâu.” Phượng Loan nghĩ nghĩ, “Hôm mùng hai,
không phải Nhu Gia đã về nhà mẹ đẻ sao? Không chừng Mục phu nhân nói gì
đó, có lẽ có điều muốn hỏi.” Nhìn về phía mẫu thân, “Hôm nay mẫu thân ở
đây, nếu thật khiến con khó xử không dễ nói chuyện, vừa lúc thay con
ngăn lại. Miễn cho hôm nay kiếm cớ không gặp, hôm khác nàng ta lại tới.”
Trong lòng suy đoán, cuộc nói chuyện hôm nay e rằng hẳn không vui vẻ gì.
Nhưng ngoài ý muốn là, Mục Nhu Gia bị nha hoàn cản lại đứng ngoài cửa thật
lâu, khi tiến vào cũng không có tức giận. Nàng ta cúi chào Chân thị,
”Nhị thẩm tốt.” Sau đó sắc mặt hơi ửng đỏ, “Tiểu Loan, ta là tới muốn
xin lỗi ngươi.”
Tâm tư Phượng Loan xoay chuyển rất nhanh, nói xin lỗi là là ý gì? Trong lòng cảm thấy là lạ, nhưng vẫn mỉm cười, “Đừng
nói như vậy, ngươi ngồi xuống rồi hẵng nói.” Ngoắc Bảo Châu, “Lại lấy
cái gối dựa qua đây.”
Mục Nhu Gia nhận gối dựa, lại gần, sau đó
bưng ly trà nhẹ nhàng thổi, “Tiểu Loan...” Nàng ta cúi đầu, vẻ mặt áy
náy, “Mấy ngày hôm trước là ta không biết rõ tình huống, ta cho rằng..., đều do lão nô tài Mục ma ma kia tự tiện quyết định, tỷ tỷ lại đang mang bệnh, cho nên mới nhất thời bị mê hoặc, khiến ngươi bị ủy khuất.”
Nàng ta đỏ mặt, “Ta lại không biết, thì ra trong chuyện này còn có mẫu thân làm xáo trộn.”
Phượng Loan mỉm cười, “Không cần phải nói vậy, đều qua hết rồi.”
Nói cũng không có tác dụng gì, chẳng qua chỉ khiến hai bên đều xấu hổ thôi.
“Ngươi để cho ta nói xong!” Mục Nhu Gia quýnh quáng, ngẩng đầu nhìn, lại tiếp
tục rũ mắt xuống, “Ta đã khuyên mẫu thân, chuyện này thật sự là bà đã
nghĩ quá nhiều rồi. Mục gia cùng Phượng gia vốn là quan hệ thông gia,
ngươi là biểu muội của ta và tỷ tỷ, tính tình dịu dàng, dù sao ngươi đi
phủ Đoan Vương so với người khác càng tốt hơn, không có gì để mà lo
lắng.”
So với người khác tốt hơn? Trong lòng Phượng Loan dần dần cảm thấy càng quái dị.
Thanh âm của Mục Nhu Gia có phần nghẹn ngào, “Mẫu thân quá đa tâm, nghĩ rằng
muốn đại tỷ sau khi sinh con được tĩnh dưỡng thật tốt, cho nên, cho nên
mới làm chuyện sai lầm này, Tiểu Loan...” Nàng ta ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, “Nể mặt ta, ngươi đừng tức giận với mẫu thân của ta, ta đã khuyên bà, sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa đâu.”
Phượng Loan cười nói: “Xem ngươi nói lời này quá trầm trọng rồi.” Âm thầm nhéo nhéo tay của mẫu thân, ý bảo không cần nói vào, “Bất kể nói thế nào,
mẫu thân ngươi cũng là cô cô ruột thịt của ta. Bởi vì sau khi biểu tỷ
sinh con tổn thương thân thể và khí lực, tiểu Quận Vương còn nhỏ, cô cô
nghe Mục ma ma xúi giục, có chút bận tâm, cũng là khó tránh khỏi.”
Đem hết sai lầm đổ lên người Mục ma ma.
Mục Nhu Gia vội vàng nói tiếp, “Đúng, đúng, đều là cẩu nô tài Mục ma ma
đáng hận! Xúi giục chủ tử, dám quyết định làm loạn sau lưng chủ tử, xứng đáng bị đánh chết! Mẫu thân và tỷ tỷ đều bị bà ta che mắt.”
Chân thị ở bên cạnh hơi cong môi, có chút châm chọc.
May mà Mục Nhu Gia chỉ lo nhìn chằm chằm vào Phượng Loan, nên không có để ý.
Nàng ta tiếp tục nói: “Vốn là ta còn tưởng, chỉ là Mục ma ma xúi giục chủ tử mới gây ra nhiễu loạn, Tiểu Loan tức giận, cho nên giận dỗi ở nhà mẹ đẻ không chịu trở về. Sau đó mới biết được nguyên nhân bên trong, Tiểu
Loan..., thực xin lỗi, chuyện này đã khiến ngươi chịu ủy khuất, là ta đã hiểu lầm ngươi.”
