Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 32



Edit: cô Dờ

Cùng lúc đó, Lục Sương trở về phòng mới mở thư ra xem.

"Lục Sương, thấy thư như thấy người, hài tử có khỏe không, mấy ngày trước mơ thấy Sương Nhi ôm đứa nhỏ, ở An Thành chờ vi phu."

Tay cầm bức thư bỗng dưng siết chặt, Lục Sương nắm tờ giấy đến biến dạng. Từ ngữ ô uế... không thể... xem nổi nữa.

"Vốn tưởng có thể cùng đại ca của Sương Nhi về An Thành, ai ngờ hoàng đế ca ca lại phạt ta vì hành sự lỗ mãng vô trách nhiệm, chỉ có thể ở lại kinh thành thay Cố thiếu gia liên lạc với thương hộ trên này."

Đọc thư thấy Cảnh Hàn bị phạt, Lục Sương có hơi lo lắng, thấy trong thư lại viết tiếp: "Vi phu xin được bồi tội với nương tử..."

Lục Sương đỏ bừng cả hai má, mặt sau lá thư toàn là hồ ngôn loạn ngữ của Cảnh Hàn, y không xem nổi nữa.

Muốn vứt luôn bức thư đi cho rảnh nợ, nhưng thấy lạc khoản của Cảnh Hàn trên đó thì Lục Sương lại cất tử tế đặt ở bên gối.

Ca ca đã về, đương nhiên sẽ không để Lục Sương tùy tiện được nữa, cứ dăm ba ngày lại mời đại phu đến chẩn mạch.

Bên ngoài còn chưa biết biến cố xảy ra trong Cố gia, Lâm Nhược Thu chỉ cảm thấy Cố Uyển rất kỳ quái nhưng không biết vì sao, lại còn bị Cố Uyển lệnh phải ở trong phòng mấy ngày không được đi đâu hết.

Lâm Nhược Thu đoán là Cố Uyển lòng tham không đáy, nhưng lại không đào đâu ra tiền, chỉ có thể nghe theo lời khuyên ngăn của mình hôm qua.

Có tiền lệ bán thuyền lần trước, lần này Nhạc Tiên Dẫn muốn tiên hạ thủ vi cường với chuyện mua các cửa hàng, "Hôm qua Trương lão bảo buôn trà đến giục ta rồi, lá trà không đợi được nữa đâu."

Ngụ ý bảo Cố Uyển mau lấy cửa hàng gán nợ đi, Cố Uyển nhìn Nhạc Tiên Dẫn, chỉ cảm thấy mình bị tên này dắt mũi thật thảm.

"Nhạc Nhị công tử gấp cái gì? Ta đã đem bạc đến rồi." Cố Uyển thoáng liếc mắt, bảo hạ nhân trình bạc lên.

Tiểu tư đếm lại, quả nhiên không hề thiếu một xu.

Nhạc Tiên Dẫn ngẩn người, Cố Uyển lấy đâu ra bạc?

Y cứng nhắc nói: "Cố đương gia, xin hỏi... bạc này... trong một đêm mà có thể kiếm ra sao?"

"Hừ..." Cố Uyển khẽ hừ một tiếng, "Đây không phải là chuyện Nhạc Nhị thiếu gia nên quan tâm. Khế ước."

Nhạc Tiên Dẫn tuy rất nghi ngờ nhưng vẫn đưa khế ước ra, Cố Uyển nói: "Vậy phiền Nhạc Nhị thiếu gia đi với ta đến nha môn một chuyến."

Có nha môn chứng kiến thì khế ước này mới có hiệu lực.

Từ nha môn đi ra, Nhạc Tiên Dẫn đi sau Cố Uyển, nhìn gã tiểu tư lạ hoắc bên cạnh hắn: "Không đi trà lâu ngồi một chút sao?"

Tiểu tư là do Cố Trầm phái đi cùng Cố Uyển, nhắc nhở nói: "Đương gia, trong phủ còn việc chờ ngài về giải quyết."

Nhạc Tiên Dẫn đảo mắt nhìn tên tiểu tư rồi nhìn Cố Uyển, e là Cố Uyển có việc giấu giếm: "Ta đây muốn cùng đương gia nhà ngươi nói chuyện một lát."

Nói xong, y làm một động tác mời, Cố Uyển nhìn một lát rồi dặn dò tiểu tư, "Chờ."

Nhạc Tiên Dẫn hỏi: "Đại ca ngươi thế nào?"

Chuyện Cố Trầm là cái gai trong lòng Nhạc Tiên Dẫn, Cố Trầm còn sống ngày nào thì Nhạc Tiên Dẫn vẫn không yên tâm ngày đó, hiện giờ xem như sự việc bại lộ.

Thấy Cố Uyển không đáp, Nhạc Tiên Dẫn cũng đoán ra phần nào, thoáng nhìn gã tiểu tư, e cũng là người của Cố Trầm, "Cố gia bây giờ không còn là của ngươi nữa rồi? Vậy bạc này ở đâu ra?"

Cố Uyển vốn đã không tin tưởng Nhạc Tiên Dẫn, hơn nữa bởi vì chuyện đoàn thuyền lần trước mà khúc mắc càng thêm sâu.

"Ngươi không nói thì ta giúp ngươi kiểu gì đây?" Nhạc Tiên Dẫn thấy Cố Uyển thờ ơ thì thấp giọng nói.

Nhắc tới chuyện này khiến Cố Uyển phát hỏa: "Ngươi giúp ta? Ngươi không hại ta đã tốt lắm rồi, ta thiếu điều muốn thắp hương bái Phật."

"Xem ra Cố Trầm khỏe lại thật rồi." Nhạc Tiên Dẫn lầm bầm, "Còn muốn vị trí đương gia này nữa hay không?"

