Chân thị nghiêm mặt, bất động, "Được rồi, nếu đã công khai tin tức, vậy thì dựa theo an bài trước đó mà đến thôi."
Phượng Loan gật đầu, "Được."
Một khi tin mang thai được công khai, không chỉ có tình bằng hữu của mình và Nhu Gia đi đến kết thúc, với Vương phi cũng không có cách nào sắm vai tỷ muội tốt. Nàng ta có lo lắng của nàng ta, mình tự nhiên có suy nghĩ của mình, huống hồ nữ nhân đều muốn bình an sinh con, có con kề bên người, mới có vốn liếng để nói đến mọi thứ sau này.
Thân phận của mình cùng vị trí, đã định trước, sớm muộn gì sẽ đứng ở phía đối lập với biểu tỷ.
----- không liên can đến đúng sai phải trái.
Hiện nay Đoan Vương phi đã nổi lòng nghi ngờ, nàng ta có muốn biết bản thân mình mang thai hay không cũng là có lý do, nhưng..., đại khái có thể quang minh chính đại kêu Nhu Gia tới hỏi, lén lút xem như cái gì? Mình là thiếp thất của Tiêu Đạc, cũng không phải ngoại thất, chẳng lẽ còn không thể mang thai? Nàng ta lén lút nghe xong tin tức, ý muốn như thế nào?
Phượng Loan khẽ cười.
A..., khói thuốc súng tràn ngập chiến trường đã mở màn.
Bởi vì đã sớm chuẩn bị kế hoạch, động tác của Chân thị rất nhanh, Mục Nhu Gia chân trước vừa mới xuất môn, sau lưng bà đã sai người đi mời thái y qua đây bắt mạch, ---- không tới nửa ngày, trên dưới Phượng phủ đều biết nhị cô nãi nãi* có thai.
* nhà mẹ gọi con gái đã lấy chồng
Trước khi trời tối, cả Kinh Thành đều biết Phượng Trắc phi mang thai.
Lần này thật rất náo nhiệt.
Đề tài bùng nổ thú vị! Vốn là lời đồn phủ Đoan Vương có chướng khí không may mắn, nhân cơ hội Phượng Trắc phi về nhà mẹ đẻ, cuối cùng tuyên bố người cầm tinh con thỏ có xung khắc với tiểu Quận Vương, trong đó bao gồm cả Phượng Trắc phi! Lại nói tiếp, Đoan Vương Điện hạ tự mình tìm đạo sĩ pháp lực càng cao cường, làm lễ cúng bái bảy ngày thật lớn, phá giải cái gọi là chướng khí cùng tà khí.
Theo lý mà nói, lúc này Phượng Trắc phi nên quay về Vương phủ rồi.
Người ta lại cứ không trở về, ở nhà mẹ đẻ ăn tết, lần này còn truyền ra tin nóng mang thai!
Tất cả mọi người nhìn ra được là một tuồng kịch lớn, cực kỳ náo nhiệt. Âm thầm ào ào suy đoán, rốt cuộc là Đoan Vương phi biết được Phượng Trắc phi mang thai, không thể chấp nhận, cho nên làm cho Phượng Trắc phi trốn chạy? Hay Phượng Trắc phi thông minh, biết mình mang thai không dám đối kháng cùng chủ mẫu, nên nhân cơ hội trốn? Chậc chậc, nước bên trong thật đúng là sâu nha.
Nhưng bất luận như thế nào, cái mũ không dung được người Đoan Vương phi mang được rất vững vàng, không thể lấy xuống. Mà khi tin tức Phượng Trắc phi có thai truyền tới, mặt của Vương phi càng rung động, ---- chủ mẫu dung không được cơ thiếp, nhưng cơ thiếp có thai, còn thanh thản ổn định trốn ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, sau này sinh ra con trai, vậy cũng thật là liên tục có trò hay!
Lại nói tiếp, cứ ba ngày hai bữa thì thái y đến Phượng phủ, bắt mạch, ghi lại, không một chút lơ là.
Sau khi Mục phu nhân biết được tin tức này, xỉu ngay tại chỗ vì tức giận.
Đại phòng phủ Lý Quốc Công rối loạn lộn xộn.
Mục Nhu Gia nằm trên gối đầu khóc, càng khóc càng thương tâm, người nào khuyên cũng không nghe, đuổi hết nha hoàn và nhũ mẫu ra ngoài, bản thân thì khóc đến không kịp thở, chăn ướt một mảng lớn.