Hai mắt Phượng Loan sáng trong như nước lưu chuyển, cười yếu ớt nói: “Được rồi, chuyện quá khứ thì nên cho đi qua đi.”
Dù đã là người của hai thế giới, dù kiếp trước tách biệt mười năm với Nhu
Gia, tính tình của nàng ta vẫn như cũ rất rõ ràng, ---- ủy khuất cầu
toàn và đáng thương tội nghiệp của Nhu Gia hôm nay, quá khác thường rồi.
Dưới tình huống bình thường, nàng ta hẳn nên hùng hùng hổ hổ chạy đến tìm
mình, hét lên: “Lúc trước là ta đã hiểu lầm ngươi, trở về kêu người làm
mấy bộ đồ trang sức, mấy bộ xiêm y mới bồi thường, uh`m..., đừng giận ta có được hay không? Tiểu Loan, nếu không ngươi đánh ta vài cái...”
Hẳn là tương tự như vậy mới đúng a.
Mục Nhu Gia thở dài, lại nói: “Không nói cái khác, hiện tại ngươi vẫn thay
tỷ tỷ và tiểu Quận Vương cản một tai họa, đổi thành người khác, làm sao
chịu bảo vệ tỷ tỷ chứ? Không chừng còn ngầm đẩy tỷ tỷ một cái nữa.” Nàng ta nở nụ cười, mắt cong cong, “Cho nên, Tiểu Loan là người tốt nhất.”
Phượng Loan chỉ hơi hơi mỉm cười, nhìn nàng ta.
“Ngươi đừng tức giận.” Mục Nhu Gia mềm giọng nói: “Ta xin lỗi ngươi, cũng thay mẫu thân cùng tỷ tỷ xin lỗi ngươi, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua, sau này chúng ta vẫn giống như trước đây.”
“Được...” Phượng Loan kéo dài giọng, khẽ véo nhẹ cằm nàng ta, “Để ta nhéo ngươi trút giận.”
“Ui, ui!” Mục Nhu Gia khoa trương kêu lên, “Đau quá!” Sau đó hi hi ha ha
cười đùa một trận, đề tài chuyển thành bình thường, gần đây lưu hành một loại vải có nhiều dạng hoa văn, lại hỏi Chân thị có gì mới mẻ không,
tóm lại chỉ một ít việc nhà mà kéo dài thật lâu, giống như..., thật sự
tựa như trước đây.
Phượng Loan nửa nằm nửa ngồi trên giường mỹ nhân, nhàn nhã, nói chuyện cùng nàng ta.
Trôi qua hơn nữa buổi sáng, Mục Nhu Gia mới cười nói: “Bất tri bất giác cũng sắp giữa trưa, ta nên trở về rồi.” Xong tựa như nàng ta nhớ tới cái gì, “Ai nha, ta mang cho ngươi cái này mà quên đem vào.” Bấy giờ mới gọi
nha hoàn, bưng một cái hộp sơn màu hồng khắc hoa đi vào, “Đây là quả mơ
ngâm ta mang từ Mục gia về, chua chua ngọt ngọt, hơn nữa đặc biệt cứng
mềm vừa đủ dễ nhai, mới lấy một hộp cho ngươi.”
Phượng Loan cười cười, “Cám ơn nha.”
“Ừm, ta cũng lại muốn ăn nữa đấy.” Mục Nhu Gia như là thập phần thèm ăn, vừa giống như quả mơ này ăn cực kỳ ngon, lập tức mở ra, một hộp đầy quả mơ
đen tuyền, tự mình lấy ra nếm tại chỗ, “Ưm, mùi vị thật không sai.” Nàng ta cực kỳ tự nhiên lấy một quả đưa tới, “Tiểu Loan, ngươi cũng nếm thử
đi.”
Chân thị lập tức biến sắc.
Vừa muốn mở miệng, Phượng Loan chặn lại mẫu thân, khẽ cười nói: “Nhu Gia, ngươi không cần thăm dò.”
Tay Mục Nhu Gia dừng giữa không trung, ánh mắt lóe lên.
Phượng Loan cười yếu ớt nói: “Ta mang thai rồi.”
Chuyện này, không thể nào cứ dấu diếm được Đoan Vương phi. Hôm nay Mục Nhu Gia vòng vo cả nửa ngày, đơn giản là muốn tìm hiểu tin tức này, ---- nếu
mình mang thai, chắc chắn sẽ không nguyện ý ăn đồ này nọ của Mục gia.
Tay Mục Nhu Gia chậm rãi buông xuống.
Nàng ta không nói gì, lần này đến phiên Phượng Loan từ từ nói chuyện, “Ta
mang thai, thái y đã chẩn đoán chính xác.” Với lại Tiêu Đạc vẫn thận
trọng để đạt được mục đích, bảo người ghi lại, “Sở dĩ vẫn chưa trở về,
cũng không nói, là vì còn chưa đủ ba tháng, cho nên muốn cẩn thận một
chút.”
Chân thị chán ghét khiển trách, “Đem đống quả mơ này ném hết đi cho ta!”
