Con Dâu Mới Là Chân Ái

Chương 1



1.

Ngày Bạch Tiểu Nghiên tới cửa, tôi và mẹ chồng đang đánh nhau.

"Kính già yêu trẻ, cha mẹ con không dạy con à! Buông tay mau!"

Mẹ chồng dùng sức kéo tóc tôi, nước bọt bay tán loạn, giày còn bị rơi mất một cái.

Tay tôi kéo tóc bà, không chịu nhường chút nào.

"Mẹ thả trước đi thì con thả."

Hai người chúng tôi trợn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu buông tay.

Đúng lúc này ngoài cửa lớn có âm thanh, sau đó một bàn tay vươn tới tách chúng tôi ra.

"Vợ, mẹ, hai người yên tĩnh chút đi."

Ca dao tục ngữ nói đúng đấy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng là khó đoán nhất trên thế giới này.

Từ khi tôi gả tới, mẹ chồng không thích tôi, chỉ trích tôi trên mọi phương diện.

Tôi cũng nóng tính, không chịu nhịn bà, trực tiếp động thủ với bà

Mẹ chồng bị chồng tôi ôm lấy, hai mắt đỏ hoe, bộ dạng như sắp vọt tới đánh tôi.

Thế nhưng một giây sau lại đờ người, ngơ ngác nhìn về cửa.

Tôi nhìn theo ánh mắt bà, một cô gái với mái tóc dài bồng bềnh đứng ngoài cửa, vẻ mặt có hơi lúng túng.

Trương Phong thấy bầu không khí hơi lạ, vội vàng lôi cô ta vào.

"Vợ, đây chính là Tiểu Nghiên, anh từng nói với em rồi đó."

Tôi mím môi nhìn về phía Bạch Tiểu Nghiên, khuôn mặt này tôi quen quá mà.

Đâu chỉ là từng nói qua, thậm chí khung ảnh trong phòng làm việc của chồng tôi cũng đều là cô ta.

Mẹ chồng nhẹ nhàng cau mày, chậm rãi đi tới cạnh tôi, sắc mặt có hơi lạ.

Bạch Tiểu Nghiên nhìn chồng tôi, mau mau gật đầu với tôi.

"Chị dâu, chào chị, em đã nghe qua về chị rồi."

"Dì, nhiều năm không gặp, dì vẫn đẹp như vậy."

Lúc này tóc mẹ chồng ngổn ngnag, thực sự không thể nói là đẹp được.

Thế nhưng bà vẫn lịch sự cười, sau đó quay đầu nhìn chồng tôi.

"Con bé tới làm gì?"

Chồng tôi cẩn thận nhìn tôi một hồi, nói chuyện có hơi ngắc ngứ.

"Tiểu Nghiên kinh doanh thất bại, hiện giờ không nơi nương tựa, con muốn để cô ấy tới nhà mình ở một thời gian..."

"Vợ, mẹ, hai người xem...."

2.

Tôi không nói gì, chỉ là mặt không cảm xúc liếc Trương Phong một chút, quay đầu rời đi.

Mẹ chồng bên cạnh đưa tay định kéo tôi.

Nhưng cuối cùng vẫn nhìn về phía Bạch Tiểu Nghiên.

Ngay lúc tôi tưởng bà định mau mau đón cô ta vào, tôi lại nghe thấy bà hừ lạnh một cái.

"Hừ."

Vẻ mặt xem thường, thậm chí còn hơi âm dương quái khí.

Đúng lúc đó, tôi lại nghe được suy nghĩ của bà.

| Người ta kết hôn rồi còn dám mặt dày tới ăn nhờ ở đậu, tôi chẳng hiểu rõ cái tâm tư của cô ta quá.|

Tôi có hơi khó tin nhìn về phía mẹ chồng.

Sau đó lại thấy mẹ chồng nhanh chóng về phòng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn 2 người bọn họ.

Bạch Tiểu Nghiên có hơi sốt ruột, đưa tay kéo vạt áo chồng tôi.