Phượng Thế Ngọc thong thả bước vào phòng, nhíu nhíu mày.
Vài ngày trước, thê tử cư nhiên mang theo cái gì đó đi thăm dò bên đường muội, rõ là..., không biết nặng nhẹ! Trước đó mình cũng không biết đường muội mang thai, còn nghi ngờ sao nàng vẫn ở nhà mẹ đẻ, nhưng phụ thân có lệnh, không được hỏi, không được quản, vậy mình lười phải quản.
Không nghĩ tới, thê tử lại có thể lanh chanh láu táu như vậy!
Vạn nhất trêu chọc khiến đường muội tức giận, rồi bị động thai, chẳng phải phụ thân sẽ tính nợ trên đầu mình a.
Mặc dù không hiểu, vì sao phụ thân coi trọng việc đường muội làm Trắc phi Đoan Vương như thế, nhưng chuyện phụ thân đã quyết định sách lược, trước giờ mặc kệ nhiều kỳ quái đều không sai, ông làm như thế, đương nhiên có đạo lý của ông.
Mình cũng từng dặn thê tử, không cho nàng đi tới Vọng Tinh Bão Nguyệt Các kiếm chuyện.
----- nàng ta lại không nghe.
"Được rồi." Phượng Thế Ngọc nói, "Đừng khóc nữa, đang yên lành khóc cái gì? Vừa rồi đi Mục gia, đại phu không phải đã nói mẫu thân ngươi không có chuyện gì sao? Dưỡng dưỡng liền tốt rồi."
Mục Nhu Gia đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt sưng đỏ như quả đào, "Cái gì gọi là dưỡng dưỡng thì không sao?! Mẫu thân của ta là tức thành bệnh, hu hu..." Nàng không biết nên làm sao bây giờ, vừa khóc vừa nói, "Hiện tại khắp Kinh Thành đều coi mẫu thân cùng đại tỷ như trò cười, ngay cả ta cũng thành trò cười."
Phượng Thế Ngọc cau mày nói: "Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Đừng nói gì đó, ngươi cũng không mất miếng thịt nào."
"Ta khó chịu, trong lòng khó chịu..."
Phượng Thế Ngọc ngồi bên cạnh không nói, tinh tế dùng trà.
Vốn trong lòng Mục Nhu Gia đang tức giận, có người nói chuyện dỗ ngọt cũng còn được, thấy hắn không lên tiếng, khó tránh càng thêm hờn dỗi, cắn môi buồn bực nói: "Ta biết mà, hừ! Khẳng định người một lòng hướng về Tiểu Loan, hướng về muội muội tốt của ngươi!"
Sở dĩ Phượng Thế Ngọc không nổi giận, một là hắn biết kềm chế, hai là xem phân thượng của thê tử ở nhà mẹ đẻ, nhưng không có nghĩa hắn không tức giận. Ngẫm lại xem, người ta cũng là thiếu gia con vợ cả phủ Phụng Quốc Công, thiên kim vạn quý, không phải ăn nhờ vào nương tử, sao có thể không có một chút nóng giận?
Vốn là trước đó đệ đệ chạy tới tố cáo, nói thê tử là người nhiều chuyện, điều này cũng thôi đi. Nhưng về sau thê tử lại vẫn chạy tới thăm dò đường muội, mình còn chưa tính toán với nàng ta. Hiện nay còn khóc, còn khóc, khóc đến lòng người phiền chán không nói, miệng vẫn toàn nói lời vô liêm sỉ!
Không khỏi cười lạnh, "Lạ thật đó! Chưa từng nghe nói tẩu tẩu ghen với em chồng đâu." Chỉ nhị phòng bên kia, "Tiểu Loan là muội muội của ta, từ nhỏ đã mười mấy năm cùng nhau lớn lên, nàng ta mang họ Phượng, làm sao ta lại không thể thiên vị nàng ta hả? Trái lại là ngươi, đã xuất giá làm con dâu Phượng gia, mà suốt ngày vì chuyện nhà mẹ đẻ nhảy nhót lung tung, vì nhà mẹ đẻ khóc sướt mướt, đây còn có quy củ hay sao?!"
Mục Nhu Gia bị nói tức đến không thốt nên lời, "Ngươi, ngươi..."
Vụ hôn sự này, lúc trước chính là nàng đuổi tới phải gả, mà không phải Phượng Thế Ngọc đòi cưới, chẳng qua xem ở mặt tình cảm thân thích và môn đương hộ đối của hai nhà, mới vẫn khách khí.