“Ngươi, các ngươi...” Mục Nhu Gia tức giận đứng lên, chỉ vào mẹ con Phượng
Loan, thiên ngôn vạn ngữ đều cùng hiện ra, nhưng không biết nên nói cái
gì trước, “Tốt, rất tốt!” Nàng ta liên tục gật đầu, “Các ngươi rất tốt!”
Trong lòng Phượng Loan biết rõ, xem như tình bằng hữu triệt để đi đến kết thúc.
Trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, buồn bả, đáng tiếc, còn có một chút khó chịu, ủy khuất, phẫn nộ và giải thoát.
“Nhu Gia.” Âm điệu của nàng bình thản như nước, phảng phất giống như dòng
suối nhỏ, “Ta và ngươi là bạn tốt từ nhỏ, chơi đùa cùng nhau, ngươi nên
hiểu tính của ta.” Vuốt vuốt sợi tóc, “Lúc trước ta làm sao tiến vào phủ Đoan Vương, ngươi cũng rõ ràng, không phải ta khóc lóc gấp gáp muốn gả
đi, mà là không còn cách nào. Sau khi ta vào phủ, tự nhận tuân theo quy
củ, không hề vượt quá, thậm chí còn vì Vương phi và tiểu Quận Vương bị
thương tổn, những thứ này trong lòng ngươi cũng biết rất rõ.”
Trên mặt Mục Nhu Gia thoắt đỏ, thoắt trắng, không thể bác bỏ.
Phượng Loan lại nói: “Ta cũng hiểu, ngươi sợ thân phận của ta uy hiếp tỷ tỷ
ruột thịt của ngươi, sợ ta ỷ vào Phượng gia, tạo thành uy hiếp cho địa
vị Vương phi của nàng ta.” Ánh mắt của nàng xa xôi lành lạnh, lời nói
xoay chuyển, “Nhưng những thứ này chỉ là hoặc giả, chứ không phải sự
thật! Ta cũng không có làm ra bất luận chuyện gì có lỗi với Vương phi!”
Nàng nhẹ cười, “Cũng không thể bởi vì lo lắng và hoài nghi, chơi ngáng chân trước chứ?”
“Há, không có sao?” Phượng Loan chặt đứt tình bạn, ngược lại nói chuyện càng thêm rõ ràng lưu loát, “Như vậy là mẫu thân của người nào xúi giục ở
sau lưng? Là nô tài của ai lén lút hành động? Nhất định phải bố trí ta
khắc tiểu Quận Vương, muốn đuổi ta ra khỏi Vương phủ! Đừng nói các ngươi không biết, một cơ thiếp bị khoác lên lời đồn đãi là khắc tinh của
Vương phủ, cuộc sống sau này lại có bao nhiêu gian nan?”
Mục Nhu
Gia tự biết đuối lý, phân bua: “Mẫu thân cũng là nhất thời nghĩ sai, lại nói chỉ muốn ngươi tạm thời tránh đi ba đến năm năm, cũng không phải cả đời không cho ngươi trở về.”
“Tại sao ta phải tránh đi?!” Phượng Loan cười lạnh, “Ta đã làm gì? Ta ra tay hại Vương phi? Hay ta âm thầm
tính toán tiểu Quận Vương? Các ngươi hoài nghi, cho nên liền muốn đuổi
ta ra ngoài.”
“Thân thể đại tỷ không khỏe nên mẫu thân lo lắng...”
“Ha ha.” Phượng Loan nghe vậy cười to, dung nhan sắc đẹp mê ly, duyên dáng
sắc bén, “Ta là thiên kim tiểu thư dòng chính của một phủ công khanh,
làm thiếp cho người ta, chẳng lẽ ta không lo lắng? Ta lo lắng cho hôn sự nghèo túng của mình bị người cười nhạo, ta còn lo lắng chủ mẫu không
dung được ta, cho nên..., ta cũng có thể làm gì đó với Vương phi và tiểu Quận Vương, để trấn an sự lo lắng của mình?”
Lời nói của nàng mang đầy khí phách, “Đây là cái gọi đạo lý của mấy người!”
“Không, không giống như vậy.” Mục Nhu Gia vừa nóng vừa giận, mặt đều đỏ lên,
nhưng không nói ra được bất đồng ở đâu, chỉ có thể vô lực giải thích,
”Đại tỷ là người rất tốt, sẽ không hại ngươi.”
Phượng Loan cười lạnh, “Như vậy chúng ta cũng rất tốt, sẽ không hại nàng ấy, xin nàng ấy hãy yên tâm!”
Mục Nhu Gia dậm chân, tức giận đến nói không ra lời, xoay người đi ra ngoài.
Chân thị ở sau lưng nàng cười vỗ tay, “Tốt, nói rất đúng!” Quay đầu nhìn về
phía nữ nhi, “Tiểu Loan, ta lại không biết con trở nên răng bén lưỡi
nhọn như vậy đó.” Khen: “Sảng khoái, thật sự sảng khoái!”
Nhưng
Phượng Loan yếu ớt thở dài, “Nếu sớm muộn gì cũng phải quyết liệt, hà
tất lôi kéo? Không bằng sớm một chút khiến mọi người đều rõ ràng.”