Chồng tôi thấy thế thì đưa tay vỗ vai cô ta, nở nụ cười thản nhiên.

"Không sao đâu, em cứ yên tâm ở đây đi."

Nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của chồng, tôi thực sự muốn cho anh ta một cái tát.

Mặc dù không được tôi và mẹ chồng đồng ý, nhưng Bạch Tiểu Nghiên cũng vẫn ở lại.

Nghĩ tới một cô gái ở ngoài cũng chẳng dễ dàng chỉ, tôi đành coi cô ta như không khí.

Cũng không nghĩ tới cô ta cũng chẳng phải dạng vừa đâu.

3.

Trước bữa tối, thường thì chồng tôi sẽ ngồi trong phòng làm việc làm một lúc.

Dường như Bạch Tiểu Nghiên chú ý tới điểm này, bưng một đ ĩa trái cây về phía phòng làm việc.

Tôi ngồi trên ghế salon, lạnh mặt nhìn động tác của cô ta, sắc mặt tối sầm.

Lúc này, mẹ chồng đi từ nhà bếp ra, trực tiếp đi về phía Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô Bạch, cô đang định làm gì đấy?"

Tuy bà vẫn nở nụ cười hiền lành, nhưng tôi lại nghe được suy nghĩ của bà, không lệch chữ nào.

| Không thể nào không thể nào, ngày đầu vừa tới đã bắt đầu định giựt chồng rồi à.|

| Cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ này!|

Bạch Tiểu Nghiên bị mẹ chồng tôi hỏi, có hơi không biết phải làm sau, cô ta ấp úng nửa ngày mới nói được một câu.

"Cháu thấy anh Phong làm việc mệt mỏi, muốn đem trái cây cho anh ấy."

Mẹ chồng hừ lạnh một cái, trong lòng đã bắt đầu nổi bão.

| Ái chà chà, lại còn anh Phong cơ à, không biết còn tưởng cô là chính thất đấy.|

Bà nhẹ nhàng mỉm cười, cướp lấy đ ĩa trái cây trong tay Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô Bạch, Trương Phong có vợ, đừng làm mấy chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa."

"Còn nữa, cái quý nhất của con người là tự biết lượng sức mình đấy."

Lúc này, bên tai tôi điên cuồng vang lên tiếng thét chói tai của mẹ chồng.

| Không nhìn lại xem mình là cái thứ gì, còn dám cướp người của con dâu tôi.|

Bạch Tiểu Nghiên bị lời nói này khiến lúng túng, đôi mắt to tròn ầng ậng nước mắt.

Không biết có phải tiếng động to quá không, chồng tôi mở cửa phòng làm việc bước ra.

Đập vào mắt anh chính là cảnh tượng như vậy.

Anh cau mày, giấu Bạch Tiểu Nghiên sau lưng, có hơi bất mãn nhìn mẹ chồng.

"Mẹ, sao mẹ lại bắt nạt cô ấy thế?"

Dáng vẻ căm phẫn của chồng khiến tôi có hơi ảo giác, hóa ra anh cũng nhiệt huyết như vậy.

4.

Hôn nhân của tôi và Trương Phong, là do tôi cầu xin mà có.

Tôi theo đuổi anh 5 năm, anh mới quay đầu nhìn tôi một cái.

Mấy năm kết hôn này, anh vô cùng chán nản, đều cầm bức ảnh trong phòng làm việc, âm thầm rơi nước mắt.

Anh không cho phép tôi vào phòng làm việc anh, cứ như đang giấu một bí mật nào đó.

Thừa dịp anh không chú ý, tôi lén lút vào phòng anh xem.

Đó là bức ảnh của một cô gái, tóc dài bồng bềnh, tựa vào bả vai anh.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh, tôi rơi nước mắt.

Thể nào anh nhìn tôi vẫn là bộ mặt thẫn thờ ấy, hóa ra thâm tình đều dành cho người khác hết rồi.

Khi đó mẹ chồng nhìn tôi không hợp mắt, bà âm dương quái khí ngắt lời tôi, không chịu để tôi nghỉ ngơi chút nào.