Nếu như nói cảm tình, vậy thật sự không thể nói rõ tình cảm gì.
Phượng Thế Ngọc đứng dậy phất tay áo, "Ngươi cứ từ từ khóc, ta đi ra ngoài trước."
"Ngươi..." Mục Nhu Gia tức giận đến tay phát run, nghẹn ngào một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nổi nóng nói: "Phượng Thế Ngọc! Ngươi đi thì đừng trở về!"
Phượng Thế Ngọc quẳng xuống một câu, "Được, ta đây đi sang phòng Tỳ Bà."
"Ngươi hỗn đản!" Mục Nhu Gia tức giận đến bùng nổ như con mèo ở trong phòng nhảy tới nhảy lui, ném đồ đầy đất.
Nhũ mẫu tiến vào khuyên: "Nhị mợ chủ, sao lại cãi nhau với Nhị gia? Hai phu thê còn trẻ, có cái gì không thể nhường nhịn một bước hay sao?" Bà sốt ruột, tiểu chủ nhân đã gả cho người ta, mà lòng vẫn hoàn hoàn toàn toàn hướng về nhà mẹ đẻ, như vậy sao được? Không có nhà chồng nào thích con dâu như vậy, sớm muộn gì cũng bị thua thiệt.
Mục Nhu Gia oán hận nói: "Đem Tỳ Bà bán đi!"
Nguyên lai Phượng Thế Ngọc có một nha hoàn thông phòng, không biết chuyện gì xảy ra, không uống đủ canh tránh thai nên đã hoài thai trước khi Mục Nhu Gia vào cửa. Phượng gia nghĩ con dâu mới vừa cưới về, không muốn thứ trường tử sanh trước khó coi, nên cho nha hoàn thông phòng phá thai, kết quả thai nhi vừa mất, nha hoàn thông phòng này cũng bị thương thân thể, không chịu được mấy tháng thì chết đi.
Mục Nhu Gia thấy cuộc sống ổn định không muốn có thông phòng. Chuyện này được nhũ mẫu khuyên bảo, đem nha hoàn của hồi môn là Tỳ Bà ra. Thứ nhất chiếm được danh hiền lương, thứ hai miễn cho nam nhân ra ngoài ăn chơi trác táng, thứ ba chính là chiếm tổ, tránh cho những nha hoàn khác tìm cơ hội bò lên giường.
Nhũ mẫu vừa nghe nàng muốn bán Tỳ Bà, lập tức quýnh quáng, "Như vậy sao được?" Tỉ mỉ khuyên nhủ. "Tỳ Bà là nha hoàn của hồi môn của mợ chủ, bán nàng ta đi, chẳng lẽ đổi người ở Phượng gia sinh con sao? Nha hoàn thông phòng là người của mình dùng mới yên tâm, tốt xấu gì còn có khế ước bán thân đây."
"Ngay cả một nha hoàn mà ta cũng không thể động vào?!"
Trượng phu chẳng những không an ủi mình, còn đi tìm thông phòng, trừng phạt không được thông phòng, cũng không thể bán, sao mình lại khổ như vậy? Mục Nhu Gia càng nghĩ càng thương tâm, "Oa" một tiếng khóc lớn lên, khóc không thành tiếng. [skinny cat: con điên]
******
Phượng Thế Ngọc nói đi tìm thông phòng chẳng qua lời nói trong lúc tức giận mà thôi, lúc này nào có tâm tình? Hắn ra cửa, kêu gã sai vặt dắt ngựa cho mình, đi bộ đến tiệm bán thuốc mua ít thuốc bổ, chuẩn bị đưa đi cho Đoan Vương phi.
Nàng ta thấy mình, dù sao cũng nên nhớ tới bây giờ Nhu Gia là người nhà ai đi? Hừ, âm thầm xúi giục muội muội đi tìm em chồng thăm dò, không sợ muội muội bị nhà chồng ghét bỏ à! Không biết nên nói nàng ta ngu ngốc hay lạnh bạc đây.
Mua xong dược liệu, lúc đi ngang qua tiệm bán canh bánh bao của Lưu Tam trên phố, đột nhiên nhớ tới đường muội thích ăn cái này, cho nên tự mình đi vào nói với người làm, "Chuẩn bị cho ta ba lồng nhân trứng vịt muối, ba lồng nhân thịt tôm, sáu lồng thịt tươi, bốn lồng hấp xì dầu, ta đi làm chút chuyện, nửa canh giờ quay lại lấy."