Cố Uyển cả giận nói: "Ngươi còn định âm mưu gì nữa?"

Thấy Cố Uyển bực dọc hùng hổ, Nhạc Tiên Dẫn thản nhiên đáp: "Ngươi nghĩ đại ca ngươi lấy bạc ở đâu ra?"

Quả nhiên Cố Uyển im lặng không ầm ĩ nữa, Nhạc Tiên Dẫn tiếp tục: "Còn nhớ Đoan vương mua đoàn thuyền của ngươi không? Ta phái người đi tra thử, e là không phải Đoan vương gì cả đâu, là người của đại ca ngươi."

Đến cả trẻ con cũng hiểu, giả mạo hoàng thất là tội mất đầu.

Cố Uyển không tỏ thái độ gay gắt nữa, "Ngươi cho là ta dễ bị dắt mũi lắm chắc? Chưa cần biết thực hư, nếu đúng là giả mạo Vương gia thì cả Cố gia ta đều phải chịu tội."

Nhạc Tiên Dẫn thầm nghĩ, tên ngốc này lại mắc câu rồi, "Cả An Thành đều biết Cố Trầm bị ngốc, cứ nói là do đầu óc hắn có vấn đề nên tự ý hành động, phủi sạch quan hệ với Cố gia, ngươi thì vẫn an tâm ngồi trên vị trí đương gia là được."

Không đợi Cố Uyển suy nghĩ xong, Nhạc Tiên Dẫn tiếp lời: "Thật hay giả, ngươi cứ phái người ra ngoài thành theo dõi là biết, ngươi và ta tính là cùng hội cùng thuyền, lợi ích đi đầu, ta không muốn đại ca ngươi chưởng quản Cố gia."

Cố Uyển trở về đại viện Cố gia, vừa lúc gặp đại phu, Nhạc Doanh Khuyết cúi người, "Phiền đại phu dăm hôm nữa lại đến một chuyến để chẩn mạch."

Đại phu xua tay, "Cố lão gia ngưng dùng thuốc đó là được, sắc thuốc theo đơn của ta uống vài lần, Thiếu nãi nãi không cần lo lắng. Quấy rầy rồi, ta về trước đây."

Cố Uyển biết Cố Thanh Tùng sắp khỏi bệnh, đến lúc ấy không biết phải xoay sở thế nào.

"Tẩu tử..." Cố Uyển chầm chậm đi lên, đang định nói thì Lâm Nhược Thu đỡ Nhị phu nhân từ hậu viện đi ra.

Hôm nay Cố Trầm tới đoàn thuyền, trước khi đi thì giao chuyện của Cố lão gia cho Nhạc Doanh Khuyết.

Bây giờ người bên phe Nhị thiếu gia đều đứng ở sảnh đường, không khí nhất thời trở nên căng thẳng.

Nhị phu nhân vốn thẹn trong lòng vì bệnh tình của Cố lão gia, dáng vẻ khóc sướt mướt, Lâm Nhược Thu đành mở miệng trước.

"Lẽ nào tẩu tử dựa vào thân phận trưởng tẩu nên mới nói năng láo xược như vậy với mẫu thân?"

Lúc đó Cố Uyển xuất môn vội vàng, Lâm Nhược Thu đã cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy Cố Uyển đã dặn ả không cần ra ngoài, nhưng ả không nghe, ai ngờ vừa bước ra đại môn thì bị gia đinh ngăn lại.

Không ra được Cố phủ là một chuyện, một lúc sau lại thấy có đại phu đến, vội vàng đi vào viện của Nhị phu nhân.

Lâm Nhược Thu cũng theo vào thì thấy A Ly đang đẩy Nhạc Doanh Khuyết tới, nghi ngờ trong lòng càng dâng cao.

"Tẩu tử..." Lời còn chưa dứt, trong phòng vang lên tiếng của Nhị phu nhân, Lâm Nhược Thu kinh hãi, "Tẩu tử, đây là chuyện gì?"

Vốn nể tình Lâm Nhược Thu là phận nữ nhi, Nhạc Doanh Khuyết không chấp, nhưng cứ nhớ tới việc ả rắp tâm lấy nước chát thử Cố Trầm là Nhạc Doanh Khuyết đã giận run, giọng điệu lạnh lùng hơn rất nhiều: "Nhược Thu về phòng nghỉ đi."

Ngay sau đó Cố lão gia được chuyển qua phòng khác, Nhạc Doanh Khuyết phái người chăm sóc cẩn thận, không để ý tới Lâm Nhược Thu nữa, hàn huyên với đại phu một lúc lâu.

"Phòng Nhị nương ẩm thấp, bệnh của cha không thể ở trong đó mãi được, Doanh Khuyết lúc đó chỉ là nghe theo lời đại phu mà thôi."

Lâm Nhược Thu tức ngực, trừng mắt liếc Cố Uyển, ý bảo hắn đỡ lời.

Cố Uyển còn chưa lên tiếng, Nhạc Doanh Khuyết lại tiếp tục: "Tiểu thúc, Đại thiếu gia bảo ngài tới thư phòng chờ."

Vừa dứt lời, Lâm Nhược Thu như bị sét đánh thẳng vào đầu, ả đoán được là Cố Trầm khỏe lại rồi, lời nói cay nghiệt ra tới miệng lại bị nuốt vào.

Nhạc Doanh Khuyết dựa vào xe lăn, thản nhiên nói: "Trong phủ dạo này nhiều việc, mấy ngày này đừng xuất môn, Nhị nương chăm sóc phụ thân vất vả rồi, nghỉ tạm một quãng thời gian đi, Nhược Thu sẽ ở cùng nương."

Bọn hạ nhân không dám thở mạnh, Cố gia sắp đổi chiều gió rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.