Nhưng trước giờ, chồng tôi chưa từng bênh tôi dù chỉ một chút, bây giờ anh lại đứng trước mặt Bạch Tiểu Nghiên, che mưa che gió cho cô ta.

Tôi nhìn anh che chở Bạch Tiểu Nghiên, khóe môi nở nụ cười, đứng dậy đi về phía họ.

"Trương Phong, hóa ra anh không phải người ch."

Trương Phong hơi nghi hoặc nhìn tôi, giấu Bạch Tiểu Nghiên ra sau, cứ như tôi là thú dữ.

Mẹ chồng quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt hơi lo lắng, trong lòng loạn cào cào.

| Cái thằng ngốc này do mình sinh ra à? Còn không biết dỗ vợ đi thằng kia?|

Nhìn dáng vẻ rụt rè của Bạch Tiểu Nghiên, tôi thở dài một cái.

"Cô Bạch, cô muốn làm gì, tôi đều biết hết."

"Chúng ta đều là phụ nữ, cô không cần thiết ra vẻ trà xanh với tôi, Trương Phong không rõ, nhưng tôi rõ."

"Thế nhưng đây là nhà tôi, hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Đừng suốt ngày gây rắc rối, không thì cuốn gói cút xéo đi."

Trương Phong nghe lời tôi, lông mày nhíu lại, bắt đầu nói mấy lời ngu ngốc.

"Vương Mộng, nhà này do anh làm chủ."

Lúc này, mẹ chồng đưa tay tát anh một cái, vẻ mặt dữ tợn.

"Mày đừng có nói vớ vẩn."

"Mẹ mày còn chưa ch đâu."

5.

Mẹ chồng tức giận nhìn Bạch Tiểu Nghiên một chút, kéo tay tôi ra phòng khách.

Có lẽ là tỉnh táo lại, ánh mắt bà nhìn tôi có hơi hoang mang, quay đầu về phía bếp.

Trương Phong nhìn chúng tôi, thở dài một hơi, lại tiếp tục an ủi Bạch Tiểu Nghiên.

| Cái thằng ngốc, mẹ giếc mày bây giờ!|

| Vợ của thằng con ngốc vừa này tuyệt ghê, không hổ là con dâu mình luyện ra.|

| Ai cũng đừng hòng bắt nạt vợ con trai mình.|

Tôi quay đầu nhìn mẹ chồng đang ra sức thái thịt, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Không phải chứ, đã bảo là mẹ chồng ác độc cơ mà? Không phải định đại chiến 300 hiệp với tôi hả?

Nghe mẹ chồng nói linh tinh, tôi suýt nữa cười thành tiếng.

Sau đó đứng dậy vào bếp hỗ trợ bà, hai người chúng tôi liền sững người tại chỗ.

Bà giơ dao phòng bị nhìn tôi, người dí sát mép bàn.

"Con định làm gì?"

Nhịp tim bà đập nhanh chóng, tôi nghe được rõ ràng.

| Định động thủ hả? Không liên quan tới mẹ mà?|

| Oan có đầu nợ có chủ, đi gi.e.t con trai mẹ ấy.|

Tôi nhìn con dao sáng lấp lánh, run rẩy gỡ dao trên tay bà xuống.

"Con giúp mẹ nấu cơm thôi mà, mẹ đúng là..."

Câu kế tiếp tôi không nói ra, nhưng tôi tin bà có thể hiểu.

| Đúng là con hổ cái? Con dâu nói mình là con hổ cái?|

Mẹ chồng kinh ngạc nhìn tôi, bắt đầu bận rộn, thế nhưng trong lòng vẫn xoắn xuýt vấn đề này.

Sau khi nấu cơm xong, tôi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi trừng mắt nhìn mẹ chồng.

"Không phải hổ cái."

Mẹ chồng nhất thời không kịp phản ứng lại, hồi lâu mới load kịp.

| Có quỷ à, sao nó lại biết được nhỉ?|

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.