Người làm cười nói: "Được! Phượng Nhị gia cứ yên tâm đi."
Đương nhiên Phượng Loan ăn không hết nhiều như vậy, bất quá đã mua, hiển nhiên cũng phải chuẩn bị cho mọi người trong nhà.
Lúc này Phượng Thế Ngọc mới phù hợp với tính tình xử sự khôn khéo.
Gã sai vặt tiến lên trả bạc, "Không cần thối." Sau đó cười hì hì nói: "Nhị gia thật sự là tỉ mỉ, ra ngoài, còn nghĩ đến mua bánh bao cho cô nãi nãi."
Phượng Thế Ngọc lấy quạt gõ một cái, "Đi thôi! Sau về đi tới chỗ cô nãi nãi của ngươi mà lấy thưởng."
Trên hành lang lầu hai có một vị công tử quý tộc đứng đó, vẫn không lên tiếng, đến khi người của Phượng gia đi xa, mới chậm rãi thong thả bước xuống lầu. Người làm vội vàng tiến lên nịnh nọt cười nói, "Thành vương Điện hạ, đi thong thả."
Tiêu Trạm từ trên cao nhìn xuống cửa lớn phía dưới, thần sắc u lãnh, sau đó im lặng rời đi.
Người làm ở phía sau lau mồ hôi, nói thầm: "Sao thế nhỉ? Lúc tới còn tốt lành mà." Lắc lắc đầu, không hiểu thì không hiểu, còn bận rộn đây, vội vàng quay ra sau phân phó.
Tiêu Trạm trở về phủ Thành Vương, "bộp bộp" một tiếng, tức giận hung hăng nện quả đấm lên mặt bàn!
----- nàng mang thai rồi!
Tuy rằng đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng trong lòng mình không thoải mái! Ban đầu nàng không chịu làm Vương phi của mình, về sau bị ép làm Trắc phi cho Lục ca, không phải nên oán hắn, hận hắn sao? Như thế nào, nhanh như vậy..., trong đầu thoáng hiện ra cảnh tượng nam nữ hoan ái kiều diễm. Hình ảnh ái ân, tiếp đó ghê tởm lắc đầu.
Hừ! Trong lòng không nhịn được căm giận, nữ nhân, đều giống nhau!
Mình còn tưởng rằng nàng không giống như những nữ nhân khác, là người đặc biệt. Kết quả? Chưa tới thời gian nửa năm, cùng với Lục ca tốt đến như cá gặp nước, chàng chàng thiếp thiếp, còn..., còn mang thai nữa.
Mình thật là ngu, cư nhiên ngốc đến nỗi muốn cùng loại nữ nhân tham quý quyền thế làm bằng hữu!
Tiêu Trạm không biết nên sắp đặt tình cảm của mình như thế nào.
Tự hồ chỉ có hận, chỉ có trách móc Phượng Loan là nữ tử tham mộ hư vinh, trong lòng mới có thể dễ chịu một chút.
Hắn rầu rĩ uống rượu mấy ngày, mượn rượu giải sầu, cuối cùng chọn lựa một phương pháp để giải thoát, ---- đó chính là vứt bỏ chuyện yêu đượng tình ái! Nam nhi tốt, không nên dây dưa đến cái này, mà nên chiến công lập nghiệp, tranh quyền trục lợi, cái gọi là công thành danh toại mới là chuyện nam nhân nên làm!
Tiêu Trạm hung hăng ném bể bầu rượu, không uống tiếp nữa.
Dưới ánh trăng, hàng trúc lay động.
Rõ ràng như nước chiếu trên người thiếu niên Vương Gia, áo choàng màu phỉ thúy, vầng sáng nhàn nhạt buộc vòng quanh, nổi bật lên bóng lưng hiu quạnh mà cô đơn của hắn. Nhìn tới hai mắt trong suốt sáng ngời, từ từ mất đi vẻ thương cảm, dần dần bị quyền lực chiếm đoạt, mơ hồ đỏ lên.
"Tiểu Loan." Dưới đáy lòng hắn nhẹ nhàng nỉ non, "Nếu ta là Thái tử, liệu lúc trước..., nàng còn có thể cự tuyệt ta sao?"
Nàng cự tuyệt ta, chẳng qua bởi vì ta đứng không đủ cao thôi.
Từ nay về sau, ta muốn đứng ở chỗ cao hơn, xa hơn, muốn cho nàng hối hận lúc trước đã lựa chọn sai lầm!